Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (54.11 KB, 1 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b>Đề bài: Viết một đoạn văn cho câu chuyện gặp lại người ơng của mình</b>
<b>trong mơ</b>
<b>Bài làm</b>
Những ngày đầu mùa đông, trời trở lạnh, em đi ngủ sớm hơn mọi khi. Em nằm
bên cạnh bà và được nghe những câu hát mượt mà của ngày xưa bà thường hay
hát. Chắng mấy chốc, giọng hát ngọt ngào ấy đã đưa em chìm sâu vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, em thấy ơng nội trở về trị chuyện cùng với em.
Ông nội em năm nay cũng khoảng 70 tuổi nhưng ông đã không còn từ khi em
mới bỡ ngỡ bước vào lớp một. Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoắt cũng
đã gần chục năm rồi em không đuợc sống bên cạnh ơng, khơng đuợc nghe
giọng nói ồm ồm chứa đựng bao tình thương của ơng.
Em vẫn nhớ như in giấc mơ hơm đó, em thấy ơng nội với hình dáng gầy gầy
thân quen đi về phía em đang học bài. Em vui sướng chạy ra ôm chầm lấy ông.
Đôi bàn tây ấm áp của ông nhẹ nhàng xoa lên đầu em rồi ông dắt em từ bàn học
ra chiếc ghế nhỏ ngày xưa hai ông cháu dạy nhau tập đọc đặt ở phịng ngồi.
Đã lâu lắm rồi mà nhìn ông vẫn không thay đổi là bao so với trước. Khuôn mặt
vấn rạng ngời phúc hậu đã xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn. Đôi mắt sâu hơi mờ
đi nhưng đôi tai ơng vẫn cịn tinh lắm. Dường nhu chỉ có mái tóc bạc thêm là
thấy rõ vì dấu ấn thời gian.
Ơng hỏi han về tình hình học tập của em có tốt khơng? Em tự hào kể cho ơng
nghe về những thành tích mà mình đã đạt được. Nói đến đâu ơng cũng gật đầu
tỏ vẻ hài lịng và khen em đã có tiến bộ hơn ngày trước rất nhiều. Em cảm thấy
ơng rất vui và hãnh diện vì mình. Song ơng vẫn nhắc nhở em phải biết lấy đó
làm động lực để mình cố gắng. Ơng mong em ln chăm chỉ học tập, rèn luyện
bản thân, không lúc nào được nguôi nhớ công ơn sinh thành và nuôi dưỡng của
bố mẹ, thầy cô. Em ngồi im lặng và thấm thía những lời dạy đầy ý nghĩa của
Trời về khuya hơn, màn đêm yên ắng, tĩnh mịch lạ thường. Em hỏi ông hay nói
đúng hơn nó là lời trách móc ngây thơ rằng: "Sao ơng khơng thường xun về
thăm gia đình hay là ông đã quên mọi người? Lần này về ông phải ở đây thật
lâu để chơi với chúng cháu". Ơng khẽ nói với em rằng: "Hãy nhớ ơng ln ở
bên cạnh mọi người". Nói xong, ơng lẳng lặng bước ra cửa, vì sợ phải xa ơng
em vội chạy theo nhưng hình ảnh ơng cứ xa dần, chỉ thỉnh thoảng ông ngoảnh
lại vẫy tay tạm biệt. Em khóc gọi theo ơng. Thấy mình khóc, em tỉnh dậy thì ra
những gì mình vừa thấy chỉ là mơ. Đó là một giấc mơ mà em không bao giờ
quên được.