Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (29.27 KB, 2 trang )
BÀI VĂN MẪU SỐ 1 THUYẾT TRÌNH VỀ Ô NHIỄM MÔI TRƯỜNG
Xin chào tất cả các bạn! Chúng ta đang được sống trong dòng chảy không ngừng
của cuộc cách mạng 4.0 tân tiến và hiện đại. Nhưng phải chăng vì thế mà ta quên để
ý rằng cái cây ngoài kia đã bị đốn hạ, khí thải của các nhà máy đang chảy trong luồng
không khí ta hít thở. Đó là lúc các bạn nhận ra một tấm biển cảnh báo với sự sống
của mình: Ô nhiễm môi trường.
Hằng ngày, chúng ta đi làm ngang qua dòng sông lại nhớ về câu thơ trong sáng một
thuở đến trường “Quê hương là con đò nhỏ/ Êm đềm khua nước ven sông…”. Nhưng
thực tế thì sao? Con sông đang chất chứa trong nó một lượng rác thải khổng lồ,
những bao bì, túi nilon hàng ngàn năm mới phân hủy. Nó cũng đang phải gồng mình
gánh chịu những lượng lớn nước sinh hoạt và nước thải chưa qua xử lí từ các nhà
máy, xí nghiệp. Dòng nước trong lành, tưới mát cả tuổi thơ giờ đây lại bị nhuộm một
màu đen ngòm xấu xí, tanh hôi. Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng hậu quả vụ xả thải
của công ty Vedan vẫn chưa được khắc phục hoàn toàn. Không chỉ ở nguồn nước,
lượng rác thải còn tập trung thành những bãi lớn nhỏ tự phát, chất cao như núi, mùi
hôi lan ra các khu nhà sống lân cận. Các lò đốt rác, các biện pháp chôn lấp liên tiếp
hoạt động hết công suất mà vẫn không thể đáp ứng lượng lớn rác cần xử lí. Những
vụ chặt phá rừng nghiêm trọng càng làm tăng thực trạng nặng nề của ô nhiễm môi
trường.
Mọi sự ô nhiễm từ đất, nước hay khí hậu đều xuất phát từ ý thức và lòng ích kỉ của
con người. Con người chỉ biết quan tâm đến lợi nhuận, đến những nhu cầu cá nhân
mà cho rằng thiên nhiên không biết tổn thương. Họ vứt một chiếc chai nhựa ra biển
và thầm nghĩ: “Chỉ là một chiếc chai thôi mà!”. Họ dẫm chân lên một mầm non và
chắc chắn: “Còn đầy những mầm cây khác!”. Họ đâm mũi khoan sâu vào lòng đất để
lấy than, vàng, dầu: “Mình chỉ lấy một ít, không hết được đâu!”. Chính những suy nghĩ
chủ quan ấy của nhiều người mà bà mẹ thiên nhiên đang ngày càng bị tàn phá và
cạn kiệt nguồn tài nguyên. Có lẽ con người chỉ biết quan tâm lợi nhuận vật chất trước
mắt mà không biết nhìn đến tương lai khôn lường đang chờ đợi. Thử hỏi: nếu môi
trường này bị diệt vong, không còn không khí để hít thở, không còn ánh sáng để
ngắm nhìn... thì liệu những thứ của cải phù du như vàng bạc, châu báu có đem theo