Tải bản đầy đủ (.pdf) (9 trang)

trung tâm thông tin – thư viện library and information center

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.89 MB, 9 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>HOÀNG THỊ THANH HUYỀN</b>


<i>Trường THCS Khe Sanh, huyện Hướng Hoá, tỉnh Quảng Trị</i>


<b>THƯ VIỆN Y NHUNG</b>



- Bây giờ mày không nghe lời tao nữa đúng
không?


- Ai cho mày cái quyển đi học?


- Ai cho mày cái quyền đọc sách hả con?
Giọng nói như rỉ ra từ một cái ống thoát nước,
nghẹt đầy bùn phát ra từ người đàn ông đang
đứng xiêu vẹo đằng kia, rồi từng nhát roi giáng
xuống thân thể nhỏ bé đang co ro lại của em,
từng nhát roi như cứa vào da thịt khiến nó bắt đầu
rướm máu...


Em đâu biết rằng có lẽ trận địn roi lần thứ"n"
ấy là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời của em...


***


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

<b>PHÂN 2 - Sáng tác một tác phấm nhằm khích lệ mọi người đọc sách</b>


người: bố, mẹ, em và ba đứa em gái nữa. Ngay từ
nhỏ, em đã phải ra đóng chăn trâu, lên rẫy giúp
mẹ, đi ra sông gánh nước cả một quãng đường xa
bởi không như những đứa trẻ khác, em tuyệt đối
bị cấm đi học.



Hằng ngày, em thường ngồi trên lưng trâu,
mắt dõi theo từng đứa trẻ đang cười nói vui vẻ
với nhau, trên tay cẩm những quyển sách. Em ước
được như chúng, em muốn được đi học, nhưng
bố em lại không nghĩ như thế, việc học đối với
ông là một thứ chất độc, ông cho rằng đi học
chỉ tổ tốn thời gian và tiền bạc. Tuy vậy, em vẫn
thường xuyên lân la đến mượn những cuốn sách
của mấy đứa trẻ ở trong thôn, đặc biệt là những
cuốn truyện tranh đẩy màu sắc, dù không hiểu
chúng viết gì nhưng những hình ảnh ấy lại hấp
dẫn em vô cùng, khiến cho khát khao được biết
chữ của em ngày càng lớn hơn. Em muốn được
hiểu những dòng chữ kia, em không muốn phải
tự tưởng tượng ra những nội dung của các câu
chuyện ấy nữa.


Cho đến một ngày nọ, sau khi buộc trâu vào
một gốc cây lớn, em tìm một chỗ bóng râm gần
đó, trong tâm trí em bỗng hiện lên khung cảnh
một cô giáo đang cẩm phấn viết từng con chữ
nắn nót, trịn trịa trên chiếc bảng đen, thế là em


<b>76</b>


vươn tay bẻ một cành cây nhỏ từ cây xoan kia rối
mò mẫm thử viết nguệch ngoạc từng nét trên nền
đất, em say sưa ngắm nhìn những con chữ nhảy
múa diệu kì trước mắt em. ơi! Thật kì diệu, thế giới


những nét chữ do em nghĩ ra trở thành những câu
chuyện lí thú trong trí tưởng tượng của em, em
đắm chìm trong mộng tưởng. Bỗng có một bàn
tay đặt lên vai em, kèm theo đó là một giọng nói
nhẹ nhàng ấm áp:


- Em đang làm gì thế?


Em giật mình, liền chạy đến nép sát một gốc
cây gần đó rồi đưa ánh mắt sợ hãi nhìn người kia.
Là một cô gái khá trẻ với khuôn mặt tươi tắn tràn
đầy sức sống, nét mặt dịu dàng của cơ ấy khiến
em khơng cịn cảm giác sợ hãi nữa. Cô ấy bật cười
thật tươi, đưa tay ra hiệu em đến ngồi gần.


- Em bao nhiêu tuổi nhỉ?
- Dạaaa... tám.


- Bây giờ là giờ học mà? Sao em lại ở đây?
- Em... em khơng được đi học, bố em nói rằng
việc học chỉ tổ tốn thời gian và tiền bạc thơi -
giọng em chùng xuống, khóe mát cay cay.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

-Cơ là giáo viên tình nguyện mới đến bản.


Niềm hạnh phúc vỡ oà khi nghe lời để nghị
của cô, em gật đầu lia lịa, những giọt nước mắt ở
khóe mắt cứ rơi xuống không thôi, em cảm thấy
ấm áp lạ thường trong vòng tay cô giáo - người



gieo niềm tin và khát vọng cho em.


Thế là từ đó, em khơng cịn một mình trên
đồng cỏ mà em đã có thêm một người cô, một
người bạn. Em được biết cô tên là Hoa, vừa ra
trường và tình nguyện chuyển lên đây công tác.


tan trường cất lên, thì cô sẽ đến dạy em học, từ
những nét nguệch ngoạc không rõ ràng trên
cỏ, em được cô nắm tay rèn chữ, em đã dần dần
viết được và đọc được bảng chữ cái, rồi tiếp đó là
đánh vẩn được chữ, và bây giờ em đã có thể đọc
trôi chảy các chữ rồi. Lần đầu tiên em có thể hiểu
được những gì được viết trong sách, khơng cịn là
những con chữ nhảy múa loạn xạ nữa. Niềm đam
mê đọc sách của em từ đó cũng nhân lên gấp bội.


Như thường lệ, em lại tìm một gốc cây lớn
buộc con trâu lại rồi ngồi đợi cô. Tẩm vài phút sau
khi tiếng trống bên ngôi trường vang lên, em đã
thấy bóng cỏ giáo tất tả chạy đến, nhưng hơm nay
ngồi tập giấy trắng và cuốn sách giáo khoa như
thường lệ, thì cơ cịn cẩm theo một cuốn sách dày
cộp khác. Cô vuốt những giọt mồ hơi cịn đọng
lại trên tóc rồi chìa cuốn sách kia cho em. Em hơi
ngạc nhiên nhưng cũng đưa hai tay nhận lấy nó, là
cuốn sách "Totto - chan bên cửa sổ".


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

<b>PHẪN 2 - Sáng tác một tác phầm nhằm khích lệ mọi người đọc sách</b>



nhẹ nhàng để cuốn sách trên một tảng đá lớn và
sạch, rồi tiếp tục bài học cùng cô.


Từ khi được tặng cuốn sách "Totto- chan bên
cửa sổ", ngày nào em cũng đem theo nó, nghiền
ngẫm đọc đi đọc lại từng chữ một, rồi niềm đam
mê đọc sách của em đã ngày càng cháy một cách
mãnh liệt hơn. Em tìm cách làm quen với những
đứa trẻ khác, lân la hỏi mượn những cuốn truyện
tranh và sách của chúng, nhưng em lại chẳng dám
đọc trước mặt bố mẹ mà chỉ dám trốn ra bìa rừng
sau vườn để đọc hay lén lút đọc khi đi chăn trâu
mà thôi.


Cho đến một hôm, em vui vẻ dắt trâu về nhà
sau một buổi học cùng cô giáo của mình, miệng
cịn ngân nga một vài bài hát mà cơ đã dạy cho
em thì bỗng nhiên, em thấy thân hình xiêu vẹo
của bố mình đang đứng chắn trước cánh cổng
tre xập xệ, bên cạnh là bình rượu rỗng đã bị nứt
ra. Ông trừng mắt nhìn em, rồi vút chồng sách ra
trước sân, quát lớn:


- Bây giờ mày không nghe lời tao nữa đúng
không?


- Ai cho mày cái quyền đi học?


- Ai cho mày cái quyền đọc sách hả con?



<b>78</b>


- Thế này là sao hả? Giờ mày chán sống rồi
đúng không?


Em cúi gằm mặt xuống đất, không trả lời.
Dường như vì khơng nghe em nói gì nên ơng lại
càng tức giận hơn, bước tới góc sân, ơng lấy một
can dầu tạt vào đống sách kia, toan đốt chúng, em
hoảng sợ liền chạy đến bám lấy tay ông, nước mắt
giàn giụa trên khuôn mặt non nớt.


- Không, con xin bố, đừng làm vậy!


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

nước long lanh lại càng chảy nhiều hơn từ hốc
mắt của em, muộn quá rồi, em chẳng thể làm gì
được nữa. Nhưng khơng dừng ở đó, ơng ta tiếp
tục vơ đại một cành cây đằng kia, quất từng nhát
lên thân thể nhỏ bé của em. Đau thật đấy, nhưng
làm sao đau đớn bằng việc niềm khao khát của
mình bị dập tắt chứ. Rồi em thấy mẹ em đứng
đằng xa kia, đôi mắt ướt đẫm nước nhìn chằm
chằm về phía em, khn mặt bà nhăn nhúm lại,
nhưng bà chẳng thể giúp được em đâu.


- Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi,...


Mẹ em khóc nấc lên từng tiếng, bà đau đớn
nhìn em đang nằm trong góc, trên tay là chi chít
những vết roi lớn nhỏ, thậm chí phẩn nhiểu trong


số chúng vẫn đang chảy máu, nhưng tại sao em lại
khơng thấy đau?


****


Từ hơm đó, em khơng đến gặp cô nữa, bởi bố
em đã bắt em đi chăn trâu ở một nơi khác, ông
cấm em đụng tới sách vở thêm một lần nào nữa,
nếu khơng ịng sẽ giết em. Em cũng chẳng buồn
phản kháng nữa, dù sao cũng đã kết thúc rói.


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

<b>PHÁN 2 - Sáng tác một tác phàm nhằm khích lệ mọi người đọc sách</b>


CƠ Hoa đã từng bảo rằng:


"Khơng ai có thể quyết định sự sống chết
của mình ngoại trừ ông trời cả. Trên thê giới này
có bao nhiêu người muốn được sống mà không
được. Vậy nên hãy sống thật tốt, sống thật ý nghĩa,
sống vì đam mê, vì gia đình của mình để sau này
nhìn lại khơng phải hối hận".


Trời cũng đã tạnh mưa. Những tia nắng lại lấp
ló sau vịm lá xanh thắm. Em hít một hơi thật sâu,
bình tâm lại. Em lê thân xác ướt đẫm vì nước mưa
của mình trở về nhà.


***


Bố em đang nằm chễm chệ trước cửa nhà.


Như thường lệ, trên tay ông vẫn là một chai rượu
đã cạn tới đáy. Mẹ em đang luộc những củ sắn để
dành cho bữa tối. Em nhẹ nhàng bước vào nhà,
đi vào phòng của em... mà khơng, đó cũng chẳng
phải là phịng, chỉ là góc nhỏ của em và em gái
thôi. Bỗng, cô em gái em chạy đến, sà vào lòng
em thủ thỉ:


- Chị ơi, lúc nãy em tìm ra cái này ở dưới tủ
bếp đó.


Nói xong, em gái đưa cho em một quyển sách,
đó là "Totto - chan bên cửa sổ" rồi chạy đi đâu mất.


<b>80</b>


Em mừng rỡ, niềm hạnh phúc vây bủa lấy em như
mặt đất khô hạn gặp những cơn mưa, niểm khao
khát đọc sách của em lại trỗi dậy, em đưa tay phủi
bụi cho quyển sách. Mở trang đầu tiên ra, hàng
chữ mềm mại, đẹp đẽ của cô giáo chợt hiện ra:


<i>"Y Nhung à! Hõy luôn mỉm cười với cuộc đời,</i>
<i>cuộc đời sẽ mỉm cười với em. Cô rốt mong được tháy</i>
<i>nụ cười trong sáng của em mỗi ngày. Nếu có một</i>
<i>ngày chúng ta khơng thể ở cùng nhau, háy giữ cô</i>
<i>trong trái tim em, cô sẽ ở đó mái mãi. Chúc em ln</i>
<i>u đời và hạnh phúc''.</i>


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

nào đó sẽ cứu lấy mấy mẹ con em và em sẽ được


thoả niếm đam mê đọc sách.


***


Một ngày mới lại đến, nắng chan hoà, bầu
trời trong xanh, củng là cuối tháng năm rồi. Điểu
em ln canh cánh trong lịng là sắp hết năm học
rồi, em sẽ không thể đứng từ xa nhìn đám trẻ đến
trường, khơng thể gặp cô giáo của em được nữa.
mãi mãi khơng bao giờ.


- Có ai ở nhà không?


Tiếng của ai nghe quen quen làm em thống
giật mình. Hình như, hình như là giọng cơ Hoa,
nhưng tại sao cô lại ở đây? Em chạy ùa ra ngồi
cổng, nhìn thấy cơ, em như vỡ ồ. Chạy thật nhanh
về phía cơ, sà vào lịng cơ, khóc ồ lên. Nhìn thấy
em khóc như thế, cơ mỉm cười, nói nhỏ:


- Sao em lại khóc? Tại sao lâu nay em khơng tới
chỗ hẹn. Làm cô cứ đợi mãi, em đang ở nhà một
mình à?


Thống nghĩ đến khn mặt của bố, em bất
giác xô cô giáo ra, giọng lo sợ:


- Cô về đi, bố em ở trong nhà, bố mà biết cô


Cô giáo lại ôm em vào lịng, chưa bao giờ em


thấy mình được chở che, được yêu thương như lúc
này, đôi bàn tay ấm áp của cô nhẹ nhàng xoa đẩu
em, vỏ vỗ lên vai em, hai dòng nước mắt của em
lại tuôn trào, em nghẹn ngào nấc lên và kể hết câu
chuyện đời mình.


- Em thật là dại dột, sao lại có ý định tự tử chứ?
Nếu ngay lúc đó em khơng nghĩ lại thì có lẽ bây
giờ em không thể ngồi trước mặt cơ nói chuyện
như vậy rồi. Sẽ khơng có lẩn sau nhé? Hứa với cơ.


Em cười xồ, xin lỗi cơ.


Bỗng, vọng từ ngồi sân tiếng mẹ em:


- Con Nhung chưa đi chăn trâu đấy hả? Bố
mày mà thấy lại đánh cho đấy.


Mẹ em bước vào nhà, đang bất ngờ thì cơ đã
giới thiệu:


- Chào dì, cháu là cơ giáo trường tiểu học bản
mình, hôm nay cháu tới nhà để tặng em vài cuốn
sách, cũng là để nói dì và chú cho em đi học. Em
học chữ rất nhanh, rất có tố chất nhưng lại khơng
được gia đình đồng ý cho đi học thì rất đáng tiếc ạ.


</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

<b>PHÂN 2 - Sáng tác một tác phẩm nhằm khích lệ mọi người đọc sách</b>


rằng nếu cái Nhung là con trai thì ơng cũng đã


cho nó đi học rồi.


Bố em từ từ đi ra, dáng đi vẫn hơi xiêu vẹo
vì dư âm cuộc nhậu đêm qua nhưng đã tỉnh táo
nhiều rồi. Bố em ho khan một tiếng rồi nói:


- Cái gì mà đi học? Con gái học làm gì cho
nhiều rồi cũng đi lấy chồng hết thơi.


Cơ liền nói:


- Chú ạ, chú nói thế là sai rồi. Học để có kiến
thức, để sau này có cơng ăn việc làm tốt hơn.
Không kể em ấy còn học rất nhanh, nhanh hơn
hẳn các bạn cùng tuổi.


- Cơ nói vậy thì tơi biết vậy nhưng mà nhà tơi
có tiền đâu mà cho nó đi học hả cơ? Thêm nữa nó
đi học thì ai chăn trâu, cắt cỏ, ni bị?


- Chú lo gì việc ấy chứ? Chú đừng suốt ngày đi
chơi, uống rượu, chỉ cẩn chú phụ giúp dì, giúp em
là được rồi. Cịn tiền học phí Nhà nước đã có chính
sách hỗ trợ. Nhà mình chỉ cẩn đóng một khoản
nhỏ thôi ạ. Cháu mong năm học tới em sẽ được đi
học. Cháu tin em sẽ học giỏi ạ. Hè này cháu phải
về dưới xuôi rói, khơng biết có cịn được lên đây
nữa không nhưng cháu rất mong nhà mình sẽ cho
em đi học.



<b>82</b>


Thống trấm tư hiện lên khuôn mặt của bổ,
tôi co ro nép sau lưng cô giáo chờ đợi, giọng bố
tôi bổng nhẹ nhàng hơn mọi khi:


- Cơ nói thế thì tôi sẽ cho cháu đi học để mai
này cịn về xi làm việc chứ nhỉ?


</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9>

nhưng rồi dần dẩn nghe em kể những câu chuyện
hay mà em đọc được, những bài học cuộc sống
các bạn bắt đáu thích thú và say sưa nghe em kể,
dần dẩn nhiều bạn đã thích đọc sách và cùng em kể
chuyện cho các em nhỏ nghe, em thích thú vơ cùng.


Trường phát động phong trào thi đua đọc
sách, trao đổi sách truyện để đọc, trường em sôi
động hẳn lên, hạnh phúc nhất là cứ sáng thứ hai
hằng tuẩn, tên em sẽ được tuyên dương trước
trường như một tấm gương sáng về đọc sách, bởi
em đã đọc qua và biết rất nhiều sách.


May mắn thay, cái tên Y Nhung của em được
xướng lên trên mặt báo qua bài viết của cô giáo
Hoa, niềm khát khao đọc sách của em được nhiều
người biết đến và một tổ chức từ thiện đã tài trợ
cho trường em một thư viện thật to với hàng ngàn
đẩu sách. Thư viện có tên "THƯ VIỆN Y NHUNG.


Bố em kiêu hãnh, tự hào cùng thôn bản, em


được bố mẹ tặng cho một chiếc giá sách mà hai
người mua ở chợ huyện. Em còn được bố đóng
cho một chiếc bàn học nhỏ. Em cảm thấy ở bố có
sự thay đổi thật lớn. Bố không uống rượu nữa mà
tập trung làm việc, phụ giúp vợ con.


sẽ qua thôi, rồi em sẽ mạnh mẽ và quyết tâm học
thật giỏi để xứng đáng là học trị của cơ Hoa. Dù
sao đi chăng nữa, cô Hoa và những ngày tháng
được học riêng cùng cô sẽ mãi là kỉ niệm đẹp
trong tim em. Bất chợt, em nhớ tới những dịng
chữ mà cơ đã viết tặng em trong cuốn sách "Totto
- chan bên cửa sổ":


<i>"Y Nhung à! Hãy luôn mỉm cười với cuộc đời,</i>
<i>cuộc đời sẽ mỉm cười với em. Cô rốt mong được thấy</i>
<i>nụ cười trong sáng của em mỗi ngày. Nếu có một</i>
<i>ngày chúng ta không thể ở cùng nhau, hãy giữ cơ</i>
<i>trong trái tim em, cơ sẽ ở đó mãi mãi. Chúc em luôn</i>
<i>yêu đời và hạnh phúc."</i>


Em cảm ơn cơ vì đã thổi bùng ngọn lửa đam
mê đọc sách trong em. Em sẽ luôn mạnh mẽ, yêu
đời và luôn giữ nụ cười trên môi như lời cô nhắn.


</div>

<!--links-->

×