Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (44.31 KB, 2 trang )
Kể về một người có ảnh hưởng nhất đối
với em
Người đăng: Đỗ thắm - Ngày: 13/04/2018
Đề bài: Kể về một người có ảnh hưởng nhất đối với em
Bài viết tham khảo
Ai đó đã từng nói với em “Con gái là tình nhân kiếp trước của bố” nên kiếp này bố dành tất cả yêu
thương cho con gái của mình. Có lẽ vì lí do ấy, tình cảm của bố dành cho em đặc biệt sâu đậm. Trong
cuộc đời của mình, bố chính là người có ảnh hưởng nhất với em.
Một đứa trẻ chào đời, thuở ban đầu sẽ quấn quýt lấy mẹ. Nhưng càng lớn, những đứa trẻ sẽ trở nên
thân thiết với bố hơn. Đó là điều mẹ đã thủ thỉ với em vào sinh nhật 10 tuổi. Với em, bố cũng chính là
người bố như vậy. Thời gian trôi qua, bố dần ảnh hưởng đến em nhiều hơn trước. Bố của em năm nay
đã 40 tuổi, là một tài xế xe buýt giữa lòng thành phố. Dáng người bố cao gầy, nhưng bờ vai rộng và vô
cùng vững chắc. Khuôn mặt bố tạo cho người ta cảm giác hiền lành, chính trực với đôi mắt sáng, thân
thiện. Mái đầu đã lấm tấm hoa râm và những nếp nhăn mờ mờ nơi khóe mắt chính là nhân chứng cho
gần nửa cuộc đời vất vả bố đã trải qua để gánh vác gia đình.
Bố không phải người thuộc tầng lớp trí thức được học hành nhiều. Việc học của bố chỉ duừng ở cấp bậc
tiểu học, trong những ngày đầu nước nhà còn nghèo khó. Thế nhưng những điều mà bố có được trong
cuộc sống lại nhiều hơn thế. Đôi tay ngày ngày cầm lái của bố có đến mười hoa tay, chữ viết của bố rắn
rỏi và rất đẹp. Mẹ thường nói nét chữ của em là được thừa hưởng từ bố. Bố học không giỏi Toán nhưng
tính nhẩm rất nhanh, có lần bố nhẩm còn nhanh hơn tốc độ bấm máy tính của anh trai em. Những lần
như thế, em lại tò mò hỏi bố “Bố ơi, bố nói bố không giỏi Toán sao bố lại tính nhanh hơn anh nữa ạ?”
Đáp lại ánh mắt ngây thơ của em, bó sẽ nhẹ nhàng xoa đầu và bảo “Có rất nhiều thứ bố không giơi,
thậm chí không biết. Nhưng khi đối mặt với nó nhiều, lâu dần con sẽ quen với nó. Vậy nên, con gái của
bố không được chùn bước trước những khó khăn nhé”
Một ngày của bố trôi qua rất bận rộn. Vì yêu cầu công việc, khi trời chỉ tờ mờ 3,4 giờ sáng bố đã nhẹ
nhàng dậy chuẩn bị đồ ra khỏi nhà. Bố đi hết sức cẩn thận, nhận hộp cơm từ tay mẹ rồi đi ngay, lo sợ
đánh thức em và anh trai. Bố đi làm đến tận 10h30 tối mới trở về, có khi em đã đi ngủ, cũng có khi em
đang học bài. Gần hai mươi giờ cầm lái, chạy xe buýt đến khắp nẻo đường trong thành phố, mệt mỏi
như vậy mà bố chưa bao giờ than thở một lời. Đã nhiều lần em hỏi bố. Em chỉ đi học 7 giờ một ngày thôi,