Tải bản đầy đủ (.docx) (1 trang)

Hãy tưởng tượng mình là chiếc bàn trong lớp học bị viết bẩn hãy viết tâm sự của chiếc bàn đó

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (40.73 KB, 1 trang )

Hãy tưởng tượng mình là chiếc bàn
trong lớp học bị viết bẩn Hãy viết tâm sự
của chiếc bàn đó
Người đăng: Vũ Mừng - Ngày: 15/01/2018

Đề bài: Hãy tưởng tượng mình là chiếc bàn trong lớp học bị viết bẩn. Hãy viết tâm sự của chiếc bàn đó
- bài văn mẫu lớp 6

Học kì một đã kết thúc. Các bạn trong lớp 6A, được cô chủ nhiệm sắp xếp lại chỗ ngồi. Tôi hồi hộp chờ
đợi xem, ai sẽ là chủ nhân mới của mình, vì giờ đây trông tôi rất bẩn và xấu xí. Liệu các bạn học sinh
trong lớp có ghét bỏ tôi không. Càng nghĩ, lòng tôi lại càng trĩu nặng.
Còn nhớ hồi đầu năm học, tôi cùng các bạn bàn ghế khác được chuyển từ kho của nhà trường lên lớp
6A. Chúng tôi ai nấy đều vui vẻ, vì sau một thời gian dài, nằm chờ đợi trong kho thì cuối cùng chúng tôi
cũng được mang ra sử dụng. Những lớp sơn trên cơ thể tôi sáng bóng, các đường viền quanh mép cứng
cáp. Tôi vô cùng hãnh diện về vẻ bề ngoài của mình. Không những thế, tôi được sinh ra từ loại gỗ tự
nhiên, nên khả năng chống mối mọt rất tốt. Ngày đầu tiên được đặt trong lớp, tôi vui lắm vì chỗ tôi gần
cửa sổ hằng ngày tôi có thể tắm nắng mặt trời mỗi sáng. Nhưng tất cả mọi thứ diễn ra sau đó đều không
giống như những gì tôi đã suy nghĩ.
Chủ nhân đầu tiên của tôi là Lan Anh, cô bạn dễ thương trong lớp nhưng cô bạn này rất thích ăn quà vặt.
Vậy là trong ngăn kéo của tôi lúc nào cũng đầy ắp những kẹo, ổi, nước ngọt. Tôi cũng chẳng có thời gian
làm bạn với những món đồ ấy lâu, mà thay vào đó tôi phải chịu đựng những vỏ đồ ăn mà cô bạn Lan Anh
ăn xong bỏ lại. Chao ôi! Cái cảm giác ấy khiến tôi sợ hãi vô cùng. Các bạn có biết không, lúc ấy tôi nghĩ
mình chẳng khác gì một chiếc thùng rác. Nhưng rồi Lan Anh không ngồi với tôi lâu nữa bạn được chuyển
chỗ khác. Và chủ nhân mới của tôi lúc này là Khánh, cậu bé học rất giỏi toán ở lớp. Trong giờ học Khánh
rất chăm chú ghi bài, nhưng mỗi khi cô đưa ra câu hỏi nhanh cần sự tính toán thì Khánh chẳng bao giờ
lấy giấy nháp để làm bài. Thay vào đó, cậu tiện tay ghi lên khuôn mặt sáng sủa của tôi. Thế là từ đó về
sau, mặt tôi chi chít những con số, phép tính của Khánh.
Tôi buồn lắm, vì biết mình bây giờ vô cùng xấu xí. Một hôm, trong giờ nghỉ trưa, chị quạt trần mới gọi tôi:
“ Cậu bàn một ơi, sao mặt em chi chít những chữ số thế kia”. Tôi buồn quá, bèn kể lại câu chuyện cho
chị nghe. Vậy là số phận của tôi chẳng có gì tốt đẹp, tưởng như được đem ra cho các bạn học sinh sử
dụng, tôi phải vui lắm chứ. Nhưng tôi càng ngày càng bẩn, xấu xí đi mà chẳng một ai thèm quan tâm.


Hằng ngày, tôi cũng như biết bao bạn bàn ghế khác trong lớp, chúng tôi phải chị những cú va đập vô tội
vạ của các bạn học sinh. Xô đẩy, giẫm chân lên tôi rồi kéo lê tôi đi nữa, nhiều khi tôi cảm giác cơ thể
mình sắp vỡ vụn ra vì những lực tác động quá mạnh của những cậu học trò nghịch ngợm. Dường như
tôi cảm giác mình chịu đủ mọi cảm giác đau đớn của sự tra tấn, và tôi sắp tan nát đến nơi rồi chỉ chờ một
ngày nào đó tôi thành củi đun trong lò nữa thôi. Tôi chỉ mong sao mình có được một ngày bình yên mà
dường như nó là điều hiếm lắm vào những ngày các bạn học sinh tới trường. Tôi buồn quá, nhìn hình
dạng xấu xí của tôi hiện tại tôi chẳng biết mình có thể làm gì để trở lại được như ngày xưa. Các bạn học
sinh ở lớp hàng ngày vẫn hồn nhiên, vô tư xô bàn kéo ghế nô đùa vui vẻ, nhưng các bạn ấy có biết chính
điều đó khiến cuộc đời của tôi ngắn ngủi hơn.
Sang kì học mới, tôi chỉ mong các bạn quan tâm đến tôi rồi lau đi hết vết mực trên mặt bàn, trả lại cho tôi
khuôn mặt bạn đầu. Và các bạn hãy nhớ sử dụng tôi một cách cẩn thận thì tôi mới luôn bền đẹp để có
thể đồng hành cùng các bạn.



×