Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy cô giáo buồn

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (40.69 KB, 2 trang )

Kể về một lần em mắc khuyết điểm
khiến thầy cô giáo buồn
Người đăng: Đỗ thắm - Ngày: 22/01/2018

Đề bài: Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, cô giáo buồn

Nhắc đến kỉ niệm với thầy cô, người ta thường nhớ đến những kỉ niệm đẹp nhất trước tiên. Nhưng tôi thì
không như vậy. Mỗi lần gặp lại thầy cô giáo cũ, lũ bạn lại nhao nhao ôn lại kỉ niệm đẹp. Tôi lại lặng lẽ hồi
tưởng về lỗi lầm với cô giáo lớp 6 của tôi ngày trước.
Bước chân vào trường, chúng tôi như những con chim non chưa tìm thấy tổ, bỡ ngỡ và lo âu, sợ hãi. Cô
giáo mà tôi nhắc đến là người dìu dắt tôi suốt thời gian đầu khó khăn đó. Cô là cô giáo dạy Văn, đồng
thời là giáo viên chủ nhiệm lớp tôi. Cô có một cái tên rất êm tai – Thanh Nhã. Trong ký ức của tôi, từ lần
đầu gặp cô cho tới khi chia tay lên lớp và những dịp gặp lại sau này tôi luôn ấn tượng nụ cười ấm áp, dịu
dàng của cô. Cô hiền hòa, bao dung và rất tâm lý. Bất cứ khi nào chúng tôi gặp khó khăn, cô dường như
ngay lập tức xuất hiện và giúp đỡ.
Tôi vốn là một học sinh cá biệt trong lớp. Tôi quậy phá, thích học ngoại ngữ còn môn Văn thì hay chểnh
mảng, lơ đãng. Học hành không đến nơi đến chốn. Một lần gần ngày Nhà giáo Việt Nam, cả lớp thi nhau
lập thành tích tốt tặng thầy cô riêng tôi lại theo đám bạn trốn học đi chơi. Chiều hôm ấy là tiết văn của cô,
tôi cậy cô hiền hòa, bao dung mà nghỉ học không phép. Tôi theo đám bạn đi chơi cả buổi chiều, mải mê
đến nỗi quên cả thời gian. Tám giờ tối, chúng tôi vẫn ở quán trà sữa chơi cờ cá ngựa, hò hét ầm ĩ. Tôi
không hề nghĩ tới cả nhà đang náo loạn lên tìm mình.
Bất ngờ, cô Nhã xuất hiện ở phía ngoài quán. Cô nói gì với người chủ rồi tiến lại phía tôi. Thấy khuôn
mặt cô thoáng buồn rười rượi, lại như trút được gánh nặng, tôi chưa biết nói gì thì cô nhẹ nhàng lên
tiếng:
- Bố mẹ đang tìm em, muộn rồi, các em về nhà kẻo bố mẹ lo lắng.
Nghe cô nói, cả lũ dáo dác nhìn đồng hồ liền giật mình giải tán. Còn tôi, nhận ra thái độ khác lạ của cô
cũng không dám nói gì. Dọc đường đi, cô chở tôi rồi nhẹ nhàng khuyên nhủ:
- Lần sau, em đi đâu nên báo cho bố mẹ. Bố mẹ không thấy em, rất sợ hãi.
Có lẽ vì nỗi sợ đang bủa vây, tôi ngoan ngoãn đáp lại cô:
- Vâng ạ. Em sẽ chú ý.
Cô đưa tôi về tận nhà, mẹ nhìn thấy tôi vừa vui mừng vừa tức giận mắng mỏ vài câu rồi đuổi tôi vào nhà.


Mẹ và cô nói chuyện gì đó rất lâu rồi mới thấy trở vào. Tôi run run ngồi ở ghế chờ sự trách phạt của bố
mẹ nhưng không. Mẹ lấy cơm cho tôi ăn, giục tôi đi tắm rửa rồi học bài trong khi bố chỉ yên lặng xem ti vi.
Tôi cảm thấy thật khó hiểu, ngồi vào bàn học mà vẫn còn suy nghĩ.
Mẹ gõ cửa phòng, đem vào một đĩa trái cây nhìn rất ngon mắt. Tôi thầm nghỉ mẹ sẽ mắng mình một trận
cho xem. Nhưng mẹ lại nhẹ nhàng nói chuyện với tôi:
- Cô giáo của con thật sự rất tốt. Chiều nay cô đến nhà tìm con, hỏi xem con bị ốm hay sao mà không tới
lớp. Nhưng chưa kịp hiểu rõ đầu đuôi, bố con nóng giận liền nói lời không hay với cô. Cô đi tìm con cả
mấy tiếng đồng hồ đấy...


Giọng nói ấm áp của mẹ trần thuật lại toàn bộ sự việc. Lòng tôi dâng lên niềm áy náy vô hạn. Cô vốn chỉ
muốn đến trò chuyện với bố mẹ, khuyên bố mẹ nên quan tâm tôi hơn. Vậy mà chưa kịp nói đã bị kết luận
không có trách nhiệm với tôi. Mẹ dặn dò tôi một lúc lâu mới về phòng.
Đêm hôm ấy, tôi trằn trọc mãi, hạ quyết tâm phải xin lỗi cô. Suốt hai tiết Văn hôm sau, tôi tập trung không
quậy phá như trước làm lũ bạn ồ lên kinh ngạc. Tiếng chuông hết giờ vừa reo lên tôi liền đi nhanh ra
ngoài theo bước chân cô. Tôi lưỡng lự gọi:
- Thưa cô...
Cô bất ngờ quay lại nhìn tôi, vẫn nở nụ cười. Song tôi vẫn thấy nỗi buồn man mác nơi đáy mắt cô. Tôi lấy
dũng khí nói:
- Chuyện hôm qua, em thật lòng xin lỗi cô. Em đã khiến cô phải buồn lòng. Em hứa từ nay sẽ không bao
giờ như vậy nữa.
Cô chăm chú nghe tôi nói. Tôi càng hoảng sợ hơn vì thấy cô khóc, mắt cô đỏ hoe. Cô gật đầu che đi giọt
nước mắt:
- Không sao, em biết lỗi là cô vui rồi.
Cô trò đứng trò chuyện mãi đến khi chuông vào giờ vang lên. Sau lần đó, tôi chăm chỉ học hành và yêu
thích môn văn kỳ lạ. Tôi dần trở thành học sinh giỏi văn và được chọn vào đội tuyển. Tôi và cô trở nên
thân thiết, có chuyện gì tôi cũng chia sẻ với cô. Lên lớp, tôi không được học cô nữa nhưng vẫn thường
gặp cô. Mãi sau tôi hỏi về lần cô bật khóc, cô mới thú thực cô thấy buồn và thất vọng về tôi thì ít, về bản
thân thì nhiều nên cô khóc. Cô đã nghĩ mình chưa chu đáo với tôi nên khi tôi nói như vậy cô không kìm
được.

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng mình lại làm tổn thương cô nhiều đến thế. Dù chuyện đó không xảy ra lần
thứ hai, nhưng mỗi khi nhớ lại lòng tôi lại man mác khó tả. Tôi thầm cảm ơn tình cảm của cô và âm thầm
khắc ghi kỉ niệm khi xưa – một kỉ niệm buồn nhưng đáng nhớ.



×