Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (219.28 KB, 2 trang )
An event from your childhood that makes you smile when
you think of it
When I stay alone in my room, I usually remember memories from my
childhood, and there is a memory that makes me smile when I think of it.
That is the first day I went to school. That day was the first Monday in
September when students went to school. In that morning, my mother
got up very early to prepare everything for me and woke me up. I was
led by my mother to go to school like other children. On the street to
school, there were a lot of trees, especially flowers which butterflies flew
on and the air in the morning was very clean and cool. However, other
children and I cried very much when we went into the room without our
parents. Therefore, our parents stood beside our classroom and smiled
at us. I also cried very much, so my teacher came and encouraged me to
I stop crying. She smiled and sang slowly the songs that I felt the most.
After, when we felt familiar with everything, she taught us sing and play
some games together. From that time, I felt the time very fast because I
did not cry. When the lesson finished, I went out the room and cried as
soon as I saw my mother. Children cry in the first day at school is
normal, however I usually smile at myself whenever I think of it.
Khi tôi ở một mình trong phòng tôi, tôi thường nhớ về những kỷ niệm thời thơ
ấu, và có một kỷ niệm làm tôi thường mỉm cười khi nghĩ về nó. Đó là kỷ niệm
về ngày đầu tiên tôi đi học. Hôm đó là ngày thứ hai đầu tiên của tháng chín khi
mà những học sinh đều đến trường. Buổi sáng hôm đó mẹ tôi thức dậy rất sớm
để chuẩn bị mọi thứ cho tôi và gọi tôi thức dậy. Tôi được mẹ tôi dẫn đến
trường như những đứa trẻ khác. Trên con đường đi đến trường có rất nhiều cây
xanh đặc biệt là hoa, nơi mà những con bướm đang bay lượn trên đó, và không
khí buổi sáng thật là mát mẻ và trong lành. Tuy nhiên, tôi và những đứa trẻ
khác đã khóc rất nhiều khi mà chúng tôi phải vào lớp mà không có mẹ của
chúng tôi. Vì vậy những bậc phụ huynh nhìn chúng tôi và cười vì họ cảm thấy
chúng tôi thật dễ thương. Khi đã vào lớp học tôi vẫn khóc, cô giáo đến bên tôi
để động viên tôi không khóc nữa. Cô mỉm cười và chậm rãi hát tôi nghe những