Tiếu Ngạo Giang Hồ
Hồi 214
Trong hậu động, Quần
Hùng bị nạn
Ngọc Chung Tử quả là tay lão
luyện, mưu kế tinh vi. Lão vẫn
có ý hoài nghi Lệnh Hồ Xung
còn có ý ngấm ngầm làm điều
bất lợi cho mọi người.
Lão nghi ngờ như vậy cũng
phải, vì khắp thiên hạ ai cũng
biết Lệnh Hồ Xung xuất thân ở
phái Hoa Sơn mà là đại đệ tử
của Nhạc Bất Quần. Hơn nữa
bọn đệ tử hai phái Hoa Sơn và
Hằng Sơn có mấy trăm người.
Thế mà chỉ một mình Lệnh Hồ
Xung bị hãm vào trong tuyệt
địa trong sơn động thì không
hoài nghi sao được?
Lệnh Hồ Xung nghe Ngọc
Chung Tử hỏi vậy chàng buột
miệng:
- Tại hạ còn một người đồng
bạn...
Chàng không nhịn được lớn
tiếng hô:
- Doanh...
Chàng mới hô một tiếng
"Doanh" rồi nghĩ ngay:
- Doanh Doanh là ái nữ duy
nhất của giáo chủ Triêu Dương
thần giáo, hiện hai phe chính tà
đã thành thế nước lửa đối
nghịch nhau không nên vì việc
này mà để xảy ra những chi tiết
bất ngờ đáng tiếc. Vì thế chàng
dừng lại không gọi nữa.
Ngọc Chung Tử lại lên tiếng:
- Có vị nào đem theo đá lửa
không? Xin quẹt lửa thắp lên.
Quần hùng reo hò:
- Phải lắm! Phải lắm!
- Chúng ta thật hồ đồ! Sao
không nghĩ ra việc này từ
trước?
- Mau mau bật lửa lên đi!
Thực ra vừa rồi đang cơn náo
loạn, ai cũng chỉ nghĩ bảo vệ
thân mình còn rảnh đâu tính
đến chuyện thắp lửa? Dù có
người nghĩ tới nhưng thò tay
móc lấy đá thì không chừng
chưa kịp quẹt lửa đã bị kẻ đứng
bên chém chết tươi rồi.
Sau mấy tiếng "xoẹt xoẹt"
những tia lửa bắn ra rồi cháy
sáng lòa.
Mọi người thắp lửa vào mồi
giấy, trong sơn động lại nổi lên
những tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Lệnh Hồ Xung đảo mắt nhìn
quanh thấy bốn mặt vách động
đều có người đứng. Người nào
người nấy mặt mũi đỏ lòm vì
máu tươi bắn vào, thỉnh thoảng
có người tay còn cầm kiếm từ
từ đưa qua đưa lại. Ðây là
những người đặc biệt cẩn thận,
tuy họ đã nghe quần hào tuyên
lời trọng thệ nhưng chưa tin hẳn
nên vẫn giữ thế thủ đề phòng
bất trắc.
Lệnh Hồ Xung rảo bước tiến về
phía vách động trước mặt để
tìm kiếm Doanh Doanh.
Ðột nhiên trong đám đông có
tiếng người hô:
- Ðộng thủ đi!
Tiếp theo bảy tám người từ
trong đường hầm đi ra vung
trường kiếm chém tới.
Quần hào quát hỏi:
- Ai đó? Ai đó?
Rồi mọi người lại rút khí giới ra
để nghinh địch. Cuộc chiến đấu
diễn ra vài hiệp thì mấy mồi lửa
thắp lên lại tắt ngấm.
Lệnh Hồ Xung tiếp tục vọt về
phía vách động đối diện.
Bỗng chàng cảm thấy ở mé hữu
dường như có khí giới chém
tới.
Trong bóng tối chàng không
biết chống cự bằng cách nào
đành nằm phục xuống.
Một tiếng "chát" vang lên! Một
thanh đơn đao đã chém vào
vách đá.
Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng:
- Chưa chắc đã phải người này
cố ý muốn giết ta. Vì họ muốn
tự vệ mà trong bóng tối không
nhìn thấy gì nên vung kiếm
chém bừa.
Chàng nghĩ vậy rồi năm yên
không nhúc nhích.
Người kia lại chém mấy đao
vào quãng không rồi dừng lại.
Lại có tiếng la:
- Phải giết hết bọn mặt chuột
đi! Ðừng để tên nào sống sót!
Mười mấy thanh âm đồng thời
đáp lại:
- Tuân lệnh!
Tiếp theo sáu bảy người hô:
- Ðúng là Tả Lãnh Thiền! Ðúng
là Tả Lãnh Thiền!
Lại có người la:
- Sư phụ! Ðệ tử ở chỗ này!
Lệnh Hồ Xung cũng nghe rõ
người phát lệnh là Tả Lãnh
Thiền thì bụng bảo dạ:
- Sao hắn cũng ở đây? Thế thì
ra tên lão tặc này đã bố trí cạm
bẫy chứ không phải sư phụ ta.
Nhạc Bất Quần mấy lần định
giết chàng nhưng chàng vẫn
nhớ mối tình thầy trò chẳng
khác gì cha con mấy chục năm
trời đã ăn sâu vào tâm khảm
không tài nào tẩy xóa được.
Chàng nghĩ tới kẻ sắp đặt gian
mưu không phải là Nhạc Bất
Quần thì thấy trong lòng được
an ủi rất nhiều. Chàng cho là
chết về tay Tả Lãnh Thiền còn
sung sướng hơn bị sư phụ mưu
hại.
Lại nghe tiếng Tả Lãnh Thiền
trầm trầm vọng lên:
- Các ngươi còn dám mở miệng
kêu ta bằng sư phụ thì thật là
mặt dầy! Các ngươi không trình
ta đã tự tiện đến núi Hoa Sơn
hùa nhau hành động lừa thầy
phản bạn. Khi nào chúng ta còn
dung tha cho tụi ác đồ các
ngươi được?
Lại có thanh âm oang oang cất
lên:
- Thưa sư phụ! Ðệ tử được tin ở
hậu động trên ngọn sám hối núi
Hoa Sơn có khắc những kiếm
chiêu tinh diệu của bản phái, đệ
tử quay về bẩm sư phụ rồi mới
tới nơi thì e rằng kiếm chiêu
trên vách động đã bị kẻ khác
hủy đi rồi nên vội vã đi ngay.
Ðệ tử định bụng, sau khi coi
kiếm pháp sẽ trở về lập tức để
trình bày nội dung những kiếm
chiêu cùng sư phụ.
Tả Lãnh Thiền nói:
- Ngươi thấy ta đui mắt mà
không coi vào đâu nữa. Có phải
ngươi học được kiếm pháp tinh
diệu rồi thì chẳng cần nhìn nhận
ta là sư phụ nữa? Nhạc Bất
Quần kêu các ngươi đến để
tuyên thệ tập trung với hắn. Các
ngươi có tuân theo thì hắn mới
để các ngươi vào động coi kiếm
pháp. Chuyện đó có đúng
không?
Tên đệ tử phái Tung Sơn đáp:
- Dạ! Ðệ tử... tội đáng muôn
thác. Nhưng đó là kế quyền
nghi tạm thời mà thôi, vả lại
Ngũ nhạc kiếm phái chúng ta
đã hợp nhất, lão làm chưởng
môn thì việc nghe lệnh lão cũng
là... đích đáng. Ngờ đâu tên
gian tặc đó lại thi hành độc kế
giam hãm bọn đệ tử vào đây.
Lại một tên nữa nói:
- Thưa sư phụ! Xin lão nhân gia
dẫn bọn đệ tử ra thoát khỏi cơn
hoạn nạn này! Bọn đệ tử sẽ đi
tìm tên gian tặc Nhạc Bất Quần
để báo thù.
Tả Lãnh Thiền hắng dặng một
tiếng rồi đáp:
- Chủ ý của ngươi khéo đấy!
Hắn ngừng lại một chút rồi cất
tiếng gọi:
- Lệnh Hồ Xung! Ngươi cũng
đến đấy ư? Ngươi đến làm chi
vậy?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Ðây là đất cũ của ta, ta muốn
đến là đến. Các hạ đến đây làm
chi?
Tả Lãnh Thiền lạnh lùng nói:
- Ngươi chết đến gáy rồi mà
còn vô lễ với bậc trưởng bối.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Lão dùng âm mưu hãm hại
anh hùng thiên hạ, ai cũng có
quyền chu diệt mà còn đòi làm
trưởng bối của ta nữa ư?
Tả Lãnh Thiền hô:
- Bình Chi! Ngươi giết chết gã
đi!
Trong bóng tối có tiếng người
đáp:
- Dạ!
Ðúng là thanh âm Lâm Bình
Chi.
Lệnh Hồ Xung trong lòng kinh
hãi nghĩ thầm:
- Té ra Lâm Bình Chi cũng đến
đây. Gã cùng Tả Lãnh Thiền
đều đui mắt rồi. Ít lâu nay bọn
chúng nhất định đã luyện tập
cách sử kiếm của kẻ đui mù.
Chúng lấy tai thay mắt đã quen,
vậy thuật nghe tiếng gió để
phân biệt phương hướng của
chúng tinh thâm hơn ta. Bây
giờ ở trong bóng tối tình thế
thành trái ngược: mình biến
thành đui mù mà bọn chúng lại
sáng mắt thì mình địch với
chúng thế nào được?
Nghĩ vậy chàng cảm thấy ớn
lạnh xương sống, đành im hơi
lặng tiếng chỉ mong đối phương
không phát giác ra chàng ở chỗ
nào.
Bỗng lại nghe Lâm Bình Chi
nói:
- Lệnh Hồ Xung! Ngươi đã
từng làm mưa làm gió trên chốn
giang hồ không ngờ bữa nay lại
chết về tay ta. Ha ha! Ha ha...
Tiếng cười của gã đầy vẻ nham
hiểm. Chân gã cất bước tiến
lại.
Vừa rồi Lệnh Hồ Xung đã đối
đáp với Tả Lãnh Thiền, chỗ
chàng đứng đã bị Lâm Bình Chi
phát giác.
Trong sơn động yên lặng như
tờ.
Lệnh Hồ Xung nghe tiếng chân
của Lâm Bình Chi bước đi một
bước là chàng lại tưởng chừng
mình đến gần Quỷ môn quan
một bước.
Ðột nhiên có tiếng người la:
- Khoan đã! Lệnh Hồ Xung đã
đâm mù mắt bọn tại hạ, khiến
bọn tại hạ không còn được nhìn
thấy bóng mặt trời nữa, vậy
nhường cho tại hạ giết tên ác
tặc đó. Mười mấy người lên
tiếng phụ họa rồi đồng thời tiến
gần lại.
Lệnh Hồ Xung chấn động tâm