Tải bản đầy đủ (.doc) (4 trang)

Thân gửi người lái đò....!!

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (281.85 KB, 4 trang )

Thời gian cứ thấm thoắt trôi qua, đã bao giờ bạn giật mình nhìn lại và tự hỏi:
Sao mà nhanh thế nhỉ? Tuổi học trò đầy ắp những vui buồn kia vậy mà cũng
đã mười năm rồi đấy, tất cả vẫn sống dậy trong tôi sau bao thăng trầm cuộc
sống.

Khách qua sông sẽ không quên người lái đò...

Nếu cha mẹ cho ta một hình hài trọn vẹn trong cuộc sống thì thầy cô chính là người
chắp thêm cho ta đôi cánh của niềm tin và kiến thức. Người Việt Nam ta từ xưa đến
nay vẫn luôn sống với truyền thống "Tôn sư trọng đạo", có nghĩa là con người ta
sống trên đời này cần phải có sự biết ơn, lòng thành kính đối với người thầy của
mình. Công lao trời biển ấy khó có thể đền đáp bằng vật chất, vì ấy là tinh thần, là
cái tình hiếu nghĩa của đạo làm trò.

Kí ức khó mà phôi pha dù năm năm, mười năm, hai mươi năm hay nhiều hơn nữa.
Kí ức vẫn còn hiện hữu trong ta, có thể buồn, có thể vui, có thể đậm nét hay có thể
mong manh nhạt nhòa nhưng chưa bao giờ biến mất. Mọi người vẫn nói rằng
khách qua sông rồi sẽ không nhớ đến người lái đò là ai nữa. Có lẽ chỉ một vài
người thôi chứ không phải là tất cả. Một ngày nào đó, trong chúng ta có người
bước lên đỉnh vinh quang, có người bình dị với phấn trắng bảng đen hay cũng có
khi lại bằng lòng với lẽ thường nhật của cuộc sống, nhưng chắc chắn một điều là kí
ức về người thầy vẫn luôn theo họ, dẫu thời gian kia có phôi phai. Bởi lẽ, những gì
mà họ nhận được từ mái trường xưa, từ những thầy cô bạc đầu vì phấn trắng bảng
đen ấy chính là tri thức giúp họ nên người - Điều quan trọng hơn tất thảy!

... và kỉ niệm về thầy cô sẽ luôn hiện hữu trong mỗi chúng ta. Ảnh: Internet

Tháng 11 cũng có thể gọi là tháng tri ân đối với các thầy cô giáo, vì ngày còn đi
học cứ đến thời điểm này chúng tôi bắt đầu phong trào thi đua học tập tốt, vệ sinh
tốt và nề nếp tốt. Tập thể nào cũng hăng hái phấn đấu tích cực chỉ mong nhận được
những lời nhận xét, đánh giá tốt đẹp trong buổi tổng kết thi đua cuối tháng. Niềm


vui đó không chỉ của riêng chúng tôi, vì nó cũng là món quà tinh thần mà học trò
dành tặng cho các thầy cô giáo.


Thời còn đi học không phải môn nào tôi cũng yêu thích, thậm chí không nói là có
một số môn rất rất ghét nữa. Môn Văn là môn tủ của tôi, vì thế cô giáo bộ môn văn
kiêm giáo viên chủ nhiệm lớp cũng trở thành thần tượng trong tôi luôn. Lãng mạn,
sâu sắc, truyền cảm, và biết yêu thương... đó là những gì tôi nhận được từ người
giáo viên ấy. Có thể thời điểm này đây trong tâm trí tôi chất chứa bao lo toan, bộn
bề của cuộc sống, nhưng những kí ức ngày xưa vẫn hiện hữu và đong đầy trong tôi,
đến bao giờ tôi mới có thể trở về thăm lại người giáo viên ấy khi khoảng cách
không gian kia quá xa vời - nửa vòng trái đất - biết khi nào đây? Và rồi thời gian sẽ
như con sóng nhỏ, hết lớp này đến lớp khác lăn tăn phả vào bờ những chuỗi kí ức
mới thành những câu chuyện kể không bao giờ có hồi kết thúc... Để con người ta
cóthể tự trải lòng mình...

Tri ân thầy cô đã trang bị cho ta kiến thức vào đời.

"Nếu người kỹ sư vui mừng nhìn thấy cây cầu mà mình vừa mới xây xong, người
nông dân mỉm cười nhìn đồng lúa mình vừa mới trồng, thì người giáo viên vui
sướng khi nhìn thấy học sinh đang trưởng thành, lớn lên." (Gôlôbôlin)

×