Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (174.26 KB, 1 trang )
NGƯỜI THẦY
Một ngày mùa thu bước về ngôi trường cũ
Nắng sân trường in dấu bước chân tôi
Mái ngói đỏ tươi đã thấm màu sưong gió
Cây phượng già xơ xác lá vàng rơi
Chỉ còn thầy đứng mãi bên dòng sông
Thương đàn con lỡ bước vào đời
Thầy lèo lái con đò tri thức
Đưa chúng con qua bến sông sâu
Thời gian ơi sao vô tình thế?
Nỡ lòng nào điểm bạc tóc thầy tôi!
Thầy đã già, mắt thầy đã mỏi
Nhưng lòng thầy vẫn chan chứa yêu thương
Thầy dõi theo bước chúng con trên đường đời
Sợ chúng con lầm đường lạc lối
Sợ chúng con lỗi đạo sống ở đời.
Vâng, thầy ơi! Chúng con xin hứa
Sống sao cho xứng đáng với hai chữ “con người”
Ở phương trời xa, con chợt thấy
Dáng người gầy, gầy sao thương quá đi thôi.
Đêm khuya leo lét ngọn đèn vàng
Giấy trắng mực hồng trang giáo án
Miệt mài đôi tay thầy đã mỏi
Có phải vì hai chữ “yêu thương”.
Nhân ngày 20 – em xim được phép
gữi về thầy cô giáo than thương
cùng chia sẻ niềm vui và bày tỏ lòng
biết ơn với các thầy cô của mình
trong ngày vui này, đồng thời cũng
để nhắc nhở rằng: Ăn quả phải nhớ
kẻ trồng cây