Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (470.25 KB, 81 trang )
(t) = y(t) = x và f là hàm lõm đối với (y, u) nên
f (y(s), u(s)) − f (y ∗ (s), u∗ (s)) ≤ fx∗ (y(s) − y ∗ (s)) + fu∗ (u(s) − u∗ (s))
và p∗ (s)T ≤ 0 với mọi s ∈ [t, T ]. Do đó
Jt,x (u) − Jt,x (u∗ ) ≥ 0.
Hay Jt,x (u) ≥ Jt,x (u∗ ) với mọi điều khiển chấp nhận được u. Do đó u∗ là điều
khiển tối ưu cho bài toán.
Ví dụ 3.2.1. Xét lại Ví dụ 3.1.2 ta thấy L, f và p∗ (s) thỏa các yêu cầu của
Định lý 3.2.2 nên u∗ (s) = s − 1 là điều khiển tối ưu của bài toán.
Ví dụ 3.2.2. Xét điều khiển tối ưu cực tiểu hóa hàm số
1
y 2 (s) + u2 (s) ds
J(u) =
0
với y (s) = y(s) + u(s), y(0) = 1. Giả sử u∗ là cực tiểu hóa của hàm J(u). Khi
đó phương trình Hamilton - Jacobi có dạng
H(y ∗ (s), p∗ (s)) = max [−p(s)f (y(s), u(s)) − L(y(s), u(s))]
u∈R
= max −p(s).(y(s) + u(s)) − y 2 (s) − u2 (s)
u∈R
1
= p∗2 (s) − p∗ (s)y ∗ (s) − y ∗2 (s).
4
Khi đó (y ∗ , p∗ ) thỏa hệ
y ∗ (s) = −Hp (y ∗ (s), p∗ (s)) = − 1 p∗ (s) + y ∗ (s),