Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.17 MB, 17 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1></div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>
<b>1/ Tác giả:</b>
- Hoài Thanh ( 1909-1982)
- Quê: Nghi Xuân- Nghi Lộc-
Nghệ An.
- Là nhà phê bình văn học xuất
sắc ở TK XX.
- Năm 2000 được nhà nước truy
tặng giải thưởng Hồ Chí Minh về
VHNT.
<i><b>Thi nhân Việt Nam </b></i>
- Là cuốn sách vừa là hợp tuyển vừa là
nghiên cứu, phê bình về phong trào thơ mới
Việt Nam, do hai anh em nhà văn
Hoài Thanh và Hoài Chân biên soạn. Đây là
một hợp tuyển thơ đầu tiên của thời kỳ
thơ mới, ghi nhận lại những tên tuổi nhà thơ
và những bài thơ giá trị trong khoảng 1932
-1941.
<i>- Thi nhân Việt Nam viết năm 1941, hoàn </i>
thành năm 1942, in lần đầu năm 1942 tại nhà
in tư nhân Nguyễn Đức Phiên, và cho đến
nay cuốn sách đã được tái bản rất nhiều lần.
<b>2/ Tác phẩm:</b>
a. Xuất xứ: Viết năm 1936, in trong sách
<b>• “ Người ta kể chuyện đời xưa, một nhà thi sĩ Ấn </b>
<b>Độ trông thấy một con chim bị thương rơi xuống </b>
<b>bên chân mình. Thi sĩ thương hại q, khóc nức </b>
<b>lên, quả tim cùng hồ nhịp với sự run rẩy của </b>
<b>con chim sắp chết. Tiếng khóc ấy, dịp đau </b>
<b>thương ấy chính là nguồn gốc của thi ca.</b>
<i><b>• Câu chuyện có lẽ chỉ là một câu chuyện hoang </b></i>
<b>đường, song không phải khơng có ý nghĩa. </b>
<b>Nguồn gốc cốt yếu của văn chương là lòng </b>
<b>Nguồn gốc cốt yếu của văn chương là lòng </b>
<b>mn vật, mn lồi.</b>
<b>Được chứng minh qua một số </b>
<b>tác phẩm</b>
<i>Trăm năm trong cõi người ta,</i>
<i>Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau.</i>
<i>Trải qua một cuộc bể dâu,</i>
<i>Những điều trơng thấy mà đau đớn lịng.</i>
<i>Đau đớn thay phận đàn bà</i>
<i>Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung</i>
Nam Cao
Ngô Tất
Tố
Nguyên
Hồng
<b>a/ Ý nghĩa của văn chương:</b>
<b>-> Văn chương ghi lại </b>
<b>cuộc sống lao động.</b>
<b>Truyện “Thạch Sanh”</b> <b>Truyện “ Cây bút thần”</b>
• Vậy thì, hoặc hình dung sự sống, hoặc sáng tạo ra sự sống,
nguồn gốc của văn chương đều là tình cảm, là lịng vị tha.
Và vì thế, cơng dụng của văn chương cũng là giúp cho tình
cảm và gợi lịng vị tha.
• Một người hằng ngày chỉ cặm cụi lo lắng vì mình, thế mà
khi xem truyện hay ngâm thơ có thể vui, buồn, mừng, giận
cùng những người ở đâu đâu, vì những chuyện ở đâu đâu,
há chẳng phải là chứng cớ cho cái mãnh lực lạ lùng của
văn chương hay sao?
• Văn chương gây cho ta những tình cảm ta khơng có, luyện
những tình cảm ta sẵn có; cuộc đời phù phiếm và chật hẹp
của cá nhân vì văn chương mà trở nên thâm trầm và rộng
rãi đến trăm nghìn lần.
• […] Nếu trong pho lịch sử lồi người xóa các
thi nhân, văn nhân và đồng thời trong tâm linh
lồi người xóa hết những dấu vết họ cịn lưu lại
thì cái cảnh tượng nghèo nàn sẽ đến bậc nào!...
• Có kẻ nói từ khi các thi sĩ ca tụng cảnh núi non,
- Lập luận chặt chẽ, vừa có lí lẽ, vừa có cảm xúc và
hình ảnh.
<b>2. Nội dung</b>
-Nguồn gốc cốt yếu của văn chương là tình cảm,
là lịng vị tha.
- Văn chương là hình ảnh của sự sống mn hình
vạn trạng và sáng tạo ra sự sống, gây những tình
cảm khơng có, luyện những tình cảm sẵn có.
<i><b>1. Học thuộc và nắm chắc phần ghi nhớ SKG trang 63.</b></i>
<i><b>2. Làm phần luyện tập và đọc bài đọc thêm SGK trang </b></i>
<b>63-64.</b>
<i><b>3. Tiếp tục tìm dẫn chứng làm sáng tỏ các luận điểm của </b></i>
<b>bài văn.</b>
<i><b>4. Viết một đoạn văn ngắn trình bày suy nghĩ của em về sự </b></i>
<i><b>cần thiết của văn chương…</b></i>