Tải bản đầy đủ (.docx) (10 trang)

Mẫu kịch bản văn học phim ngắn

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (89.6 KB, 10 trang )

CÒN CÓ BỐ
Ý tưởng
Câu chuyện kể về Mây – một cô bé học sinh nhỏ nhắn, mẹ mất sớm, ở với người
bố mắc căn bệnh thế kỷ HIV- AIDS. Hai bố con rất yêu thương nhau và sống một
cuộc sống vô cùng giản đơn, vui vẻ. Cho đến một ngày, bạn bè cùng lớp và mọi
người xung quanh phát hiện ra bố Mây bị nhiễm AIDS. Họ bêu rếu, soi mói, ghẻ
lạnh và tìm cách tránh xa bố con cô bé. Dần dần, Mây cảm thấy tự ti và ghét bỏ
người bố của mình. Cô bé quyết định bỏ nhà ra đi. Trong một ngày dài lang thang,
Mây gặp và chứng kiến rất nhiều chuyện. Mây nhớ về những kỉ niệm, những quan
tâm và cả những khó khăn mà cả hai bố con từng trải qua. Trong khi đấy, mặc cơn
đau bệnh tật bố Mây vẫn đi tìm Mây. Mây nhận ra mình yêu bố và bố cũng yêu
mình rất nhiều. Mây chạy đến nơi mà bố và cô vẫn hay ngồi nhìn hoàng hôn mỗi
buổi chiều. Ở đấy, bố Mây đang dang rộng vòng tay, hai bố con vỡ òa và ôm chầm
lấy nhau.
Tiểu sử nhân vật
-

-

Mây: là một cô bé học sinh lớp 8, 14 tuổi, mồ côi mẹ. Mây có dáng người
nhỏ nhắn, là một cô bé hiền lành và rất yêu thương người bố của mình. Mây
cũng là một người sống rất nội tâm và luôn nhạy cảm với mọi thứ xung
quanh.
Kiên: là một người đàn ông ngoài 40 tuổi, góa vợ. Ông có dáng người gầy
gò, ốm yếu và mang trong mình căn bệnh quái ác đầy mặc cảm là
HIV/AIDS. Nhưng trái lại, ông là một người bố vô cùng tâm lý, hết lòng yêu
thương và hy sinh hết mực cho cô con gái bé nhỏ của mình.


Kịch bản văn học
1.



NỘI- TRONG NHÀ- ĐÊM.

( Tiếng ho dài của người bố như xé toạc màn đêm tĩnh lặng ). Mây vội vàng chạy
đến bên người bố bệnh tật đáng thương của mình. Một tay bưng bát nước, một tay
đặt sau tấm lưng gầy guộc. Cô vỗ vỗ nhẹ nhàng, khuôn mặt đầy lo lắng.
MÂY
Bố ơi nước đây ạ.
Bố có sao không ạ ?
Ông Kiên đưa tay ra đỡ bát nước, những nếp nhăn trên khuôn mặt túm tụm vào
nhau như hằn rõ từng nỗi đau mà ông đang phải trải qua. Ông nén đau đớn, khó
khăn nhấp từng ngụm nước. Cơn đau như đã nguôi ngoai đi phần nào, ông cố nở
một nụ cười thật tươi quay sang nhìn Mây.
ÔNG KIÊN
Bố… bố không sao. Bố không sao.
Mây vẫn rất lo lắng, đôi mắt cô long lanh tưởng như những giọt nước mắt chỉ cần
một cái chạm nhẹ là có thể chực trào.
ÔNG KIÊN
Không phải lớn rồi nhưng vẫn thích khóc nhè đấy chứ?
Bố Mây cười trêu Mây. Mây cười, đưa tay gạt nước mắt rồi đánh nhẹ vào người
bố. Hai bố con cười nói vui vẻ. Ngoài trời màn đêm lung linh ánh sao, vô cũng tĩnh
mịch.
2.

NGOẠI – ĐƯỜNG ĐI HỌC – NGÀY.

Bầu trời trong xanh, những tia nắng sớm mai xuyên qua từng tán mây chiếu xuống
con đường quen thuộc. Mây quay lại, mặt tươi cười hớn hở, vẫy tay.
MÂY
Con đi học đây, bố vào nhà đi.



Vẫn là dáng người gầy gò thân quen, ông Kiên đứng tựa người vào cửa, đưa ánh
mắt tràn ngập tình yêu thương hướng về phía Mây. Ông gật gật đầu rồi đưa bàn tay
gân guộc hằn rõ dấu ấn thời gian ra chào Mây.
Mây nhảy chân sáo, miệng túm tím lẩm bẩm lời bài hát. Nhìn cô bé vô cùng vui vẻ
và tràn đầy năng lượng.
MÂY
Cháu chào bà Năm
Mây vui vẻ và lễ phép chào một người phụ nữ trạc 50 tuổi nhưng bà ấy lại nhìn
Mây với con mắt kinh bỉ, khó chịu. Người phụ nữ nhìn Mây, cười khẩy một cái rồi
bỏ đi.
Nụ cười trên môi Mây chợt tắt, cô bé chững lại. Mây không hiểu vì sao bà Năm
thân thiện, nói nhiều ngày nào hôm nay lại đối xử với mình như vậy. Chỉ trong
chốc lát, Mây lắc đầu, cô bé lại nở một nụ cười thật tươi, miệng vẫn lẩm nhẩm lời
bài hát, đôi chân vẫn thoăn thắt những bước nhảy chân sáo đáng yêu, hồn nhiên
của một cô bé tuổi 14.
Đến một đoạn đường, nụ cười trên môi Mây tắt hẳn, mặt cô bé ngơ ngác không
hiểu chuyện gì đang xảy ra khi mọi người xung quanh đang tụ tập, nhìn mình chỉ
chỉ trỏ trỏ và nói gì đấy với nhau. Những ánh mắt kinh bỉ và ghẻ lạnh dồn dập
hướng về phía cô bé. Mây chào mọi người nhưng không một ai đáp lời. Cô bé cúi
mặt xuống đất, buồn bã lê từng bước chân nặng trĩu đến trường.
3.

NỘI – TRONG LỚP HỌC – NGÀY

Tấm biển xanh giữa cửa lớp ghi rõ dòng chữ “ lớp 8A ” – lớp học thân yêu mà Mây
vẫn đến mỗi ngày. Ở trong lớp, các bạn đang vui đùa với nhau. Khuôn mặt cô bé
lại rạng lên rực rỡ, Mây cười tươi, đôi mắt nhỏ xinh của cô tíu lại, Mây tự tin bước
vào lớp học.

Không khí vui vẻ, rộn rã của cả lớp học bỗng chùng xuống. Tất cả các bạn trong
lớp học quay ra nhìn Mây, có ánh mắt khinh khỉnh, có ánh mắt nghi ngờ, có cả ánh
mắt thương hại. Mấy bạn nữ trong lớp túm tùm lại với nhau xì xào to nhỏ điều gì
đấy.
Mây ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra, khuôn mặt vô tư đáng yêu của
một cô bé 14 tuổi chợt buồn bã đáng thương đến lạ.


MỘT BẠN NAM
Bố Mây bị si đa chúng mày ạ.
Một bạn nam đang ngồi đứng bật dậy, đưa ngón tay chỉ về phía Mây nói lớn.
Lớp học lại rộn lên những tiếng xì xào.
TIẾNG XÌ XÀO
“ Bố Mây bị si đa thật à ? ”, “ Ôi ghê thế ” , “ si đa bị lây đấy ”, “ tránh xa con bé
Mây ra bọn mày ạ ”,…
Mây như chết lặng, tất cả những thắc mắc nãy giờ của Mây đều đã được giải đáp.
Câu nói vô tư của bạn nam kia như một mũi dao đâm thẳng vào tim Mây. Một chút
đau lòng, một chút tủi thân, một chút tự ti đang hòa lẫn với nhau trong tâm hồn của
cô bé.
Mây im lặng, mặt cúi gầm xuống đất, đôi mắt nhỏ xinh giờ đong đầy nước mắt.
Mây nắm chặt lòng bàn tay như để tiếp thêm cho bản thân một ít sức mạnh. Tiếng
trống trường vang lên, các bạn nhanh chân chạy vào chỗ ngồi. Mây lẳng lặng tiến
về phía cái bàn còn trống. Mọi thứ xung quang Mây như một thước phim tua
nhanh, đầu óc cô bé trống rỗng, hụt hững...
4.

NỘI – TRONG NHÀ – CHIỀU TỐI

MÂY
Thưa bố, con mới đi học về

Mây đưa tay gỡ đôi giày búp bê xinh xắn đặt lên kệ giày nói vọng vào.
Ông Kiên từ trong nhà bước ra.
ÔNG KIÊN
Con vào cất balo, rửa tay rồi ra ăn cơm, nay bố nấu toàn món con thích đấy.
Mây chạy đến ôm chặt lấy bố. Ông Kiên có vẻ hơi bất ngờ, ông đặt bàn tay gân
guộc lên đầu cô bé, xoa xoa mái tóc đen nháy mềm mượt.
ÔNG KIÊN
Có chuyện gì hả con gái của bố ?
Mây lắc lắc đầu không nói gì, đôi bàn tay vẫn vòng ra đằng sau ôm chặt lấy bố của
mình.


5.

NỘI – TRONG PHÒNG BẾP – TỐI

Trên chiếc bàn gỗ cũ màu nâu nhỏ xinh là một mâm cơm đơn giản với rau muống
xào, đậu sốt cà chua và một bát canh. Hai bố con Mây ngồi đối diện nhau.
-

Đây, món đậu sốt cà chua ưa thích của con đây _ Ông Kiên gắp một miếng
đậu đưa về phía Mây nói.

Hai tay Mây bưng bát cơm đưa ra đón miếng đậu vàng ươm phủ một ít nước sốt cà
chua mà bố gắp cho mình. Mây lại cười, đôi mắt nhỏ xinh của cô lại tíu lại.
-

Con xin _ Mây nói

Mây đưa đũa gắp miếng đậu trong bát, há miệng thật to. Một phát Mây bỏ nguyên

miếng đậu vào miệng, mắt nhắm tít tỏ vẻ đang cảm nhận hương vị tuyệt vời của
món đậu sốt cà chua. Cái đầu của cô lắc lắc, mắt vẫn nhắm tít.
-

Món đậu sốt cà chua bố nấu vẫn là nhất, vô địch thiên hạ _ Mây đưa ngón
tay cái ra ra hiệu số một, gật đầu một cái, mặt nghiêm nghị đầy dứt khoát.
Chỉ được cái khéo miệng, đây, ngon thì con ăn nhiều vào. Ông Kiên cười
gắp thêm một miếng đậu bỏ vào bát của Mây

Bữa cơm đơn giản của hai bố con Mây trôi qua trong tiếng cười giòn tan và niềm
hạnh phúc.
6.

NỘI – TRONG PHÒNG NGỦ CỦA MÂY – TỐI

Trong căn phòng nhỏ là một cái giường, một chiếc bàn học gỗ với chiếc ghế nhựa,
một kệ sách đầy ắp sách. Trên bàn học là bức ảnh Mây và bố đang nhìn nhau cười.
Mây ngồi xuống chiếc ghế nhựa, lấy sách vở từ balo ra đặt lên bàn. Bất giác những
hình ảnh chỉ trỏ, xỉa xói của mọi người hiện ra trong đầu Mây. Kia là ánh mắt
khinh bỉ của Bà Năm, kia là hình ảnh mọi người và bạn bè túm tụm với nhau to to
nhỏ nhỏ. Câu nói sáng nay của bạn nam cũng lớp “ Bố Mây bị si đa chúng mày ạ ”
cứ văng vẳng bên tai Mây. Mây đưa hai tay lên áp chặt lấy 2 tai rồi cô gục mặt
xuống bàn, những giọt nước mắt bắt đầu rơi lã chã. Ngẩng mặt lên ánh mắt Mây
bắt gặp bức ảnh hai bố con đang đặt trên bàn. Mây đưa tay với tấm ảnh đưa vào
lòng ôm chặt, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
Ngoài trời, màn đêm vẫn lung linh lấp lánh với vô vàn ánh sao.
7.

Ngoại – Đường đi học – Ngày



Bầu trời vẫn trong xanh, những tia nắng sớm mai vẫn như thường ngày, xuyên qua
từng tán mây chiếu xuống con đường quen thuộc. Mây quay lại chào bố để đến
trường nhưng không cười.
-

Con chào bố

Vẫn là dáng người gầy gò thân quen, ông Kiên vẫn tựa người vào cánh cửa. Ông
gật đầu, nhìn Mây cười nói:
-

Ừ, con đi học đi.

Mây quay đi, nụ cười trên môi ông Kiên cũng vụt tắt. Đôi mắt sâu, thâm cuồng mất
ngủ vì nhưng đêm dài quằn quại với bệnh tật nhìn xa xăm buồn thăm thẳm. Ông
như cảm nhận được điều gì đó đang diễn ra trong tâm hồn trong sáng nhưng vô
cùng nhạy cảm của cô con gái bé nhỏ của mình.
Chẳng còn cô bé vui tươi tràn đầy năng lượng, miệng túm tím lẩm nhẩm lời bài
hát, đôi chân nhỏ xinh với những bước nhảy chân sáo, Mây ủ rủ cúi mặt lê từng
bước chân nặng trĩu đến trường. Những người đi đường bắt gặp cô bé đều cố tránh
xa.
8.

Nội – Trong lớp học – Ngày

Lớp học vẫn vậy nhưng bạn bè đối xử với Mây dường như quá khác. Ai ai cũng
tránh xa Mây, ghẻ lạnh Mây, nhìn Mây với ánh mắt khinh bỉ và phòng tránh. Mây
tiến về phía cái bàn trống cuối lớp một cách khó khăn, khuôn mặt hiện rõ sự buồn
bã và mệt mỏi. Đưa tay tháo balo trên vai đặt xuống ghế, Mây gục mặt xuống bàn

mặc mọi thứ đang diễn ra xung quanh.
9.

Nội – Sân trường – Trưa

Tiếng trống trường tan học vang lên, học sinh ồ ạt lao ra từ lớp học hệt như một tổ
kiến vỡ ổ. Mây vẫn buồn bã, mệt mỏi bước từng bước thật chậm.
Bất ngờ, từ đằng sau một bạn nam nào đấy chạy đến va vào một bạn nữ cùng lớp
Mây ngã uỵch trước mặt Mây. Mây vội vàng chạy đến, đưa tay ra đỡ bạn nữ ngồi
dậy.
-

Bỏ cái tay dơ bẩn kia ra. Tao không muốn bị lây si đa _ Bạn nữ hất tay Mây
ra, lớn tiếng nhìn Mây quát.

Mây sững người, từ từ rút bàn tay đang đặt trên người bạn nữ về, nhìn một bạn
khác đỡ bạn nữ kia đứng dậy.


Mây đưa mắt nhìn xuống đôi bàn tay của mình, từng ngón tay cô run rẩy.
10.

Ngoại – Đường học về - Trưa

Ánh nắng sớm mai nhẹ nhàng đã chuyển sang gay gắt oi ả. Cuối cùng, Mây cũng
đến được con ngõ cuối cùng trước khi về đến nhà mình.
-

Con bé Mây kìa chúng mày.
Ném vào người nó đi.

Mẹ tao bảo bố nó bị si đa đấy _

Một đám nhóc cùng xóm trạc tuổi Mây đứng bên lề đường nói.
Những quả trứng gà lần lượt ném vào người Mây. Trong phút chốc, Mây hơi bất
ngờ, theo bản năng Mây đưa tay ra đỡ những quả trứng nhưng rồi như quá mệt
mỏi, Mây đứng yên mặc những quả trứng gà đang vỡ ra tung tóe trên người mình.
-

Các cháu đang làm cái gì vậy ? _ Ông Kiên từ nhà chạy vội ra nhìn lũ nhóc
quát lớn.
Chạy nhanh chúng mày ơi. Là ông Kiên bị si đa đấy _ Một thằng nhóc quay
sang nói với đám bạn. Cả nhóm chạy đi.
Con không sao chứ ? Ông Kiên tiến về phía Mây, tay phủi phủi, hất hất
những quả trứng gà vỡ ra trên áo Mây, lo lắng hỏi.

Bao nhiêu tủi thân, ấm ức, mệt mỏi dồn nén mấy ngày nay như vỡ òa, Mây khóc
lớn đưa tay đẩy bàn tay gân guộc của ông Kiên ra xa nói trong nghẹn ngào:
-

Bố bỏ tay ra. Sao bố không giống như những ông bố khác chứ ? Sao bố lại
bị si đa ?
Bố… bố… _ Ông Kiên ngập ngừng, bối rối không nói nên lời.
Con ghét bố _ Mây đưa tay gạt những dòng nước mắt đang chảy dài trên
khuôn mặt, nhìn bố mình nói rồi bỏ đi.
Mây… Mây… _ Ông Kiên đuổi theo và gọi.

Đôi chân ông Kiên quỵ xuống đường, hai tay ông ôm lấy ngực. Mây quay lại thấy
vậy, đôi chân cô tiến về phía ông Kiên một bước nhưng rồi Mây lại chùng chân. Cô
quay người chạy đi thật nhanh.
Đúng vậy, cơn đau lại đến, có lẽ do ông quá thương Mây và quá trách bản thân

mình. Ông quỵ xuống, một tay đặt xuống lòng đường, một tay túm chặt lấy lồng
ngực. Bệnh tật, tình thương, tất cả như đang dồn lại chèn ngang lồng ngực làm ông
không thể thở được. Ông ho dài, những tiếng ho yếu ớt nhưng như muốn xé tan
cuống họng của một người ốm yếu như ông.


Mặc cơn đau bệnh tật đang dày xéo, ông Kiên vẫn hướng mắt nhìn theo Mây, ánh
mắt như muốn nói : “ Mây ơi, đừng đi con. Bố xin lỗi ”
11.

Ngoại – vỉa hè – Trưa

Mây lang thang trên một vỉa hè, bộ đồng phục học sinh đang mặc trên người vẫn
dính đầy trứng gà. Mặc ánh mắt tò mò của mọi người, Mây vẫn bước đi. Cái bụng
của cô đang réo lên những âm thanh kì lạ bởi đói. Nhìn thấy một của hàng bán
bánh mì, Mây đưa tay sờ vào túi quần nhưng không có một đồng tiền nào nên đành
lẳng lặng quay đi.
Mây nhớ lại những bữa cơm giản đơn mà hai bố con vẫn thường ăn với nhau, nhớ
về món đậu sốt cà chua ngon tuyệt mà bố nấu. Hình ảnh ông Kiên quỵ xuống
đường đau đớn lúc Mây bỏ đi lại hiện về trong đầu Mây. Mây lo lắng, thương bố
nhưng cái tôi bản thân không cho phép bản thân cô quay trở về.
Mây mệt mỏi, rã rời tiến về phía cái ghế trên vỉa hè. Mây ngồi thọp xuống, nhìn xe
cộ và mọi người đang lướt qua.
Một ông bố dắt cô con gái nhỏ của mình lướt qua chỗ Mây ngồi. Bàn tay to lớn của
người đàn ông nắm chặt lấy bàn tay nhỏ xinh của cô con gái. Hai bố con vui vẻ
nắm tay nhau bước qua Mây làm cô không thể ngừng nghĩ về người bố của mình.
Trong khi đấy, mặc cơn đau bệnh tật và cái nắng trưa oi ả ông Kiên vẫn cố đi tìm
Mây. Trên tay ông là bức ảnh 2 bố con ông chụp chung với nhau. Đi đến đâu, gặp
ai ông cũng đều chỉ tay vào tấm ảnh hỏi xem mọi người có nhìn thấy cô con gái bé
bỏng của mình hay không.


12.

Ngoại – Quán cơm vỉa hè – Chiều

Trời cũng đã chuyển chiều, Mây như lả đi vì đói và mệt. Cô bé bước đến gần một
quán cơm bình dân, đưa ánh mắt thèm thuồng nhìn những món ăn nóng hổi đang
được đặt cẩn thận trong tủ kính.
-

Bỏ nhà ra đi hả nhóc, trời sắp tối rồi đấy, nhóc nên quay về nhà đi _ Anh bán
cơm nhìn Mây nói.

Mây đang mải nhìn thức ăn, nghe tiếng anh bán cơm nói nên có chút giật mình.
Theo bản năng, Mây lẳng lặng quay đi.
Mây ngồi co ro một xó gần quán cơm, hai tay cô ôm lấy đầu gối, mặt cúi xuống
nhìn những viên gạch được lát ngay ngắn trên vỉa hè.


-

Cho chị nè _ Một cậu bé cỡ 8 tuổi chĩa miếng bánh mì hướng về phía Mây
nói.

Nghe tiếng nói, Mây ngẩng khuôn mặt đầy ngơ ngác lên nhìn cậu bé. Ánh mắt như
muốn hỏi: “ Em cho chị á? ”
Cậu bé lại đẩy miếng bánh mì tiến gần hơn về phía Mây, nở một nụ cười thật tươi
và vô cùng thân thiện, cái đầu nhỏ gật một cái nói:
-


Chị cầm đi, em cho chị đấy.

Mây rụt rè đưa tay ra đón miếng bánh, miệng lẩm bẩm : “ Chị cảm ơn ”
Bất ngờ cậu bé ngồi xuống bên cạnh Mây, vô tư hỏi:
-

Chị cũng mồ côi bố mẹ giống em à?
Chị có … Mây đang nói dở thì bị cậu bé cắt lời.
Ước gì chị em mình có bố mẹ như bao người khác chị nhỉ? À không, chỉ cần
có một trong hai thôi là em cũng đủ hạnh phúc lắm rồi. Em sẽ được bố đưa
đến trường đi học, được mẹ nấu cho ăn những món ngon, được đi chơi công
viên những hôm cuối tuần. Lúc đấy, em sẽ không phải đi bán vé số nữa. Em
sẽ yêu thương họ thật nhiều dù họ có như thế nào đi chăng nữa.

Nước mắt Mây trào ra từ lúc nào không hay biết, Mây nghẹn lên trong tiếng nức.
Những câu nói vô tư kia của cậu bé như một bài học đắt giá để Mây nhận ra mình
yêu bố và trân trọng bố mình như thế nào.
-

Chị cảm ơn em _ Mây quay sang nhìn cậu bé, tay Mây đặt lên đôi vai bé nhỏ
nhưng gánh chịu nhiều thiệt thòi của cậu bé, nói rồi chạy đi.

Mây chạy nhanh trong dòng nước mắt đang tuôn rơi lã chã trên khuôn mặt.
13.

Nội – Trong nhà – Chiều

Mây vội vàng mở cánh cửa quen thuộc, gọi lớn:
-


Bố ơi, bố.

Căn nhà lặng yên không một ai đáp lời. Hình ảnh ông Kiên ngã quỵ xuống đường,
hai tay ôm chặt lấy lồng ngực đau đớn lại xuất hiện trong đầu Mây. Mây lo lắng, sợ
hãi, vội vã mở từng cánh cửa trong từng căn phòng, miệng vẫn không ngừng gọi “
Bố ơi ”. Mây hoang mang, lo sợ. Mây khóc thành tiếng, những giọt nước mắt lăn
dài trên khuôn mặt cô. Mây gục xuống bên cánh cửa, bất lực. Cô lo sợ có điều
không lành xảy đến với bố của mình. Càng suy nghĩ linh tinh, Mây lại càng tự


trách bản thân mình nhiều hơn. Chính cô là người đã bỏ mặc bố mình vào lúc cơn
đau bệnh tật kéo đến. Đôi tay nhỏ xinh của Mây áp chặt lên lồng ngực.
Chợt chuông đồng hồ reo báo 5 giờ chiều. Mây như nhớ ra điều gì đấy, cô vội vàng
chạy đi.
14.

Ngoại – Ngọn đồi nhỏ - Chiều

Những ánh nắng yếu ớt cuối cùng trong ngày còn sót lại đang le lói phía sau những
đám mây. Phía cuối chân trời, bầu trời trong xanh cũng đã được Mặt Trời nhuộm
đỏ vô cùng xinh đẹp và ấm áp. Ông Kiên ngồi dưới chân đồi. Đôi bàn tay gân guộc
của ông nắm chặt lại với nhau đỡ lấy vầng trán như thể ông đang cầu nguyện một
điều gì đó.
-

Bố_ Mây gọi một tiếng thật dài và lớn.

Ông Kiên quay lại, gương mặt ông hiện rõ sự vui mừng và hạnh phúc. Trong đôi
mắt sâu của ông là những giọt nước mắt đong đầy hình ảnh cô con gái bé nhỏ của
mình. Ông đứng dậy, quay người hướng về phía Mây.

Mây mím chặt môi, cố để ngăn những giọt nước mắt không chực trào. Ông Kiên
dang rộng vòng tay. Mây vỡ òa chạy đến ôm chặt bố thì thầm trong nghẹn ngào:
-

Con xin lỗi, dù bố có như thế nào đi nữa thì con vẫn yêu bố rất nhiều.

Hai bố con dắt nhau lên đồi cùng ngồi ngắm cảnh hoàng hôn. Trong mắt hai bố con
hôm ấy, bầu trời chưa bao giờ bình yên và xinh đẹp đến thế.
Thông điệp cuối phim:



×