Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (105.6 KB, 16 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b>Dàn ý kể về một kỷ niệm khó qn về tình bạn </b>
I. Mở bài
- Giới thiệu một kỉ niệm đáng nhớ
- Ấn tượng của bạn về kỉ niệm đó
II. Thân bài
1. Miêu tả sơ nét về người mà làm nên kỉ niệm với bạn
- Hình dạng
- Tuổi tác
- Đặc điểm mà bạn ấn tượng
- Tính cách và cách cư xử của người đó
2. Giới thiệu kỉ niệm
- Đây là kỉ niệm buồn hay vui
- Xảy ra trong hoàn cảnh nào, thời gian nào
3. Kể lại tình huống, hồn cảnh xảy ra câu chuyện.
- Kỉ niệm đó liên quan đến ai
- Người đó như thế nào?
4. Diễn biến của câu chuyện
- Nêu mở đầu câu chuyện và diễn biến như thế nào
- Thái độ, tình cảm của nhân vật trong chuyện
5. Kết thúc câu chuyện
- Nêu suy nghĩ và cảm nhận của bạn qua câu chuyện.
III. Kết bài
Câu chuyện là một kỉ niệm đẹp thời cắp sách đến trường. Nó đã cho em một bài học
q giá và em sẽ khơng bao giờ qn kỉ niệm này.
<b>Bài tham khảo 1</b>
Thấy tôi về nhà trễ hơn mọi bữa, mẹ tôi hỏi: “Hôm nay sao con về trễ vậy? Thường
ngày độ 11 giờ hay hơn một chút là con về. Chắc ở lớp có sinh hoạt gì phải không
con?”!. “Chút nữa, con kể mẹ nghe, mẹ nhé”. Trả lời mẹ xong, tôi vào cất cặp rồi ra bể
nước rửa chân tay mặt mũi sạch sẽ mới vào ngồi cạnh mẹ thỏ thẻ.
- “Chuyện là thế này mẹ ạ! Tan học, con và Phương con nhà dì Tư đi về sau cùng.
Chúng bạn đều đi xe về trước cả, chỉ mình con và Phương đi bộ. Trời nắng quá, hai
đứa nép vào vệ đường mà đi. Đến ngã tư đầu làng, vừa mới bước sang bên kia đường,
cả hai đứa đều nghe một tiếng rên nho nhỏ. Con bảo Phương dừng lại:
- Phương ơi! Hình như có tiếng ai rên?
- Mình cũng nghe như thế.
Chúng con nhìn quanh quất khơng thấy một bóng người. Bỗng, tiếng rên lại cất lên. Cả
hai đứa như đã định hướng tiếng rên phát lên từ hướng nào rồi. Chúng con bước đến
gần gốc me tây nằm sâu trong vệ đường một chút.
- Ôi! Một bà già.
Phương phát hiện ra trước rồi kéo tay con cùng chạy đến. Bà nằm gối đầu lên rễ me.
Bộ quần áo màu nâu sẫm lấm lem bụi đường. Chiếc gậy tre trơn bóng nằm cạnh chân.
Mái tóc bà đã bạc trắng. Khn mặt nhăn nheo xanh nhợt. Con sờ lên trán bà thấy lạnh
toát.
- “Làm sao bây giờ hả Phương?”
Lúc này, con mới sực nhớ ra vội với lấy chiếc cặp, nhanh nhẹn kéo dây khóa lấy ra
một lọ dầu gió Kim mà mẹ vừa mới mua cho con hôm trước. Phương vừa thấm dầu lên
trán, mũi, thái dương bà xoa mạnh. Chừng độ mười lăm phút, chúng con thấy người bà
ấm lại hơi thở bắt đầu đều dần. Bà mở mắt nhìn chúng con rồi thều thào:
- Cho bà chút nước.
Nghe bà vừa nói xong, Phương quay lại con nói nhanh:
- Cậu ngồi đây với bà, mình chạy đi mua nước nhé!
- Phương chạy lùi lại gần một trăm mét, ngay quán cơ Lựu, mua một túi nước chanh
có ống hút rồi tất tả trở lại đưa cho con. Cầm túi nước, con từ từ cho bà uống. Được
nửa túi, bà bảo cho bà nằm nghỉ một tí. Phương ngồi xuống bên cho bà tựa. Một lúc
sau, bà uống tiếp hết túi nước rồi nhìn hai đứa chúng con:
- Bà ờ làng bên kia đi thăm đứa cháu gái ở xóm Đông. Qua đây, thây nắng quá, bà
dừng lại nghỉ tạm ở gốc me này. Không ngờ, ngồi được một chút thì thấy xây xẩm cả
mặt mày, chẳng có ai mà kêu cả.
- Bây giờ, bà đã thấy đỡ chưa hở bà?
- Bà đỡ rồi nhưng vẫn còn thấy mệt.
Ngồi với bà một lúc, chúng con bàn với nhau. Một đứa ra đường đón xe, đưa bà vào
bệnh viện rồi nhắn với người nhà của bà lên. Con chạy ra đường đứng chờ. Từ xa, một
chiếc honda vù tới. Con giơ tay ra hiệu cho xe dừng lại. Bác này có lẽ trạc tuổi với bố,
dừng lại, nhìn con hỏi:
- Cháu đi về đâu?
- Thưa bác, cháu không đi nhưng có một bà cụ bị mệt. Chúng cháu đi học về, thấy bà
ngất xỉu ở đây. Nhờ bác đưa hộ bà vào bệnh viện giúp ạ!
Bác xuống xe cùng con đi đến gốc me. Thấy bà cụ đang nằm tựa vào Phương, bác vội
nói:
Bác bế bà cụ trên tay rồi cùng Phương lên xe. Hai mươi phút sau, bác đưa Phương trở
lại. Khi chia tay với chúng con, bác nói:
- Hai cháu thật là ngoan. Bác rất vui vì hành động của hai cháu. Bây giờ hai cháu n
tâm mà về. Bác đến xóm Đơng, báo cho cô cháu gái của bà đến bệnh viện ngay.
Khi lên xe, bác còn quay lại mỉm cười với chúng con. Chuyện con về trễ là vì lí do thế
đấy, mẹ ạ!”
Bây giờ thì Phương — người bạn gái thân thiết của tơi đã theo gia đình về Thành phố
Hồ Chí Minh. Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Câu chuyện trên là một
kỉ niệm đáng nhớ trong tình bạn của chúng tơi.
<b>Bài tham khảo 2</b>
Thời gian thấm thốt trơi đi, đã ba năm rồi, tơi vẫn cịn nhớ. Hồi học lớp Hai, tôi và
Buổi sáng hôm ấy là một buổi sáng mùa xn, khơng khí ấm áp, chúng tơi tha hồ hít
thở bầu khơng khí trong lành. Vườn trường có nhiều sắc hoa. Tơi thích nhất là cây hoa
cúc vàng. Nó nhiều cánh, nhị ở giữa, cánh hoa mềm mại xếp đều vào nhau; hương hoa
thơm thoang thoảng và trông thật dễ thương, sắc hoa màu vàng rực rỡ. Tơi nói:
- Quỳnh ơi, xem kìa, hoa cúc mới đẹp làm sao!
Quỳnh bĩu môi:
- Ờ đẹp thật! Nhưng làm sao đẹp bằng hoa hồng. Hoa hồng là bà chúa của các lồi hoa.
Tơi và Quỳnh mải tranh cãi với nhau, ai cũng cho ý mình là đúng và có lí cả. Suốt thời
gian đầu Quỳnh vẫn bảo vệ ý đúng của mình. Quỳnh giận tơi thật rồi! Từ góc vườn,
bác bảo vệ lại gần chúng tơi:
Bây giờ chúng tôi đã lớn. Ba năm qua, kỉ niệm thời thơ ấu vẫn đọng mãi trong tôi: Một
tình bạn đẹp, một kỉ niệm khó qn.
<b>Bài tham khảo 3</b>
Trong tâm trí mỗi người đều có những kỉ niệm đẹp, em cũng vậy. Kỉ niệm khó quên
của em là một lần đi biển Nha Trang cùng với My - người bạn thân của em đã lâu.
Lần đó thật vui, chúng em chất hết đồ đạc vào va li và đi máy bay đến Nha Trang.
Biển thật đẹp! Những rặng dừa rì rào trong gió. Những con sóng đua nhau chạy vào bờ
tung bọt trắng xóa. Biển có lúc hiền hịa, lặng sóng, nhưng có lúc lại giận dữ, ngạo
mạn đánh dạt tất cả cái gì xung quanh nó ra xa. Đứng trên bờ nhìn ra biển sẽ thấy thấp
thống những đoàn thuyền đánh cá ra khơi, mang về cho mọi người những mẻ lưới
nặng trịch cá. Trên bờ, người đi tắm biển rất nhiều. Em và My cùng nhau xây lâu đài
cát và " thu hoạch " được rất nhiều vỏ sị, ốc, san hơ,.... Tắm biển đã thỏa thích, hai gia
đình của em và My dẫn nhau ra một nhà hàng cao cấp. Ở đó, bọn em được ăn đặc sản
Đến giờ đã ba năm kể từ ngày em đi chơi với My nhưng em sẽ không bao giờ quên
được ngày ấy vì nó đã khắc sâu vào trong tâm trí của em. Ngày ấy, là một kỉ niệm khó
qn, một kỉ niệm tình bạn đẹp.
<b>Bài tham khảo 4</b>
Cho đến một ngày, có một bạn mới chuyển vào lớp tôi. Lần đầu bạn ấy vào lớp cô giáo
giới thiệu bạn ấy tên là Trang ở lớp A2 chuyển sang. Nhìn bạn ấy hiền q, tơi thấy tị
mị khơng biết bạn ấy học có giỏi khơng? Vì tơi khơng thích ai học giỏi hơn tơi cả.
Thật bất ngờ khi cô giáo bảo bạn ấy ngồi gần tôi, cô dặn tôi phải giúp đỡ bạn ấy học
tập.
Giờ ra chơi buổi học hơm ấy, vẫn thói quen cũ tơi ngồi đọc sách. Thật ngạc nhiên khi
Trang cũng không ra chơi, cứ ngồi bên cạnh nhìn tơi một lúc lâu, thấy vậy tơi quay
sang hỏi “bạn nhìn gì vậy”, Trang mỉm cười nói “đó là quyển sách tớ thích nhất, tớ đã
từng ước mơ mình được đọc nó dù chỉ một lần”. Thì ra Trang rất thích quyển sách tơi
đang đọc, tơi cũng rất thích nó. Tơi nói với Trang “nếu bạn thích thì đọc xong tớ sẽ
cho bạn mượn”. Trang cười nhẹ “thật nhé!”. Cuối giờ tôi đưa sách cho Trang, bạn ấy
cảm ơn tôi rồi phấn khởi cho sách vào cặp. Sáng hôm sau đến lớp Trang kể cho tơi
nghe về quyển sách đó, rồi kể cho tơi nghe về gia đình Trang. Thì ra, Trang cịn có
hồn cảnh gia đình khó khăn hơn tơi, bạn ấy khơng có bố mẹ và ở với bà nội. Sách vở
bạn ấy có là do hàng xóm khuyên góp và tặng lại. Trang rất thích đọc sách nhưng lại
khơng có tiền để mua. Nghe Trang tâm sự tôi thấy bạn ấy vừa đáng thương vừa đáng
khâm phục.
Trong cuộc đời, ai cũng có những người bạn. Gặp được người bạn tốt là niềm hạnh
phúc lớn lao. Tôi luôn trân trọng tình bạn giữa tơi và Trang, và chúng tơi sẽ cùng nhau
cố gắng học tập và gìn giữ tình bạn ln vui vẻ, bền vững.
<b>Bài tham khảo 5</b>
Trong kí ức của mỗi người, nhất là đối với những người học sinh như em thì một
người bạn thân lại càng khơng thể thiếu. Thật đặc biệt là Đan- cô bạn thân từ hồi lớp 1
dến giờ vẫn học với em.
Đan là một cơ bé có vóc dáng nhỏ bé cùng với nước da trắng trẻo, mịn màng. Khuôn
mặt trái xoan với ánh mắt ngây thơ của một đứa trẻ, Đan luôn làm mềm lịng mọi
người chỉ với một ánh nhìn. Đơi mơi thì đỏ mọng, miệng lại ln nở một nụ cười tươi
để lộ hàm răng trắng muốt, tưởng chừng như những hạt ngọc trai. Cơ bạn này lại có
dáng đi uyển chuyển, nhẹ nhàng. Giọng nói nghe rất ngọt và dịu dàng. Chính vì thế mà
ở mỗi cuộc thi hát của trường, sự có mặt của bạn ấy là khơng thể thiếu. Giọng ca “cây
nhà lá vườn” này đã đưa về cho lớp, trường rất nhiều giải nhất, nhì.
Trong lớp thì Đan có vẻ rất hiền lành, dễ tính nhưng trong học tập lại rất nghiêm túc.
Những hoạt động của trường, lớp thì bạn ln đứng đầu. Dù vậy, Đan vẫn coi việc học
là cần thiết nhất. Với một cái đầu thơng minh và tính tốn nhanh nên bạn học mơn tốn
rất giỏi. Đan ln được thầy cơ và bạn bè quí mến bởi học giỏi lại hay giúp đỡ bạn bè.
Về nhà, ngồi giờ học, Đan ln giành thời gian giúp đỡ cha mẹ. Ngồi sở thích đọc
sách, Đan có một sở thích hơi bị kì qi là thích xem phim ma. Mỗi lúc rảnh rỗi là hai
đứa lại hỏi thăm chuyện học tập, tâm sự chuyện buồn vui. Lần mà em bị cảm, Đan đã
thể hiện mình thực sự là một người bạn tốt. Em đã phải nghỉ học hết hai tuần. Dù vậy
Đan vẫn đến nhà em và giảng cho em từng bài toán, bài văn. Điều này đã làm em thực
sự làm em cảm động. Khi em hết bệnh cũng là lúc hai đứa lại cùng nhau bước đi trên
con đường đến trường. Con đường in lại những kỉ niệm vui, buồn của đôi bạn thân.
Đan luôn là một người bạn tốt không chỉ đối với em mà với cả mọi người. Em cũng sẽ
Những năm học tiểu học, mình có rất nhiều bạn thân. Nhưnng mình q nhất bạn
Phương Thảo. Mình nhớ mãi câu chuyện chỉ vì Phương Thảo khơng cho mình mượn
bộ đồ dùng học tập mà suýt nữa chúng mình giận nhau.
Chuyện là thế này. Năm học lớp 3, vào đầu năm học, cô giáo kiểm tra việc chuẩn bị đồ
dùng học tập của lớp. Phương Thảo thuộc tổ 1 đã kiểm tra tuần trước, tuần sau đến
lượt tổ 3 của mình. Vì chủ nhật mình về quê chơi nên sáng thứ hai bố mẹ đưa thẳng
đến lớp cho kịp giờ học nên không kịp ghé qua nhà lấy bộ đồ dung học tập. Đến lúc
kiểm tra mình cầu cứu Phương Thảo cho mượn nhưng bạn khơng cho thế là mình bị cơ
phê bình, mình xấu hổ q vì nghĩ khơng chơi với Phương Thảo nữa – kẻ xấu xa, đáng
ghét. Mấy ngày thấy mình xa lánh khơng chơi, Phương Thảo nhận thấy mình giận nên
nhân dịp ra chơi mon men đến hỏi chuyện.
- Thu Hằng giận mình à, Phương Thảo hỏi.
- Ừ. Sao không cho người ta mượn đồ, muốn người ta bị phê bình chứ gì?
- Khơng. Bạn khơng hiểu mình rồi. Cô giáo luôn nhắc nhở chúng ta phải trung thực.
Nếu mình cho bạn mượn, có thể cơ khơng biết bạn có lỗi nhưng thực ra cả bạn và
mình lại đều có lỗi đó là thói dối trá. Bố mẹ mình ln nhắc nhở mình muốn trở thành
người tốt trước hết phải là người trung thực. Phương Thảo nói một hồi, mình đứng
nghe thấy có lí nhưng vẫn tỏ ra chưa hài long.
Cuối tuần bố mình hỏi có điểm gì kém khơng? Mình thú nhận và kể chuyện mâu thuẫn
giữa mình và Phương Thảo. Bố mình nghe xong vuốt tóc mình và nói: Bạn Phương
Thảo nói đúng đấy con ạ. Trung thực là đức tính tốt là điều hay thứ 5 của Bác Hồ với
các thiếu nhi các con. Ngay cổng trường con cũng có khẩu hiệu “Tiên học Lễ - hậu
học văn” đấy thơi. Nghe bố nói xong mình thấy đã sai. Sáng hơm sau, mình đến lớp
Vậy mà đến nay đã 2 năm rồi đấy, nay chúng mình đã lên lớp 5. Kể từ sự cố đó mình
và Phương Thảo càng hiểu và thân nhau hơn. Chúng mình ln nhắc nhau luôn thi đua
giành nhiều điểm tốt trong học tập.
Tôi bước trên con đường quen thuộc. Trời hôm nay thật là đẹp. Trời xanh ngắt không
một gợn mây. Ánh nắng vàng rải nhẹ xuống đường khiến tôi nhớ đến Mai biết bao
nhiêu.
Người bạn đó khơng học cùng trường, cũng không học cùng lớp, mà tôi quen trong
một trường hợp đặc biệt.
Cứ vào mỗi buổi chiều đi học về, tôi lại thấy một cô bé ăn mặc rách rưới đi bán bỏng
ngô. Một hôm trời mưa to nhưng cô bé kia vẫn đi bán bỏng. Thấy cô bé bán bỏng quần
áo ướt sũng,tôi liền đi sát lại, kéo áo mưa của mình che cho bạn. Hơm ấy, vừa đi tơi
vừa hỏi:
- Bạn tên là gì? Tại sao ngày nào bạn cũng đi bán bỏng vậy?
Cô bé trả lời:
- Mình tên là Mai. Vì nhà mình nghèo quá nên mình phải đi bán bỏng để mua quần áo
và đồ dùng học tập.
Thực ra nhà tơi cũng chẳng hơn gì nhà Mai. Bỗng, tôi chợt nhớ ra chiếc áo mà ơng nội
đã tặng mình năm ngối. Khơng tần ngần gì nữa, tơi liền đem ngay ý kiến đó trao đổi
với Mai, nhưng Mai lại nói:
- Cảm ơn bạn, nhưng mình muốn tự lao động để kiếm tiền mua các thứ.
Cũng kể từ ngày hơm đo,tơi khơng cịn thấy Mai đi bán bỏng nữa. Rồi bất chợt một
hôm,tôi gặp lại Mai trong một kì thi học sinh giỏi. Tơi và Mai mừng rỡ ôm chầm lấy
nhau, rồi hai đứa chạy ù vào trong phịng chuẩn bị thi. Tơi ngồi ngay dưới bàn của
Mai. Sau một hồi, sáu tiếng trống vang lên báo hiệu bắt đầu giờ thi. Phần đầu bài thi
thì tơi làm được rồi nhưng đến một bài tốn khó thì tơi suy nghĩ mãi khơng ra. Tơi
nhìn lên trên thấy Mai viết lia lịa trên tờ giấy thi. Trán tơi lấm tầm mị hơi. Bỗng từ
đâu một cục giấy vo trịn được ném thẳng tới trước mặt tơi. Tơi thấy Mai nháy mắt
một cái như báo hiệu. Tôi hiểu ý Mai, định nhặt lên xem nhưng tôi lại nhớ có lần Mai
đã nói:
Vậy là tơi khơng giở ra xem nữa mà cố gắng đọc thật kĩ đề bài để tìm ra đáp án,và cuối
cùng,tơi cũng tìm ra đáp án. Tôi liền viết một mạch. Vừa lúc hết giờ cũng là lúc tơi
hồn thành xong tất cả bài thi. Ra về, Mai tiến lại gần tơi, nói:
- Lúc nãy mình thấy bạn lúng túng nên mình muốn giúp bạn, bây giờ mình thấy thật sự
ân hận. Tốt hơn hết là chúng mình hãy tự đi và lao động bằng đơi chân và trí óc của
mình.
Tơi và Mai sánh bước bên nhau.Trời như trong và xanh hơn.
<b>Bài tham khảo 8</b>
Sau khi bố tôi mất, mẹ đưa tôi về ở với bà ngoại. Năm đó, tơi lên học lớp Ba. Bà ngoại
là công nhân nhà máy dệt, về hưu đã gần 20 năm. Mẹ tôi là công nhân của Công ty
công viên thị xã, mẹ thường đi làm từ sáng sớm đến tối mịt mới về.
Ở gần nhà bà ngoại cũng có trường tiểu học, nhưng vì tơi là học sinh ngoại tuyến nên
phải đi học xa, cách nhà bà đến hơn hai cây số. Nhiều hôm trời mưa gió, tơi cịn nhỏ
nên đi học thật vất vả. Mẹ vẫn an ủi động viên: “Hồn cảnh gia đình ta có nhiều khó
khăn, con cố gắng, mẹ con ta cố gắng.” Nghe mẹ nói, nước mắt mẹ chảy ra, tơi thương
Sáng chủ nhật hơm ấy, tơi đang ngồi học bài thì cơ bạn hàng xóm sang chơi. Đã nhiều
lần gặp nhau, nhưng tơi rụt rè không dám làm quen bắt chuyện. Người bạn mới cao
hơn tôi nửa cái đầu, gương mặt bầu bĩnh , nước da trắng mịn màng. Đôi bàn tay búp
măng, bạn giở từng trang vở của tôi, nheo mắt cười, nói :Chữ viết cậu đẹp quá !”
Tuổi thơ vốn hồn nhiên. Bạn tự giới thiệu họ tên mình là Lê Thị Hương Lan, rồi thầm
thì hỏi: “Đằng nớ tên gì?”. Nghe tơi nói, bạn nhắc lại tên tơi: “Nguyễn Thị Quỳnh”.
Chúng tơi cùng rúc rích cười…
Đồng. Ngày 1-6, tơi ở trường về thì đã thấy bố mẹ Lan đang ngồi nói chuyện trong nhà
với bà ngoại. Tơi cúi đầu chào.
- Cháu chào hai ông bà.
- Chào cháu. Cháu đi dự lễ 1-6 ở trường về à?
- Vâng ạ!
Bố mẹ Lan xem giấy khen và phần thưởng của tơi, rồi nói với bà: “Con bé ngoan và
học giỏi. Thương nó vất vả q !”… Ơng bà cho tơi một số món quà, có một bộ quần
áo rất đẹp và sách vở, một cái ba-lô màu xanh đựng sách vở đi học, thứ mà tôi hằng ao
ước lâu nay. Tôi cảm ơn, tay run run nhận quà. Bà nhẹ nhàng vuốt mái tóc tơi và nói:
“Thỉnh thoảng cháu sang nhà bác chơi. Cháu và cái Lan cùng tuổi, cùng lớp đó…”
Chắc là Hương Lan đã nói với bố mẹ mình về hồn cảnh của tơi nên đã nhờ mẹ xin
cho tôi về học tại trường Tiểu học Kim Đồng, cách nhà bà độ nửa cây số. Mọi thủ tục
giấy tờ chuyển trường, bố mẹ Lan đều làm cho tôi cả.
Lớp Bốn, tôi và Lan đều đạt danh hiệu học sinh giỏi và thi học sinh giỏi mơn Tốn
tồn quận. Lan được giải Nhì, tơi được giải Ba. Chúng tơi trở thành đôi bạn thân. Bố
mẹ Lan thương tôi và coi tơi như con cháu trong nhà.
Tơi khơng cịn phải đi học xa nữa. Những hơm mưa to gió lớn, tôi lại bâng khuâng nhớ
đến kỉ niệm buổi đầu gặp Hương Lan.
<b>Bài tham khảo 9</b>
Tơi có rất ít bạn vì gia đình tơi thường xun phải chuyển nhà bởi cơng việc của bố tơi
khơng ổn định. Năm ngối, trên chuyến tàu về nhà bà ngoại, tơi đã có một kỉ niệm thật
đáng nhớ và rất thú vị.
quyển Conan huyền thoại của mình. Anh tơi và đứa em họ thì khỏi phải bàn, hai tín đồ
của các trị chơi điện tử, cũng không thèm ngẩng mặt lên lấy một lần.
Tàu chạy, để tự thư giãn mắt, tôi lơ đễnh ngắm cảnh vật đang lùi lại phía sau mình
thích thú. Tạm thả quyển truyện tranh xuống, tôi thư thái bóc gói bim bim bên cạnh
đùi ăn điềm nhiên. Đến miếng thứ ba, tơi phát hiện mình đang bị một ánh mắt soi mói
khó chịu bên cạnh để ý. Tơi phồng mồm tỏ rõ thái độ khơng hài lịng. Ơng anh và
thằng em họ yêu quý chả màng gì đến tơi cả mà chỉ có mỗi người bạn ngồi cạnh ấy
đang nhìn tơi với vẻ mặt khó hiểu mà tơi cho là soi mói kia. Sau khoảng năm giây chỉ
nhìn tôi là phần hành động mà tôi không bao giờ nghĩ tới. Bạn ấy vô tư nhúp lấy bim
bim của tôi và cho vào miệng, ăn ngon lành. Thật là bất lịch sự quá, tôi chưa thấy con
nhỏ nào vô dun như đứa này. Nhưng tơi khơng tỏ ra mình là người keo kiệt miếng
ăn, mẹ tôi đã dạy anh em tôi kĩ chuyện này. Và đương nhiên là tôi để nhỏ ấy ăn cùng
với sự hài lịng vì mình là một đứa con biết nghe lời, một con người văn minh, lịch sự.
Giải quyết xong gói bim bim, tơi tiếp tục sự nghiệp đọc truyện của mình và gạt đi
những suy nghĩ vẩn vơ khác. Đến điểm dừng chân, anh tôi đánh thức tôi dậy với
gương mặt cũng ngái ngủ khơng kém. Tơi uể oải tìm kính và xếp đồ. Cô bạn vô duyên
ngồi cùng tôi hẳn là đã xuống ga trước chúng tôi. Tôi không quan tâm, định bụng sẽ kể
câu chuyện buồn cười ấy với mọi người trong bữa trưa. Ơi trời ạ, đập và mắt tơi khi
đứng dậy là gói bim bim chưa bóc. Nó rúm ró trong góc, dưới cái khăn của tơi. Tơi
Sau chuyến tàu thú vị ấy, tơi đã có một người bạn mới ở quê. Chúng tôi càng chơi
càng thấy rất hợp nhau, như sở thích ăn bim bim chẳng hạn! Tình bạn của chúng tơi đã
chính thức bắt đầu trong một hồn cảnh đặc biệt và đáng nhớ như thế đấy.
<b>Kể lại một kỉ niệm sâu sắc về tình bạn lớp 5 mẫu 10</b>
Mỗi người khi lớn lên đều bỏ lại phía sau mình một quãng thời gian thơ ấu với biết
bao niềm vui nỗi buồn Với em, kỉ niệm về tình bạn với Mai trong một lần em không
làm bài tập về nhà năm lớp 3, có lẽ em sẽ khơng bao giờ quên được trong cuộc đời của
mình.
Em vẫn nhớ như in về sự việc đã xảy ra ngày hôm đó. Cơ giáo giao bài tập về nhà là
viết đoạn văn miêu tả khơng khí ngày hội ở q em. Vì ham chơi nên cả buổi chiều em
đã mải mê theo đám bạn trong khu phố với những trò chơi như nhảy dây, bịt mắt bắt
dê… Khi về nhà buổi tối, em chợt nhớ còn bài tập trên lớp nhưng vì mệt và buồn ngủ
nên em khơng muốn làm. Bỗng chợt, em nghĩ đến Mai. Đó là người bạn thân nhất của
em trên lớp, bạn hiền và rất chăm chỉ học bài. Tất cả những bài tập cô giáo giao về
nhà, Mai đều làm cẩn thận và chu đáo. Em đã nghĩ: “Sáng mai mình chỉ cần lên lớp
mượn Mai chép là xong”.
Sáng hôm sau, em đến lớp thật sớm và Mai cũng vừa hay bước vào. Em đã ra mượn
vở Mai để chép. Thấy bạn có chút ngập ngừng, em đã nói:
- Cậu n tâm đi, nếu cơ có kiểm tra thì chắc chỉ chấm vài bạn. Nếu gọi tớ thì chắc sẽ
khơng gọi cậu lên bảng nữa đâu.
Rồi Mai đưa vở cho em. Tranh thủ chút thời gian trước giờ vào lớp, em đã vội vàng
chép. Tiếng trống trường vang lên, cô giáo vào lớp với nụ cười dịu dàng. Đến phần
kiểm tra bài cũ, khi cô gọi tên em và Mai lên bảng, chúng em đã nhìn nhau lo sợ.
Sau khi đọc xong bài tập của hai đứa, cô đã gọi chúng em đứng dậy và nét mặt cô
nghiêm nghị:
- Hai con hãy cho cô biết, ai là người chép bài của bạn?
Cô giáo nhìn Mai rồi nói:
- Con hãy về viết bản kiểm điểm và xin chữ kí phụ huynh cho cơ.
Cả tiết học, Mai lặng im và khơng nói gì. Trong tâm trí em lúc này với biết bao suy
nghĩ, em đã ích kỉ chỉ nghĩ đến bản thân mình, em hối hận vì đã nói dối cơ giáo và
khiến Mai bị ảnh hưởng. Đến cuối tiết học, em đã lên gặp cơ giáo và nói ra sự thật.
Sau đó cơ đã gọi cả hai chúng em lên và nhắc nhở: “Trong học tập, hai con giúp nhau
tiến bộ đó là điều tốt nhưng cho bạn chép bài là khiến bạn ỉ lại trong học tập. Bạn Vy
đã dũng cảm nhận ra lỗi lầm của mình. Lần này cơ bỏ qua và mong con lấy đó làm bài
học cho mình”.
Em quay sang Mai và nói lời xin lỗi. Tình bạn gắn bó của chúng em trong ba năm qua,
suýt nữa vì sự ích kỉ của em đã phá hỏng. Chúng em nhìn nhau và cười thật tươi.
Trong biết bao kỉ niệm, tình bạn của chúng em đã có lúc trải qua những kí ức khơng
vui như thế.
Tình bạn của chúng em ngày càng thân thiết và gắn bó. Em và Mai đều ln cố gắng
học tập thật tốt. Những bài tập khó, chúng em cùng nhau thảo luận và tự làm bài của
mình. Mỗi lần nhớ lại kỉ niệm đó, em đều tự nhắc nhở mình phải sống trung thực và
phải nỗ lực học tập bằng chính cơng sức của mình.
<b>Kể lại một kỉ niệm sâu sắc về tình bạn lớp 5 mẫu 11</b>
Tình bạn là một trong những điều quan trọng nhất đối với mỗi người. Nó đi cùng ta
qua nhiều năm tháng và ngày hôm nay, khi đã trưởng thành, em mới cảm nhận được
hết những giá trị của tình bạn đã mang lại cho mỗi chúng ta. Với em thì tình bạn đẹp
nhất chính là tình bạn của thời học sinh bởi khi ấy, chúng ta chỉ là những đứa trẻ ngây
thơ, khơng chút tạp niệm và khơng có bất cứ điều gì ảnh hưởng tới tình bạn. Khi ấy,
chúng ta thận thiết với nhau bởi tình cảm thực sự xuất phát từ chính trái tim của mình
mà khơng hề toan tính. Và em cũng có rất nhiều những kỉ niệm khó quên với
Linh-người bạn thân trong suốt những năm đi học của mình.
khác cùng bàn. Buổi sáng, em và Linh cùng nhau đi chung một chiếc xe đạp, mỗi
người phụ trách mang một thứ đồ đi cùng: em thì mang khoai lang, Linh mang bột mỳ.
Tới nơi hai người bạn kia đã tới đó từ trước, chúng em cùng nhau bật đĩa nhạc mới
mua và tập nhảy theo những nhóm nhảy trên màn hình và thu âm những ca khúc mà
chúng em đã hát theo. Có thể nói là vui biết chừng nào, bởi có đơi khi bản thân chúng
ta cũng có những điều mà chúng ta muốn làm nhưng không thể, chỉ khi có những
người bạn thân ở cạnh mình, có cùng những ý nghĩ với mình thì tình cảm ấy suy nghĩ
ấy mới được thể hiện hết tất cả.
Hát hò xong, tất cả cùng nhau nấu ăn. Chỉ là những đứa trẻ nên tất cả cùng làm những
món ăn đơn giản như: khoai lang tẩm bột và bánh đa cùng tương ớt. những món ăn đó
đã giúp mấy đứa trẻ gần nhau hơn và đó là lần đầu tiên chúng em đã cùng nhau nói lên
ước mơ của mình. Những ước mơ tuy giản dị nhưng khơng phải lúc nào cũng nói cùng
với cha mẹ mà chỉ có thể tâm sự cùng với những người bạn. và cho tới tận bây giờ, có
người đã đi theo đúng suy nghĩ của mình lúc đó cũng có những người khơng theo con
đường ấy nhưng mỗi lần nhớ lại em vẫn luôn cảm thấy xúc động.
Tình bạn đẹp nhất là khi mà chúng ta ln có xuất phát điểm từ chính trái tim và tấm
<b>Kể lại một kỉ niệm sâu sắc về tình bạn lớp 5 mẫu 12</b>
khi quay lại học không bị bỡ ngỡ. Nhưng mẹ và em suy nghĩ một hồi cũng không biết
phải nhờ ai. Em lo lắng trước kỳ thi sắp tới sau khi ra viện. Nhà em ở tận làng cách
trường học rất xa, lại không gần nhà bạn nào trong lớp.
Bất ngờ, tối hơm ấy em thấy Quỳnh khốc áo mưa, lặn lội đạp xe đến bệnh viện. Thì
ra bạn ấy chủ động nhận ghi chép bài cho em, muốn giúp đỡ em học tập. Nhà Quỳnh ở
khá xa nhà em nên mẹ em lo lắng hỏi:
- Cháu đi như vậy bố mẹ có biết khơng?
- Dạ, cháu xin phép bố mẹ rồi ạ. Bố mẹ cháu cũng đồng ý cho cháu giúp đỡ bạn.
Quỳnh lễ phép thưa.
Sau đó, mẹ dặn hai đứa chúng em ở đây chờ mẹ một lát mẹ về lấy sách vở. Quỳnh hỏi
thăm vết mổ của em rồi giảng lại cho em bài học sáng nay ở lớp. Em vẫn cịn nhớ như
in hình ảnh cơ bạn bé nhỏ đi đi lại lại phịng bệnh hơm ấy, vừa đi vừa giảng bài, lưu
lốt như cô giáo giảng vậy. Suốt thời gian em nghỉ học nằm lại bệnh viện để theo dõi,
ngày nào Quỳnh cũng đến với em. Có những hơm trời mưa to tầm tã, không ngại
đường xa, Quỳnh vẫn nhờ bố mẹ đưa đến.
Mẹ em đi làm cả ngày, đồng thời phải chăm sóc đứa em gái mới vừa trịn hai tuổi nên
rất vất vả. Có những ngày tối muộn mẹ mới vào viện với em. Quỳnh biết được điều
đó, sợ em buồn nên ngày nào thấy mẹ tới muộn bạn ấy sẽ ngồi mãi ở đó, nói chuyện
Mẹ em nói với em rằng:
- Quỳnh là một cô bé ngoan, một người bạn tốt. Con phải ghi nhớ những gì bạn ấy đã
giúp đỡ mình.
Cho đến tận hơm nay, em và Quỳnh vẫn là những người bạn tốt của nhau . Kỉ niệm
ngày đó là một kỉ niệm đẹp khó quên đi về tình bạn của chúng em. Chúng em ln trân
trọng và giữ gìn tình cảm đó.
Tham khảo các bài văn mẫu lớp 5: