Tải bản đầy đủ (.docx) (4 trang)

Tải Đóng vai là người mẹ kể lại cuộc chia tay của hai anh em Thành và Thủy trong truyện Cuộc chia tay của những con búp bê - Văn mẫu lớp 7

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (53.68 KB, 4 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

Đóng vai là mẹ kể lại truyện Cuộc chia tay của những con búp bê
<b>Bài làm</b>


Tuổi thơ là quãng thời gian tươi đẹp nhất của những đứa trẻ. Nhưng trong những
kỷ niệm hạnh phúc, vơ tình hay cố ý, mỗi đứa trẻ lại phải đối mặt với những vết
thương khác nhau. Là một người mẹ, sai lầm trong quá khứ của vợ chồng tôi đã
khiến hai đứa con bé bỏng của tôi tổn thương thời thơ ấu. Cuộc chia tay ngày ấy
mãi mãi là kí ức ám ảnh trái tim tơi.


Chúng tơi có một cậu con trai và một cô con gái, đặt tên Thành và Thủy. Chung
sống được vài năm sau khi hai đứa ra đời, tình cảm vợ chồng dần rạn nứt. Chúng
tơi có những bất đồng gay gắt và đi đến quyết định li hôn, tôi sẽ đưa Thủy về quê
ngoại, Thành ở lại với bố. Thành và Thủy rất yêu thương nhau, nghĩ đến tình cảm
anh em bị chia lìa, tơi cũng khơng đành lịng. Đêm trước ngày chính thức rời đi,
nhìn hai đứa trẻ quấn qt, lưu luyến, lịng tơi nhói lên từng đợt.


Tơi chợt nhớ về ngày Thủy cịn bé xíu, gia đình khá giá, anh em thương nhau,
Thủy lại rất ngoan. Thành học lớp 5, đi đá bóng, áo bị xoạc một miếng to, dù vết
rác đã được vá lại cẩn thận nhưng tôi vẫn nhận ra. Tôi biết Thủy đã khéo léo vá lại
áo cho anh. Từ ngày đó, Thành cũng chú ý quan tâm đến Thủy nhiều hơn, khác
hẳn lúc trước chỉ lo vui chơi với bạn. Từng kỉ niệm cứ ùa về, tơi khơng kìm được
nước mắt. Mãi đến khuya, tôi cất giọng khàn đặc từ trong màn:


– Thôi, hai đứa liệu mà đem chia đồ chơi ra đi.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Hôm sau, hai đứa nhỏ đều dậy sớm, Thành ra vườn, Thủy cũng ra theo. Thủy đặt
tay lên vai Thành, còn Thành lại khẽ vuốt mái tóc em. Khung cảnh đó ghim chựt
vào trái tim tơi, tơi khơng nhìn nữa, quay vào nhà thu dọn đồ đạc để chiều đi.
Không biết hai anh em chúng ngồi như vậy làm gì, đến khi trời hửng dần phía
đơng. Hoa nở rực rỡ, chim hót nhảy nhót, tiếng xe cộ và tiếng nói cười ríu ran, hai
anh em vẫn ngồi như vậy. Tôi thấy thời gian đã muộn, cất tiếng gọi:



– Thằng Thành, con Thủy đâu?


Chúng giật mình, líu ríu dắt nhau đứng dậy. Tơi cố gắng giữ giọng mình cương
quyết hơn.


– Đem chia đồ chơi ra đi!


Nói xong tơi nhìn Thủy mở to đơi mắt như người mất hồn, loạng choạng bám vào
cánh tay Thành. Vừa dìu em vào nhà, thằng Thành vừa nói:


– Khơng phải chia nữa. Anh cho em tất.


Thủy cứ ngẩn ngơ mãi, Thành nhắc lại lần thứ ba, con bé mới giật mình. Nó buồn
bã lắc đầu từ chối, nó bảo để lại hết. Sự chần chừ của hai đứa khiến tơi khó chịu.
Tơi quát:


– Lằng nhằng mãi. Chia ra!


Bước ra gần đến cổng tơi nghe tiếng Thủy sụt sịt:
– Thơi thì anh cứ chia ra vậy.


Đồ chơi của chúng không nhiều, Thành dành hầu hết cho em: bộ tú lơ khơ, bàn cá
nhựa, những con ốc biển và bộ chỉ màu. Thủy không để tâm, thỉnh thoảng con bé
lại nấc lên. Vậy mà khi Thành tôi vừa lấy hai con búp bê từ trong tủ ra, đặt sang
hai phía thì Thủy bỗng tru tréo lên giận dữ:


– Anh lại chia rẽ con Vệ Sĩ với con Em Nhỏ ra à? Sao anh ác thế!
– Thì anh đã nói với em rồi. Anh cho em tất cả.



</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

– Nhưng như vậy lấy ai gác đêm cho anh?


Tơi nhớ, trước đây có thời kì Thành tồn mê ngủ thấy ma. Thủy bảo: “Để em bắt
con Vệ Sĩ gác cho anh”. Thủy buộc con dao díp vào lưng con búp bê lớn và đặt ở
đầu giường Thành. Đêm ấy, Thành không mơ thấy ma nữa. Từ đấy, Thủy luôn làm
như vậy trước khi đi ngủ, trời sáng mới đem chia ra. Bây giờ, tự nhiên bắt hai con
búp bê chia lìa, Thủy khơng chịu đựng nổi. Một lát sau, Thủy đem đặt hai con búp
bê về chỗ cũ. Chúng lại thân thiết quàng tay lên vai nhau và âu yếm như trước.
Thủy bỗng trở nên vui vẻ:


– Anh xem chúng đang cười kìa!


Thành cố vui vẻ theo, nhưng nước mắt lại ứa ra. Bỗng Thủy lại xịu mặt xuống:
– Sao bố mãi không về nhỉ? Như vậy là em không được chào bố trước khi đi.


Đã nhiều ngày, ông ấy không về nhà. Quyết định chia tay của vợ chồng tơi, có lẽ
cũng khiến chính chúng tơi khó chấp nhận được. Tơi nghe tiếng hai anh em dẫn
nhau xuống trường.


Hai anh em đi đến tầm giữa trưa mới dắt nhau về, mắt Thủy càng sưng hơn. Sau
này, tôi mới biết, Thủy đến chào tạm biệt cả lớp, cô Tâm đã tặng con bé vở và bút
nhưng nghĩ đến lời tơi nói q ngoại nghèo lắm, sẽ sắm cho con bé một rổ hoa quả
ra chợ bán nên nó khơng nhận. Cả cơ và các bạn trong lớp đều khóc.


Khi hai anh em về đến nhà, tơi và hàng xóm đang khn đồ đạc lên xe. Tôi không
báo trước nên quá đột ngột, Thủy lại như người mất hồn, mặt tái xanh như tàu lá.
Nó chạy vội vào trong nhà mở hòm đồ chơi, lấy con Vệ Sĩ ra đặt lên giường anh,
rồi bỗng ôm ghì lấy con búp bê, hơn gấp gáp lên mặt nó:


– Vệ Sĩ thân yêu ở lại nhé! Ở lại gác cho anh tao ngủ nhé! Xa mày, con Em Nhỏ sẽ


buồn lắm đấy, nhưng biết làm thế nào…


Nó khóc nấc lên và chạy lại nắm tay Thành dặn dò:


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

Lúc ấy, Thành cũng khóc, hàng xóm cũng xúc động theo. Tơi đi vào, vuốt tóc
Thành và nhẹ nhàng dắt tay Thủy:


– Đi thôi con.


Tôi dắt tay coin gái lên xe, khơng quay đầu nhìn con trai đang khóc. Bỗng Thủy tụt
xuống chạy về phía sau, tay ơm con búp bê. Nó lại đặt con Em Nhỏ quàng tay vào
con Vệ Sĩ.


– Em để nó ở lại. Anh phải hứa với em khơng bao giờ để chúng nó ngồi cách xa
nhau. Anh nhớ chưa? Anh hứa đi


– Anh xin hứa


</div>

<!--links-->

×