Tầm Tần Ký
Hồi 144
Phá vỡ âm mưu
Khi Hạng Thiếu Long cùng thật bát thiết về đến cửa tây, vừa lúc gặp
đoàn xe của Kỷ Yên Nhiên quay về thành.
Ðoàn xe dừng lại bên ven đường, Hạng Thiếu Long nhảy xuống ngựa,
đến bên xe của Ô Ðình Phương, Triệu Chi và chị em họ Ðiền cùng
Hạng Bảo Nhi.
Bọn Ô Ðình Phương mặt mũi đỏ gay, Hạng Thiếu Long biết bọn họ đã
vận động khá nhiều.
Hạng Bảo Chi nhìn thấy Hạng Thiếu Long thì đưa tay đòi bế.
Triệu Chi trách cứ, „Mấy ngày hôm nay chàng chắc bận lắm."
Hạng Thiếu Long cười giả lả, „Sau lễ Ðiền Liệp ta sẽ về với các nàng
mà!"
Hạng Thiếu Long đưa tay béo má nàng và Bảo Nhi rồi hỏi han tỷ muội
họ Ðiền mấy câu, sau đó mới đến chiếc xe ở phía sau.
Rèm xe được vén lên, Kỷ Yên Nhiên và Cầm Thanh cũng ngồi với
nhau, Cầm Thanh thì mặt hơi đỏ, lườm gã, có vẻ hơi giận, nhưng cũng
có vẻ như vui mừng.
Hạng Thiếu Long thấy nàng, tim càng đập nhanh hơn.
Kỷ Yên Nhiên nở nụ cười, dịu dàng nói, „Hạng lang ra ngoại Ô à?"
Hạng Thiếu Long gật đầu, thuận miệng quay sang Cầm Thanh nói,
„Quận Bình Nguyên xảy ra nổi loạn, ngày mai sẽ có đại quân đi dẹp
loạn, chuyện này rất có thể có liên quan đến Cao Lăng quân, giờ đây Lã
Bất Vi đã biết, giao cho ta toàn quyền xử lý, Cầm thái phó xin hãy cứ
yên tâm."
Cầm Thanh cúi đầu, né tránh ánh mắt của gã, tình huống rất tế nhị.
Kỷ Yên Nhiên hơi run người, hạ giọng nói, „Phải chăng mấy ngày hôm
nay Lã Bất Vi không ngừng tỏ vẻ tốt đẹp với Hạng lang?"
Hạng Thiếu Long nhớ lại chuyện y nhắc đến hôn sự, gật đầu.
Kỷ Yên Nhiên ghé vào tai gã, nói nhỏ, „Y quả thật muốn giết chàng!
Cho nên mới làm ra vẻ như thế để khiến người ta không hoài nghi cho
y, nếu chàng không tin, có thể dò hỏi ở chỗ thái hậu và bị quân, đương
nhiên sẽ phát giác cảm giác sai lầm mà Lã Bất Vi đã đem đến cho bọn
họ, phu quân chàng thật quá tin người."
Hạng Thiếu Long giật thót mình nhưng vẫn không tin lắm, hoang mang
gật đầu.
Kỷ Yên Nhiên nắm lấy cánh tay gã, giận dỗi nói, „Cứ nghĩ kỹ đi! Với
một kẻ tinh minh như Lã Bất Vi, làm sao không thể bí mật giám sát
Cao Lăng quân, cần gì chàng phải đi nhắc nhở y? Cao Lăng quân nếu
muốn tạo phản, thì kẻ vui mừng nhất là y mới phải."
Cầm Thanh cũng nghe câu này, mặt lộ vẻ chú ý. Hạng Thiếu Long giật
mình, cuối cùng cũng đã hiểu ra, thi lễ nói, „Ða tạ hiền thê đã chỉ điểm,
Hạng Thiếu Long này xin được thụ giáo."
Kỷ Yên Nhiên nhìn sang Cầm Thanh, còn Cầm Thanh thì đang ngẩn
người nhìn Hạng Thiếu Long, bị Kỷ Yên Nhiên nhìn thấy nàng vội
vàng cúi đầu.
Kỷ Yên Nhiên nhìn Hạng Thiếu Long bằng ánh mắt trách cứ, nói, „Hãy
cẩn thận đó!"
Ðội đoàn xe đi xa, Hạng Thiếu Long mới lấy lại tinh thần, chạy về
ngoại Ô phía tây, tâm trạng đã khác trước.
Sau khi ra thành, Hạng Thiếu Long thúc con Tật Phong, dẫn theo thập
bát thiết vệ, men theo quan đạo, phóng về phía Ðiền Liệp trường.
Những đoàn xe chở vật dụng ra Ðiền Liệp Trường nối đuôi nhau không
ngớt, rất náo nhiệt. Bên đường là khu rừng rậm, những gốc cây tùng,
cây hoa chọc thẳng lên trời cao.
Cách thành khoảng ba dặm, địa thế bắt đầu nhấp nhô, mỗi lần chạy lên
đến mô đất cao, có thể thấy dòng Kinh Thủy đang chảy về đông, thấp
thoáng những thớt gỗ thuận theo dòng nước chảy về hướng Ðiền Liệp
trường ở phía hạ du, những thớt gỗ này dùng để dựng các doanh trại.
Ðây là lúc xuân hạ giao mùa, từng cơn gió thổi lướt qua miền thảo dã,
khiến cho Hạng Thiếu Long cảm thấy thoải mái trong lòng, nghe tiếng
lá reo trong gió, đầu óc gã trở nên sáng sủa.
Hai bên bờ dòng Kinh Thủy, cây cỏ tốt tươi, nước sông trong vắt,
ngang dọc giao nhau.
Rừng rậm um tùm, đồng cỏ rộng lớn chim quý thú lạ, ẩn hiện trong đó.
Sau khi băng qua khe núi mà hai bên sườn đồi đầy những áng mây,
khoảng trời phía trước trở nên bao Lao ái, dòng Kinh Thủy đang chảy
về phía đông, rừng rậm âm u, những ngọn tùng chĩa thẳng vút lên trời
cao như những mũi kiếm, trên đồng cỏ xanh biếc, những doanh trại lớn
nhỏ đang mọc lên, rất có thứ tự, hàng ngàn đô ky và đô vệ quân đang
bận rộn dựng hai cây cầu gỗ bắc ngang qua dòng Kinh Thủy.
Hạng Thiếu Long đứng trên một mô đất nhỏ, đưa mắt nhìn khắp nơi.
Ðồng cỏ dập dờn theo gió, những khoảng rừng thưa thớt và rậm rạp
theo nhau, xa xa lại có những mô đất, từng đoàn thú hoang đang thong
dong bên bờ sông, không hề biết rằng ngày mai chúng sẽ trở thành
những con mồi.
Vầng thái dương đã dần ngả về tây, núi non nhấp nhô, nơi đó là Tây
Ninh sơn, nơi có rất nhiều loại mãnh thú.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ nếu giấu một toán quân ở đây, lại có cây
rừng che chở, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Sau khi quan sát địa thế, trong lòng đã chắc chắn, Hạng Thiếu Long
mới chạy xuống sườn đồi, đi về phía trại chủ tọa lạc trên mộ đất cao
gần bờ sông.
Tiếng chó kêu ngựa hí vang vọng khắc nơi.
Lá cờ lớn thêu chữ Tần bay phần phật trong gió.
Bọn lính đang làm việc thấy gã thì vội vàng cúi chào.
Hạng Thiếu Long thúc ngựa băng qua các khua trại, đây là các trại
dành cho các đại thần danh tướng có địa vị, trại chủ cao hơn hẳn nằm ở
giữa.
Xương Văn quân đang đốc thủ bọn thủ hạ dựng một hàng rào ở bốn
bên sườn đồi cao đến hai trượng để bảo vệ cho trại chủ.
Trên đỉnh đồi bằng phẳng lại lập thêm hơn mười trại nữa, ngoài tiểu
Bàn và Chu Cơ, đó là trại dành cho người trong hoàng tộc.
Hạng Thiếu Long nhảy xuống ngựa nói, „Cớ gì đến lúc này mới dựng
thêm hàng rào? Không phải gấp rút lắm hay sao?"
Xương Văn quân nói, „Ðây là ý của Lã tướng, sáng nay sau khi nhận
được tin dân chúng ta ở quận Bình Nguyên nổi loạn, ngài đã hạ lệnh
cho ta chặt cây dựng hàng rào gỗ, hạn cho ta đến sáng mai phải hoàn
thành."
Hạng Thiếu Long thầm kêu quá nguy, Kỷ Yên Nhiên nói không sai. Lã
Bất Vi đã sớm biết được âm mưu nổi loạn của Cao Lăng quân, nhưng
còn giả vờ để gạt gã, để làm cho gã mất cảnh giác, tưởng rằng Lã Bất
Vi vẫn coi trọng gã.
Xương Văn quân chỉ nhóm người đứng gần bờ sông nói, „Hai vị phó
thống lĩnh đang đứng ở đó chơi đùa với bọn chó săn, muội tử của ta
cũng ở nôi ấy, người mặc võ phục có viền màu trắng là Doanh Doanh,
viền màu vàng là Lộc Ðan Nhi."
Hạ giọng nói, „Ðại ca đã nói chuyện với Thiếu Long chưa?"
Hạng Thiếu Long gật nhẹ đầu, nói, „Hàm Dương có biết bao tuấn nam
trẻ tuổi, lệnh muội không thích ai sao? Ngay cả An Cốc Hễ cũng là
nhân tuyển lý tưởng hơn ta."
Xương Văn quân nói, „An Cốc Hề là một nhân tài, so với Thiếu Long
thì mỗi người mỗi vẻ, vấn đề là bọn họ từ nhỏ đã chơi với nhau, giống
như huynh muội hơn là tình nhân, cho nên không liên quan gì đến
chuyện nam nữ." Ngừng một lát rồi tiếp, „Ðại Tần ta và các nước phía
đông không giống nhau, nam nữ gần gũi nhau trước hôn nhân là điều
bình thường, Doanh Doanh cũng từng thân thiết với không ít gã tiểu tử,
nhưng không bao giờ kéo dài cả, cho đến khi gặp huynh thì mới trở nên
nghiêm túc."
Hạng Thiếu Long cười, „ả tốt với Quản Trung Tà mới đúng, huynh đệ
các người cứ ép ta làm những chuyện không có kết quả."
Xương Văn quân cười giả lả, „Ðó chỉ vì huynh đệ chúng tôi thích
huynh mà thôi! Chúng tôi rất yêu thương ả muội tử này, thật ra họ
Quản cũng không kém, nhưng cũng chỉ vì y đi theo Lã Bất Vi mà thôi."
ở đằng xa có tiếng reo hò, Quản Trung Tà đang vật lộn cùng với một
con chó săn thật lớn.
Hạng Thiếu Long giật cương con Tật Phong nói, „Ta đi thôi!"
Xương Văn quân vội vàng sai người dắt ngựa tới, cùng với gã đi về
hướng đám đông.
Một đại đội thân vệ đuổi theo, đến chỗ đám đông thì hai người xuống
ngựa.
Ðằng Dực chú ý bộ pháp của Quản Trung Tà, thấy Hạng Thiếu Long
bước đến với vẻ mặt đăm chiêu, chào hỏi Xương Văn quân rồi hiệu cho