Tải bản đầy đủ (.pdf) (16 trang)

Kể chuyện về tình huống đạo đức pháp luật

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (239.57 KB, 16 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span>Hä vµ tªn: TrÇn ThÞ ¸nh. Líp 8C Sè ®iÖn tho¹i: 0938279831 Chủ đề: Em bé tốt bụng Trên đường qốc lộ 1A. Hôm đó lúc tan trường về có một em bé tên là Thuỳ Linh học sinh lớp ba, trường TH Sơn Tây đã làm một việc có ý nghĩa tốt. Trªn ®­êng cïng b¹n ®i vÒ trong niÒm vui vÎ ®Çy trªn nÐt mÆt cña em. Em vui vì đã gần về nhà để khoe với mẹ con điểm mười mà cô cho lúc sáng. Bỗng em dÉm lªn mét c¸i g× côc cøng cøng, nh×n xuèng em thÊy mét vÝ tiÒn mµu n©u ®ang nằm dưới chân mình. Em cúi xuống nhặt ví lên, mấy bạn của em cũng xúm lại, em nhìn xung quanh mà không thấy người nào đi trên vỉa hè để hỏi xem họ có đánh rơi ví không mà không thấy ai. Em mở chiếc ví ra thì thấy có rất nhiều tiền và cả một số giấy tờ khác của một người nước ngoài. Em và mấy bạn rất ngạc nhiên rồi đứng thờ người ra. Vì hồi đó em chưa học tiếng anh nên chưa biết dịch các từ đó ra. Giữa buổi trưa nắng nóng, mà em lại đang náo nức về để khoe với mẹ nên em cảm thấy rất lo. Trên đường xe cộ đi lại tấp nập, vì đây là tan trường nên xe đạp của các anh chị và các bạn ngược xuôi rất đông rồi cả những người đi làm về nên em không nhìn thấy được ai người nước ngoài đã đánh rơi chiếc ví tiền. Em bảo các bạn cùng đứng chờ với mình một lúc xem có ai trở lại tìm ví không, chờ một lúc lâu mà không thấy ai người nước ngoài cả. Bỗng có bạn nói: “ Hay lµ Linh cø ®­a tiÒn vÒ cho bè mÑ b¹n dïng v× ®©y còng kh«ng ai biÕt mµ còng chẳng có ai tới tìm cả”. Có bạn lại nói: “ Linh cứ để chiếc ví đó lại chổ cũ và đi về và xem như chưa có chuyện gì xảy ra”. Đứng trước sự tranh luận của các bạn, Linh kh«ng biÕt ph¶i øng xö nh­ thÕ nµo. Mét håi l©u, Linh liÒn nãi, “ NÕu ®­a vÒ th× không được vì đó không phải là tiền của mình nên không được tiêu. Còn để lại chổ cũ thì thật quá vô tâm”. Nghĩ mãi Linh liền nói: “ Nếu các bạn thấy đã trưa thì có thể về, còn mình sẽ đem chiếc ví này đến đồn công an phường và nhờ họ tìm giúp người mất”. Nghe Linh nói, mấy bạn của Linh rủ nhau ra về, còn Linh thì một mình đến đồn công an phường. Hình như lúc này cô bé không còn nghĩ đến chuyện về khoe mẹ điểm mười mà chỉ lo nghĩ ai đó đã đánh rơi chiếc ví và họ chắc đang tìm và rất lo khi không biết nó ở đâu. Đến đồn công an, em đã trình bày lý do và kể lại sự việc mình gặp chiếc ví cho chú công an nghe. Khi kể xong em đã gửi lại chiếc ví cho chú công an và nhờ chú tìm ra người mất để trả lại cho họ. Chú công an thấy Linh là một cô bé ngoan nên đã đưa Linh về nhà và khen Linh với bè mÑ cña em. Mấy hôm sau, ông khách nước ngoài khi nghe thông báo thì đã đến đồn để nhận lấy chiếc ví của mình. Ông vui vì đã tìm lại được chiếc ví, khi nghe chú công an kể thì ông ấy đã tìm đến gia điình bé Linh để cảm ơn em. Ông nước ngoài đến thì Linh rất ngạc nhiên và gia đình cô bé rất vui khi con mình thật ngoan ngoãn và trung thùc.. Lop8.net.

<span class='text_page_counter'>(2)</span> Hä vµ tªn: NguyÔn Trung HiÕu. Líp 9B Chủ đề: Được của rồi tìm người trả lại Tối thứ bảy tuần trước, tôi đi học về mà lòng cứ nao nao một niềm vui cứ khẽ cất lên đầu tôi. Niềm vui ấy cứ thể hiện trên khuôn mặt rạng rở nụ cười của tôi, chứ không còn cộc cằn, mệt mỏi như mọi hôm. Tối hôm đó sau khi cả nhà ăn buổi cơm chiều xong, tất cả mọi người đề lên phòng khách mà tôi cứ tủm tỉm như mét kÎ ngèc. ThÊy vËy mÑ t«i hái: Nµy h«m nay ®i häc cã chuyÖn g× vui thÕ kÓ cho mÑ nghe nµo! MÑ ngåi xuèng bªn t«i chó ý l¾ng nghe vµ t«i hµo høng kÓ l¹i. Dạ! hôm nay đi học con thấy một anh bộ đội đang khệ nệ bưng đầy ắp thức ăn và nước uống vừa rinh được lên giá xe thì cái ví nâu từ túi quần sau rơi xuống đất mà anh không biết. Anh lên xe và đạp thất nhanh về đơn vị, con liền lại nhặt ví vµ ch¹y theo kªu nh­ng v× chiÕc xe ch¹y nhanh nªn kh«ng nghe lêi con gäi . V× sù tß mß vµ tÝnh hiÕu k× nªn con më chiÕc vÝ ra xem, «i nhiÒu tiÒn qu¸ vµ nhiÒu giấy tờ quan trọng nữa! Con nhìn trước ngó sau, không ai thấy con nhặt chiếc ví nµy c¶, víi sè tiÒn nµy con mÏ mua ®­îc nhiÒu cuèn truyÖn tranh, m¸y ch¬i trß ch¬i mµ con tõng ao ­íc, con sÏ ®­îc ¨n nh÷ng c¸i b¸nh m× kÑp thÞt nãng hæi, th¬m lõng, con sÎ mua ®­îc nhiÒu cuèn s¸ch tham kh¶o hay,… vµ cßn rÊt nhiÒu thø kh¸c n÷a. §ñ mäi thø s¾p ®­îc thùc hiÖn, chØ míi nghÜ mµ thËt thÝch thó! Nhưng mà đây là tiền của anh bộ đội đánh rơi chứ nào phải của con? Con quá xấu hæ víi nh÷ng ý nghÜ cña m×nh. Ph¶i chê vµ tr¶ l¹i cho anh ngay th«i. NÕu mÊt sè tiền này thì anh sẻ khổ biết bao, tiền này có lẽ là của đơn vị chứ không phải là tiền riªng cña anh . Lµm sao cã thÓ tr¶ næi nÕu nã mÊt ®i? CÇm vÝ tiÒn dµy cém trong tay mà con băn khoăn quá! Nếu giao cho người khác biết họ có trả lại cho không? Nhìn đồng hồ trên tay chỉ còn mười phút nữa là vào học. Giờ này lũ bạn con nó đang băn khoăn tại sao con chưa đến. Con quyết định sẽ chậm buổi học hôm nay, con ghé lại quán nước gần đó. Có mộ ông cụ lái hỏi con: “ Sao cháu không đi học mà ngồi đây?”. Con trả lời: “ Cháu nhặt được chiếc ví của anh bộ đội đánh rơi, cháu chờ anh đó để trả. Cụ nói “ chú bộ đội đó mới lãnh tiền để đi chợ cho đơn vị đó”, thì ra con đoán đúng, không phải tiền của anh ấy mà! Một lát sau, quả nhiên anh bộ đội quay lại đang đi tìm cái ví một cách vô vọng, buồn rầu. Từ trong quán con ch¸y ra ®­a cho anh chiÕc vÝ, anh c¶m ¬n con qu¸ chõng, «m lÊy ®Çu con mµ xoa. Anh lÊy tiÒn ra cho con mua quµ, mua s¸ch nh­ng con ch¹y vôt ®i khiÕn anh đứng như trời trồng. Con chạy vội đến trường thì các bạn đã vào học từ lúc nào. Tuy bÞ trÓ nh­ng con tr×nh bµy lý do ng¾n gän, khiÕn thÊy kh«ng m¾ng mµ cßn khen. Còng may thÇy ®ang tr¶ bµi kiÓm tra mµ ch­a gi¶ng bµi. C¸i Ly líp trưởng trả cho con bài kiểm tra Lý được điểm mười đỏ chói. Con rất vui khi được hai niÒm vui lín. Nghe tôi kể xong mẹ rất vui và cho tôi rằng việc tôi làm rất đúng đắn và mong t«i ph¸t huy. T«i cµng vui khi mÑ b¶o ban t«i sÏ cè g¾ng thËt trung thùc trong cuéc sèng.. Lop8.net.

<span class='text_page_counter'>(3)</span> Hä vµ tªn: TrÇn ThÞ Thuû Tiªn. Líp 8A Hồi trước khi còn học tiểu học ở quê, tôi đã từng có rất nhiều người bạn thân, trong đo thân nhất vẫn là bốn đứa Lan, Huyền, đức, Anh. Trong năm đứa bạn chúng tôi, cậu bạn Hoàng Việt Anh là người có hoàn cảnh khó khăn nhất và người đã từng ở lại lớp một năm vì đã từng lạc lối đi theo con đường sai trái. Vì thế, bây giờ, bốn đứa chúng tôi đã học lớp tám, chỉ riêng Việt Anh còn học lớp bảy. Gia đình Việt Anh nghèo lắm. Bố bỏ mẹ con cậu mà đi khi cậu còn đang nhỏ. Lên lớp năm, mẹ Anh qua đời vì căn bệnh ung thư. Cậu sống với bà ngoại. Bà yêu thương cậu vô cùng nhưng tình yêu thương ấy dù to lớn đến đâu cũng không xo¸ bá thùc tÕ lµ hoµn c¶nh nghÌo khæ cña bµ ch¸u cËu. Bµ ngo¹i cËu dï cã vÊt v¶, cố gắng kiếm tiền, chắt chịu đến đâu thì vẫn không thể nuôi cháu ăn học. Sau một năm trời sống với bà, Hoàng Việt Anh đã thấu hiểu vô cùng về tình yêu thương của bà ngoại đã dành cho cậu nên cũng thương bà vô cùng và luôn cố gắng học tập tốt, giúp đỡ bà ngoại những công việc nhẹ trong nhà. Nhưng sau khi biết được rằng, vì bà ngoại không đủ khả năng nuôi cậu ăn học, việc học tập của cậu và khoản tiền phải đóng nộp là một khó khăn lớn đối với bà nên bà ngoại đã phải đi vay mượn, cầu xin sự giúp đỡ của mọi người để có tiền đóng đậu, cậu đã c¶m thÊy tñi th©n v« cïng. CËu c¶m thÊy m×nh lµ g¸nh nÆng cho bµ ngo¹i vµ cËu phải làm gì đó để bù đắp lại tình yêu thương đó, phải kiếm rất nhiều tiền để giúp đỡ bà. Vì thế cậu đã bỏ học ở trường và bỏ nhà ra thành phố vào đầu học kì hai năm lớp sáu. Việc cậu bỏ nhà đi là một cái sốc lớn đối với bà ngoại cậu. Sau khi nghe tin, bà cậu ngất đi và hàng xóm phải đưa bà vào bệnh viện, sau vài giờ đồng bà mới tỉnh. Cậu bỏ ra thành phố và trở thành đứa trẻ thành phố, sa vào con đường sai trái: Không có tiền ban ngày cậu đi cướp ở ngoài thành phố, dùng tiền đó mua cái ăn rồi để giành ra một ít những lúc cướp được nhiều, còn ban đêm thì cậu ngủ dưới gầm cầu Sau hơn bốn tháng trời, nhờ sự giúp đỡ của chính quyền địa phương và công an thành phố, người ta đã bắt được đứa trẻ chuyên đi cướp giật ngoài phố tên là Hoµng ViÖt Anh vµ bµ cËu còng cã c¬ héi ®­îc gÆp l¹i ch¸u m×nh. ThÊy cËuAnh trở về, bốn đứa chúng tôi cũng vui mừng lắm, cứ náo nức đến nhà cậu ấy ngay. Vì còn là một đứa trẻ mà gia đình cậu lại khó khăn nên cậu chỉ bị xử phạt một năm cải tạo tại địa phương và được khuyến khích đi học trở lại. Để cậu được đi học trở lại, uỷ ban nhân dân xã đã đồng ý miễn tiền học phí cho cậu và giảm bớt các khoản tiền đóng nộp để bớt phần gánh nặng cho bà ngoại cậu. Do cậu nghĩ học gần nữa học kì mà lại đi theo con đường sai trái nên khi trở lại học ở trường, cậu ph¶i häc l¹i thªm mét n¨m líp s¸u n÷a. Khi nhận ra được cái sai trái của chính mình, Hoàng Việt Anh đã thấy được rằng cậu không nên giúp đỡ bà ngoại bằng cách đó mà cậu phải giúp bà bằng cách cố học tập thật tốt, đạt được những kết quả cao để cho bà ngoại vui lòng, trở thành đứa cháu có hiếu đối với bà. Vì thế cậu đã cố gắng chăm chỉ học tập hơn và về nhà còn tranh thủ giúp bà tưới rau, cho gà ăn và làm mấy việc vặt trong nhà. Từ một häc sinh l­u ban, ë l¹i líp, Hoµng ViÖt Anh trë thµnh mét häc sinh kh¸ trong líp Lop8.net.

<span class='text_page_counter'>(4)</span> 6B, luôn làm cho thầy cô tự hào và bà cậu cũng tươi tỉnh, vui vẻ hẳn lên sau khi ViÖt Anh trë vÒ. Mấy đứa chúng tôi đứa nào cũng học khá cả nên cũng thường xuyên giúp đỡ Anh, giảng cho Anh những bài mà chúng tôi đã được học qua. Riêng tôi vì ở xa nên không thể thường xuyên chơi với mấy đứa bạ khác được. Nên mỗi khi tôi về quê, năm đứa chúng tôi lại quyâ quần bên nhau, vui vẻ suốt cả ngày cùng những trò chơi, trò nghịch ngợm mà chúng tôi thích. Mỗi lần về, tôi đều mua tặng Việt Anh mấy quyển vở mới và vài cây bút để cậu có đầy đủ đồ dùng học tập hơn. Trên đây là tấm gương Hoàng Việt Anh, tuy đã từng mắc lỗi nhưng đã biết sữa chữa và vượt qua khó khăn để học tập tiến bộ hơn. ……………………………………………………………………………………………….. Hä vµ tªn: NguyÔn ThÞ Kim Thuý Líp 8B Chủ đề: người bạn tốt của tôi Tôi và Ngọc là đôi bạn thân sống từ bé đến giờ. Tính đến nay đã được mười lăm năm trôi qua, tình bạn của chúng tôi vẫn không hề thay đổi.Cuộc đời của chúng tôi g¾n bã víi nhau lµ nhê vµo nh÷ng tÝnh c¸ch vµ së thÝch gièng nhau. Tuy nhµ Ngäc chẳng được như gia đình tôi. Sống trong cảnh nghèo khổ, vậy mà Ngọc vẫn vượt qua được, lại sống rất tốt nữa là khác. Gia đình Ngọc nghèo lắm, điều kiện gia đình khó khăn nên mỗi tuần bạn ấy chỉ đi học bốn ngày ở trường, còn lại thì Ngọc ở nhà giúp mẹ công việcnhà như trông em, giặt đồ, quét dọn, nấu ăn, hay là cả đi đốn củi cùng các cô trong làng,… Ngọc rất siêng năng, lại học giỏi nên ai cũng yêu, cũng mến. Bố mất sơm, gia đình chỉ có ba mẹ con, là chỉ cả trong gia đình nên Ngọc càng phải đỡ đầu công việc hà cho mẹ nhiều hơn.. Thời gian giúp gia đình nhiều hơn thời gian học, vậy mà Ngọc luôn là học sinh giỏi nhất lớp tôi. N¨m nµo Ngäc còng ®­îc ®i thi häc sinh giái HuyÖn, giái TÜnh. §· kh«ng cã thi học sinh giỏi thì thôi, nhưng nếu đã đi ròi thì năm nào Ngọc cũng đem về giỏi nhì, giải nhất cho mẹ và cả lớp làm ai cũng thấy vinh dự“nở mày nở mặt” ra trước trường. Ngäc häc rÊt giái cßn t«i chØ thuéc vµo h¹ng häc sinh trung b×nh cña líp mµ thôi. Đã nhiều lần tôi ngưỡng mộ Ngọc và lòng trĩu nặng, tôi tượ hỏi bản thân, “ Ngäc häc giái thÕ cßn m×nh th× häc kÐm vËy mµ sao chóng t«i vÉn lµ b¹n tèt. Ngäc chẳng quan tâm ai học giỏi, học kém đều kết bạ và giúp người đó học giỏi hơn. Tại sao tôi không hỏi bí kíp của Ngọc, để mình có thể học giỏi hơn nhỉ!” ý nghĩ ấy cứ trçi dËy mçi khi t«i gÆp Ngäc. Råi mét h«m, c¶ hai chóng t«i ®ang ngåi bªn gèc đa chăn trâu, ý nghĩ ấy lại trỗi dậy trong con người tôi, nhưng tôi hơi sợ, lỡ như cậu ấy không bày cho tôi bí kíp học tốt hơn thì sao. Cuối cùng tôi đã mạnh dạn hỏi Ngäc. Nµy, Ngäc t¹i sao cËu giái vËy. Bµy cho tí c¸ch ®­îc kh«ng. Tí muèn häc giỏi hơn, học giỏi như cậu vậy đó. Lop8.net.

<span class='text_page_counter'>(5)</span> Nghe tôi nói vậy, nó chỉ cười mà chẳng nói năng gì. Điều đó càng làm cho t«i thÊy bèi rèi vµ khã chÞu h¬n. T«i hái tiÕp: Nói đi đừng có dấu tớ nữa. Hay là cậu không muốn giúp tớ học tốt hơn. Hõ… cËu h­ ¨n l¾m. T«i ngo¶ng mÆt ®i rßi kh«ng nãi mét lê nµo n÷a. Ngọc dường như đã cảm thấy được cơn tức giận của tôi, nhẹ nhàng vỗ vai tôi vµ nãi: Tí biÕt lµ cËu muèn häc giái h¬n, tí sÏ bµy c¸ch cho cËu, nh÷ng cËu ph¶i chịu khổ nhiều lắm đấy. Cậu có chịu nối được không? §­îc khæ bao nhiªu m×nh còng chÞu ®­îc, miÔn sao kÕt qu¶ häc tËp cña minh tố hơn để mẹ mình đỡ buồn hơn là được. Tôi đáp. Ngọc chỉ cười sau khi nghe tôi nói xong, nó bảo: Kh«ng sao ®©u tí lõa cËu th«i. Muèn häc giái, tiÕn bé h¬n chØ cÇn cè g¾ng, ch¨m chØ, nghe c« gi¸o gi¶ng bµi trªn líp lµ ®­îc. Ch¼ng ph¶i chÞu khæ g× ®©u, cËu chôi ®­îc kh«ng? Tớ sẽ cố gắng, để không phụ lòng của cha mẹ và của cậu nữa. Tôi dõng dạc tr¶ lêi. Từ đó trở đi tôi siêng học hẳn. Ngồi trên lớp nghe cô giáo giảng bài hơn, về nhµ còng ch¨m häc h¬n. C¶ hai chóng t«i rÊt cè g¾ng vµ ch¨m chØ ë líp còng nh­ ë nhµ. KÕt qu¶ lµ tæng kÕt cuãi n¨m häc, Ngäc xÕp thø nhÊt líp, cßn t«i th× xÕp thø hai líp. T«i ®­îc mÑ vµ c« gi¸o khen rÊt nhiÒu, mÑ t«i còng tù hµo vÒ t«i h¬n. Ngọc là người bạn tốt, không chỉ giúp tôi tiến bộ hơn trong học tập mà còn giúp tôi trở thành người con ngoan,trò giỏi và là một công dân tốt. Tôi rất biết ơn Ngọc. Có lẽ vì thế mà tình bạn của chúng tôi mới được bền chặt cho đến bây giờ. Rồi đến một ngày có lệnh giải phóng mặt bằng, nhà Ngọc phải chuyển đi n¬i kh¸c ë, chóng t«i buån l¾m. Ngµy cuèi cïng chóng t«i ë bªn c¹nh nhau. T«i vµ Ngäc hÑn gÆp hau ë n¬i cò, gèc c©y ®a ngµy nµo chòng t«i vÉn cïng ngåi ch¨n trâu, học bài. Vừa ra tới nơi, tôi đã thấy Ngọc ngồi đó khóc nức nở. Nhìn thấy thế, tôi liền chạy thật nhanh lại gần. Hai đứa nhình nhau và chỉ khóc. Thôi nín đi đừng khóc nữa. Thỉnh thoảng tớ lại về đây chơi mà. Đừng khóc n÷a! NÝn! Chúng tôi ngồi cả buổi dưới gốc cây đa, dựa vào vai nhau mà chẳng nói n¨ng g×, cø nh×n trêi, nh×n hoµng h«n bu«ng dÇn xuèng cho tíi khi mÑ Ngäc gäi vÒ. Ngọc ơi về thôi con, ngày mai con phải đi sơm nữa đó. Nghe những lời van đó mà từng hàng lệ cứ tuôn mãi, cả hai chúng tôi khóc hư mưa xối cho đến lức về nhà, mẹ tôi an ủi thì lúc đó tôi mới nín hẳn. Tôi mong sao màn đêm cứ buông mãi, và ánh bình minh sẽ không bao giờ xuất hiện để Ngäc m·i ë ®©y. Nh­ng råi ®iÒu t«i mong ­íc l¹i kh«ng x¶y ra. ChiÕc xe kh¸ch đã dừng trước cửa nhà Ngọc, tiếng còi xe thúc dục làm tôi càng buồn hơn. Ngọc «m t«i vµo lßng an ñi t«i: -Nhí ngµy nµo còng viÕt th­ cho nhau nhÐ! Chiếc xe từ từ chuyển bánh,từ đó chúng tôi không gặp nhau nữa,chỉ liên lạc với nhau qua th­ tay . Lop8.net.

<span class='text_page_counter'>(6)</span> Chủ đê: Tương trợ, yêu thiên nhiên, bảo vệ thiên nhiên Họ tên: Nguyễn Đoàn Phương Linh Líp: 6B Vµo ngµy 10 th¸ng 08 n¨m 2010 Một buổi chiều, trời đột nhiên nổi gió mưa bắt đầu rơi. Mưa càng ngày càng to. Tối hôm đó, mưa vẫn cứ rơi, cứ rơi mãi cho đến lúc trời sáng. Sáng sớm, ăn cơm xong em vội vã đạp xe đi đến trường. Nào ngờ em đạp xe đến một chiếc cầu, lúc đó khuôn mặt em nặng trĩu vì cầu đã bị chìm trong biển nước làm em không thể đi học được. Bây giờ cây cối đã ngập trong biển nước. Vì thế em đành quay xe và đi về nhà trong sự thất vọng. Sau bao nhiêu ngày nước lũ dâng rồi cũng phải rút ra sông biển. Có người noì thuỷ tinh đã đánh với Sơn Tinh đã mệt mỏi nên phải rút quân về. Nước lũ dâng lên làm nước ngập cả nhà cửa, ruộng đồng. Vì thế những người trong xóm không bị nước lũ tràn vào nhà cũng đến thu don đồ đạc cho các gia đình bị thiệt hại. Hôm đó em đi cùng bố đi sắp xếp đồ đạc cho từng gia đình. Đến một ngôi nhà đơn sơ, em thấy mọi người đang tu sữa lại căn nhà và thu dọn đồ đạc. Đó là gia đình của bạn Ngọc. Do hoàn cảnh gia đình rất khó khăn nên cách ăn mặc của bạn thường ngày cũng không bằng các bạn cùng trang lứa trông thật tội nghiệp. Song hôm đó trước cảnh lũ vào nhà đó em cùng bố đi giúp đỡ. Nhưng khi thấy Ngọc trong bộ quần áo tềnh tòng ướt đẵm, đầu tóc rối tung trông thật đáng thương. Mặc dầu nước đã rút hết nhưng cái rét nó vẫn chưa hết hẵn, em mặc hai chiếc áo rối mà vẫn cảm thấy lạnh. Nhìn bạn mà em cứ tuôn trào nước mắt, mà tuổi còn nhỏ không biết giúp bạn cái gì. Nên em đã cởi chiếc áo ngoài của em choàng lên cho bạn đỡ rét. Bạn giật mình và quay lại nhìn vào mắt em và nói: - Mình rất cảm ơn bạn đã cho mình mượn chiếc áo của ban! Lúc nào mình sÏ ®em tr¶ l¹i cho b¹n em nghÑn ngµo nãi “ Kh«ng cã g× ®©u! b¹n cø gi÷ lÊy mµ dïng m×nh cßn cã chiÕc ¸o kh¸c ë nhµ. Qua việc làm trên, vào dịp tết trung thu năm đó em được các bác trong thôn tuyên dương và nêu cao gương tốt việc tốt. Lúc đó em vô cùng sung sướng và hãnh diện lên nhận phần thưởng. Ngày 25 tháng 08 năm 2010 em được đi lên rừng cùng mẹ. Đi được quãng đường thì em thấy khói bay đến, em đi theo mùi khói cuối cùng cũng đến được nơi bốc ra khói. Đến nơi en thấy có mấy người đang đốt rừng vµ chÆt c©y em bÌn lªn tiÕng: - Các bác ơi! Các bác đừng chặt cây đốt rừng nữa! Các bác làm như vậy là phá hoại thiên nhiên đấy! Cháu còn nhỏ chưa hiểu được chuyện người lớn làm đâu! Nếu các bác không làm thì lấy gì để kiếm cái ăn cái mặc? Nhưng các bác có biết thiên nhiên là cái quý nhất của mỗi con người. Nếu không có thiên nhiên thì con người trên trái đất này không thể tồn tại được. Vì thế chóng ta ph¶i yªu thiªn nhiªn, b¶o vÖt thiªn nhiÖn sèng gÇn gòi víi thiªn nhiªn chø kh«ng ph¶i nh­ c¸c bac kh«ng b¶o vÖ rõng mµ cßn chÆt ph¸ rõng. Chóng ta cần phải làm theo lời Bác Hồ đã nói. Các bác đã nghe câu… “ Mïa xu©n lµ tÕt trång c©y Làm cho đất nước càng ngày thêm xuân.” Lop8.net.

<span class='text_page_counter'>(7)</span> Các bác đã nghe qua câu đó rồi. Nghe cháu nói như vậy chúng ta đi về nhà th«i kh«ng chÆt ph¸ rõng n÷a. Thế là từ đó không ai chặt phá rừng nữa. Tin đó được đồn đại ra ngoài mọi người đều biết chuyện. Một ngày nọ, có các bác ở xa đến nhà tặng một phần quà đặc biệt cho em và khen em giỏi lắm. “Các bác quá khen, cháu đã học giáo dục c«ng d©n vµ ®­îc häc bµi yªu thiªn nhiªn, b¶o vÖ thiªn nhiªn, sèng hoµ hîp víi thiªn nhiªn nªn ch¸u còng cã tr¸ch nhiÖm b¶o vÖ thiªn nhiªn.” Cháu đừng khiêm tốn nữa, các bác biết mà. Rồi các bác hôm đó chặt cây đến nói lời cảm ơn với em. Trên đây là hai câu chuyện về đạo đức. Từ trong đáy lòng em đã viết ra đó. Có rất nhiều câu chuyện đạo đức mà em đã trải qua nhưng hai câu chuyện trên là hai c©u chuyÖn kh«ng thÓ xo¸ mê trong trÝ nhí cña em./. …………………………………………………………………….. Chủ đê: Tương trợ, yêu thiên nhiên, bảo vệ thiên nhiên Hä tªn: §Æng ThÞ An Giáo viên: Trường THCS Sơn Tây Bước đến mảnh đất Sơn Tây đã gần năm năm, tôi coi đây là một vùng đất rất thanh bình và yên ả. Thế nhưng, tôi đã không thể nói như vậy nữa khi tôi được chứng kiến trước mắt một vụ tai nạn kinh khủng phải làm cho bao người hoang mang gần ba năm trước. Hôm ấy tôi còn nhớ tôi chỉ dạy hết tiết bốn là ra về. Về đến nhà, có một người ban chờ sẵn tôi ở cổng. Nó gọi tôi đi chơi, thế là chúng tôi cùng đi trên chiÕc xe m¸y nhá ë ®­êng quèc lé, chóng t«i ®i rÊt chËm…Bæng mét tiÕng rÇm như muốn nổ toanh trời đất trước mắt chúng tôi làm một thứ gì đó trắng xoá bao phủ cả bầu trời. Một chiếc xe vận tải lớn chở đầy những tấm bia rô đang đổ xuống. Mọi người ai nấy hốt hoảng lại gần để xem- tôi cũng vậy. May mắn,lúc ấy học sinh cấp II và III vẫn chưa về vì năm tiết, nhưng cấp I thì đã tan rồi! Mấy người gần đấy chạy lại tìm kiếm những đứa trẻ vô tội bị các tấm bia đè lên.Những tiếng khãc “thót thÝt” cña c¸c bµ mÑ thÊm ®­îm sù lo l¾ng v× kh«ng biÕt con m×nh cã nằm trong đống đổ nát đó không? Tất cả đều nổ lực tìm kiếm thì thấy có ba đứa trẻ, chúng đều bị máu ra đầm đìa, và có một em gái thì chẵng còn biết gì nữa cả. Ai thấy vậy đều vô cùng lo lắng. Nhìn lại trên con đường quốc lộ thì những tấm bìa đã che hết cả làn đưòng, con đường sau đó bị ùn tắc rất lâu. Nhưng đó không phải là điều mà người ta lo nhất lúc này, quan trọng hơn là không biết ba em nhỏ håi n·y cã lµm sao kh«ng? vµ sau nµy t«i ®­îc biÖt r»ng c¶ ba em nhê cã sù ch¨m sóc nhiệt tình của gia đình và các bác sĩ thì đã tai qua nạn khỏi. Lóc Êy t«i hoang mang vµ suy nghÜ r»ng nÕu ba em nhá kia cã lµm sao, nÕu lúc đó có cả học sinh cấp II và cấp III cùng về thì biết bao tính mạng con người bị l¨m le trªn bê vùc th¼m, bao giê th× chñ nh©n cña chiÕc xe Êy míi chuèc ®­îc hÕt téi lçi vµ sù v« cÈn cña m×nh khi kh«ng chÊp hµnh ph¸p luËt trong giao th«ng.Vµ Lop8.net.

<span class='text_page_counter'>(8)</span> chẳng lẽ nếu ai cũng như họ thì những đứa trẻ cứ phải sợ hãi khi trên con đường tới trường ư? ……………………………………………………………………………………. Chủ đê: Vượt qua cái căn bệnh thế kỉ Hä tªn: Phan ThÞ Trµ My Líp: 8C ở cái vùng quê thanh bình bao đời nay vẫn vậy, tiếng bước chân rộn ràng, tiếng còi xe inh ỏi, tiếng chim ở đồng nội hót véo von đã tạo nên một Sơn Tây nồng hậu tình người. Mãnh đất này đã nuôi dưỡng bao nhiêu nhà tài, họ đã trở thành những người có ích cho xã hội cho đất nước. Nhưng cùng với sự phát triển này lại xuất hiện ra những cái tệ nạn mà con người khó mà biết trước được. Đó là nạn dịch AIDS, một cái tệ nạn nguy hiểm với con người với xã hội. Một năm nọ có một cô gái con một gia đình có giáo dục văn hoá nhưng cô lại yêu một anh chàng nghiện ngập. Với sự ngăn cản không cho cưới của gia đình bên gái nhưng họ quyết lấy nhau bằng được. Không để ngăn cản được nữa, đành cho họ lấy nhau . Lúc đầu, hai người sống rất hạnh phúc nhưng dần dần về sau, số tiền cũng tiêu hết dần anh không có tiền mua thuốc để hít, rồi chẵng bao lâu sau, khi ®i xÐt nghiÖm anh ®­îc tin lµ m×nh bÞ m¾c HIV, trong lóc nµy con anh míi ra đời hai tháng. Một đứa bé được sinh ra trong sự căm ghét của gia đình họ ngoại. cha th× cµng lóc cµng suy sôp, råi vµi n¨m sau anh bÞ chÕt v× bÞ AIDS giai ®o¹n cuối. Mẹ đau buồn vì cái chết của chồng và đứa con bất hạnh nên đã bỏ đi phương xa. Để lại đứa bé sống trong sự khinh miệt của xóm làng trong một túp lều tranh nhỏ bên dốc núi lạnh lẽo. Cậu không có tiền để đi học với bạn bè cùng chăng lứa kh«ng cã ai ch¬i víi cËu. Hä lu«n xa l¸nh cËu. Ai còng nghÜ lµ cËu bÞ AIDS gièng cha cậu. Nhưng thực tình đâu có phải cái sự xa lánh của cộng đồng đã rèn luyện cho cËu c¸i tÝnh rôt rÌ kh«ng gi¸m nh×n ai, lu«n mÆc c¶m víi sè phËn. Thế rồi hai mươi năm sau, một người thanh niên rời mảnh đất đi xa lập nghiệp. Lúc đầu rất khó khăn chưa quen thuộc với mảnh đất mới anh cũng chỉ nghĩ là đi làm việc để kiếm sống qua ngày. Nhưng không chỉ dừng lại ở đây anh đã tích trử tiền gom góp lại rồi xây dựng một khu vực nuôi tôm cá. Rồi anh nhân rộng ra, thuê nhân công để làm. Thế rồi chẵng bao lâu sau anh đã trở thành một chàng trai thành đạt, nhà anh khấm khá và trở nen giàu có. Sống ở phương xa một thời, anh đã cảm nhận được sự cô đơn, rồi anh quyết định tìm một nữa của mình. Anh lấy vợ rồi sống rất hạnh phúc bên gia đình, vợ anh sinh cho cậu hai người con rất khoẻ mạnh nhưng cậu cảm thấy ở đây không phải là vùng đất dành cho cậu. Nên cậu quyết định trở về quê hương Sơn Tây để lập nghiệp. Cởu nghĩ chỉ có quê hương mới là vuàng đất tươi xốp để cậu deo hạt mầm xanh tốt, cái tin cậu vẫn còn sống và có vợ sinh con làm cho nhiều người sửng sốt ai cũng nghỉ Lop8.net.

<span class='text_page_counter'>(9)</span> lµ cËu chÕt l©u råi, chÕt v× AIDS råi nh­ng kh«ng cËu kh«ng bÞ m¾c HIV, cËu trë về vùng đất mà mọi người đã rất khinh miệt, cậu để làm lại sự nghiệp giang dở với sự đồng lòng giúp đỡ của làng xóm nơi đây, cậu đã xây dựng một công ty nuôi tôm cá. Người dân nơi đây đã hiểu ra cái căn bệnh AIDS, lúc đầu họ nghĩ cái căn bệnh này lây lan qua đường hô hấp nhưng vì sự giúp đỡ giảng giải của các bài số ngoµi huyÖn vÒ hä hiÓu ra c¨n bÖnh HIV, mét c¨n bÖnh kh«ng lan truyÒn mµ nã do ý thúc của mỗi người. Từ cái tấm gương của người thanh niên trên, chúng ta đã hiểu thêm về cái căn bệnh thế kỉ đó là AIDS. Chúng ta đừng nên xa lánh xua đuổi với những con người bị HIV mà nên giúp họ vượt qua cái cửa ải khó khăn này. Như chàng thanh niên trên anh đã chiến thắng sự xa lánh của mọi người xung quanh đã đứng lên và lập nghiệp bằng bàn tay trắng, không cần ai giúp đỡ trở thành một nguời công dân ưu tú của xã hội, một thanh niên giỏi của đất nước. Câu chuyện: “ Tình huống về đạo đức, kỉ luật Hiện nay, thế giới đang phát triển, xã hội và đời sống của con người ngày càng được nâng cao. Vậy nên một sự thật trước mắt của chúng ta mà không thể chối cãi đó là những kỷ luật, luật pháp đề ra đang dần dần bị xâm phạm. Trong khi đó, những kỷ luật, luật pháp đó chính là cái rèn luyện đạo đức của một con người, là một tư chất giúp cho xã hội, đất nước ngày càng văn minh và phát triển. Mỗi điều kiện, những quy định và pháp luật đề ra, bản thân chúng ta, cộng đồng dân cư đã thực hiên được hay chưa? đó là câu hỏi mà chính bản thân ta biết rõ nhất. Qua sự thật dưới đây ta sẽ biết được ý thức chấp hành luật pháp của mỗi con người. Câu chuyện được bất đầu từ một làng mà bà liên ở. Bà là một con người luôn tích cực trong công tác của xã và là một người được coi là tính kỹ luật nhất làng. bà tuy đã già nhưng vẫn con minh mẫn và đi lại nhanh nhẹn. Hàng ngày bà đi nói chuyện với bà con về vấn đề an ninh xã hội, bảo vệ môi trường… và đặc biệt là hãy thực hiện những quy định có trong xã và của đất nước. Có một lần, bà đang làm vườn thì thấy bên nhà mình có tiếng bát đĩa vỡ. Thì ra là ông Tiến bên nhà rủ bạn đến uống rượu be bét rồi con nhảy múa làm bừa bãi cả nhà. Bà thấy thế, cho rằng làm ảnh hưởng đến an ninh của làng nên bà đã sang nhà ông ấy. Lúc đâu bà đến ngồi ở ghế nói nhỏ nhẹ với ông Tiến rằng, ông ấy rủ bạn đên nhà uống rượu thì không ai cấm nhưng khi uống thì nói chuyện đừng lớn tiếng quá và cũng đừng nên đập bát đĩa như thế sẽ ảnh hưởng đến dân làng xung quanh.Ông mà làm như thế thì không đúng với quy định của làng,của xã. Chưa kịp nghe xong thì ông Tiến đã giọng dữ dội cho rằng bà Liên hay xen vào chuyện của người khácvà đuổi bà liên về. Nũu nhiư trong hoàn cảnh của ai khác thì chắc có lẽ đã chửi lại và bảo nó như thế mà không nghe thì mà kệ ông. nhưng mà bà lại làm khác bà ra về, và có ý định rằng ngày mai sẽ chuyên can tiếp không thể để ông ấy vi phạm kỉ luật của xã được. Phải cho ông Tiên có cái ý thức thøc thùc hiÖn kÜ luËt tèt. Ngµy h«m sau, khi mäi viÖc gÇn nh­ l¾ng xuèng th× bµ l¹i sang khuyªn c¸i con người vô kỉ luật đó. Lân này không gian trở nên thật im áng. dương như ông tiến vẫn cố chấp, bà đã ngồi đó nói chuyện vè kỉ luật đề ra như vậy thì mỗi con Lop8.net.

<span class='text_page_counter'>(10)</span> người,mỗi thành viên trong xã ,trong làng đều phải có ý thức tự giác thực hiện chứ kh«ng ph¶i l¬ lµ mét c¸ch v« tr¸ch nhiÖm . Chỉ một thoáng thôi, ông tiến đã suy nghĩ và thực hiện mình có lỗi và sau này sẽ là một người như bà Liên mà làng đó đã thêm một người có kỉ luật và bớt đi mèi ho¹ an ninh cho lµng x·. Qua câu chuyện trên, ta đã được biết thêm về tấm gương kỉ luật là bà Liên.Làm một con người luôn chấp hành kỉ luật đã khó,bây giờ để thuyết phục một người làm theo lại càng khó hơn. Thế mới biết không phải ai cũng có ý thức từ dầu đã đúng đắn. Tuy trên đó chỉ là một câu chuyện nhỏ, chỉ nằm trong phạm vi lµng xãm nh­ng c¸i g× còng thÕ, sù viÖc b¾td ®Çu lu«n lu«n lµ tõ c¸i nhá nhÊt. Trong ph¹m vi nhá cã ý thøc, chÊp hµnh tèt kû luËt th× ngoµi lín h¬n n÷a con người cũng sẽ làm như vậy. Không chỉ riêng vấn đề an ninh xã hội mà tình kỷ luật còn được mở rộng thêm với những đội tượng khác. Ngoài kia vẫn còn những người lơ là, coi thường và đặc biệt biết đó những pháp luật đặt ra . cho nên vẫn có những hành vi vi phạm xảy ranhư tắc nghẽn giao thông, ô nhiễm môi trường, tệ nạn xã hội,…tất cả đều là kết quả của ý thức mỗi con người. Hãy chung tay thực hiện luật pháp, kỷ luật mà nhà nước đề ra, để giống như bà Liên trên mẫu chuyện, tuy việc làm nhỏ nhưng cũng góp phần tạo nên những con người có tính kỷ luật, thực hiện nghiêm túc những kỷ luật đề ra trong một xã hội phát triển. ……………………………………………………………………... Chủ đê: Tương trợ, yêu thiên nhiên, bảo vệ thiên nhiên Họ tên: Nguyễn Thị Ngọc Sương Líp: 9D Chủ đề Cô giáo và hai em nhỏ bất hạnh Xinh đã hơn bảy tuổi. Em gái xinh là tươi, 6 tuổi. Khi em gái chưa đi học thì suốt ngày hai chị em quấn quýt bên nhau. Xinh sinh ra đã bất hạnh bởi đoi bàn chân em đã bị tật nguyền, bàn chân đã bị khuyết ba ngón. Càng lơn đôi chân của Xinh teo lại việc khó khăn nhất đối với Xinh là việc đi lại. Bố mẹ Xinh buồn bã khi ph¶i ®­a con ®i kh¸m tõ bÖnh viÑn nµy tíi bÖnh viÖn nä. §· nhiÒu lÇn, Xinh b¾t gÆp nh÷ng hµng lÖ r¬i, khu«n mÆt ñ rñ cña mÑ khi nh×n m×nh. Bố mẹ Xinh suốt ngày rất bận. Bố, mẹ đều là nông dânnên suốt ngày họ phải lo toan việc đồng áng, gieo cấy…ít khi có thể ở nhà để chăm sóc con. Biết bố, mẹ phải làm việc bận rộn bởi hai chị em Xinh rất ngoan, không đòi đi chơi như những đứa trẻ khác. Nh©n dÞp sinh nhËt Xinh c¸c c«, c¸c b¸c tÆng xinh mét chiÕc xe l¨n bëi vËy việc đi lại của Xingh không còn khó khăn nữa. Nhưng tươi đã sáu tuổi bởi thế tươi Lop8.net.

<span class='text_page_counter'>(11)</span> phải cắp sách tới trường Xinh phải ở nhà một mình Xinh chỉ mong Tươi đi học về thật nhanh để kể cho em nghe bao chuyện vui, lý thú ở trường. Nghe Tươi kể em rất háo hức, rất muốn được đi học. Những khi Tươi học bài, Xinh chăm chí nhìn thÕ vËy bè bÌn b¸o. Hay là cho cái Xinh tới trường? Bµ mÑ hèt ho¶ng. Kh«ng ®­îc! Con bÐ bÞ tôi b¹n chÕ nhiÔu téi nghiÖp nã l¾m. Bèn th¸ng häc lặng lẽ trôi qua thật nhanh, Tươi luôn miệng khoe với gia đình có một cô giáo chủ nhiệm lớp em mới về. Em kể rất nhiều chuyện về cô giáo Xinh nghe: Cô thường mặc áo dài thướt tha, miệng Xinh rất tươi, cô dạy cho học sinh tập viết, tập đọc, tËp vÏ… Tươi yêu cônhiều, kể về cô nhiều quá làm Xinh cũng thích theo vì thế em càng muốn đi học để nghe cô giáo giảng baìo và vui đùa cùng bè bạn. Suốt ngày ngåi trªn chiÕc xe l¨n, Xinh rÊt ch¸n n¶n, nh×n b¹n cïng chang løa ®i häc, em thÊy rÊt buån vµ tñi th©n. Trong một tiết vẽ đề tài ước mơ, cô giáo đứng gần Tươi, ngạc nhiên về bức tranh c« bÐ vÏ c« gi¸o hái: Tươi tại sao em lại vẽ ông bụt cùng một cô bé bị tật nguyền? Tươi bèn nói. Th­a c« ch¸u vÏ nh­ vËybëi ch¸u muèn «ng bôt ho¸ phÐp cho chÞ ch¸u cã đôi chân lành lặn. Nghe Tươi nói như vậy cô giáo nghĩ thầm và quyết đinh sẻ tới thăm hỏi chị của Tươi. Buổi tối hôm ấy thấy cô giáo dẫn xe vào sân, Tươi rất mừng. Xinh thấy cô giáo thật đẹp, mái tóc óng mượt, nụ cười tươi, cô không mặc tà áo dài thướt tha mà c« l¹i mÆc bé trang phôc hÕt søc gi¶n dÞ. Me Xinh t©m sù víi c« gi¸o: Đến trường đông bạn cháu dễ tủi thân. Bác sĩ đã bảo rằng cháu bị di chứng chất độc màu da cam do ông để lại. Xinh đã nghe được cuộc nói chuyện của bố mẹ và cô giáo. Em rÊt vui bëi tõ nay c« gi¸o sÏ d¹y riªng cho em. TiÔn c« gi¸o vÒ em liÒn nãi víi bè mÑ. - MÑ ¬i thÕ lµ tõ tuÇn sau con ®­îc häc råi. Người mẹ cũng rất vui vội ôm chầm lấy xinh Thế là từ đó cứ vào buổi tối thứ hai, thứ tư, thứ sáu đúng 7 giờ Tươi đẩy xe giúp xinh ra đón cô giáo. Được học em rất vui, Em rất siêng năng, cố gắng học tập, tập viết theo sự hướng dẫn của cô. Bởi vậy, Xinh học cũng khá giỏi,chữ đẹp,tính toán nhanh. Mçi mét th¸ng n÷a th«i lµ kÕt thóc n¨m häc,mÊy ngµy nay,c« gi¸o thường kể cho các bạn học sinh của minh về một bạn nhỏ. Bạn ấy có đôi ch©n bÞ liÖt, tuy ph¶i ngåi xe lan häc hµnh nh­ng b¹n Êy rÊt quyÕt t©m häc. có lúc rất mõi nhưng bạn ấy cũng rất cố gắng cố viết và viêt rất đẹp. Nghe cô kể Tươi tự hào về chị mình biết nhường nào. Lop8.net.

<span class='text_page_counter'>(12)</span> Cô giáo đưa vở của Tươi cho các bạn học sinh xem.Các em rất thán phôc. Mét em véi hái: - C« ¬i t¹i sao b¹n Êy kh«ng ®i häc ? C« gi¸o tr¶ lêi - Sang n¨m b¹n Êy sÏ häc víi c¸c em. Cã b¹n hái tiÕp: -vËy b¹n Êy ®i häc thÕ nµo? B¹n Êy ph¶i ®i häc b»ng xe l¨n c¸c em a! Mmét b¹n nãi tiÕp: ThÕ b¹n Êy cã ch¬i víi bän em kh«ng? Cô giáo đáp lại. - Bạn ấy có thể ra chơi với các em nếu các em giúp đỡ bạn ấy. - Cả lớp liền đồng thanh : - Chúng em sẽ giúp đỡ và không trêu chọc bạn ấy. - C« gi¸o rÊt vui. Cã lÇn c« dÉn tôi nhá tíi nha xinh, bän nhá noi chuyÖn với nhau vui vẻ. chỉ một lúc bầu không khí trở nên vui tươi hơn. - C« gi¸o nãi víi bè mÑ xinh. - Thủ tục nhập học đã hoàn tất. Sang năm em sẽ được đặc cách đi học. - Tươi rất vui .bố mẹ thì rớm rớm nước mắt còn xinh đang hình dung cái c¶nh c¸c b¹n ®Èy xe l¨n . - Thế đấy các bạn a !chúng ta hãy chung tay giúp đỡ các bạn a!Chúng ta hãy giúp đỡ những con người khó khăn,tật nguyền để họ có thể học tập và sèng vui vÎ nhÐ ! ………………………………………………………………………………… Sîi d©y chuyÒn NguyÔn Lª KiÒu Chi Líp: 9C Tôi có một bạn rất tốt, tôi luôn tự hào vì bạn ấy: Tôi kết bạn với Na sau một chuyện hết sức tình cờ. Na là một bạn häc sinh nghèo vượt khó. Na sinh ra trong một gia đình khó khăn, mẹ mắc bệnh, cha của Na mất sau một vụ tai nạn giao thong. Na còn có một đứa em năm nay học lớp một. Hằng ngày Na phải cả đi học cả đi làm, để kiếm tiền nuôi mẹ và em sinh sống. Vào mỗi buổi sang bạn Na cùng em mình băng băng vượt qua con đường làng ngoằn nghèo để đến với ngôi trường than yêu. ; Ở nhà Na là một người con hiếu thảo, người chị tốt bụng yêu thương em nhỏ, Còn ở trường Na là một lớp trưởng hết sức gương mẫu, luôn là tấm gương tốt cho các em noi theo. Sáng hôm đó vì Tôi chưa làm bài tập nên tôi đợi lớp vào học mười lăm phút rồi mới vào. Lúc Tôi bước vào lớp Na hỏi: Lop8.net.

<span class='text_page_counter'>(13)</span> - Chi mọi hôm cậu đến sớm mà, sao hôm nay bạn đến muộn thê? - Hay là câu có chuyện gì? Tôi cau có, cằn nhằn nói: - Bạn là ai mà lên giọng với tôi. - mặc kệ tôi không cần cậu quan tâm. Na im lặng, có vẽ thất vọng về tôi. Lúc này tôi rất ghét Na, đố kị với Na vì Na học giỏi hơn tôi, được thầy cô yêu bạn bạn mến còn tôi thì lười học không ai muốn chơi thân với tôi Hôm nay, tôi đị học về được mẹ tặng cho mọt sợi dây chuyền. Sợi dây chuyền đó được làm bằng chất liệu bạc, trên đó có đính một bong hoa hôngf với những viên đá cẩm thạch rất dẹp, Tôi rất thích sợi dây chuyền đó, đó là sợi dây chuyền mà tôi ao ước, Tôi giữ gìn nó rất cẩn thận. Tôi nghĩ sớm mai tôi đến sớm để lên giọng tự hào về gia đình mình về mẹ mình với Na. Tối hôm đó tôi cố gắng làm hết bài tập, không để sót bài tập nào để khỏi Na ra vẻ ta đây; Tôi lên ngủ mười rưỡi, Tôi không biết sao hôm nay mình ngủ muộn như thế này, có lẽ hôm nay mình siêng lên một chút. Sáng mai tôi cố gắng dậy sớm, tôi quyết tâm hôm nay mình sẽ cố gắng học bài cũ đầy đủ để ai cũng phảỉ ngạc nhiên. Học bài xong Tôi ăn cơm mặc quần áo, chỉnh tề rồi đi học. Đũng như tôi nghĩ, Tôi đến sớm. lúc tôi đến lớp vẫn chưa có ai chỉ thấy một mình Na khóc thút thít,. Tôi bình thường không ưa gì Na nên tôi lạnh lung chaẻng nói gì. Cho đến khi, Yến đến, Yến hỏi. - Na! Tại sao câu khóc như vậy? Cậu nín đi có chuyện gì hãy kể với mình. Na im lặng nói: - Mẹ minhg bị ốm rất nặng, bác sĩ nói phải có tiền mới chữa khỏi bệnh cho mẹ, làm sao đây Yến. Yến bảo: - Bạn nín đi, tớ sẽ đề nghị nhà trường quyên góp giúp đỡ gia đình bạn ít tiền. - Na nhẹ nhàng bảo: Na nhẹ nhàng bảo: - Mình cảm ơn bạn. Hôm nay trên đường đi học về vắng lặng chỉ còn tôi và Na. Tôi vì không muốn đi cùng Na nên tôi cố đạp rất nhanh, khi đạp xe chẳng may tôi làm rơi sợi dây chuyền. Nưng sợi dây chuyền đó là Na được. Na nhặt sợi dây chuyền lên cất cẩn thận, rồi sẽ trả cho người bị mất. Về nhà, Na suy nghĩ lại nghĩ đó sợi dây chuyền của tôi. Nên sớm mai đến sớm sẽ trả. Đêm hôm đó, tôi về nhà trằn trọc không ngủ được vì cữ nghĩ sợi dây chuyền đó chắc chắn là bị Na bán để lấy tiền chữa bệnh cho mẹ. Sớm mai Tôi đến thì thấy Na, Tôi chưa kịp để Na nói thì tôi đã chửi, mắng nhiếc Na một cách thậm tệ, hắt hủi bạn. Na chỉ oà khóc lên, bỏ sợi dây vào bàn tay tôi bỏ đi ra ngoài. Tôi suy nghĩ lại, Mình thật đáng trách, Tôi đi tìm Na rồi xin lỗi. Na và Tôi kết bạn với nhau. Lop8.net.

<span class='text_page_counter'>(14)</span> Qua sự việc đó tôi rất khâm phục Na, Na không chỉ học giỏi mà còn tốt bụng trung thực, trong hoàn cảnh đó tôi đã bán sợi dây đó đi rồi. Câu chuyện là thế, dù ở trong hoàn cảnh khó khăn nhưng họ vẫn không đánh mất long tự trọng, phẩm chất tốt của một con người. …………………………………………………………………….. Câu chuyện giúp đỡ bà cụ ăn xin NguyÔn ThÞ Linh. Líp: 6A. Tôi xin kể cho các bạn nghe một câu chuyện mà cách đây ba năm về việc tôi đã giúp đỡ bà cụ ăn xin. Tôi vẫn còn nhớ mồn một thế này. Hôm đó sau giờ học tiết năm. Trời thì nắng chang chang. Tôi trến xe đạo về nhà, bụng thì đói hoắt ruột tôi cố đạo cho nhanh để mau chóng về đến nhà, Bỗng đang đạp, thì tôi nghe tiếng rao “ kem dây, kem dây” Tôi ngước nhìn thì thì thấy trước mắt tôi là một thầu kem mát lạnh. Tôi mững rỡ vì trên tôi vẫn cầm tờ một nghìn mẹ cho ăn sang vẫn còn đây. Tôi dừng xe lại bên đường để lại mua kem ăn cho mát ruột, vừa lúc đó tôi nghe tiếng quát to “ Bà lão kia, có cút đi không thì bảo cứ ám mãi trước hang người ta thế hả, cút, cút ngay đừng để bà điên lên” Thì ra đó là tiếng chửi mắng của cô bán kem với Bà cụ già, Bà cụ chừng bằng tuổi bà của tôi. Bà gầy go, ăn mặc rách rưới, đầu tóc thì bù xù, tóc bạc cả mái đầu. Bà đang giơ hai bàn tay gầy gò run rẩy trước mặt, thì ra đó là bà cụ ăn xin. Bà đang cô bán hang bố thí cho bà đồng. Nhìn hoàn cảnh, đôi mắt nhoà nước mắt của bà, Tôi thấy thương bà quá. Tôi liền lịa mua một cái kem 1 nghìn đồng và lại mời bà cụ. Bà cụ nhin tôi với đôi mắt hiền từ và bà nắm tay tôi một hồi lâu và nói “ Bà cảm ơn cháu, cháu còn nhỏ mà có tấm long tốt thế này chắn chắn cháu sẽ gặp được nhiều điều tốt” Tôi cảm ơn bà sau lời nói đầy tình cảm gia giết đó. Bà cụ loay hoay tìm cái gì đó thì ra bà tìm cái gậy mà mắt bà đã kém không thể nhìn rõ cái gậy Ở đâu. Tôi nhìn sang thì thấy cái gậy đang nằm bên góc kia, Tôi liền lấy ngay cái gậy và đỡ ngay bà cụ đậy. Nhin lưng bà đã cồng hẳn chắc hẳn ngày trước bà đã làm việc mệt nhọc dãy mưa giầm nắng. Nhìn cuộc đời của bà cụ như vậy tôi lại quyết tâm học tập hơn, để có một tương lai tươi sang không phải nghèo nàn, đói rách. Tôi dìu bà cụ đi được một đoàn đường dài rôi tôi chào bà vè vì bây giờ đã muộn. Giường như cái đói, mệt nhọc của nắng trưa oi ả trong tôi đâu mất rôig, nó đã tan biến theo việc làm vừa rồi của tôi. Tôi lại lên xe về nhà, về đến nhà mẹ hỏi tôi “ Sao hôm nay, con về trễ vậy?” Tôi vào cất cặp, thay quần áo rồi vào trong bếp kể lại chuyện cho mẹ nghe. Mẹ ôm tôi vào long và nói “ Con của mẹ giỏi quá, làm như thế là đúng. Từ nay, con hay giúp những người gặp cảnh khó khăn, hoạn nạn vì đó là việc làm tốt. Hôm đó tôi rất vui vì tôi đã làm được một việc tốt. Sáng hôm sau, đến trường tôi lại kể chuyên đo cho các bạn cả lớp nghe, đưa nào cũng khen tôi là đứa tốt bụng. Tôi đã rất hãnh diện về việc làm của minh./.. Lop8.net.

<span class='text_page_counter'>(15)</span> Lop8.net.

<span class='text_page_counter'>(16)</span> Lop8.net.

<span class='text_page_counter'>(17)</span>

×