Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (97.54 KB, 7 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b>1. Mở bài</b>
Giới thiệu câu chuyện: Một câu chuyện đã để lại cho em nhiều suy tư và bài học
q giá nhất đó chính là…
Lưu ý: Học sinh lựa chọn cách viết mở bài trực tiếp hoặc gián tiếp tùy thuộc vào
năng lực của bản thân mình.
<b>2. Thân bài</b>
<i>a.</i> <i>Nguyên nhân xảy ra câu chuyện</i>
Câu chuyện bắt nguồn từ đâu? Có những nhân vật nào? Ai là nhân vật chính? Câu
chuyện được kể theo ngôi thứ nhất hay thứ ba?
Thời gian xảy ra câu chuyện là bao giờ? Địa điểm ở đâu?
Nêu diễn biến tâm lí của các nhân vật khi bắt đầu câu chuyện.
<i>b.</i> <i>Kể diễn biến câu chuyện</i>
Kể diễn biến câu chuyện theo một trình tự nhất định (thường là trình tự thời gian,
sự việc nào xảy ra trước thì kể trước, sự việc nào xảy ra sau thì kể sau) để tránh bỏ
sót chi tiết: các nhân vật có hành động thế nào? Thái độ và tâm trạng của họ ra
sao?
Lưu ý: xâu chuỗi các sự việc thật logic tránh lặp từ, lặp chi tiết dẫn đến lủng củng.
<i>c.</i> <i>Bài học được rút ra từ câu chuyện</i>
Bài học được rút ra từ câu chuyện là gì?
Bản thân em và mọi người cần làm gì qua ý nghĩa của bài học đó?
<b>3. Kết bài</b>
Khái quát lại ý nghĩa câu chuyện đồng thời mở rộng câu chuyện.
Cha tôi vẫn luôn dạy rằng, mỗi người trên đời này, bằng cách nào mà gặp được
nhau, làm quen và gần gũi với nhau là đều đã mang nợ nhau từ kiếp trước. Có lẽ
đến tuổi 15, tơi mới thực sự thấu hiểu lời cha nói.
Tơi vốn là dân ở tỉnh lẻ, cuộc sống trải qua những ngày tháng vô cùng yên ả. Tuổi
thơ của những đứa trẻ như tôi ở làng quê miền núi gắn liền với những chiều hè oi ả
lội bờ tung tăng bên bờ sông, những ngày trời xanh ngắt và nắng óng chiếu xiên
qua vòm lá bưởi và mùi hương đồng nội đặc trưng sau những mùa gặt thoang
thoảng ngọt ngào. Tơi đã từng tâm niệm rằng, bất kì thời điểm nào của cuộc đời tôi
cũng sẽ gắn liền với nơi này. Nhưng, một cơ duyên đưa đẩy dẫn con đường đời tôi
đi theo một ngã rẽ mới. 15 tuổi tôi trở thành học sinh của trường Nguyễn Tất
Thành, nghĩa là tơi phải dời đổi nơi ở từ xóm núi thanh bình xuống thủ đơ Hà Nội
náo nhiệt. Sự kiện này thực sự đem lại một bất ngờ lớn cho tôi. Tính cách tơi vốn
mang nét ơn hịa của cha và sự khép mình của mẹ, nên việc phải rời xa gia đình
khơng khỏi khiến tơi hoang mang, lo lắng.
– “Khơng! Đây sẽ là một cơ hội mới cho mình. Nơi đó chắc chắn sẽ cho mình một
mơi trường tốt hơn!”- tơi đã tự trấn an mình như vậy!
Cha tơi ngồi bên vỗ về tôi và khuyên rằng:
– Chẳng bao lâu là con sẽ có nhiều bạn mới. Phải cố gắng hịa nhập nhanh để học
hành chứ con!
Mẹ tơi động viên thêm:
– Con ở đó được gần với bà ngoại nữa mà!
Đã đến ngày tôi nhập trường, tâm trạng thật khó diễn tả, tơi khơng biết phải làm
cách nào để tự tin hơn, để bắt đầu các mối quan hệ mới mẻ ở phía trước.
“Tùy cơ ứng biến vậy, mong là mọi việc sẽ suôn sẻ” - tôi suy nghĩ mông lung khi
bước tới bảng tin xếp lớp.
– Ồ! 10D2. Số 2 là số may mắn! Mong trời phù hộ cho, đây sẽ là một lớp học thú
vị?!
Sáng ngày hôm sau, tơi đến nhận lớp, trong lịng có chút thư thái hơn những ngày
trước, linh tính báo hiệu rằng điều tốt lành đến với tơi như chính thời tiết đẹp tuyệt
của ngày cuối hè này.
“Tùng… tùng… tùng…” – tiếng trống trường vang lên gióng giả.
Tơi nhanh chóng bước nhanh lên bậc thang cuối cùng hướng đến lớp học mà chỉ
trong vài giây nữa thôi tôi sẽ trở thành thành viên chính thức. Bước vào lớp, tơi
nhận ra đã có khá nhiều bạn đã đến sớm hơn, tơi nhanh chóng tìm được chỗ ngồi
cho mình ở bàn đầu tiên. Mọi người nói chuyện với nhau rất nhỏ, có lẽ vì các bạn
cũng giống tôi, không quen biết nhiều bạn bè trong lớp.
– Cậu ơi! Tớ ngồi đây được không? - một bạn nữ tiến đến.
– Cậu ngồi đi! Chỗ ấy chưa có ai ngồi cả- tơi mời bạn ấy ngồi kèm theo nụ cười
thân thiện nhất có thể, vì chắc đây sẽ là người đầu tiên tôi quen trong lớp. Tôi đang
mừng thầm trong bụng thì một cơ giáo bước vào, chắc hẳn đây là cô chủ nhiệm.
– Chào tất cả các bạn, cô sẽ là cô giáo chủ nhiệm lớp mình. Nhưng cơ sẽ giới thiệu
về cơ sau, trước hết cô muốn xếp lại chỗ ngồi cho các em đã - cơ giáo mới của tơi
có vẻ rất nhiệt tình.
Tơi được chuyển xuống bàn cuối cùng, ngồi cạnh một bạn nam cao nhất lớp. Bạn
này cao hơn tôi gần một cái đầu, thú thực đứng gần bạn ấy có phần hơi tự ti.
Nhưng được một phần an ủi là bạn nữ vừa rồi ngồi ngay bàn phía trước tơi.
Và tôi nhận lại từ bạn gái đáng yêu ấy một nụ cười thật tươi. Tơi thấy lịng nhẹ
nhõm hẳn, tan biến cả những cảm giác căng thẳng trĩu nặng suốt những ngày qua.
Hóa ra làm quen với một mơi trường mới khơng khó khăn như tơi từng nghĩ.
Qua một vài buổi học, tôi với bạn nữ ấy dần trở nên thân thiết. Bạn ấy tên là Diệu
Trinh, cũng đến từ một nơi rất xa, xa hơn tôi- là vùng biển Vũng Tàu xinh đẹp. Có
một sự việc trùng hợp đã khiến chúng tơi xích lại gần nhau hơn. Đó là ngay buổi
học thứ hai, cả hai đứa đều đi học muộn và bị phạt ở lại đóng cửa lớp - một hình
phạt rất nhẹ nhàng, để nhắc nhở là chính. Khi ra về, khơng ngờ rằng hai đứa lại
chung đường vì chỗ ở khá gần nhau. Tơi và Trinh nói chuyện khá hợp “cạ”, từ mấy
vấn đề âm nhạc đến truyện tranh rồi kể về kỉ niệm quê nhà nữa… Những ngày sau,
Theo truyền thống của trường, học sinh khối 10 sẽ tham gia một khóa học quân sự
trong một tuần để rèn luyện và để có cơ hội hịa đồng, gần gũi nhau hơn. Đây là
một hoạt động rất có ý nghĩa đối với chúng tơi.
– Để xem nào, mình sẽ mang cái này… này … này…
Trước ngày khởi hành, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến đi. Giờ tơi
chỉ mong học kì qn sự sẽ giúp tơi có thêm nhiều bạn bè hơn.
Hơm ấy trời mưa rất to, thời tiết có vẻ chưa ủng hộ chúng tôi cho lắm. Chờ đợi một
lúc lâu, cuối cùng chiếc xe dán số của lớp D2 đã đến. Chúng tơi nhanh chóng mang
đồ đạc ra sau xe rồi từng người tìm chỗ yên vị cho mình. Sau khoảng hơn một
tiếng đồng hồ, chúng tôi đã đến nơi. Điều khiến tơi thích thú đó là những bộ qn
phục và giường ngủ hai tầng, chúng thật sự rất ấn tượng. Nhưng điều thú vị hơn cả
đối với tơi đó là việc mỗi buổi chiều đi tập về lại hối hả đi đến “phòng tắm dịch
vụ”. Ở mỗi phòng tắm này chúng tơi có thể có đến 4 hay 5 người cùng ngồi đợi
chờ xếp hàng. Chúng tơi có rất nhiều thời gian để chuyện trị, nên tơi nhanh chóng
quen rồi thân với một cơ bạn mới, có cái tên rất hay và lạ- Lan Nhi. Tôi, Nhi và
Trinh trở thành bộ ba thân thiết. Vào những buổi tối nóng nực, ba đứa tôi trải chiếu
nằm trên sàn cùng nhau, đi đâu cũng rủ nhau cùng đi. Cuộc sống sinh hoạt tập thể
quả thực đã giúp chúng tôi gắn kết với nhau thật dễ dàng.
Bắt đầu từ đây, tình bạn giữa chúng tôi đơm hoa kết trái. Trở nên gần gũi lạ lùng
bởi dường như duyên phận đã kết nối chúng tôi lại với nhau. Tôi đã từng đọc một
câu như thế này: “ Tình bạn là tình yêu khơng có cánh”. Tơi rất thích sự so sánh
này vì chúng tơi chẳng đứa nào có cánh cả nên nhất định chúng tôi sẽ mãi là bạn
tốt của nhau. Tôi có cảm giác chúng tơi giống như con diều và cơn gió. Ln nhẹ
nhàng quấn qt lấy nhau và tơn cao nhau lên. Một tình bạn mộc mạc giản dị
Tôi nhớ lại mới ngày đầu tới lớp, sợ hãi vô cùng cái cảm giác lẻ loi xa lạ, cịn bây
giờ tơi khơng hề cơ độc, tơi đã có một trong số những tài sản vơ giá là “tình bạn
đẹp tuổi học trị”. Một tình bạn đã được ni dưỡng khơng phải do năm tháng mà
chính là do sự thấu hiểu và cảm thông với nhau khi cùng trải qua nhiều tình huống
cả trong cuộc sống lẫn trong lớp học. Tơi lại nhớ câu nói mà cha tơi vẫn nói rằng:
mỗi người trên đời này, bằng cách nào mà gặp được nhau làm quen và gần gũi với
nhau đều đã mang nợ nhau từ kiếp trước. Tôi và các bạn phải chăng cũng mang nợ
lẫn nhau- một mối duyên nợ tuyệt vời! Nếu hỏi tôi, ngay lúc này muốn nói gì với
họ, chắc chắn tơi sẽ nói “ Mình luôn muốn được mắc nợ các bạn cho đến hết đời
này để kiếp sau mình lại có cơ hội để gặp và trả nợ các bạn thêm lần nữa!”.
Một môi trường mới, sẽ là những tình bạn mới – thật tuyệt vời phải không các bạn?
Năm tôi 13 tuổi, bố gọi tôi và hai cậu em trai vào phịng đọc sách. Tơi rất lấy làm
hứng chí. Gọi là phịng đọc sách nhưng chúng tơi biết thừa nó là phịng trị chơi,
nơi những “người đàn ông” thường cùng đua xe, câu cá nhựa hoặc xem phim.
- Mỗi đứa mang một cuốn vở và một cái bút tới đây! – Bố ra lệnh ngay khi chúng
tơi vừa bước tới cửa phịng.
Chúng tơi đứng sững nhìn nhau lo lắng! Yêu cầu của bố nghe rất bất thường và
đáng e ngại – cứ như là sắp làm bài tập ấy.
- Bố muốn các con phải tập trung hết sức, bố nói như một buổi kinh doanh - đó là
Ngay lập tức chúng tôi rên lên:
- Mẹ đâu rồi ạ? Hay là chúng ta đợi mẹ! – cậu em út tính kế hỗn binh.
- Có lâu khơng ạ? – Cậu em kế tơi thở dài.
Tơi thì chỉ ngồi im lặng trên ghế nhựa cứng đơ.
- Mẹ đi chợ phải vài tiếng nữa mới về, và việc này không liên quan đến mẹ, bố nói.
- Và việc này kéo dài bao lâu là tuỳ thuộc ở các con. Các con càng hợp tác thì
chúng ta càng hồn thành nhanh chóng. Hiểu không?
- Rồi ạ! Chúng tôi đáp lại uể oải.
- Từ bây giờ chúng ta sẽ có buổi học vào các sáng thứ bảy. Chỉ “những người đàn
ông” chúng ta mà thơi. Bố sẽ dạy các con những gì bố đã học về cuộc sống. Đó là
trách nhiệm của bố để chuẩn bị cho các con thành những người đàn ông – những
người sẽ đóng góp cho cộng đồng và cho cả thế giới. Trách nhiệm này, bố thấy rất
quan trọng và nghiêm túc.
Tôi ngắt lời:
- Bố sẽ dạy bọn con mọi điều về cuộc sống ạ?
- Tất cả những gì có thể.
- Nhưng như thế thì mãi mãi cũng khơng học hết!
- Có thể… - Bố nói nhỏ, vẻ suy nghĩ, rồi bắt đầu viết lên bảng – có thể lắm…
Trong suốt ba năm, dù khoẻ hay ốm, bố vẫn giữ đúng lịch dạy chúng tôi về kĩ năng
và những ứng xử đời sống vào thứ bảy hàng tuần. Bố dạy rất nhiều: Vệ sinh cá
nhân, tuổi dậy thì, các nghi thức xã giao, cách đối xử bình đẳng, sự kính trọng
người già, tơn trọng những người phụ nữ, đạo đức nghề nghiệp, quản lý tiền nong,
trách nhiệm với cộng đồng… Chúng tơi viết kín hết cuốn vở này đến cuốn vở
khác.
rộn và cũng bắt đầu vấp váp với những khó khăn. Những lúc ấy, chúng tơi thường
ngồi lại, nghĩ tới những điều bố cho ghi trong vở ngày xa, vì những điều ấy trước
đây bố đã từng nhắc tới.
Mới đây, bố gọi riêng tôi ra và nói:
– Bố sẽ dạy con đến khi con 18 tuổi, phần còn lại của “bài học” con bắt đầu phải tự
gom nhặt trong cuộc sống mà thôi!
Tôi khoanh tay lễ phép:
- Thưa bố! Giờ đây con đã hiểu những việc làm của bố từ trước đến nay. Con chỉ
mong sau này mỗi khi đi xa trở về, bố lại chữa những bài tập về cuộc sống hết sức
phong phú này cho con.
---Mời các bạn tham khảo thêm các bài viết dưới đây của chúng tôi:
Soạn bài lớp 10
Tác giả - Tác phẩm Ngữ Văn 10