Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (395.09 KB, 30 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
B
O
O
K
A
H
O
L
I
C
C
L
U
B
|
M
a
k
i
n
g
E
b
o
o
k
P
r
o
j
e
c
t
• Tên sách: <b>NHỮNG ðẠI LỘ NGOẠI VI</b>
• Tác giả: <b>Patrick Modiano</b>
• Dịch giả: Dương Tường
• <i>Nguyên tác: Les Boulevards de ceinture </i>
• Nhà xuất bản tác phẩm mới – Hội nghiên cứu giảng dạy văn học TP.HCM
• Năm xuất bản: 1989
• Số trang: 139
• Giá tiền: 1250 ðồng
• Khổ: 13 x 19 cm
đánh máy: Van Nguyen, Kiều Thủy, Thiên Nhai
Kiểm tra:Quang Hải
Chế bản ebook: Thảo ðoàn
Ngày thực hiện: 16/12/2010
B
O
O
K
A
H
O
L
I
C
C
L
U
B
|
M
a
k
i
n
g
E
b
o
o
k
P
r
o
j
e
c
t
<b>Patrick Modiano sinh ngày 30 - 7 – 1945 tại Bôugrne - Billancourt – Paris. </b>
B
O
O
K
A
H
O
L
I
C
C
L
U
B
|
M
a
k
i
n
g
E
b
o
o
k
P
r
o
j
e
c
t
<i>Giải thưởng: Giải thưởng Roger- Nimier cho tác phẩm “Quảng trường ngôi sao”; Giải </i>
Goncourt cho tác phẩm “Phố của những nhà hàng tăm tối” và giải tiểu thuyết của Viện Hàn
lâm Pháp cho tác phẩm “Những ñường phố ngoại vi”; Giải của các hiệu sách cho tác phẩm
“Biệt thự buồn”
<i> Các sáng tác: </i>
- Quảng trường ngơi sao, 1968
- Tuần tra ban đêm, 1969
- Một tuổi trẻ, 1972
- Những ñường phố ngoại vi, 1972
- Biệt thự buồn, 1976
- Sổ gia ñình, 1977
- Phố của những nhà hàng tăm tối, 1978
- Một thời thanh niên, 1981
- Khu phố hẻo lánh, 1985
B
O
O
K
A
H
O
L
I
C
C
L
U
B
|
M
a
k
i
n
g
E
b
o
o
k
P
r
o
j
e
c
t
Người kể chuyện bắt ñầu hành trình đi tìm cha. Cuộc tìm kiếm này dẫn anh quay
ngược thời gian, sống lại trong ảo giác một thời kì đã xa, dường như là thời kì Chiếm đóng.
Anh thấy mình trong một ngôi làng ở Seine-et-Marne, bên bìa rừng Fontainebleau, giữa
những người xa lạ ñến ñây nghỉ cuối tuần. Trong số ñó có “bá tước” De Marcheret, một
cựu binh lê dương bị bệnh sốt rét hành hạ; ông chủ báo Jean Murraille và cháu gái, một cô
diễn viên tóc vàng suốt ngày chồng áo lông thú… Và cuối cùng, cha của người kể
chuyện, một người tự nhận là “nam tước” Deyckecaire.
Người kể chuyện dấn thân vào chốn ám muội này những mong gặp được cha. Thực ra
con người đó là ai? Một tay bn lậu ở chợ đen? Hay một người Do Thái bị truy đuổi? Tại
sao ơng ta lại xuất hiện giữa ñám người này? Người kể chuyện sẽ theo ñuổi người cha ảo
ảnh này ñến tận cùng.
Bằng tình âu yếm. Dường như anh muốn hịa lẫn vào con người ấy và sống lại một quá
B
O
O
K
A
H
O
L
I
C
C
L
U
B
|
M
a
k
i
n
g
E
b
o
o
k
P
r
o
j
e
c
t
<i>Giá tơi có những tiền ñề ở một ñiểm nào </i>
<i>Trong lịch sử nước Pháp! </i>
<i>Nhưng khơng, chẳng có gì1 </i>
REMBO
Người to béo nhất trong bộ ba là cha tôi. Muyaray cui cúi về phắa ông như ựịnh nói
thầm ựiều gì. Mácsơrê ựứng ở phắa sau, nhoẻn miệng cười, thân trên hơi ưỡn ra, hai tay ựặt
ở ve áo vét tông. Không thể xác ựịnh ựược màu quần áo cũng như màu tóc của họ. Hình
như Mácsơrê mặc một bộ tắtxuy len kiểu ỘHồng tử xứ GalỢ cắt rộng và tóc có vẻ là màu
vàng rơm. đáng chú ý là cái nhìn sắc sảo của Muyaray và ựôi mắt lo âu của cha tơi.
Muyaray có vẻ cao và mảnh dẻ, nhưng phần dưới khuôn mặt ông ta ựã bều bệu. Mọi nét ở
cha tôi ựều biểu hiện sự suy sụp rệu rã. Trừ ựôi mắt gần như lồi hẳn ra.
Gỗ lát và lị sưởi gạch: đó là tiệm rượu Clơ- Frucrê. Muyaray cầm một ly rượu. Cha tôi
cũng vậy. Ta đừng qn điếu thuốc vắt vẻo trên mơi Muyaray. Cha tơi thì kẹp thuốc giữa
ngón đeo nhẫn và ngón út. Cái kiểu đài các mệt mỏi. Ở cuối phịng, quay nghiêng ba phần
tư, một dáng nữ: Mơ Galax, quản lý tiệm Clô- Frucrê. Những chiếc ghế bành Muyaray và
cha tôi ngồi, chắc chắn là bằng da thuộc. Có một ánh phản quang mờ mờ ở lưng ghế, ngay
bên dưới chỗ bàn tay Muyaray tì bẹt xuống. Cánh tay ông ta cũng quàng lấy gáy cha tơi
Một tấm ảnh cũ, tình cờ tìm thấy ở ñáy một ngăn kéo. Nhẹ nhàng, ta lay bụi trên mặt
ảnh. Chiều xuống. Như thường lệ, những bong ma vào tiệm rượu Clô- Frucrê. Mác sơ rê
ngồi lên một chiếc ghế ñẩu. Hai người kia thích chiếm những chiếc ghế bang ñặt gần lò
sưởi. Họ gọi những chầu cốc- tay pha phách cầu kỳ một cách vơ ích đến mức buồn nôn bởi
B
O
O
K
A
H
O
L
I
C
C
L
U
B
|
M
a
k
i
n
g
E
b
o
o
k
P
r
o
j
e
c
t
Mô Galax với sự giúp sức của Mácsơrê, y ỡm ờ gọi ựùa mụ là ỘEm Mô béo ị của anhỢ
hoặc Ộcô gái Bắc kỳ của tôiỢ. Mụ chẳng có vẻ gì là bực mình và khi Mácsơrê luồn tay vào
áo ngực bóp vú Ờ lần nào làm thế y cũng cười hắ lên như ngựa Ờ mụ vẫn tỉnh bơ, với một
nụ cười khó hiểu, không biết là biểu lộ sự khinh bỉ hay ựồng lõa. đó là một phụ nữ trạc
bốn mươi tuổi, tóc vàng rơm, thân hình nặng nề, giọng trầm. Trong bộ mặt tầm thường ấy,
ánh mắt Ờ màu xanh ựêm hay tắm hoa cà? Ờ khiến ta ngạc nhiên. Mô Galax hoạt ựộng trong
ựịa hạt nào trước khi ựảm ựương tiệm rượu này? Có lẽ cũng ựịa hạt ấy, ở Pari. Mụ và
<i>Mácsơrê thường hay nhắc ựến Bôliơ, một hộp ựêm ở khu phố Técnờ ựã ựóng cửa cách ựây </i>
hai mươi năm. Họ rì rầm nói chuyện về tiệm ựó, như về một ựứa con ựã chết. Luyện nhảy
cho khách? Cựu nghệ sĩ tạp kỹ? Mácsơrê biết mụ ựã từ lâu, ựiều ấy thì khỏi phải nghi ngờ.
Mụ gọi y là Ghi1. Trong khi anh, ả vừa rúc rich cười vừa sửa soạn ựồ khai vị thì
1
Tên cái của Mácsơrê. Chỉ những người bạn thân mới gọi nhau bằng tên cái (N.D)
B
O
O
K
A
H
O
L
I
C
C
L
U
B
|
M
a
k
i
n
g
E
b
o
o
k
P
r
o
j
e
c
t
Nhưng, mé dưới, ñiếu thuốc lá thõng thẹo làm nổi bật vẻ mềm nhẽo của ñôi môi. Kiến
trúc cương nghị của diện mạo, ñến vùng hàm, thì lở tở ra. Cằm vẹt đi. Ta thử nghe xem:
giọng ơng ta đơi lúc trở nên khàn khàn và rạn nứt. Thỉnh thoảng, đơi ba chữ cực kỳ phàm
tục nổ ra như những phát rắm của cánh sành ăn người ðức. Chung cuộc, ta ñâm lo lắng tự
hỏi phải chăng ông ta cũng cùng một chất thô bạo như Mácsơrê.
Ấn tượng ấy trở nên xác thực khi ta quan sát kỹ cả hai vào cuối bữa ăn chiều. Họ ngồi
sát cánh nhau, ựối diện với cha tôi quay lưng lại, chỉ nhìn thấy gáy. Mácsơrê nói rất to,
giọng toang toác. Máu dồn lên bừng bừng hai má y. Muyaray cũng cao giọng và tiếng cười
the thé của ông ta át cả tiếng cười trầm hơn phát ra từ cuống họng của Mácsơrê. Họ nháy
mắt với nhau và phát vai nhau ựen ựét. Giữa họ, ựược thiết lập một sự ựồng lõa mà ta
khơng sao nắm ựược lý do vì ựâu. Muốn thế thì phải ăn cùng bàn ăn với họ và khơng bỏ
xót tiếng nào trong những câu chuyện của họ. Ở xa, từng mẩu nhỏ vẳng ựến anh bập bõm,
không ựủ hiểu và lộn xộn. Lúc này, họ nói chuyện kắn với nhau và những tiếng thì thầm
của họ chìm mất trong phịng ăn rộng và vắng. từ chùm ựèn treo bằng ựồng hun, tỏa xuống
dãy bàn, những lớp gỗ lát, cái tủ kiểu Noocmăngựi, những bộ ựầu hươu, nai treo trên
tường, một ánh sáng gắt. Ánh sáng ấy ựè lên họ như một bong xơ và dìm tiếng họ bặt ựi.
Khơng có một vệt bóng tối nào. Trừ lưng cha tôi. Không hiểu sao ánh sáng lại chừa cha tôi
ra. Ngược lại, gáy ông nổi lên rõ nét dưới những tia sáng rực của chùm ựèn treo và thậm
chắ còn thấy cả một nốt sẹo nhỏ hồng hồng ở giữa gáy. Nó, cái gáy ấy, gục xuống một cách
kỳ khu như thể ựơ ra chờ một lưỡi dao vơ hình hạ xuống vậy. ơng uống từng lời của họ.
Ơng nhơ ựầu về phắa trước ựến ựó chỉ cách ựầu họ vài ba phân. Thiếu chút nữa thì trán ơng
dán vào chán Muyaray hay trán Mácsơrê. Khi mặt cha tôi sáp lại gần mặt y, Mácsơrê lấy
ngón cái và ngón trỏ véo má ông, từ từ xoắn. Cha tôi liền né ra tức thì, nhưng Mácsơrê vấn
khơng bng tha, Y cứ giữ ơng như thế trong mấy phút, những ngón tay càng xiết mạnh
hơn. Chắc chắn là cha tôi thấy ựau lắm. Sau ựó, trên mà ơng cịn lại: một vết ựỏ. Ơng len
lén ựặt tay vào chỗ ựó. Mácsơrê bảo ông: ỘNhư thế ựể dạy cho anh chừa cái thói tị mị ựi,
Salva ạẦỢ. Và cha tơi lại: ỘÀ phải, GhiẦđúng thế, GhiẦỢ. Ông tủm tỉm.
B
O
O
K
A
H
O
L
I
C
C
L
U
B
|
M
a
k
i
n
g
E
b
o
o
k
P
r
o
j
e
c
t
hăm hở ñến nỗi ngực gần chạm bàn và chỉ cần búng một cái cũng đủ làm ơng ngã xồi lên
những món ăn. Những lời trò chuyện hiếm hoi cịn nghe rõ được là những câu Mácsơrê
ném ra bằng cái giọng lè nhè. ðược một lát, y chỉ còn phát ra những tiếng sơi bụng ùng ục.
Phải chăng vì bữa ăn quá thịnh soạn (bao giờ họ cũng gọi những món có nước xốt và nhiều
loại mng thú săn được) hay vì uống quá nhiều rượu (Mácsơrê địi phải có vang
Buốcgơnhơ hồi trước chiến tranh) mà họ dâm ñờ ñẫn ra như vậy? ðằng sau họ, Grevờ
đứng rất thẳng. Bác ta bng một câu với Mácsơrê : “Ngài Bá tước có muốn dùng một loại
rượu khác không ạ?”, nhấn mạnh từng âm tiết của mấy từ “Ngài Bá tước”. Bác ta càng cấu
âm nặng nề hơn khi nói: “Vâng thưa ngài Bá Tước” Phải chăng bác muốn nhắc nhở
Mácsơrê trở lại nghiêm chỉnh và bảo khéo y rằng một người quý phái không nên tự buông
thả như y?
Bên trên cái bóng cứng nhắc của Grevờ, một cái ựầu nai nhô ra khỏi tường như một
hình chạm ở mũi tàu; con vật nhìn Mácsơrê, Muyaray và cha tôi với tất cả vẻ lạnh lùng của
ựơi mắt thủy tinh. Bóng của cặp sừng vẽ lên trần một mạng lớn những ựường nét ựan vào
nhau vòng vèo. Ánh sáng yếu dần. Dòng ựiện giảm cường ựộ chăng? Họ phủ phục và im
lăng trong ánh mờ tranh sáng tranh tối ựang gặm nhấm họ. Lại cái cảm giác như ựang nhìn
một tấm ảnh cũ, cho ựến khi Mácsơrê ựứng dậy một cách thô bạo ựến nỗi thỉnh thoảng lại
vập phải bàn. Thế là mọi sự lại bắt ựầu lại. đèn chùm và các ựèn gắn vào tường lại rực
sáng. Khơng một khoảng tối nào nữa. Khơng cịn gì mờ nhạt nữa. Vật nhỏ nhoi nhất cũng
rõ nét lên với một ựộ chắnh xác hồ như không thể chịu nổi. Những cử chỉ uể oải trở nên
gọn sắc và hống hách. Ngay cả cha tôi cũng rướn người lên như nghe thấy lệnh Ộựứng
nghiêmỢ.
Tất nhiên, họ tiến về phía quầy rượu. Cịn đi đâu nữa. Muyaray đã đặt một bàn tay thân
ái lên vai cha tôi và đang nói với ơng, điếu thuốc là ngậm ở mơi, để thuyết phục ơng về
một điều gì đó mà họ đã tranh luận. Họ dừng lại một lúc cách “bar” vài mét trong khi
Mácsơrê ñã chiếm lĩnh vị trí tại đó. Muyaray cúi về phía cha tơi và lấy giọng tâm sự của kẻ
ñưa ra những ñảm bảo hấp dẫn đến mức khơng cưỡng nổi. Cha tơi gật gật đầu, lão kia vỗ
vỗ vai ơng, lối như rốt cuộc họ ñã thỏa thuận với nhau.
B
O
O
K
A
H
O
L
I
C
C
L
U
B
|
M
a
k
i
n
g
E
b
o
o
k
P
r
o
j
e
c
t
hăm ba giờ mà một phát thanh viên giọng khơ khốc đọc dằn từng tiếng. Sau đó là nhạc
hiệu báo chấm dứt các buổi phát thanh. Chút nhạc buồn và xảo quyệt.
Lại im lặng hồi lâu trước khi họ thả mình vào kỷ niệm và tâm sự. Mácsơrê nói ở tuổi
ba mươi sáu, y là một người hết thời và phàn nàn về bệnh sốt rét của mình. Mơ Galax gợi
<i>lại cái buổi tối y vận quân phục bước vào tiệm Bôliơ và dàn nhạc di-gan eo éo cử Bài ca </i>
<i>Lê dương ñể chào y. Một trong những ñêm ñẹp ñẽ của chúng ta trước chiến tranh, mụ vừa </i>
B
O
O
K
A
H
O
L
I
C
C
L
U
B
|
M
a
k
i
n
g
E
b
o
o
k
P
r
o
j
e
c
t
Mô Galax tỉnh dậy và hỏi y định kiếm gì làm q cưới tăng người vợ tương lai. Một
khăn choàng long chồn trắng, hai vòng tay bằng vàng khối có mắt xích lớn mà y ñã trả
Y vừa ñem từ Pari về một hịm nhỏ đầy phè ngoại tệ. Và ký ninh nữa. Cái bệnh sốt rét
khốn kiếp.
“Ừ phải, cái đó có thể gọi là khốn kiếp được đấy”, Mơ nói.
Y ựã quen Anni Muyaray ở ựâu? Xin lỗi, bạn vừa nói gì? Anni Muyaray ấy à? Ha ha!
Y ựã quen cô ta ở ựâu ư? Ở chỗ Lăngjê, ở một tiệm ăn ở quảng trường Elizê. Nói cho cùng,
phải khơng, y ựã quen Muyaray nhờ con gái ơng ta. (Y phá lên cười). đó quả là cú sét ái
<i>tình và họ ựã qua phần cịn lại của tối hơm ựó ở tiệm Cá vàng, ựầu ựối ựầu. Y kể rất nhiều </i>
chi tiết, lẫn lộn lung tung, rồi bắt lại ựược mạch chuyện. Muyaray thoạt ựầu chú ý nghe y
kể cho vui, rồi quay sang cha tôi tiếp tục cuộc ựàm luận khởi ựầu từ sau bữa ăn. Mô kiên
nhẫn nghe Mácsơrê trong khi câu chuyện kể của y vừa ra thành những lời lảm nhảm của
người say.
Cha tôi ngặt nghẹo ựầu. Mé dưới mắt ông hùm hụp, khiến ông có vẻ cực kỳ mệt mỏi.
đắch xác, ông ựóng vai trị gì bên cạnh Muyaray và Mácsơrê? Trời ựã về khuya. Mô vừa
tắt ngọn ựèn lớn gần lò sưởi. Hẳn là một tắn hiệu ựể cho họ hiểu là ựã ựến lúc ra về. Căn
phòng chỉ cịn ựược chiếu sáng bằng hai ngọn ựèn có chao màu ựỏ gắn trên bức tường cuối
phòng, thành thử cha tơi, Muyaray và Mácsơrê lại chìm trong vùng nửa sáng nửa tối.
B
O
O
K
A
H
O
L
I
C
C
L
U
B
|
M
a
k
i
n
g
E
b
o
o
k
P
r
o
j
e
c
t
<i>qua. Mấy cánh cửa sổ hé mở và một cái đầu thị ra cúi nhìn. Mácsơrê liền hung hổ gây với </i>
kẻ tị mị trong khi Muyaray cố xoa dịu chàng “rể” tương lai.
Biệt thự “Mêctúp” là ngôi nhà cuối cùng ở bên trái, ngay sát bìa rừng. Về kiểu dáng,
đó là một thứ thỏa hiệp giữa bán-galơ1 và chịi săn. Chạy suốt mặt tiền, một hàng hiên.
Chính Mácsơrê đặt cho nó cái tên biệt thự “Mêctúp” ñể nhớ tới thời ở ñội Lê-dương. Cổng
quét vôi trắng. Gắn vào một cánh cổng một tấm biển đồng khắc hàng chữ “Mêctúp” kiểu
gơtích. Mácsơrê đã thuê dựng quanh vườn một hàng rào bằng gỗ tếch.
ðến trước cổng, họ chia tay nhau. Muyaray vỗ một cái vào lưng cha tơi và nói: “Mai
nhé, ðâycơker”. Và Mácsơrê vừa hích vai mở cánh cổng vừa ném lại một câu: “Mai gặp,
Salva nhé!”. Họ ñi vào lối nhỏ trong vườn. Cha tơi thì đứng lại, im sững. Nhiều khi, ơng
kính cẩn đưa tay mơn trớn tấm biển đồng, ngón trỏ lần theo những nét chữ gơtích. Sỏi lạo
xạo dưới chân hai người kia. Bóng Mácsơrê in bật lên một lúc trong hàng hiên. Y gào lên:
“Hãy mơ những giấc mơ ñẹp, Salva!”. Và cười phá. Có tiếng một cánh cửa đóng lại. Im
lặng.
Cha tơi trở ngược phố chính và rẽ trái để đi vào một con đường nhỏ nơng thơn thoai
thoải dốc. ðường Boocnaj. Suốt dọc đường, những dinh cơ giàu bự với những vườn hoa
lớn. Thỉnh thoảng cha tôi bước chậm lại và ngửa mặt lên trời như thể ngắm sao, hoặc tì
trán vào hàng rào sắt, quan sát khối mảng tối sậm của một ngôi nhà. Tiếp đó, ơng lại đi
nhưng uể oải hơn, như khơng có mục đích gì cụ thể. Chính đó là lúc nên tiếp cận ông, nếu
ta muốn làm quen.
Ơng dừng lại, đẩy cổng biệt thự “Priơrê” một ngơi nhà kỳ dị kiểu tân – Rơman. Trước
khi đi vào ông tỏ vẻ do dự một lúc. Cái biệt thự này có thuộc về ơng khơng nhỉ? Từ bao
giờ? Ơng đóng cổng lại, chậm chạp ñi qua bãi cỏ về phía bậc tam cấp. Lưng ơng cịng
xuống. Trong đêm tối, nom ông mới buồn làm sao, cái mexừ to béo ấy.
*
Chắc chắn, đó là một trong những làng xinh xắn nhất và ñại thế ñẹp nhất vùng
Xen-ê-Mácnờ. Ở ven rừng Fơngtenơblơ. Một số người Pari có nhà dã ngoại ở đây, nhưng dạo này
khơng thấy họ về nữa, chắc hẳn “vì tình hình xoay chuyển một cách ñáng lo ngại”.
B
O
O
K
A
H
O
L
I
C
C
L
U
B
|
M
a
k
i
n
g
E
b
o
o
k
P
r
o
j
e
c
t
B
O
O
K
A
H
O
L
I
C
C
L
U
B
|
M
a
k
i
n
g
E
b
o
o
k
P
r
o
j
e
c
t
Tuy nhiên, người ta ựoán giữa bà ta và ông chủ báo có mối liên hệ rất chặt chẽ. Bà ta là
người tình của ơng chăng? Bạn gái? Nghe nói tay cựu binh Lê- dương là bá tước. Và ông
to béo ở biệt thự ỘPriơrêỢ tên là Ộnam tướcỢ đâycơker. Những tước hiệu của họ có phải là
chân chắnh không ? Cả hai ựều không ứng với quan niệm của mọi người về những nhà quý
tộc thật sự. Trong thái ựộ của họ, có cái gì khả nghi. Có lẽ họ thuộc về một lớp quý tộc
nước ngoài chăng? Người ta ựã chẳng nghe thấy ông nam tước đâycơker, một hôm, tuyên
bố với ông chủ báo Ờ mà lại rất cao giọng nữa chứ - rằng ỘChẳng có gì là quan trọng, tơi là
cơng dân Thổ Nhĩ Kỳ!Ợ, ựó sao? Cịn Ộbá tướcỢ thì nói tiếng Pháp lơ lớ giọng ngoại ô. Một
thói quen nhiễm phải trong quân ựội Lê dương chăng? Bà tóc hung xem ra mắc chứng
bệnh phô phang, nếu không thì tại sao bà ta lại mang ựống nữ trang ựến ựộ như chửi nhau
với bộ ựồ cưỡi ngựa của bà như vậy? Cịn cơ gái tóc vàng thì người ta lấy làm lạ thấy cơ
chồng áo măng-tơ lông thú giữa tháng Sáu. Chắc cô ta không chịu ựược không khắ nông
<i>thôn. Người ta thấy ảnh cô trên một số báo Xinê Ờ Miroa. Phần chú thắch ghi ỘAnni </i>
<i>Muyaray, 26 tuổi, tia tử chắnh trong đêm vây rápỢ. Cô có cịn là ựào xinê hay khơng? Cơ </i>
B
O
O
K
A
H
O
L
I
C
C
L
U
B
|
M
a
k
i
n
g
E
b
o
o
k
P
r
o
j
e
c
t
Elizê. Sự cĩ mặt của họ ở đây đâm lạc điệu. Những tối họ về đơng, cả bọn ăn ở tiệm
Clơ-Frucrê, rồi đi từng tốp nhỏ thành đồn dài đứt quãng về phía biệt thự “Mêctúp”. Phụ nữ thì
tất cả đều tĩc hung hoặc tĩc vàng bạch kim, cịn tất cả cánh đàn ơng đều mặc quần áo lịe
loẹt. Bá tước đi đầu, cánh tay quấn một dải lụa trắng như thể vừa bị thương trong một cuộc
đụng độ vậy. Phải chăng, bằng cách ấy, y muốn nhắc lại quá khứ Lê-dương của mình? Họ
mở nhạc rất to, ở tận phố chính cũng nghe vẳng tới những đoạn rumba, jaz-hốt và những
mẩu ca khúc. Nếu anh dừng lại gần biệt thự, anh sẽ thấy họ khiêu vũ đằng sau những cánh
cửa kính.
Một ựêm, vào quãng hai giờ, người ta nghe thấy tiếng kêu the thé: Ộđồ khốn nạn!Ợ . đó
là bà tóc hung ựang chạy, vú thòi lòi ra khỏi chiếc áo hở cổ. Một người nào ựó ựuổi theo bà
ta. Bà lại kêu: Ộđồ khốn nạn!Ợ. Tiếp ựó, bà cười phá lên.
Mới đầu, dân làng cịn mở cửa sổ ngó. Rồi họ cũng quen dần với cung cách ñập phá
om xịm của cả đám người mới đến ấy. Chúng ta sống những thời kỳ mà cuối cùng người
ta chả cịn thấy gì đáng ngạc nhiên nữa.
*
Tờ họa báo – nó đây – nó được sáng lập gần đây thơi 1, vì nó mới ra đến số 57. ðầu ñề
<i>ðời là thế bùng ra bằng những chữ đen trắng. Ngồi bìa, một thân hình đàn bà trong một </i>
tư thế khêu gợi. Người ta có thể cho đây là một tờ tạp chí bng tuồng, khơng ñứng ñắn,
nếu hàng chữ: “Tuần báo thời sự chính trị và giao tế” không báo hiệu những tham vọng
cao hơn.
Ở trang đầu, tên ơng chủ nhiệm: Jăng Muyaray. Rồi, dưới tiêu ñề Bộ biên tập chung,
danh sách những người cộng tác, vào khoảng một chục, tất cả ñều thuộc loại vô danh
không ai biết tới. Tha hồ lục lọi ký ức, người ta cũng không sao nhớ nổi ñã thấy họ ký tên
ở chỗ nào. Cùng lắm là có hai cái tên gợi lên một kỷ niệm mơ hồ: Jăng ðrô 2 và Muli de
Mơloong, người thứ nhất là nhà văn viết truyện ñăng tải hồi trước chiến tranh, tác giả cuốn
1<sub> Tuần báo ỘCỖest la vieỢ là ựiển hình tiêu biểu của báo chắ cộng tác với ựịch ựược sự bảo trợ của phát-xắt Hitle trong thời kỳ </sub>
Pari bị chiếm ựóng. đó là cái loa tuyên truyền chủ nghĩa phát-xắt và quốc xã, là công cụ ựồi trụy văn hóa xã hội với những bào
vở dâm ựãng, kắch ựộng, nhiều khi, làm cả chức năng hăm dọa và tố cáo. Một cơ quan cực hữu, tay sai của ựịch, càn rỡ, thậm
chắ có lúc còn gây sức ép cới cả chắnh quyền Visi thân Hitle nữa Ờ Trừ những chỗ có ghi (N.D) phần lớn chú thắch trong bản
dịch này ựều dựa theo lời bình giải của X.N.Zenkina trong bản NXB Raựuga. Matxcơva 1982
B
O
O
K
A
H
O
L
I
C
C
L
U
B
|
M
a
k
i
n
g
E
b
o
o
k
P
r
o
j
e
c
t
<i>Anh lính Sapuyzơ, người thứ hai, phóng viên thời sự đói tin của tờ Liluyxđ’raxiơng</i>1.
Nhưng cịn những người khác? Cái anh chàng Jô Jecmanh nọ, chẳng hạn, thường thấy ký
tên trên trang nhất ở mục thời sự dành cho sự hồi sinh và mùa xuân2, anh ta là ai kia chứ?
Viết bằng một thứ tiếng Pháp son phấn, cái mục đó kết thúc bằng một lời hơ hào có tính
chất mệnh lệnh: “Hãy vui vẻ!”. Nhiều ảnh chụp những cô gái trẻ ăn mặc hết sức hở hang
Ở trang hai, mục ỘTiếng vang sỗ sàngỢ. đó là những ựoạn mang những tiêu ựề mồi
chài, trong ựó cái anh chàng tên là Rơbe Lext-ăngựi3 kể những chuyện nhảm nhắ nhất về
các nhân vật trong chắnh trị, nghệ thuật, sân khấu và thậm chắ còn ựưa ra những nhận ựịnh
bốc lên mùi doạ dẫm, tống tiền. Mấy cái tranh Ộhài hướcỢ vẽ bằng một nét mực hắc ám,
mang chữ ký của một gã Lơ Hulơ nào ựó. Phần tiếp theo cịn dành cho ựộc giả nhiều bất
ngờ nữa Ờ từ Ộxã luậnỢ chắnh trị, qua hộp thư ựộc giả, cho ựến các Ộphóng sựỢ. Bài Ộxã
luậnỢ của số 57 là một mớ những lời chửi bới và ựe dọa do ỘFrăngxoa JecberỢ viết. Người
ta ựọc thấy trong ựó những câu như: ỘBọn ựầy tớ dễ là những tên kẻ trộmỢ hoặc ỘNhững kẻ
chịu trách nhiệm khác cần trả giá. Và họ sẽ phải trả giáỢ. Trách nhiệm về cái gì? ỘFrăngxoa
JecberỢ khơng nói cụ thể. Cịn các Ộphóng viênỢ họ ựi thẳng vào những ựề tài lập lờ nhất.
Chằng hạn, số 57 ựưa ra: ỘTruyện thật về một cô gái da màu qua thế giới của khiêu vũ và
khoái lạc. Pari, Macxây, BéclanhỢ. Vẫn cái tinh thần thảm hại ấy trong ỘHộp thư ựộc giảỢ,
ở ựây một người viết thư hỏi Ộgiống ruồi Tây Ban Nha ựem sắc lên, hịa với ựồ ăn hay thức
uống có gây ựược sự buông thả tức khắc ở một người thuộc phái yếu không?Ợ. Jô Jecmanh
trả lời những câu hỏi loại ấy với một văn phong trai lơ sặc mùi nước hoa.
Hai trang cuối dành cho mục “Có gì mới ?”. Một gã vơ danh ký là “Mexừ Tú-Pari”
thuật lại tỉ mỉ những sự kiện giao tế trong tuần. Giao tế ? Nhưng trong giới nào mới ñược
<i>chứ ? Vào dịp mở lại tiệm Jên Xtích ở phố Pơngtiơ (sự kiện “Pari” nhất trong tháng theo </i>
người bình luận thời sự) “người ta nhận thấy sự có mặt của Oxvalđơ Valenti và Mơních
Joixờ”. Trong số những “nhân vật quan trọng” khác mà “Mexừ Tú-Pari” kể ra, có nữ bá
<i>tước Tsécnisép, Mag Eôngtăngjờ, Viôlét Morix; “văn sĩ Boaxel, tác giả cuốn Những cây </i>
1<sub> L’Illusiration họa báo khuynh hữu vào những năm 30, cơ quan của giới cộng tác với ðức trong thời kỳ chiếm đóng </sub>
2<sub> Ám chỉ những khẩu hiệu tun truyền của chính quyền Visi, đầy tính mị dân, kiểu “cách mạng quốc gia”, “phục hưng” ñất </sub>
nước qua việc cộng tác với phát xít Hitle.
3
B
O
O
K
A
H
O
L
I
C
C
L
U
B
|
M
a
k
i
n
g
E
b
o
o
k
P
r
o
j
e
c
t
<i>thập tự máu, phi cơng đại tài Cơxtăngtini, ðackiê đờ Pelơpoa, trạng sư nổi tiếng; giáo sư </i>
nhân học Mơngtăngđơng, Malu Ghêranh ðelval và Liơnel đờ Viét, hai giám đốc rạp hát;
các ký giả Xuyarez , Môlaz và Alanh Lôbrô”. Nhưng theo ông ta, “nhộn nhịp nhất là bàn
tay của ông Jăng Muyaray”. ðể minh họa cho nhận xét này, có một tấm hình trong đó ta
thấy Muyaray, Mácsơrê, người đàn bà tóc hung bao giờ cũng diễu trong bộ ñồ cưỡi ngựa
(tên bà ta là Xilvian Quimph) và sau rốt là cha tôi mà người ta gọi là “Nam tước
<i>ðâycơker”. “Tất cả những nhân vật đó - người bình luận chỉ rõ – khiến cho tiệm Jên Xtích </i>
tràn đầy cái khơng khí nồng nàn và trí tuệ của những ñêm Pari”. Hai tấm ảnh khác cho thấy
toàn cảnh tối vui. Tranh tối tranh sáng, những dãy bàn với khoảng một trăm người vận
xmôking và áo dài hở ngực. Dưới mỗi tấm ảnh, một chú thích: “Sân khấu sáng lên, màn hé
<i>ra, sàn biến mất, một cầu thang ñột khởi, ñầy vũ nữ… Tạp chí Trong tấm gương của chúng </i>
<i>tôi bắt ựầuỢ và ỘTrang nhã, tiết tấu, ánh sáng. đó chắnh là Pari!Ợ. Khơng có một cái gì mờ </i>
ám trong cái đám tụ tập này. Những người này là ai? Họ từ đâu đến? Cái ơng “nam tước”
ðâycơker chẳng hạn, kia kìa, ở cuối phịng ñấy, mặt béo ị, thân trên hơi run xuống ñằng
sau một cái sơ đựng rượu sâm banh?
- Cậu thích mục này?
Trên tấm ảnh bờn bợt, một người ñứng tuổi ñối diện với một thanh niên nét mặt đã
nhịa đi khơng thấy rõ. Tơi ngẩng đầu lên. Ơng ta đứng trước mặt tơi: từ sâu thẳm những
năm “rối ren” ơng ta đến lúc nào, tơi chẳng nghe thấy. Ơng ta đã đưa mắt nhìn mục “Có gì
mới?” để biết cái gì lưu ý tơi. Chắc chắn, ơng ta đã bất chợt tơi dán mũi vào tờ báo như thể
ñang xem một bức tranh khác hiếm.
Cậu quan tâm ñến ñời sống giao tế ?
- Không nhiều lắm, thưa ông, tôi lung túng.
Ơng ta chìa tay cho tơi
- Jăng Muyaray !
Tơi đứng dậy và làm bộ hết sức ngạc nhiên :
- Vậy là ơng điều khiển tờ…
B
O
O
K
A
H
O
L
I
C
C
L
U
B
|
M
a
k
i
n
g
E
b
o
o
k
P
r
o
j
e
c
t
Tơi nói phứa đi :
- Rất hân hạnh! – Rồi cố gắng: - Tôi rất thích tờ báo của ơng.
- Thật ư?
Ơng ta mỉm cười. Tơi nói:
- Báo làm rất thợ.
Ơng ta có vẻ ngạc nhiên khi nghe thấy cái tiếng lóng mà tơi cố ý dùng để thiết lập một
sự thơng đồng giữa chúng tơi.
- Báo của ông làm rất thợ, tôi nhắc lại, vẻ tư lự.
- Cậu cũng ở trong nghề?
- Khơng
Ơng ta có ý chờ tơi nói rõ thêm nhưng tơi lặng thinh.
- Hút thuốc?
Ông ta rút trong túi ra một cái bật lửa bằng bạch kim, mở nắp ñánh tách. Ơng để điều
thuốc thơng thẽo bên mép tựa hồ như nó cứ lịng thong ở đó mãi đến thiên thu vậy.
Ngập ngừng :
- Cậu ñã ñọc bài xã luận của Jecber chưa? Có lẽ cậu khơng tán thành khuynh hướng
chính trị của tờ báo?
- Tơi khơng làm chính trị.
- Tơi hỏi cậu thế - ơng ta mỉm cười – vì tơi muốn biết ý kiến của một thanh niên…
- Cảm ơn.
B
O
O
K
A
H
O
L
I
C
C
L
U
B
|
M
a
k
i
n
g
E
b
o
o
k
P
r
o
j
e
c
t
cười ngắn - ðiều làm cho công chúng thích thú là những chuyện ngồi lê đơi mách và loại
phóng sự. Và nhất là ảnh! Ảnh! Tơi ñã chọn một công thức… vui vẻ trẻ trung!
- Người ta cần giải căng thẳng “trong một thời ñại như thời đại chúng ta”, tơi nhận xét.
- Hồn tồn đồng ý.
Tơi lấy hơi. Giọng nhát gừng.
- ðiều tơi thích nhất ở báo ơng, đó là mục “chuyện tọc mạch” của Lextăngñi. Rất hay!
Rất sinh ñộng.
<i>- Lextăngñi là một tay ñặc sắc. Hồi trước hai chúng tơi đã cùng làm việc ở báo Ý chí </i>
của ðuybari1 ñấy! Một trường ñào tạo rất tốt! Thế cịn cậu?
Câu hỏi ấy khiến tơi bị bất ngờ. Ông ta dán cặp mắt xanh nhạt vào tôi và tơi hiểu mình
phải trả lời thật nhanh ñể khỏi tạo ra giữa chúng tôi một không khí bối rối gượng gạo
khơng chịu nổi.
- Tơi ấy à? Ơng thử hình dung tôi là nhà viết tiểu thuyết vào những lúc nhàn rỗi.
Tôi phát ra câu này một cách chững chạc đến mức làm chính mình ngạc nhiên.
- Thế thì rất, rất, rất hay! Và cậu đã in tác phẩm chứ?
- Hai truyện ngắn, trong một tạp chí của Bỉ, năm ngối.
- Cậu đến đây nghỉ?
Ơng ta đã đặt câu hỏi đó một cách thơ bạo như thể đột nhiên đâm nghi ngại tơi.
- Vâng.
- Tơi đã định thêm là chúng tơi đã gặp nhau ở quầy rượu và phòng ăn.
- ðây là một nơi n tĩnh, có phải khơng? – Ơng ta bứt rứt rít thuốc lá – Tơi đã mua
một cái biệt thự ở ven rừng. Cậu ở Pari?
B
O
O
K
A
H
O
L
I
C
C
L
U
B
|
M
a
k
i
n
g
E
b
o
o
k
P
r
o
j
e
c
t
- Vâng
- Ngồi những hoạt động văn chương – ơng ta nhấn mạnh hai tiếng “văn chương” và
tôi nhận thấy chút mỉa mai trong giọng ông ta – cậu có cơng việc chính quy chứ?
- Khơng. Cái đó thật khó vào thời buổi này.
- Chúng ta sống một thời đại kỳ cục. Tơi cứ tự hỏi khơng biết sự tình này rồi kết thúc
ra sao. Thế cịn cậu?
- Trong khi chờ đợi, ta phải lợi dụng cuộc đời thơi.
- Suy nghĩ đó làm ơng ta thích thú. Ơng phá lên cười.
- Sau đời ta rồi thì có nạn hồng thủy cũng được ! – Ơng ta vỗ vai tơi. – Này, tơi mời
cậu dùng bữa với tôi tối nay.
Chúng tôi dạo mấy bước trong vườn. ðể mồi cho câu chuyện, tơi nói với ơng ta rằng
khơng khí thật êm dịu vào những lúc cuối chiều này và tơi được một trong những căn
buồng dễ chịu nhất của quán trọ, ăn thẳng ra hàng hiên.
Tơi nói thêm rằng tiệm Clơ- Frucrê nhắc tôi nhớ lại thời thơ ấu và dạo xưa tơi thường
hay đến đó với cha tơi. Tơi hỏi ơng ta có bằng lịng cái biệt thự của mình khơng. Ơng ta
những muốn về đây nghỉ ngơi thường xun hơn, nhưng tờ báo chốn hết thì giờ của ông.
Vả lại ông cũng thích thế. Và Pari cũng khơng thiếu gì dun sắc. Với những nhận xét lý
thú đó, chúng tơi ngồi vào một bàn. Nhìn từ vườn, tiệm này có một vẻ quê mùa, chọc phú
và tơi khơng lỡ dịp nêu nhận xét đó với ông ta. Bà quản lý (ông ta gọi bà là Mơ) là một
người bạn cố tri, ơng ta nói với tơi thế. Bà đã khun ơng mua cái biệt thự ấy. Tôi những
muốn ông ta cho tôi biết cụ thể hơn về người ñàn bà này, nhưng lại e sự tị mị của mình
khiến ơng ta sinh nghi.
B
O
O
K
A
H
O
L
I
C
C
L
U
B
|
M
a
k
i
n
g
E
b
o
o
k
P
r
o
j
e
c
t
liệu với tơi thì sao? Ngộ nhỡ ơng ta đã nhận thấy sự quan tâm mãnh liệt tôi dành cho họ từ
ba tuần nay, cái cách tơi dị xét từng cử chỉ, từng lời nói của họ ở quầy rượu hay trong
phịng ăn? Tơi nhớ hồi tôi muốn xung vào cảnh sát, người ta ñã chê tôi thế này: “Cậu nhỏ
ạ, cậu sẽ khơng bao giờ thành một tay mật thám cừ đâu. Khi cậu theo dõi ai hoặc lắng nghe
một cuộc trị chuyện, điều đó lập tức lồ lộ ra. Cậu là một đứa trẻ thơ”.
Grevờ đẩy về phía chúng tơi một cái bàn ăn đầy rượu khai vị. Chúng tôi uống Vécmút,
Muyaray báo cho tôi là tuần sau, tơi có thể ñọc trên báo của ông một vài “cực kỳ” của
Alanh Lơbrơ. Ơng ta dùng một giọng thân mật như đã quen tơi từ lâu. Trời tối dần. Chúng
tơi nhất trí rằng giờ này là giờ thú vị nhất trong ngày.
Cái lưng ñồ sộ của Mácsơrê, Mô Galax ñứng sau quầy rượu và giờ tay ra hiệu cho
Muyaray khi chúng tôi bước vào. Mácsơrê quay lại:
- Thế nào, Jăng Jăng?
- Tốt, Muyaray đáp. Tơi có một người khách. Thực ra – ơng nhíu mày nhìn tơi – thậm
chí tơi chưa biết cả tên cậu…
- Xécj Alếchxăngđr1
- Tơi đã ghi tên như vậy trong sổ Jăng ký trọ của tiệm.
- Thế thì ơng … Alếchxăngđr, Mácsơrê dài giọng tun bố, tơi đề nghị ơng ñụng với
tôi một ly pooctô.
- Tôi không uống rượu – ly Vécmut ban nãy đã làm tơi buồn nơn.
- Ơng thật sai lầm, Mácsơrê đáp lại
- đó là một ơng bạn, Muyaray nói. Ghi ựờ Mácsơrê.
- Bá tước Ghi đờ Mácsơrê ðơ, tay kia đính chính – phân bua với tơi:- Ơng ta khơng
thích tiểu từ! Tiên sinh chả là người phái cộng hòa mà !
1<sub> ðây không phải là tên thật, mà hẳn là mượn tên một kẻ phiêu lưu người Nga Xécj Alếchxăngñr Xtavitxki (1886-1936). Vụ bê </sub>
bối tài chính Xtavixki xảy ra năm 1933 ở Pháp (Xtavitxki lưu vong sang Pháp có nhiều hoạt ñộng ñen tối) ñã gây một cuộc
<i>khủng hoảng chính trị ở nước này. Nhân vật này trở đi trở lại trong nhiều tác phẩm của Mơđianơ. Chẳng hạn trong Tuần tra </i>
B
O
O
K
A
H
O
L
I
C
C
L
U
B
|
M
a
k
i
n
g
E
b
o
o
k
P
r
o
j
e
c
t
- Cịn ơng? Nhà báo à?
- Khơng, Muyaray nói, đó là một nhà viết tiểu thuyết.
- À thế đấy! Lẽ ra tơi đã cĩ thể ngờ ngợ đốn vậy. Với một cái tên như tên ơng!
Alếchxăngđr… Alếchxăngđr ðuyma! Nhưng nom ơng cĩ vẻ buồn, tơi dám chắc uống chút
rượu vào, ơng sẽ phấn chấn lên.
Y chìa ly của y cho cho tơi, đẩy tới gần như ngay dưới mũi tơi và cười ầm lên, chẳng vì
dun cớ gì.
- ðừng sợ, Muyaray bảo tôi. Ghi là một tay đầu trị vui nhộn chính cống.
- Ơng Alếchxăngđr dùng bữa với chúng ta chứ ? Tôi sẽ kể cho ơng ấy hàng lơ chuyện
có thể đưa vào tiểu thuyết của ơng ấy. Mơ, hãy để cho ơng bạn của chúng ta nghe tơi đã
gây ấn tượng như thế nào khi tôi vận quân phục bước vào tiệm Bôliơ. Rất chi là tiểu
thuyết, sự xuất hiện ấy, phải không, Mơ?
Mụ khơng trả lời. Y hậm hực nhìn mụ nhưng mụ cũng nhìn lại, khơng nao núng. Y thở
phì phì, lắc mình.
-Với lại, tất cả những cái ñó là chuyện của quá khứ! Này, Jăng Jăng? Ta ăn ở biệt thự
chứ ?
- Phải, Muyaray ñáp khô khan.
- Với thằng béo ị?
- Với thằng béo ị.
Họ gọi cha tôi như thế ư?
Mácsơrê ñúng dậy. Với Mô Galax:
- Và nếu lát nữa cơ bạn muốn làm một ly tại biệt thự thì xin đừng có ngần ngại, cơ bạn
thân mến ạ.
B
O
O
K
A
H
O
L
I
C
C
L
U
B
|
M
a
k
i
n
g
E
b
o
o
k
P
r
o
j
e
c
t
Mácsơrê, về cha tơi. Mới đầu thì nói chuyện mưa, nắng vu vơ. Sau đó, lần lần từng bước,
ñi sâu vào cốt lõi vấn ñề. Song tơi sợ khơng đủ khơn khéo. Liệu mụ có nhận thấy tơi hay
lăng xăng quanh họ khơng? Trong phịng ăn bao giờ tôi cũng chọn cái bàn ăn gần họ nhất.
Trong khi họ uống rượu tại quầy, tôi ngồi trong một chiếc ghế bành bọc da, giả vờ ngủ. Tơi
quay lưng lại họ để khỏi thu hút sự chú ý của họ, nhưng chỉ một lúc là tôi lại sợ họ giơ
ngón tay chỉ chỏ tơi.
- Chào Mơ, Muyaray nói.
- ðến lượt mình, tơi cúi chào thật thẳng và nói :
- Xin chào bà.
Tim tơi bắt đầu đập khi chúng tơi đã ở ngồi phố chính. ðường vắng ngắt.
- Tơi hy vọng cậu sẽ thích biệt thự “Mêctúp”, Muyaray nói với tơi.
- đó là tịa nhà ựẹp nhất vùng này, Mácsơrê tun bố, Bọn tơi ựã mua nó với giá một
miếng bánh mì.
Họ tiến từng bước chậm rãi. Bỗng nhiên tôi có cảm tưởng như tự bng mình vào
bẫy.Hãy cịn thì giờ ñể chạy và bứt khỏi họ. Tôi găm mắt vào hàng cây đầu tiên của cánh
rừng, cách tơi một trăm mét về phía trước. vèo một cái là tơi có thể tới đó.
- Mời cậu đi trước, Muyaray nói với tơi, nửa châm biếm nửa trịnh trọng.
Tơi thống thấy một cái bóng quen thuộc đứng giữa hiên nhà.
- Kìa, Mácsơrê nói, thằng béo ị đã ở đó rồi.
*
Ơng đứng dựa vào hàng lan can. Bà kia vận quần cưỡi ngựa, ngồi trong một cái ghế
bành gỗ trắng.
Muyaray giới thiệu tôi:
B
O
O
K
A
H
O
L
I
C
C
L
U
B
|
M
a
k
i
n
g
E
b
o
o
k
P
r
o
j
e
c
t
Bà nọ giải thích với chúng tơi rằng bà vừa làm một cuộc dạo chơi dài trong rừng và giờ
khơng đủ can đảm để thay quần áo.
Khơng quan trọng gì, chị bạn thân mến ạ, Mác sơ rê tuyên bố. Phụ nữ vận ñồ cưỡi
ngựa nom ñẹp hơn nhiều.
Câu chuyện lập tức xoay hướng vào môn thể thao ựua ngựa. Bà kia hết lời tán dương
người trông coi chuồng ngựa, một tay jô kề cựu tên là đêựê Vilựmer.
Tơi đã gặp người này ở quầy rượu tiệm Clơ-Frucrê; mặt chó bị, da đỏ lựng, thích rượu
ðuybonnê, mũ cát-két kẻ caro và áo vét da hoẵng.
- Chúng mình phải mời anh ta đến ăn một bữa, Xilvian, cô nhớ nhắc tôi nhé, Muyaray
nói.
Quay sang tơi :
- Cậu sẽ thấy, đấy là một nhân vật ñặc biệt!
- Phải, ñấy là một nhân vật đặc biệt, cha tơi lặp lại giọng rụt rè.
Bà kia kể với chúng tôi về một con ngựa của mình. Lúc nãy , bà ñã cho nó nhảy qua
mấy vật chướng ngại và “kết quả rất tốt”.
- Khơng nên nương nhẹ nó, Mácsơrê nói, giọng sành sỏi, Ngựa là phải dùng đinh thúc
và roi da để bắt nó làm việc.
Y gợi lại một kỷ niệm thời niên thiếu: ông bác già người vùng Baxcờ bắt y cưỡi ngựa
bảy tiếng ñồng hồ liền dưới trời mưa “Nếu mày ngã, ông ấy bảo tôi, mày sẽ phải nhịn ba
ngày!”.
- Ấy thế, tôi không bị ngã lần nào. Chính như vậy – y lấy giọng trang trọng – “mà
người ta ñào tạo các kỵ sĩ”.
Cha tôi thốt lên một tiếng huýt gió khe khẽ tỏ vẻ thán phục. Họ vẫn cịn nói về đêựê
Vilựmer.
B
O
O
K
A
H
O
L
I
C
C
L
U
B
|
M
a
k
i
n
g
E
b
o
o
k
P
r
o
j
e
c
t
- Này nhé, tơi đây, Xilvian Quimph yểu điệu nói, tơi thấy anh ta rất quyến rũ.
- Tôi ñược biết khối chuyện hay ho, Mácsơrê ñáp lại cộc cằn. Hình như Vilđmer
nghiện bạch phiến ấy.
Chuyện trò ngu xuẩn.Bàn xuống tán hão. Những nhân vật chết. Song tơi vẫn đấy, với
những bóng ma của tôi và nếu tôi nhắm mắt lại, tôi nhớ có một bà già mặc tạp dề trắng ra
báo là bàn tiệc đã sẵn sàng.
- Ta có thể ăn ln ngồi hiên, Xilvian Quimph đề xướng. Tối nay, thời tiết rất tốt…
Mácsơrê thì muốn ăn dưới ánh nến, nhưng cuối cùng, y thừa nhận là “cái ảnh sáng
tranh sáng tranh tối, phơn phớt xanh bao trùm quanh ta cũng có những nét yêu kiều của
nó”. Muyaray rót rượu. Theo chỗ tơi hiểu, đây là một loại vang nổi tiếng.
- Trứ danh! Mác sơ rê thốt lên và tắc lưỡi một cái khiến cha tôi vội lặp lại như một
tiếng vang.
Tơi được đặt ngồi giữa Muyaray, Xilvian Quimph, bà này hỏi tơi, có lưu lại nghỉ tại
đây khơng?
- Tơi đã thấy ơng ở tiệm Clơ- Frucrê.
- Tơi cũng thế, tơi nói với bà ta.
- Thậm chí tơi nghĩ chúng ta ở cạnh buồng nhau nữa kia.
Và bà ta liếc nhìn tơi một cái đến lạ.
- Cậu Alếchxăngđr rất thích tờ báo của chúng ta, Muyaray nói.
- Khơng ñùa ñấy chứ? Mácsơrê ngạc nhiên. Ông ñúng là người duy nhất đấy! Nếu ơng
đọc tất cả những thứ nặc danh mà Jăng Jăng ñã nhận ñược… Trong bức gần đây nhất, họ
gọi ơng ấy là tên khiêu dâm và găngxtơ!
B
O
O
K
A
H
O
L
I
C
C
L
U
B
|
M
a
k
i
n
g
E
b
o
o
k
P
r
o
j
e
c
t
- Thế thì sao?
- Chúc sức khỏe ông Chủ tịch, Mácsơrê kêu và nâng ly lên.
- Tơi đang viết một bài xã luận cho số tới, Muyaray tâm sự với tôi. Tôi cố phần tích
tình hình hiện tại một cách khách quan nhất có thể được. Cậu thấy đấy, ơng ta hạ giọng nói
tiếp, người ta đã đắp cho tơi một tai tiếng đáng ghét trong giới báo chí. Thậm chí, họ cịn
kết tội tơi, trước chiến tranh, làm trị dọa bịp tống tiền nữa! Bao giờ tơi cũng khích thích sự
ghen ghét của bọn hạ cấp!
Ơng ta dằn mạnh những tiếng cười và ñỏ mặt lên. ðồ tráng miệng được dọn ra.
- Ơng làm gì trong đời thường? Xilvian Quimph hỏi tơi.
- Viết tiểu thuyết, tơi hấp tấp nói.
Tơi tiếc là đã tự giới thiệu với Muyaray dưới cái nhãn hiệu ấy.
- Ông viết tiểu thuyết?
- Ông viết tiểu thuyết? – Cha tơi lặp lại.
ðây là lần đầu tiên ơng nói với tơi từ đầu bữa ăn.
- Vâng. Cịn ơng?
Ơng giương mắt trịn xoe mắt.
- Tơi ấy à?
- Ơng đến đây… để nghỉ à? Tơi lễ phép hỏi.
Ơng dán vào tơi một cái nhìn của con thú bị săn đuổi.
- Ơng ðâycơker, Muyaray nói – giờ ngón tay chỉ cha tơi – Ơ một dinh cơ rất ñẹp cách
ñây một trăm mét, gọi là “Biệt thự Priơrê”.
B
O
O
K
A
H
O
L
I
C
C
L
U
B
|
M
a
k
i
n
g
E
b
o
o
k
P
r
o
j
e
c
t
- Còn bề thế hơn biệt thự “Mêctúp” này nhiều. Cậu hãy hình dung là có cả một ngơi
nhà thờ nhỏ ở trong vườn.
- Salva rất ngoan ñạo! Mácsơrê nói.
Cha tơi cười sằng sặc.
- Chẳng phải ư, Salva? Mácsơrê gặng. Bao giờ thì người ta thấy anh mặc áo mục sư
đấy? Nói nghe, Salva?
- Rủi thay, Muyaray nói với tơi, ơng bạn ðâycơker cũng như chúng tôi. Công việc giữ
ông lại Pari.
- Ơng làm cơng việc gì? Tơi hỏi bừa.
- Chẳng có gì hay ho cả, cha tơi nói.
- Có chứ! Mácsơrê nói, tơi dám chắc ơng Alếchxăngđr rất muốn anh giảng giải cho tất
cả những mánh ngón tài chính của anh! Ơng có biết – lấy giọng giễu cợt - Salva là một nhà
hiệp sĩ cơng nghiệp khơng? Anh ấy có thể dạy được cả ngài Bezil Zaharơf1 ấy chứ!
- ðừng có tin anh ta, cha tôi nhỏ nhẻ.
- Em thấy anh sao mà bí ẩn , Salva! Xilvian Quimph nói, hai tay chắp lại.
Ông rút chiếc khăn tay lớn ra lau trán và tơi chợt nhớ đó là một cử chỉ quen thuộc của
ơng. Ơng lặng thinh. Tơi cũng vậy. Ánh sáng giảm xuống. ðằng kia, ba người to nhỏ bàn
bạc. Tôi nghe như Mácsơrê bảo Muyaray: - Con gái anh đã gọi dây nói cho tơi. Cơ ả làm gì
ở Pari vậy? Tơi dám chắc là cơ ả ñú ñởn truy hoan!
Muyaray ngạc nhiên về những lời lẽ thô bạo ấy. Một người thuộc gia đình Mácsơrê,
một người dịng dõi ðơ mà lại ăn nói như thế!
- Nếu cái trị đó cịn tiếp tục, gã kia nói, tơi sẽ hủy việc đính hôn!
- Chậc …chậc… Làm thế ắt là sai lầm ñấy, Muyaray nói.
1
B
O
O
K
A
H
O
L
I
C
C
L
U
B
|
M
a
k
i
n
g
E
b
o
o
k
P
r
o
j
e
c
t
Xilvian lợi dụng lúc im lặng, kể là một gã Etđi Panhơng nào đó, trong một buổi cùng
với bà ta ở một quán rượu, ñã vung một khẩu sung lục trước các khách hàng làm họ thất
kinh. Etđi Panhơng … Lại một cái tên chạy xun ký ức của tơi. Nhân vật đặc biệt? Tơi
chẳng biết, nhưng tơi khối cái anh chàng rút súng lục ra dọa những cái bóng ấy đấy.
Cha tơi đã đến tì khuỷu tay lên lan can ngồi hiên và tơi lại gần ơng. Ơng đã châm một
điếu xì gà, mơ màng hút. ðược mấy phút sau, ông quay ra thở khói trịn. Sau lưng chúng
tơi, những người kia rì rà rì rầm và dường như quên bẵng chúng tơi. Bản thân cha tơi cũng
khơng biết đến sự hiện diện của tơi, mặc dầu tơi đã nhiều lần khe khẽ ho, và chúng tơi cứ
đứng ngun đó hồi lâu, ơng thì tiếp tục vẽ những vịng trịn bằng khói, cịn tơi thì giám sát
độ hồn hảo của chúng.
Chúng tơi qua phịng khách. Từ hiên vào phải qua một cửa kắnh. đó là một phịng lớn
bày biện kiểu thuộc ựịa. Trên bức tường cuối phòng, một tờ giấy sơn nhiều màu êm dịu thể
hiện một cảnh trong Pôl và Viếcgini1 (về sau, Muyaray giải thắch cho tôi như vậy). Một
chiếc ghế ựu, nhiều bàn nhỏ và những chiếc ghế bành bằng mây. đây ựó, những chiếc ghế
có ựệm (Tơi ựược biết Mácsơrê ựã mang từ Bux-Bia về, khi từ giã ựội Lê-dương). Ba chiếc
ựèn lồng Trung Quốc treo trên trần nhà tỏa ra một ánh sáng mờ ảo. Trên một cái giá, tôi
nhận thấy bốn cái tẩu hút thuốc phiện. Toàn bộ mớ ựồ ựạc dị dạng linh tinh và tàn tạ ấy gợi
nhớ ựến Bắc Kỳ, ựến những người khai thác ựồn ựiền ở nam Carôlin, ựến tô giới Pháp ở
Thượng Hải, ựến xứ Marốc của Liôtây2 và chắc là tơi ựã khơng giấu ựược vẻ ngạc nhiên vì
Muyaray có vẻ ngượng, nói với tơi: Ộđó là Ghi chọn ựồ ựạc ựấyỢ. Tôi ngồi thụt lùi lại phắa
sau. Họ trò chuyện nho nhỏ trước một khay rượu. Cảm giác không thoải mái của tôi từ ựầu
1<sub> Truyện tình cổ ñiển nổi tiếng của Bécnañanh ñờ XanhPic (N.D). </sub>
B
O
O
K
A
H
O
L
I
C
C
L
U
B
|
M
a
k
i
n
g
E
b
o
o
k
P
r
o
j
e
c
t
ngày. Muyaray vận một chiếc áo vét vải “tuýt”; Mácsơrê, một chiếc săng ñay màu nâu cực
ñẹp, chắc là bằng hàng casơmia, cha tôi, một bộ complê flanen xám. Cổ áo của họ xòe ra
trên những chiếc phula lụa thắt rất đẹp, khơng chê vào ñâu ñược. Chiếc quần cưỡi ngựa
của Xilvian Quimph ñiểm thêm vào toàn bộ mảng khối ấy một nét thanh lịch thể thao.
Song tất cả những cái đó đam lạc ñiệu trong phòng khách này, ở đó người ta chờ ñợi
những người mang y phục vải bố màu trắng và đội mũ “cát cơ–lơ–nhần”.
- Cậu tách riêng một mình à? Muyaray hỏi tơi. đó là lỗi tại tơi. Tơi là một gia chủ rất
vụng.
- Ơng Alếchxăngđr thân mến, ơng chưa thưởng thức món tiên tửu này- và Mác sơ rê
Tơi ép mình uống vừa cố nén cho khỏi nấc.
- Ơng có thích căn phịng này khơng? Y hỏi tơi. Kỳ thú đầy chất ngoại, phải khơng?
Tơi sẽ chỉ cho ơng xem phịng ngủ của tơi. Trong đó, tơi đã cho mắc một cái màn.
- Ghi vẫn nhớ các thuộc địa, Muyaray nói.
- Những nơi hơi thối, Mácsơrê nói (Mơ mộng). Nhưng nếu người ta đề nghị tơi quay
lại những chốn đó, tơi sẽ tái ngũ.
Y ngừng bặt như thể tất cả những gì y có thể nói về đề tài ấy, khơng ai hiểu nổi. Cha
tơi gật gật đầu. Im lặng một hồi rất lâu. Xilvian Quimph lơ ñãng vuốt ve đơi ủng. Muyaray
đưa mắt nhìn theo một con bướm ñậu trên một chiếc lồng ñèn Trung Quốc. Còn cha tơi thì
rơi vào một trạng thái lử lả khiến tơi đâm lo. Cằm ơng gần như chạm ngực, trán long lanh
những giọt mồ hôi. Tôi ước sao một người bồi bước lệt sệt ñến dọn bàn và tắt nến ñi.
Mácsơrê ñặt một chiếc ñĩa lên máy hát. Một giai điệu êm dịu. Hình như tên là Chiều
tháng chín thì phải.
- Ơng nhảy chứ? Xilvian Quimph hỏi tơi.
B
O
O
K
A
H
O
L
I
C
C
L
U
B
|
M
a
k
i
n
g
E
b
o
o
k
P
r
o
j
e
c
t
- Ơng phải tập cưỡi ngựa mới được, bà ta bảo tơi. Nếu ông muốn, mai tôi sẽ ñưa ông
ñến trại luyện ngựa.
Phải chăng cha tơi đã ngủ thiếp đi? Tơi khơng qn rằng ơng vẫn hay nhắm mắt, nhưng
đó chỉ là giả đị.
- Ơng sẽ thấy những cuộc dạo chơi dài trong rừng là thú vị biết bao!
Trong vịng mười năm, ơng đã béo ra bao nhiêu. Tơi chưa từng thấy ơng có nước da
chì như thế này.
- Ông là bạn thân của Jăng? Bà ta hỏi tôi.
- Chưa phải, song tôi hy vọng sẽ tiến tới chỗ đó.
Bà ta có vẻ ngạc nhiên vì câu trả lời đó.
- Và tơi hy vọng bà và tôi, chúng ta sẽ là bạn.- tôi nói thêm
- Nhất định rồi. Tơi thấy ơng thật dễ thương.
- Bà có biết cái ơng… nam tước ðâycơker kia không?
- Không biết kỹ lắm.
- Nói cho đúng, ơng ta làm nghề gì?
- Tơi khơng biết, cái đó phải hỏi Jăng.