Kể về một người bạn thân
Tôi bước chầm chậm để nó lên trước. Nhưng dường như nó đang cố đi chậm lại để
trêu chọc tôi. Bực mình tôi quát lên. Nó vội co cẳng chạy thẳng vào nhà, đóng cửa
cái “rầm”.
Nó tên là Lạp Tân, một hàng xóm trong chung cư. Nhà tôi ở tầng trên, nhà nó ở
tầng dưới. Tôi và nó học cùng trường nhưng tôi không ưa gì nó. Nhà nó nghèo lắm.
Lúc nào tôi cũng thấy nó luộm thuộm, đầu tóc rối rối như chưa bao giờ được chải.
Lúc nào nó cũng mặc cái áo trắng đã ngã màu vàng và mang đôi giày bata không
thể cũ hơn. Mẹ nó là công nhân vệ sinh đường phố. Tôi ít khi gặp cô vì cô thường
làm ca tối, đi sớm về khuya, công việc rất vất vả.
Từ ngày nhà nó chuyển về chung cư này, tôi chưa một lần nhìn thấy ba nó. Nghe
nói ba nó đi lao động ở châu Phi, công việc khó khăn nên chưa có cơ hội về nước.
Mấy cái tết rồi cũng chưa thấy về. Ngày tết chỉ có ba mẹ con lặng lẽ trong căn
phòng nhỏ, vui tết đơn sơ. Lạp Tân và cái Loan không được sắm sửa gì. Thương
tình, mẹ tôi sai tôi mang cho cô mấy cặp bánh chưng xanh. Cô vui lắm, rối rít gửi
lời cảm ơn mẹ tôi.
Có lần tôi hỏi nó sao lại có tên là Lạp Tân nghe kì vậy. Nó nhe răng cười để lộ cái
răng sâu xấu xí phân trần. Lạp là Bạch Lạp Kim, cung mạng của nó. Còn Tân là
lấy chữ Tân tỵ trong năm sinh của nó. Ba nó đặt tên ấy mong nó khỏe mạnh, học
giỏi.
Tôi “à” lên một tiếng kinh ngạc đến tận cùng. Không ngờ tên nó lại phức tạp và
cầu kì đến như vậy. Đặt tên mà cũng phải “nghiên cứu” công phu đến vậy sao?
Không như tên tôi Diệu Linh – đơn giản đến bất ngờ. Diệu là diệu kì, Linh là lung
linh. Diệu Linh là điều diệu kì, lung linh. Tôi giải nghĩa tên tôi đại khái như thế.
Thực ra là tôi cũng chẳng biết mẹ đặt tên tôi có nghĩa gì, có mong ước gì không
nữa. Tôi tự bịa ra cho nó hiểu. Nó lại cười. Những cái răng sâu xấu xí…
Lạp Tân rất chăm chỉ. Thương mẹ vất vả sớm hôm, thương ba nơi miền xa xôi, ở
nhà nó thường làm hết mọi công việc giúp mẹ. Nó còn chăm em thật tốt để mẹ yên
tâm làm việc. Bé Loan, em của nó, năm nay lớp 6 cũng rất ngoan. Hai anh em đều
học giỏi lắm cả. Thành tích lúc nào cũng đứng đầu lớp chứ không “bê bết” như tôi.
Mẹ tôi thường lấy nó ra so sánh với tôi nên tôi càng ghét nó nhiều lắm.
Nhiều khi, tôi thấy nó đứng một mình trên ban công, mắt nhìn đăm đăm ra bầu trời
mưa. Cơn mưa Sài Gòn cuối mùa rả rích thật buồn. Hình như nó khóc. Tôi thấy đôi
vai nó run run, khóe mắt nó đo đỏ, ưng ửng nước. Chắc là nó đang nhớ ba nó.
Bao nhiêu năm rồi ba nó chưa về. Chưa một lần ba nó đưa anh em nó đi chơi như
mấy đứa con nhà giàu. Nó cần một cái gì đó mạnh mẽ để dựa dẫm những lúc buồn.
Trẻ con ai cũng cần thế. Một mong muốn nhỏ bé đến thế mà giờ nó cũng không thể
có được!
Hay có phải nó thương mẹ nó giờ này đang dầm mình ngoài mưa, cần mẫn làm
sạch đường phố. Chiếc áo mưa mỏng manh ôm chặt đôi vai đã rũ xuống!
Càng thương nó càng phấn đấu học giỏi để ba mẹ nó an tâm làm việc. Bởi vì nó
biết ba mẹ rất kì vọng một ngày bào đó nó ăn học thành công để vươn lên, không
còn khổ như thế này nữa. Thế nhưng, tương lai là một cái gì đó rất khó xác định.
Có biết bao nhiêu khó khăn sẵn chờ trên đường chúng ta đi tới. Tôi cũng lặng lẽ
nhìn ra cơn mưa xa xăm vời vợi, lòng nao nao buồn mà chẳng hiểu vì sao.
Cuối năm ngoái, thành tích học tập của nó đứng đầu khối. Nó còn “bê” luôn giải
nhất cuộc thi học sinh giỏi văn toàn thành phố. Nó lại còn được tuyên dương là
một trong 12 học sinh xuất sắc nhất thành phố. Rồi được tham gia giao lưu với học
sinh thành phố Nagasaki nước Nhật.
“Xuất sắc nhất” thì sao? Tôi không quan tâm. Nhưng mẹ tôi lại lấy nó ra so sánh.
Tôi lại càng ghét nó thêm nữa. Ước gì nhà nó chuyển đi chỗ khác để mẹ tôi không
còn ai để so sánh nữa!
Mùa hè, tôi về quê nội Phú Yên chơi hai tuần. Lúc tôi trở về nhà, mẹ bảo Lạp Tân
đi Nhật đã về. Sáng nay nó vừa qua nhà tìm tôi. Tôi không quan tâm. Nó lại muốn
khoe tôi đây mà…
Buổi chiều nó lại sang. Nghe tiếng gõ nhẹ, tôi mở cửa. Thấy nó, tôi làm mặt khó
chịu. Nó ngập ngừng dúi vào tay tôi một con búp bê Nhật thật dễ thương. Quá bất
ngờ, tôi chỉ biết ấp úng trong miệng, không nói được lời nào. Cũng không nói được
lời cảm ơn nó. Nhẹ nhàng khép lại cánh cửa, tôi vẫn kịp nhìn thấy nụ cười trên môi
nó.
Không ngờ, tôi đối xử tệ với nó như vậy mà đi Nhật về nó còn nhớ mua quà cho
tôi. Còn tôi chỉ nghĩ đến bản thân mình. Tôi thật đúng là một đứa ích kỉ. Tôi thấy
hối hận vô cùng. Nó không hề giận khi tôi tỏ ra không thân thiện với nó. Nó còn
bảo biết tôi thích chơi búp bê nên tìm mua.
Vậy mà nhiều lần, tôi còn định dội nước vào người nó cho bõ ghét. Có lúc lại định
trộm vứt đôi giày cũ nó thường để trước cửa phòng vào thùng rác cho nó không
còn giày để đến lớp nữa. Ôi, tôi thật ngốc nghếch!
Mấy hôm sau, nó còn kể bao nhiêu chuyện hay và là ở Nhật. Những câu chuyện
mà tôi chưa được nghe bao giờ. Chuyện các học sinh Nhật Bản vui chơi cùng
người máy biết chào hỏi và nhảy múa. Chuyện tàu điện nhanh vun vút mà không
hề có tiếng nào. Còn có chuyện ăn uống và uống trà kiểu Nhật nữa. Ôi thôi, là kết
bao nhiêu câu chuyện lạ… Tôi cứ tròn mắt lên ngồi nghe thích thú. Nó còn ước
mai mốt kiếm được nhiều tiền nó sẽ sang Nhật du học.
Từ đó, tôi và Lạp Tân trở nên thân thiết hơn. Tôi không còn ghét nó nữa. Mỗi ngày,
nó tự nguyện chỉ tôi học, làm bài. Tôi thật khâm phục nó, bài toán nào nó cũng giải
được hết. Còn văn thì nó viết ngọt ngào lắm. Ở trường, những bài văn của nó luôn
được cô giáo chọn đọc cho cả lớp nghe.
Cuối năm, nhờ có Lạp Tân, tôi đã vươn từ học sinh trung bình lên học sinh khá,
được cô giáo khen ngợi. Mẹ tôi thấy thế cũng hài lòng lắm. Tôi “kỉ niệm” cho Lạp
Tân một cây bút máy thật đẹp. Cây bút mà tôi đã giữ cẩn thận hai năm qua. Lạp
Tân vui lắm. Nó lật tay tôi ra viết tên nó lên đó. Nó nói để xem nét mực có đẹp
không, rồi cười hihi. Cái răng sâu xấu xí lại lộ ra…
Mỗi số phận đều đáng được trân trọng. Nhất là những con người biết vượt lên trên
hoàn cảnh để học tập tốt và thành công trong cuộc sống. Nghị lực vươn lên của
Lập Tân đã để lại trong tôi nhiều bài học sâu sắc. Nó như một tấm gương sáng giúp
tôi soi chiếu cuộc đời mình, để tôi nhận thấy sự ích kỉ, hẹp hòi và yếu kém của
mình mà bấy lâu tôi cho là đúng. Tôi thầm chúc cho Lạp Tân sớm đạt được mơ
ước của mình.
Hãy luôn sống và phấn đấu, sống cho mình và nghĩ cho người khác. Cuộc sống cần
lắm những trái tim bao dung, những bàn tay biết chia sẻ, những tấm lòng đồng cảm
và tạo động lực giúp người khác cùng vươn lên chiến thắng nghịch cảnh để thành
công.