Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (339.94 KB, 17 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b>Dàn ý Cảm nghĩ về thầy, cô giáo</b>
<b>I. Mở bài</b>
- Quyết định sự thành công của một học sinh, của một con người luôn là người thầy
thân thương.
- Nổi bật hơn cả đó chính là tình nghĩa thầy trị với truyền thống "Tơn sư trọng đạo”.
<b>II. Thân bài</b>
1. Miêu tả
- Vóc dáng, ngoại hình: Cao ráo, hơi gầy với trang phục dơn sơ (bộ áo sơ mi, quần tây).
- Đôi mắt: Sâu thấm chất chứa biết bao thăng trầm của cuộc sống.
- Mái tóc: Pha sương, điểm vài sợi bạc vì phấn, vì bao tâm huyết gửi gắm đến các em
học sinh của mình.
- Gương mặt: Gầy gầy, xương xương.
- Bên cạnh đó là một chiếc cặp, chiếc xe đạp cộc cạch mỗi ngày thầy chạy đến trường.
- Ơi! Thật đáng kính trọng biết bao người thầy của tôi.
- Khi ở trên lớp, thầy đưa từng nét chữ như “rồng bay phượng múa”, điêu luyện từng
nét chữ thật đẹp. Học sinh chúng tôi ai ai cũng mê mẩn.
- Giọng thầy giảng bài nghe thật ấm áp, dịu dàng đầy trìu mến, yêu thương.
2. Kể chuyện - Có lần, một bạn trong lớp đột nhiên gây hấn với bạn khác. Tình hình
- Thầy Hước vào lớp và nhìn thấy sự việc nhưng thầy thật tâm lí khi gọi riêng hai bạn
ấy ra ngồi để thầy nói chuyện nhẹ nhàng, khuyên bảo các bạn khơng được như vậy
nữa.
- Nhờ có thầy mà hai bạn đã giảng hịa với nhau và trở thành đơi bạn rất thân với nhau
nữa.
- Quả thật, thầy là một người giáo viên giàu kinh nghiệm, không chỉ trong chuyên môn
mà về mặt tâm lí học sinh thầy cũng rất tâm lí.
- Tơi thật sự ngưỡng mộ và thần tượng thầy lắm.
- Mong ước của tôi là năm học sau tôi lại được thầy giảng dạy, được thầy yêu thương
và quan tâm như năm học này.
<b>III. Kết bài</b>
- Dẫu bây giờ tơi khơng cịn được học thầy nữa nhưng bao kỉ niệm trong tơi về người
thầy đáng kính sẽ khơng bao giờ phai nhịa.
- Tơi ln tự hứa với bản thân mình sẽ ln phấn đấu học tốt để khơng phụ lòng cha
mẹ và đặc biệt là người thầy thuở nào của tôi.
Từ xưa đến nay ông cha ta thường có câu “khơng thầy đố mày làm nên” cho thấy
được tầm quan trọng của một người thầy giáo. Ngồi bố mẹ ln bên cạnh chăm sóc,
dạy dỗ chúng ta thì những người thầy, cơ giáo chính là những người cha mẹ thứ hai
dìu dắt, dạy cho ta những điều hay lẽ, hành trang những kiến thức trước khi bước vào
đời. Vì thế, trong cuộc đời mỗi bạn chắc chắn sẽ có một người thầy mà ta kính u.
Giống như mọi ngày bước đến trường nhưng khác hơn là năm đó tơi lên cấp hai
một mơi trường học tập rất mới mẻ, có bỡ ngỡ, hồi hộp, lo lắng. Vào lớp học gặp lại
được những bạn cũ học cùng lớp một cảm giác vui sướng biết bao. Thầy dạy văn chính
là một người thầy tơi kính mến bởi vì thầy hướng dẫn chúng tôi làm những bài tập một
cách cẩn thận, cũng có thể vì là mơn khá khó nên rất chăm chú nghe giảng, những bài
giảng của thầy đều phù hợp với từng học sinh.
Giọng thầy hơi khàn chắc do phải nói nhiều trên lớp, nhưng thầy vẫn cố gắng nói
thật to để cả lớp nghe rõ. Những kỷ niệm lúc đó tơi khơng bao giờ qn được, ngồi
giờ lên lớp thầy cịn dạy cho cả lớp những điều hay trong cuộc sống, có những điều
trong sách khơng thể dạy cho chúng ta được.
Thầy đeo chiếc kính cận nên nhìn rất giống một nhà bác học uyên thâm, dáng
người hơi gầy gầy, thầy lúc nào cũng mặc chiếc áo trắng với quần âu đen, tóc thì điểm
chút hoa râm có thể do thầy thức khuya nhiều để soạn bài nên vậy, với nước da hơi
ngăm ngăm đen, bù lại thầy có một nụ cười rất duyên.
Nhắc đến kỷ niệm cũ tơi buồn cười nhất đó là lúc vào buổi tan trường, hơm đó lớp
tơi phải ở lại để tổng vệ sinh nhưng cả lớp đều lẻn trốn về hết, thế là hơm sau cả lớp bị
phạt, lúc đó trong đầu tôi nghĩ kỳ này chắc bị hạ hạnh kiểm mất, khi thầy bắt đầu hỏi
chúng tôi, không đứa nào trả lời cả, mà cả lớp đều im lặng khiến cho thầy tức khơng
làm gì được bắt cả lớp xếp thành hàng nhảy cóc và hơm sau đâu vẫn vào đó, lớp tơi
vẫn khơng dọn vệ sinh. Có rất nhiều kỷ niệm mà thời đó làm tơi muốn quay trở lại.
chương gây cho ta những tình cảm ta khơng có, luyện cho ta những tình cảm ta sẵn có”,
nhưng đối với tơi thì có cảm nhận được đâu, nó rất nhạt nhẽo, khơng cảm xúc. Tơi
chán nản khơng muốn học bộ mơn này, may nhờ có thầy một người luôn sáng tạo
những bài học nhàm chán, vơ vị đó trở nên hài hước, khiến tơi muốn nghe và một phần
nào đó một chút thơ văn của tôi cũng đã tiến bộ lên khá nhiều.
Lần đầu tiên trong thời học sinh lúc đó tơi được 7 điểm môn văn, cảm giác thật vui
sướng, tuy là một số điểm chưa cao lắm nhưng đã làm cho tôi một cách nhìn khác về
mơn văn này. Tơi phải cảm ơn thầy, nhờ những bài giảng của thầy mà tôi, một học dốt
đặc văn mà có sự tiến bộ lên rất nhiều.
Thầy giáo chính là người lái đị thầm lặng, đưa chúng tôi qua sông, trang bị cho
chúng tôi bao điều hay, đạo đức để có những kiến thức cơ bản, vững chắc để bước vào
đời. Các cụ ngày xưa có câu ca dao như sau để thấy được vai trò quan trọng của người
thầy:
Ai người đánh thức đêm trường mộng
Ai soi đường lồng lộng từ ánh hào quang
Ai thắp lửa bồ đề tỏa sáng
Đạo vô vi sưởi ấm cả trần gian
Qua những câu ca dao ta phần nào hiểu được tấm lịng của thầy giáo dành cho học
sinh của mình. Mỗi học sinh cần nhớ công ơn mà những người thầy cơ đã dìu dắt
chúng ta từng nét chữ đầu tiên, dạy cho ta nhiều kiến thức, những điều mà ta chưa biết.
Tình cảm giữa thầy và trị là một thứ tình cảm rất thiêng liêng, trong sáng và đẹp nhất.
Một người thầy tôi không bao giờ quên được, thầy cho đi và khơng cần nhận lại, chỉ
cần nhìn những học trị của mình thi đua, học tập tốt đã khiến thầy cảm thấy hạnh phúc
và viên mãn rồi. Đã biết bao thế hệ được thầy đưa qua sông, mỗi thế hệ mong sao lớn
khơn và làm những điều có ích.
buồn miên man, sâu lắng. Ngày chia tay với lớp, thầy đã tâm sự rất nhiều, thầy kể về
cảm giác lần đầu tiên lên lớp chúng tôi, một lớp rất nghịch ngợm, kể về những điều mà
thầy chưa bao giờ kể. Thầy mong chúng tôi học tập thật tốt, chăm ngoan, vâng lời ông
bà, bố mẹ, thầy cô.
Cỗ máy thời gian cứ thế chạy và không quay trở lại, giờ nhớ lại những kỷ niệm giữa
thầy và trị sao mà lúc đó vui thế. Dẫu thời gian có chạy xa thì thầy vẫn mãi là người
mà tơi kính mến, mai sau lớn lên em hứa với thầy là một cơng dân tốt có ích cho xã
hội, chăm sóc và phụng dưỡng ơng bà và cha mẹ..
<b>Cảm nghĩ về Thầy giáo - Mẫu 02</b>
"Những ngày mùa hạ rả rích, khi ơm sách và lắng nghe vài giai điệu phát ra từ cái
radio cũ mèm, tự dưng tôi nghe thấy mấy lời da diết vang lên. <i>"Người thầy</i>... vẫn lặng
lẽ đi về sớm trưa Từng ngày, giọt mồ hôi rơi nhòe trang giấy...". Tiếng Cẩm Ly tha
thiết, chiều mùa hạ như đang rơi xuống, vỡ tan và xoáy vào lịng những kí ức tươi đẹp.
Đột nhiên, có cảm giác như đang lạc vào một thế giới nào đó, một thế giới khơng phải
của mình, thế giới của q khứ.
Và tự nhiên, tơi nghĩ, dường như mình đang được xem lại cuộc đời bốn năm trước,
qua vài cảnh quay được trích ra từ cái máy quay có lẽ là đời từ những năm 1980. Máy
quay có lẽ đã cũ lắm rồi, cảnh được cảnh mất, nhưng cũng đủ để tôi thấy Tôi - mười
một tuổi - đứng trong sân trường cấp II lộng gió, và bóng một người thấp bé lặng lẽ
đạp chiếc xe khung, đi trong nắng vàng. Bất chợt, người ấy quay lại. Ánh mắt hiền từ
được máy quay ghi lại rõ ràng không sai. Tim tự dưng thấy hẫng một nhịp. Kia rồi!
Thầy tôi…
Người đàn ông đi trong nắng vàng hơm ấy là người tơi kính trọng nhất trên đời. Có
lẽ biết thế nên mọi cảnh quay về người ấy đều rõ nét và chân thực đến kì lạ. Tơi nhìn
rõ cái bóng liêu xiêu, đổ dài trên con đường dài d ng dặc, cùng với cây thước kẻ nửa
mét kẹp trong chiếc cặp da sờn cũ, hộp phấn b ng thép chỉ chực rơi ra, cùng mái tóc đã
bạc lắm rồi. Bỗng nhiên, tơi thấy nước mắt đang dâng lên, đầy tràn hai khóe mắt.
sáng, nhưng sáng bởi ánh sáng dịu hiền, ấm áp khiến chúng tôi rất an tâm. Mọi thứ
Máy quay chuyển cảnh. Từng hình ảnh nhảy nhót. Cứ như bị lỗi, những hình ảnh
ấy cứ nháy đi nháy lại, nhưng lại rõ đến từng chi tiết.
Mùa Đông lạnh thê lương. Khi mà gió vuốt những ngón tay trên mái nhà, tơi nhìn
thấy thầy đạp xe đến trường. Những vịng quay xe đạp cứ thế quay đều, quay đều. Pê
đan cũ lắm rồi, xích kêu lạch cạch tựa như đang địi nghỉ ngơi. Thầy vẫn cần mẫn đạp
xe, cần mẫn xách chiếc cặp sờn cũ đến lớp. Thoảng qua, tôi thấy thầy khẽ run. Khơng
chỉ mùa Đơng ấy, mà cịn nhiều mùa Đơng sau này nữa. Tơi vẫn ln nhìn thấy hình
ảnh đó. Ln nhớ mình đứng trên tầng 2, vẫy tay "Em chào thầy" mà láo xược chế
thành "Em thầy!", và thầy, trên chiếc xe đạp cũ đi ngược gió, vẫy tay cười lại.
Hiền như tiên.
Tự dưng, cảnh quay tiếp theo hiện ra. Tôi thấy... Đêm tối. Trong một căn bếp lụp
xụp, có mỗi một bóng đèn mù mịt. Bảng đen viết đầy những cơng thức lo ng ngo ng.
Có hai đứa học sinh ngồi quây quần cắt cái bánh trung thu nhân thập cẩm, và một
người tóc bạc phơ ngồi cạnh, mỉm cười nhấm nháp ngụm trà nóng trong đêm thu
mong manh.
Thầy ơi, thầy không ăn thập cẩm à, thế phải làm sao bây giờ. Tiếng đứa con gái cất
lên lo lắng. Th ng con trai ngồi cạnh im lặng ăn miếng bánh nướng thơm lừng, cịn
người đó chỉ cười, bảo, ừ, hai đứa cứ ăn đi, còn lại để vào tủ lạnh, lúc nào cơ về thì cơ
ăn.
Tơi nhận ra, đấy chính là mình, với Âu Sơn, và thầy. Tơi thấy mình lúng túng, rồi
cũng ngồi xuống, cầm con dao cắt bánh ra thành nhiều miếng nho nhỏ. Sau nhiều lần
miếng bánh trung thu ngày hôm ấy. Chỉ để chúng tôi vui, thầy đã ăn hết miếng bánh
mà có thể làm thầy khó chịu suốt những ngày sau đó. Ai đó từng nói, tấm lòng người
thầy vĩ đại lắm, và cũng trong sáng lắm, y như pha lê không bao giờ bị vấy bẩn. Đúng,
đúng lắm.
Những tháng ngày đó, bất kể nắng hay mưa, bất kể nóng nực hay lạnh giá, thầy, vẫn
cặm cụi đi trên chiếc xe đạp cũ xỉn, dạy chúng tôi học. Tôi nhớ những ngày tháng Một
năm tôi lớp Bảy. Lúc ấy gió trời cịn mạnh, và nắng thì hong hanh lắm. Tôi, với ba
th ng con trai khác, ngồi trong lớp nghe thầy giảng Toán. Sơn đùa, bảo thầy sao không
làm hiệu trưởng mà lại chấp nhận làm giáo viên qn. Ơi, làm hiệu trưởng thì khơng
qt được giáo viên đâu, cịn làm giáo viên, học sinh khơng nghe thì tống nó ra khỏi
lớp. Thầy bảo, như thế. Chúng tơi cứ cười mãi về câu nói ấy. Đến tận hai năm sau, tôi
mới biết, thầy chấp nhận làm giáo viên là để dìu dắt thêm nhiều lớp học trị trước khi
bước vào tuổi già.
Tôi năm mười hai tuổi, chỉ nghĩ công danh lợi lộc là tất cả. Sau này mới biết, tình
cảm thầy dành cho học sinh chúng tơi cịn nhiều hơn gấp tỉ tỉ lần những thứ cơng danh
lợi lộc tầm thường.
Năm lớp Bảy, có thầy, có những kì vọng và quyết tâm từ biết bao ngày trước, tơi đạt
giải Nhất tốn. Biết tin, thầy chỉ cười thật tươi. Nhưng trong mắt tơi, đó là nụ cười ấm
áp nhất tôi từng biết. Nụ cười ấy khiến bao mệt mỏi, khó nhọc trở về số 0. Nụ cười
khiến cho tất cả học sinh an lịng. Năm ấy, có lẽ là năm tôi hạnh phúc nhất.
Không biết đã đi qua bao nhiêu ngày nắng, mưa战 Chỉ biết, thầy đã đồng hành cùng
Hết học kì I năm tơi lớp 8, thầy có quyết định nghỉ hưu. Quyết định không hề vội
vã, nhưng lại gây bất ngờ trong tập thể lớp. Tất cả xơn xao, và dường như có gì đó
nghẹn ở trong tim, rất lạ. Dù biết, nhưng cuối cùng vẫn đến lúc phải chia tay rồi.
Ngày chia tay, tôi tặng thầy một bó hoa kẹo mút. Chính tay dính từng bơng hoa,
chính tay ghim từng bó mút. Có lẽ đó là bó hoa xấu nhất tơi từng làm, nhưng cũng là
bó hoa mang nhiều tình cảm nhất. Cũng là bó hoa đầu tiên tôi tặng cho sự chia ly.
Thầy nghỉ rồi... Giáo viên mới dạy thay. Bài giảng sôi động, xúc tích vơ cùng.
Nhưng thỉnh thoảng đột nhiên ngẩn ngơ. Vẫn ngỡ thầy còn ở đây, ngay trên bục giảng,
viết những con số vốn bị chê “xấu mèm” nhưng thật rất rõ ràng. Ngỡ r ng thầy vẫn sẽ
đi cùng chúng tơi qua những năm tháng cịn lại. Khơng, khơng cịn nữa rồi!
Đó là những tháng ngày khó khăn nhất. Khơng có thầy ở bên cạnh dạy dỗ, khơng
có ai cười hiền từ động viên trong những ngày khó khăn. Năm đó, tơi tụt hạng, chỉ đạt
giải Ba. Đề rất d . Thế mà, điểm cũng chỉ đạt “nhì non”. Lúc ấy, tơi mới biết hóa ra
thầy ảnh hưởng đến tơi nhiều như thế.
Lên lớp 9, ông nội dẫn tôi xuống nhà thầy. Từ đó, tơi chính thức học thêm với thầy.
Chính thức bắt đầu một năm học tuy vất vả nhưng tràn đầy niềm vui. Ngôi nhà mà
chúng tôi học, cũng chính là ngơi nhà thầy đã sống suốt mấy chục năm qua. Cả một
đời người vất vả chỉ có một khoảnh sân nho nhỏ để phơi nắng, một căn bếp tối, lụp
xụp, cái nhà xây lợp lá cọ mát rượi trong những ngày nóng bức, và cả một cây trứng cá
lúc nào cũng bị lũ học sinh nhăm nhe chọc quả. Thầy bảo, như thế đã là hạnh phúc lắm
rồi.
Đôi khi tôi nghĩ thầy sống sao mà giản đơn quá. Thầy chỉ cười. Không, thế đã là
Đôi khi tôi nghĩ, có phải thầy đã ảnh hưởng đến tơi theo một cách đặc biệt nào đó战
Nghĩ nhiều lần, rồi mới phát hiện ra, thầy chính là một hình tượng mà tơi luôn khát
khao muốn vươn tới, một tượng đài vĩ đại, một người mà tôi luôn mong mỏi đạt được
thành công như vậy. Khơng chỉ là một người thầy, thầy cịn là người cha, người anh,
người bạn luôn lắng nghe, luôn cho những lời khun bổ ích nhất khi tơi cần. Thầy
khơng chỉ dạy tơi mơn Tốn, thầy cịn dạy tơi cách làm người, cách sống và phấn đấu
để càng ngày càng tốt đẹp hơn.
Máy quay dường như đang chậm lại, từng cảnh từng nét hiện lên rõ ràng. Tôi thấy
thầy đang lụi hụi trồng rau, chăm sóc con chó lơng trắng đen già khụ, thấy cả chúng tơi
ngày đó, trong những ngày vất vả nhưng n bình. Tơi nghĩ, có lẽ đó là những ngày
hạnh phúc và vui vẻ nhất tơi từng có. Sau này, khi bước đi trên đường đời chơng gai,
có thể sẽ chẳng cịn ai chỉ bảo, dạy dỗ tơi tận tình như thầy đã từng, có thể sẽ chẳng có
ai lo tơi liệu có ngủ đủ giấc, liệu có stress khi nhồi nhét quá nhiều. Nhưng, cố nhân
từng nói, cuộc đời chỉ cần một người khiến ta ngưỡng mộ, để cả đời noi gương, cả đời
thương mến. Vậy là quá đủ rồi!
Khi viết những dòng này, tôi đã là học sinh cấp III. Không chỉ hôm nay, mà còn cả
ngày mai, ngày kia, nhiều ngày sau nữa, nhất định tôi sẽ tiếp tục cố gắng. Để mỗi khi
gặp ai, trị chuyện cùng ai, có thể tự hào nói, tơi, là học sinh của thầy Nguy n Văn
Tâm. Có những lúc nhớ thầy, phóng vụt xe đi, tìm về ngơi nhà nhỏ cuối phố cũ với cây
trứng cá xum xuê, ngồi nghe thầy nói về những điều thầy tâm đắc, về những điều thầy
mong mỏi và răn dạy tơi cho đến mãi sau này. Tìm về nơi duy nhất khiến tâm hồn
thanh thản, khiến cho mọi thứ phức tạp của cuộc đời trở nên d dàng và trong sáng
hơn.
<b>Cảm nghĩ về Cô giáo - Mẫu 01</b>
Ai ai trong cuộc đời học sinh cũng có một người thầy hay một người cơ giáo mà
mình u mến, kính trọng. Em cũng vậy. Trong năm năm học tiểu học, có nhiều cơ
dạy em và cơ nào em cùng yêu mến, kính trọng nhưng người khiến em yêu mến nhất
chính là cơ Mai.
Cơ Mai là giáo viên chủ nhiệm của em khi học lớp năm dưới mái trường tiểu học.
Lương Thị Tuyết Mai là tên cơ. Ơi! Cái tên mới đẹp làm sao! Cơ có vóc dáng hơi mập
nhưng khá cao. Em được biết cô năm nay bốn mươi tuổi nhưng em thấy cô như trẻ hơn
cái tuổi của mình. Khn mặt cơ hình trái xoan rất đẹp. Mái tóc cơ dài, óng ả, có màu
đen nhánh thường được cô buộc lên cao cho gọn. Trông cô thật trẻ trung khi buộc cao
tóc lên bởi vì mái tóc đó rất hợp với khn mặt hình trái xoan của cơ. Cơ có một đơi
mắt rất đẹp, nổi bật trên khuôn mặt. Dưới đôi mắt tinh anh kia là một cái mũi dọc dừa,
thanh tú làm sao! Cô rất hay cười và mỗi lần cười cô lại để lộ hàm răng trắng tinh, đều
tăm tẳp đ ng sau đôi môi đỏ tươi. Nước da cô trắng ngần, tuyệt đẹp. Mỗi khi cô bước
đi trên bục giảng là tà áo dài tím lại phấp phới bay. Trong lớp em, ai cũng bảo là cô
đẹp nhất trường. Đứa nào cũng ước được đẹp giống cô một chút thôi cũng được.
nhận một đồng nào từ phụ huynh. Cơ cịn cố gắng đến trường sớm để cùng truy bài với
chúng em. Khơng những vậy, cơ cịn quan tâm giúp đỡ các bạn nghèo, khó khăn. B ng
chứng là cơ Mai đã đến tận nhà các bạn nghèo để tặng quà, làm ba mẹ các bạn rất cảm
động. Có lần bạn Tú Anh bị bệnh nặng phải nghỉ học cả tuần, cô liền đến thăm và nhờ
chúng em chép bài hộ bạn. Các phụ huynh và chúng em rất cảm động trước tấm lịng
u thương rộng lớn của cơ đối với học sinh. Mẹ em bảo r ng: “Cô Mai đúng là một
giáo viên giỏi, tận tâm với học sinh. Mẹ rất mừng vì con được cơ dạy học.”. Em thầm
nghĩ r ng mẹ nói thật đúng vì cơ Mai là giáo viên giỏi, tận tâm khi mà chúng em
không hiểu chỗ nào là cô sãn sàng giảng lại kĩ hơn cho chúng em hiểu. Em thấy mình
may mắn khi được vào học lớp cô.
Đối với đồng nghiệp, cô Mai luôn vui vẽ, cởi mở và cơ ln dìu dắt các đồng
Bây giờ em đã trở thành một học sinh lớp bảy, nhưng em vẫn nhớ đến người giáo
viên dạy mình năm lớp Năm. Em thật sự yêu mến, kính trọng và rất khâm phục cô Mai.
Đến giờ em vẫn chưa thể về trường cũ thăm cơ được. Em cảm thấy mình thật có lỗi
khi ngày 20/11 không về thăm cô. Cô Mai là người em u mến, kính trọng vì cơ là
giáo viên hết sức thương yêu học sinh. Em luôn mong cô được khoẻ mạnh, hạnh phúc,
được học sinh yêu mến. Cô Mai ơi, một ngày nào đó em sẽ về thăm cơ!
<b>Cảm nghĩ về Cơ giáo - Mẫu 02</b>
Có lẽ trong cuộc đời mỗi con người đều có những thầy cơ giáo mà đi suốt cả cuộc
đời có lẽ ta khơng bao giờ tìm thấy những người như họ. Họ là những người tận tâm
tận tụy với nghề lúc nào cũng chỉ nghĩ đến những học sinh yêu qu của mình. Tơi
cũng có một giáo viên chủ nhiệm như thế và có lẽ trong suốt cuộc đời tơi sẽ khơng thể
nào quên được cô.
Cô dành một tiết đầu tiên để làm quen với lớp và tự giới thiệu về bản thân mình. Ngay
từ những tiết học đầu tiên, cơ đã cho tơi một quan niệm hồn tồn khác về môn văn.
Môn văn đối với tôi từ trước cho đến nay là một mơn cực kì khó nhưng mỗi lời cô
giảng giải khiến tôi như được bước vào một thế giới khác, một thế giới mà tơi có thể
thỏa sức tưởng tượng và cho tơi biết thêm về tình yêu thương về tình cảm về mọi mặt
trong xã hội. Cô không hắt hủi hay chê bai những đứa học kém như tơi mà thậm chí cơ
cịn ln quan tâm chỉ bảo một cách tận tình.
Trước đây sinh hoạt có lẽ là giờ mà bọn tôi sợ nhất nhưng kể từ khi có cơ thì nó
khơng cịn đáng sợ như vậy nữa, nó là giờ mà chúng tơi lại tiếp tục được giao lưu bên
cạnh đó thì cơ cũng khun những bạn còn học kém phải phấn đấu hơn. Nhiều lúc tôi
đã từng nghĩ nếu như suốt đời học sinh của tôi được học văn cô được cô làm chủ
nhiệm thì hay đến mấy và có lẽ đó cũng là hy vọng của tất cả đám học trị chúng tơi.
Có lẽ điều làm tôi không thể nào quên được ở cơ cịn là một kỉ niệm khiến tơi nhớ mãi.
Đó là một lần thi cuối kì mơn văn tơi được một con hai trịn trĩnh và cơ u cầu tất cả
lớp phải mang về cho bố mẹ kí vào. Điều này đối với tôi như một tiếng sét ngang tai
bởi vì tơi đã hứa với ba mẹ là lần này điểm thi sẽ trên trung bình. Khơng thể để cho bố
mẹ biết điều này được và trong đầu của một đứa trẻ non nót như tơi nảy lên một suy
nghĩ sai trái.
Tôi quyết định đi lục lọi lại những quyển sổ mà bố tơi đã kí và học theo nét đó rồi
kí lại. Tuy khơng được giống cho lắm nhưng tơi vẫn mạnh tay kí bừa ra sao thì ra.
Hơm sau tơi vẫn nộp như bình thường và khơng thấy cơ nói gì nên trong lịng tơi cảm
thấy lâng lâng vui sướng. Tan trường tơi đang rảo bước thì bỗng nghe tiếng ai đó hỏi
đ ng sau “Khánh ơi đợi cơ với”. Quay lại đ ng sau thì ra đó là cơ An. Thì ra cơ đã biết
đó khơng phải là chữ kí của ba tơi. Tơi khơng nói gì mà chỉ biết khóc ịa lên vì sợ hãi.
Cơ ơm tơi vào lịng khơng một lời trách phạt. Cơ nói sẽ không để chuyện này cho bố
mẹ tôi biết với một điều kiện là trong kì thi cuối kì tơi phải đạt được điểm khá. Điều
này đối với tôi thật khó nhưng vì sợ ba nên tơi đàng gật gù đồng .
môn văn trở thành một môn mà tơi rất thích. Cơ chính là người mẹ thứ hai của tơi và
nếu khơng nói q thì cơ chính là người mang đến cho tôi một cuộc sống mới hồn
tồn khác. Cơ khơng phải là người sang trọng hay qu phái gì mà cơ rất gần giũ, giản
dị như chính những đứa học sinh mà cơ đang dậy vậy và chính điều đó đã khiến cho
những đứa học sinh nghèo như chúng tôi cảm thấy yêu thương cô đến kì lạ. Cơ cũng
có một cuộc sống khơng mấy khấm khá gì khi cịn phải ni một người em đang học
đại học nhưng mỗi khi chúng tôi nghỉ phép cô luôn đến thăm động viên an ủi và luôn
đem theo khi là hộp bánh khi là hộp sữa. Cô giáo tôi là như thế đấy chân thành và mộc
Những bài học lời dăn dạy của cô tôi sẽ khơng bao giờ qn được. Hình ảnh cơ
và những lời nói ân cần cơ chỉ bảo chúng tơi sẽ ln khắc ghi trong tâm trí tơi.
<b>Cảm nghĩ về Thầy giáo - Mẫu 03</b>
Ngày xửa ngày xưa, trên trái đất xinh tươi có một đàn chim ca hót chào đón cô
giáo chủ nhiệm mới... Thiên sứ đã giao nhiệm vụ cho cô giáo ấy phải đưa những cô,
cậu bé lần lượt lên đò sang bờ bên kia của kiến thức và đỉnh cao của thành đạt.... Đều
đặn h ng năm cơ giáo ấy lại đón rồi đưa, lại chắp thêm đơi cánh cho những khóa học
trị vừa ngoan vừa d thương và hãy cịn ngây ngơ khờ khạo bay vào bầu trời
xanh...Và giờ đây khi những năm cũ đã qua, năm nay cơ giáo đó lại tiếp tục đưa tơi
-một đứa học trị nhỏ đến bến bờ vơ tận của tri thức.
Chắc các bạn đang thắc mắc không biết cơ giáo mà mình muốn nói đến là ai phải
khơng战 khơng phải để các bạn phải chờ lâu đâu. Đó chính là giáo viên chủ nhiệm lớp
11A4 - cơ Hồ Thị Thanh Tịnh - người mẹ thứ hai mà thiên sứ đã mang đến cho chúng
tôi.
đã dạy cho tơi, là lịng kính trọng, là sự ngưỡng mộ về sự nhiệt huyết và trái tim yêu
nghề của cô...Cũng là tình cảm của một đứa con gái dành cho người mẹ của mình.
Tình cảm đó cứ mãi ấp ủ trong tôi rất nhiều, nhiều tới nỗi tôi không biết phải bắt đầu
từ đâu và kết thúc như thế nào nữa…
Tôi không phải là một học sinh giỏi môn văn, nhưng những bài văn tơi viết ra có
thể được coi là khá nếu khơng nói là q tệ. Dù trong lịng tơi có rất nhiều tình cảm
dành cho cơ nhưng tôi vẫn không thể viết ra một bài văn hay bất cứ cái gì có thể gọi là
hồn chỉnh để có thể nói hết được tình cảm của tơi dành cho cơ được. Việc duy nhất
mà tơi có thể làm được là bây giờ ngồi đây, viết lên những dòng chữ này để có thể nói
Từ trước tới giờ tơi là một con bé khơng thích mơn văn, tơi có thể đọc các tác
phẩm văn học và tiểu thuyết dài tập nhưng đối với tôi môn văn là môn gắn liền với
những cái ngáp dài, ngáp ngắn, một cách ngán ngẩm. Nếu bạn bảo tôi kể lại một cuốn
sách, một tiểu thuyết dài tập thì dù có phải ngồi suốt suốt cả một ngày hay lâu hơn thế
nữa thì tơi vẫn có thể kể cho bạn nghe với tồn bộ những gì mà tơi đọc được b ng tất
cả lịng say mê. Nhưng nếu bạn bắt tơi phải đọc và hiểu về một bài thơ hay viết ra
những bài văn thì quả là một cực hình đối với tơi, tơi thích sự thực tế, thích những cái
gì đơn giản có thể chứng minh, và có sẵn một kho tàng cơng thức để giải quyết như
mơn tốn, l , hóa. Có lẽ vì vậy mà mơn văn đối với tơi là q khó. Thường thì người ta
đâu có thể làm tốt những gì mà người ta khơng thích, và tôi cũng vậy. Mẹ tôi là một
họa sĩ, một nhà thơ, yêu thơ văn một cách lạ lùng. Mẹ thường nói tơi là một con người
q đỗi khơ khan và thực tế. Khi nghe mẹ nói như vậy tơi chỉ cười mà khơng hề phủ
nhận diều đó, vì bản chất con người tôi vốn dĩ là như vậy. Thơ văn dường như là một
cái gì quá xa xỉ đối với tơi. Tơi chỉ thích là người đọc những cuốn sách hay chứ khơng
thích là người viết ra những cuốn sách đó.
của cơ. Sự nhiệt tình, nhiệt huyết của cô đã truyền cảm hứng vào con người vốn khơ
khan của tơi. Những bài viết văn sau đó đối với tơi khơng cịn là q khó, mà trơi qua
thật d dàng khi những lời giảng của cô vẫn cịn văng vẳng bên tai.
Khơng chỉ là cơ giáo đối với tơi, cơ Thanh Tịnh cịn là một người "mẹ" luôn luôn
lắng nghe và luôn cho tôi những lời khuyên để tơi có thể biết mình làm gì. Đã có nhiều
lần tơi nói chuyện, tâm sự với "mẹ", qua những lần nói chuyện, tâm sự ấy tơi thấy
mình trưởng thành lên nhiều lắm. Ở "mẹ" có những điều mà tơi khơng hề có và tơi biết
là tơi phải học ở mẹ nhiều thứ lắm. Đó là sự lạc quan, vui vẻ, tấm lịng vì người khác
và quan trọng nhất là phải ln ln sống thật với lịng mình.
cơ của bạn. Vì từ những bài học và lời răn dạy chúng ta sẽ lớn lên mạnh mẽ, sẽ góp
Cuối bài viết này, tơi khơng thể qn nói lên lời tri ân đối với cô chủ nhiệm của
tôi cùng với các thầy cô giáo đang đứng trên bục giảng trồng người. Tơi kính chúc qu
thầy cơ có nhiều sức khỏe, hạnh phúc và gặt hái nhiều đóa hoa tươi thắm trong sự
nghiệp của mình.
<b>Cảm nghĩ về Cơ giáo - Mẫu 04</b>
Cho đến giờ tôi vẫn không thể quên được cô Thanh Mai, cơ giáo đã dìu dắt tơi
trong suốt những năm lớp một, lớp hai. Đối với tôi, cô giống như người mẹ thứ hai vậy.
Hình ảnh của cơ tơi cịn nhớ như in. Dáng cô hơi gầy, cao dong dỏng. Mái tóc đen óng,
xõa ngang vai. Cơ có khn măt trái xoan, rất xinh. Nhưng tôi nhớ nhất là ánh mắt dịu
dàng, chứa đầy tình u thương của cơ.
Nhớ lại hồi mới bước vào lớp một, tơi cịn là một cơ bé rụt rè, nhút nhát. Lúc đó,
tơi chỉ biết ngồi một chỗ, chẳng dám nói chuyện hay vui đùa với ai. Và rồi cô đến bên
tôi, an ủi động viên tơi làm quen với các bạn. Giọng nói của cơ thật nhẹ nhàng. Và tơi
đã có thể hồ đồng với các bạn.
Hồi đó, tơi vẫn cịn q bé, chỉ thấy cô sao mà giống cô tiên trong truyện cổ tích
thế. Lúc nào cơ cũng nở nụ cười với tơi, ánh mắt cơ như động viên tơi. Những lúc tơi
có chuyện buồn, cô lại đến bên an ủi tôi, cô ln biết cách làm tơi vui hơn. Rồi có khi
tơi mắc lỗi, cơ cũng khơng mắng mỏ gì mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở.
Chính vì vậy mà tơi vơ cùng u qu cơ. Có chuyện gì buồn hay vui, tơi đều kể
cho cô nghe. Tôi vốn luôn cố gắng học thật tốt, thật ngoan để cơ vui lịng. Thật vui biết
bao mỗi lần được nghe cô khen.
Rồi cịn biết bao kỉ niệm đối với cơ. Cơ đã dạy cho tôi rất nhiều điều hay lẽ phải.
Đương nhiên tình thương của cơ khơng phải chỉ dành cho riêng tôi mà cô coi tất cả
học sinh chúng tôi như là con của mình vậy. Cơ rèn cho chúng tơi những thói quen tốt
và sửa cho chúng tơi những thói quen xấu. Chưa bao giờ cơ nói gắt với chúng tôi một
lời nào, bao giờ cô cũng dịu dàng chỉ bảo chúng tôi.