TUYỂN TẬP
NHƯNG BÀI VĂN HAY
DÀNH CHO HỌC SINH
GIỎI
GV : Thu Trang
Đây là những bài văn cô Thu Trang tuyển chọn và giới thiệu. Xin gửi tặng
tới những người đã mua “Tài liệu luyện thi học sinh giỏi môn Ngữ văn
THPT”
Trong quá trình đánh máy chắc chắn không tránh khỏi thiếu sót, rất mong
nhận được sự góp ý, trao đổi của thầy cô và các em học sinh.
Phần 1 :
NGHỊ LUẬN XÃ HỘI
Câu 1: Bài học rút ra từ những vần thơ :
“Ngày tử thần gõ cửa nhà anh
anh sẽ có món chi làm tặng vật
trước vị khách đến thăm tôi sẽ đặt
cái ly tràn đầy cuộc sống của tôi dâng”.
(Tagore)
Bài làm
Peter Marshall đã từng cho rằng : “thước đo của cuộc đời không phải là thời
gian mà là cống hiến”. Đúng như vậy, Cuộc đời của mỗi người tưởng dài nhưng rất
ngắn nó chỉ là một khoảng thời gian hữu hạn bên sự trôi chảy vô hạn của đất trời.
Chính vì vậy con người phải sống hết mình, cống hiến cho cuộc đời, để sau này
ngoảnh lại ta không hối hận về những tháng năm đã sống hoài, sống phí. Có lẽ như
thế nên nhà thơ vĩ đại Ấn Độ Tagore đã trăn trối:
“Ngày tử thần gõ cửa nhà anh
anh sẽ có món chi làm tặng vật
trước vị khách đến thăm tôi sẽ đặt
cái ly tràn đầy cuộc sống của tôi dâng”.
Một câu chuyện ngắn, một bài ca dao, một câu tục ngữ và thậm chí ngay
trong cả một ý thơ như đoạn thơ trên của Tangore càng mang ý nghĩa sâu sắc,
mượn hình tượng về cái chết tức là tử thần, Tango đã viết “ngày tử thần gõ cửa nhà
anh. Anh sẽ có một món chi làm tặng vật”. Đó chính là câu hỏi về cuộc sống, ý
nghĩa của anh. Anh đã làm được gì, cống hiến được gì cho cuộc đời này trước khi
chết và theo Tangore câu trả lời hay nhất trọn vẹn nhất, ý nghĩa và sâu sắc nhất
chính là cái ly tràn đầy cuộc sống của tôi dâng - đó là ẩn dụ cho cuộc sống cống
hiến vẹn toàn hết cho cuộc đời. Như vậy bằng cách đặt ra một tình huống về cuộc
gặp với tử thần Tangore đã trình bày một quan niệm sống cao đẹp, sống cống hiến,
sống hết mình với cuộc đời này để không có gì phải hối hận, có thể bình thản đón
thần chết như chào đón một vị khách đến thăm.
Một nhà khoa học phương Tây đã chứng minh rằng xác suất để mỗi người
có thể sinh ra trên cuộc đời là một trên 7 tỷ nó rất nhỏ bé. Dường như gần bằng
không hơn nửa đời người khi sinh ra chỉ sống có một lần phải sống làm sao cho
không phải ân hận khi giã từ cuộc sống. Cuộc sống như là con đường, trải dài trên
con đường đó những người chạy phải thật nỗ lực thì mới mong về tới đích nhanh
nhất. Mỗi sự nỗ lực đó chính là mỗi lần ta cống hiến cho cuộc đời và sau mỗi lần
cống hiến dường như chúng ta cảm thấy đã để lại cho đời bao dấu ấn ý nghĩa, nếu
trên con đường chạy ấy ta cứ bình thản tự nhiên xem nó là nghĩa vụ chứ không
phải tự nguyện thì dù ta có cán đích thì điều đó cũng không có ý nghĩa. Cuộc sống
là vậy sống thì phải cho ra sống, sống phải hết mình, phải cống hiến thì đó mới
chính là cuộc sống đúng sống ý nghĩa.
Sự cống hiến không phải là việc làm vô bổ và sự cống hiến chính là hành
động trả ơn với cuộc đời. Khi bạn sinh ra bạn đã nhận được rất nhiều từ cuộc đời,
phải biết cho, biết cống hiến để xứng đáng với những gì được nhận. Cuộc sống
luôn là hành động với mọi nỗ lực của chính chúng ta, sống không phấn đấu, không
biết cho đi thì đó là lối sống ích kỷ, tầm thường. Hơn nữa, cuộc sống luôn chất
chứa những điều thú vị, mới lạ. Nếu mỗi người biết cống hiến thì sẽ dần dần mở ra
được những cánh cửa thú vị, thước đo của cuộc sống chính là cống hiến, sống cống
hiến, sống hết mình tức là chúng ta đang vì xã hội và vì chính bản thân của chúng
ta. Điều đó giúp mỗi người chúng ta sống đẹp hơn, sống tốt hơn và thậm chí họ
còn trở nên yêu đời hơn, trân trọng cuộc sống này hơn.
Mặt khác sống trọn vẹn sống cống hiến là cách để mỗi chúng ta đánh thức
những tiềm năng, năng lực bên trong bản thân mình khi chúng ta cố gắng để hoàn
thành một công việc gì đó, mỗi người sẽ thấy được năng lực tiềm ẩn bên trong
được đánh thức đó có thể là về tri thức, về sự sáng tạo phát minh hay có thể nói là
bồi đắp thêm cho tâm hồn chúng ta trở nên cần cù chăm chỉ hơn. Điều đó không
những giúp mỗi người chúng ta sống đẹp hơn sống hết mình tận tâm hơn mà còn
giúp cộng đồng xã hội phát triển. Mỗi người là một tế bào của xã hội, nếu ai ai
cũng có được sự cống hiến tận tâm sống hết mình thì đó là một xã hội năng động
và còn ngược lại thì xã hội đó sẽ dần tan biến. Sự cống hiến hết mình luôn là tiêu
chuẩn vĩnh cửu để đánh giá một con người xã hội và toàn thể cộng đồng. Trong
thực tế, cuộc sống chúng ta đã bắt gặp biết bao cống hiến thầm lặng, cao cả, biết
bao tấm gương vươn lên sống hết mình làm cho xã hội tốt đẹp hơn. Tiêu biểu trong
số đó chính là nhà khoa học nữ gốc Ba Lan lừng danh Marie Currie từng đạt giải
Nobel về vật lý và hóa học. Bà tận tụy cống hiến, sống hết mình, dám nghĩ, dám
làm để đưa đến cho loài người những phát minh vĩ đại phục vụ đắc lực cho cuộc
sống, chính vì vậy tên tuổi của cũng như tài năng của bà sẽ mãi được lưu truyền và
ca tụng về sau. Hay bác Hồ người đã hi sinh cả cuộc đời của mình để cống hiến
cho cách mạng, cho tổ quốc với khát khao mãnh liệt muốn giải phóng dân tộc khỏi
xiềng xích nô lệ. Người đã ra đi tìm đường cứu nước, cống hiến hết mình, tích cực
chỉ đạo cách mạng trọn vẹn với con đường giải phóng. Cuộc đời của người chính
là “cái ly tràn đầy cuộc sống” một cái ly có giá và bất tử, người có mất đi nhưng
hình ảnh “cụ già mái tóc bạc vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí con cháu Đất Việt và
bạn bè thế giới. Chỉ với 4 dòng thơ ngắn, nhưng qua đó Tangore đã gửi gắm đến
mọi người một bài học sâu sắc, đó là sống phải cống hiến là phải hết mình cho dù
có trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa. Thế nhưng một cuộc sống trọn vẹn, có ý
nghĩa không có nghĩa là phải làm những việc lớn lao to tát. Đã có ý kiến cho rằng
ai cũng có những mong ước lớn lao nhưng ít ai nghĩ rằng nó lại được tạo thành từ
những điều rất nhỏ trong cuộc sống, mỗi con người dù nhỏ bé dù làm bất cứ công
việc gì cũng có thể dâng cho đời cái ly tràn đầy. Cuộc sống việc làm tuy nhỏ nhưng
ý nghĩa rất lớn lao cách làm nhìn tuy đơn giản nhưng chất chứa sau đó là một quá
trình. Cuộc sống cũng vậy, nếu không biết cống hiến, sống hết mình thì đó chỉ là
những ngày tháng bằng phẳng trôi qua trong vô nghĩa.
Trong xã hội hiện nay, bên cạnh những người sống hết mình tận hiến vẹn
toàn thì còn có những người sống ích kỷ, thiếu lý tưởng sống. Sống vô nghĩa
“Sống Mòn” cuộc đời của họ đúng là “đời thừa” đó chính là một lối sống đáng phê
phán lên án và cần phải bỏ lại
Bốn câu thơ của Tangore như là bài học sâu sắc, nó không giáo huấn con
người mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở, nó không bắt buộc con người mà như khuyên
răn bảo ban. Nó giúp mỗi người nhận thức đúng đắn về một cuộc sống có ý nghĩa,
không sống hoài sống phí, chính vì nhận thức được điều đó, nên ngay bây giờ mỗi
người cần hành động để bắt đầu hành trình hoàn thiện bản thân. Đó là điều bắt
buộc nếu mỗi người muốn sống năng động, muốn Xã hội phát triển. Bản thân là
những học sinh ngồi trên ghế nhà trường, chúng ta phải luôn cố gắng hoàn thiện
nhân cách và trí tuệ được tích cực học hành hơn nữa cần sống năng động sống
cống hiến hết mình để luôn cảm nhận được những gì kỳ diệu thú vị của cuộc sống
đem lại.
Đã có ý kiến cho rằng, “bạn sinh ra là một bản gốc đừng chết như một bản
sao”. Và cách tốt nhất để thoát khỏi điều đó chính là sống hết mình sống cống hiến
như 4 dòng thơ mà Tango đã gửi gắm. Nếu có vậy sau này ngoảnh lại nhìn chặng
đường đã qua đi ta mới không ân hận về những tháng năm đã sống hoài sống phí./.
Đề bài 2:
Bài học rút ra từ câu chuyện về con ốc sên
Ốc sên con ngày nọ hỏi mẹ: “Mẹ ơi! Tại sao chúng ta từ khi sinh ra phải
đeo cái bình vừa nặng vừa cứng trên lưng như thế? Thật mệt chết đi được! “.
“Vì cơ thể chúng ta không có xương để chống đỡ, chỉ có thể bò, mà bò cũng
không nhanh”-Ốc sên mẹ nói.
“Chị sâu róm không có xương cũng bò chẳng nhanh, tại sao chị ấy không
đeo cái bình vừa nặng vừa cứng đó?”.
“Vì chị sâu róm sẽ biến thành bướm, bầu trời sẽ bảo vệ chị ấy.”
“Nhưng em giun đất cũng không có xương, cũng bò chẳng nhanh, cũng
không biến hóa được, tại sao em ấy không đeo cái bình vừa nặng vừa cứng đó?”.
Vì em giun đất sẽ chui xuống đất, lòng đất sẽ bảo vệ em ấy”.
Ốc sên con bật khóc, nói:”Chúng ta thật đáng thương, bầu trời không bảo
vệ chúng ta, lòng đất cũng không che chở chúng ta”.
“Vì vậy chúng ta có cái bình”,-Ốc sên mẹ an ui con-Chúng ta không dựa
vào trời, cũng chẳng dựa vaò đất, chúng ta dựa vào chính bản thân chúng ta.”.
Bài làm:
Trong nhật ký của mình Đặng Thùy Trâm đã viết “Đời người phải trải qua
giông tố nhưng không được cúi đầu trước giông tố”. Đúng như vậy, mỗi người sinh
ra là một cá thể riêng biệt, có hoàn cảnh sống riêng biệt, thế nhưng cho dù ra sao
thì mỗi người chắc hẳn đều phải có những khó khăn, bất hạnh nghiệt ngã trong
cuộc đời. Nó đòi hỏi con người phải vượt qua bằng chính đôi chân và sức mạnh
của mình. Câu chuyện “ốc sên” đã đưa đến cho mỗi người triết lý đó một cách tự
nhiên, giản dị và đời thường.
Từ xưa ông cha ta đã dạy con người qua các bài ca dao, tục ngữ, các bài ngụ
ý, các câu chuyện ngụ ngôn đầy ý nghĩa trong cuộc sống. Và những điều đó vẫn
được người đời nay vận dụng để răn dạy chính con người.
Câu chuyện “ốc sên” là một ví dụ điển hình, mượn hình ảnh gần gũi của
thiên nhiên, của sự sống được gợi qua câu chuyện của hai mẹ con nhà ốc sên, đã
đem đến cho người đọc một bài học đầy ý nghĩa. Ốc sên con ganh tị, cảm thấy
mình thiệt thòi trước bao sinh vật khác như sâu róm, giun đất... Thấy vậy! Ốc Sên
mẹ đã lý giải cho con rằng, sâu róm khi thành bướm sẽ được bầu trời bảo vệ, giun
đất sẽ được lòng đất che chở và chính vì chúng ta không được ai bảo vệ và cũng
không cần ai bảo vệ, nên ốc sên đã có cái bành trên lưng. Qua một câu chuyện
ngắn từ hình ảnh có thực trong thế giới tự nhiên, nó đã đem đến một vấn đề tư
tưởng, mỗi con người phải bước đi trên đôi chân của chính mình, phải biết nỗ lực
để vượt qua những thử thách khắc nghiệt của cuộc sống, đến với bản thân ta. Đồng
thời câu chuyện còn là lời nhắc nhở không dựa dẫm, ỷ lại vào người khác quá
nhiều. Con người chỉ thực sự trưởng thành khi bước bằng chính đôi chân của mình.
Con người sinh ra trên thế giới chính là một thành phần riêng biệt, có mục
đích, ý nghĩ và con đường riêng khác nhau. Họ phải bước trên con đường họ chọn
và dĩ nhiên con đường nào cũng đầy gian nan, thử thách. Nếu con người dũng cảm
bước bằng đôi chân của mình, suy nghĩ bằng khối óc của mình, thì những khó khăn
dần sẽ được thu hẹp. Chính vì vậy con đường về đích sẽ được rút ngắn hơn. Ngược
lại, nếu cuộc sống là sự nhút nhát, sợ sệt không dám đối mặt với khó khăn, thử
thách bằng chính sức mình, thì đó mãi mãi là sự phụ thuộc. Con người sinh ra ai ai
cũng mong muốn hạnh phúc, thành công, thế nhưng để đạt được điều đó mà không
có sự cố gắng vươn lên, thì mãi mãi đó chỉ là mong ước. Vượt qua khó khăn là
điều tất yếu để mỗi người đạt được thứ mình cần. Không con đường nào là con
đường trải hoa hồng, trái thảm đỏ, mà chỉ có những con đường khi về đích gót
chân đã rỉ máu, do bị đinh cắm, gai đâm. Và con đường duy nhất đó mới là con
đường dẫn đến hạnh phúc và thành công. Chỉ có những người dám bước đi trên
con đường đó mới là con người của sự trưởng thành.
Cuộc sống là sự giúp đỡ, sẻ chia, ai ai cũng cần được hưởng quyền lợi đó,
nhưng ta cần phân biệt điều đó với sự ý lại, dẫm quá nhiều vào người khác. Cuộc
đời là một chặng đường dài là cuộc thi chạy tiếp sức, có lúc mỗi người chúng ta
cần một sự giúp đỡ để trưởng thành có thêm kinh nghiệm trong cuộc sống. Đó là
điều đáng quý, đáng trân trọng, nhưng lợi dụng điều đó để ỉ lại, không đem sức
mình để thử thách với cuộc đời sẽ dần dần đánh mất mình. Sự dựa dẫm vào người
khác sẽ làm cho mỗi người trở nên yếu đuối trước khó khăn, thử thách. Con người
không nhận ra rằng cuộc đời cần chính bản năng của mình chứ không phải là sự
giúp đỡ đến cuồng nhiệt của người khác. Dám bước đi bằng chính đôi chân của
mình mới là người trưởng thành đáng phục, đáng trọng.
Trong thực tế cuộc sống ta đã gặp biết bao tấm gương, vượt qua khó khăn
trong cuộc đời bằng chính sức lực của mình, dám đương đầu với thử thách khắc
nghiệt để đi đến thành công. Tiêu biểu trong số đó chính là Nichael Faraday, ông
sinh ra trong một gia đình thợ rèn nghèo, cả nhà phải sống lay lắt nhờ vào sự cứu
hộ của cơ quan từ thiện, thế nhưng vượt qua rào cản khó khăn của bản thân, đi lên
bằng chính trí tuệ và tài năng của mình faraday đã nỗ lực học tập và trở thành một
nhà khoa học lớn. Ông là người đầu tiên phát minh ra hiện tượng cảm ứng điện từ.
Hay nhà soạn nhạc người Đức Beethoven cũng là một ví dụ điển hình. Hồi nhỏ ông
đã bị câm và khiếm thính số phận bất hạnh hơn ông đã bị điếc hoàn toàn chỉ vài
năm sau đó. Nhưng sự dũng cảm, đối mặt với khó khăn, tự học tập bằng chính sức
lực và khả năng của bản thân, ông đã trở thành nhà soạn nhạc vĩ đại của Đức nói
riêng và của cả thế giới nói chung. Ông chính là hình tượng quan trọng trong âm
nhạc buổi giao thời.
Câu chuyện “ốc sên” quả thực là một bài học đắt giá cho mỗi người. Trong
cuộc sống khó khăn, thử thách luôn luôn rình rập ở phía trước, nó là những cơn
bão giông cản trở bước đi của mỗi chúng ta về đích. Tuy nhiên nếu con người có ý
chí, có nghị lực vươn lên khắc phục khó khăn trong cuộc sống, thì thành công và
hạnh phúc sẽ đến với chúng ta. Không có gì có thể cản được bước chân của con
người trong cuộc sống. Mỗi người chỉ cần cố gắng là có thể đạt được tới ước mong
mà mình đặt ra, cũng phải thừa nhận rằng trong cuộc sống mỗi người đều cần sự sẻ
chia, giúp đỡ. Nhưng đó không phải là bức tường kiên cố của cuộc đời, vì vậy nếu
ỷ lại vào người khác con người dễ bị sụp đổ, chùn bước, thất bại trước sóng gió
cuộc đời.
Trong xã hội hiện nay với tính tự lập cao của con người thì vẫn còn những
trường hợp yếu đuối, ngại khó, ngại khổ trước cuộc sống. Họ không dám ước mơ
vì sợ để thực hiện ước mơ đó phải đi qua nhiều những khó khăn nặng nề. Một số
vẫn luôn ỷ lại, dựa dẫm vào người khác. Đó là lối sống đáng phê phán lên án và
loại bỏ khỏi xã hội.
Hoàn cảnh, cảnh ngộ của mỗi con người không phải là rào cản của sự thành
công, nhưng ta cũng không thể phủ nhận hoàn toàn hoàn cảnh sống. Bởi Nếu có
một hoàn cảnh sống chắc chắn, vững chắc, tốt đẹp ngay từ đầu thì con đường đến
với thành công sẽ dễ dàng hơn. Tuy nhiên cũng không nên mặc cảm, tự ti người
kém may mắn hơn người khác vẫn có thể vượt lên đạt được thành công như bất kỳ
một người có điều kiện bình thường, thuận lợi nào khác. Và chỉ khi để đánh giá
một con người không chỉ căn cứ vào sức mạnh, thể chất, mà quan trọng hơn là tài
năng, ý chí, phẩm chất. Câu chuyện ốc sên còn để lại những bài học cho bản thân
rèn luyện trong cuộc sống. Mỗi người cần xác định lối sống chủ động, tích cực và
ý chí vươn lên khắc phục khó khăn, thử thách. Sự giúp đỡ của người khác có thể có
rất quý báu, nhưng mỗi người chớ nên ỷ lại, dựa dẫm, nương nhờ vào sự giúp đỡ
đó, mà phải phát huy tối đa nội lực của bản thân.
“Bạn không thể điều khiển hướng gió, nhưng bạn có thể điều khiển được
cánh buồm”. Hoàn cảnh khách quan chỉ là rào cản thử thách con người, vì vậy mỗi
người cần năng động bước trên đôi chân của chính mình, không nên nương nhờ,
dựa dẫm người khác để có thể cứng cáp bước bằng chính đôi chân của mình để về
đích. Điều đó cũng chính là thước đo đánh giá cuộc sống con người, giá trị con
người và tương lai của chính con người./.
Đề bài 3 . Đời phải trải qua giông tố nhưng không được cúi đầu trước
giông tố
Cuộc sống là một cuộc hành trình dài vô tận đời gian khó con người sinh ra
như để thử thách với cuộc đời. Đứng trước khó khăn bạn sẽ làm gì? Cúi đầu chấp
nhận thất bại hay sẽ mạnh mẽ đương đầu với nó để giành lấy sự chiến thắng. Riêng
tôi tôi sẽ trả lời các bạn qua câu nói nổi tiếng trong “nhật ký Đặng Thùy Trâm”.
“Đời phải trải qua giông tố nhưng không được cúi đầu trước giông tố”.
Cuộc sống luôn ẩn chứa những điều bí ẩn con người luôn phải đối diện với
những khó khăn, thử thách, sóng gió của cuộc đời. Muốn tồn tại con người cần
phải có đủ bản lĩnh để vượt qua bởi “đời phải trải qua giông tố, nhưng không được
cúi đầu trước giông tố”. Những giông tố của cuộc đời như để đánh thức con người.
Bởi chỉ có sự thử thách của lửa mới tôi luyện nên những thanh thép cứng rắn. Khó
khăn thử thách chính là cơ hội để con người thể hiện bản thân. Hãy biến khó khăn
thành cơ hội để chiến thắng. Nhờ vào khó khăn mà con người trở thành những
tượng đài vĩnh cửu là cột hướng dẫn cho kẻ khác. Trái với những con người tự tin
đầy bản lĩnh, là những người “cúi đầu trước giông tố”. Tức là luôn lo sợ, hèn nhát,
chấp nhận thất bại. Đó là những con người thiếu tự tin, bản lĩnh. Như vậy Đứng
trước khó khăn chúng ta hãy luôn kiên cường mạnh mẽ để vượt qua chứ đừng nên
lo lắng, cúi đầu chấp nhận nó.
Cuộc sống là một khái niệm nào đó phức tạp, thậm chí rối rắm, nhiều thách
thức. Vậy nên ta cần phải có sự lựa chọn đúng đắn. Vì sao ta lại phải trải qua giông
tố nhưng không được cúi đầu trước giông tố? bởi cuộc sống không bao giờ tránh
được những khó khăn có thể xảy ra bất cứ lúc nào, ngay cả trong tích tắc. Vì vậy!
Con người cần phải có một tâm thế chủ động, nghị lực, sự tự tin, mạnh mẽ để
chiến đấu. Nếu không đối đầu với những thử thách con người sẽ không thể tồn tại
được. Nhờ vào khó khăn giông tố mà con người lớn lên trưởng thành và mạnh mẽ
hơn, cứng rắn trước những sóng gió của cuộc đời. Khó khăn là cơ hội để rèn luyện,
tạo nên sức mạnh cho con người. Không có đường nào trải đầy hoa hồng cho
chúng ta đi, vì vậy phải tự mình nỗ lực cố gắng để chạm đến thành công. Không
chiến thắng nào đến với ta một cách dễ dàng mà tự mình phải nắm bắt lấy. Gặp khó
khăn không hề chùn bước đó là biểu hiện của một con người bản lĩnh, nghị lực. Tại
sao lại không được cúi đầu trước giông tố? bởi từ khi sinh ra con người như để thử
thách với cuộc đời, với số phận. Cúi đầu trước giông tố là biểu hiện của sự hèn
nhát, nhu nhược. Con người phải hiên ngang đánh đổ khó khăn, đạp đổ thách thức
mới có thể tồn tại trong cái xã hội này được. Hèn nhát, chấp nhận thất bại là thái độ
sống tiêu cực, không bao giờ được dư luận, xã hội đồng tình. Đường đi khó khăn
không phải vì ngăn sông cách núi mà vì lòng người ngại núi e sông. Đôi khi chúng
ta cần chí mạo hiểm để vượt qua khó khăn. Nhiều người chọn cách bỏ cuộc, chịu
thất bại, đó thật sự là những hành động ngu ngốc, như thế khó khăn chỉ càng thêm
khó khăn. Mọi thứ rồi sẽ được giải quyết Nếu chúng ta mạnh mẽ, đủ bản lĩnh để
vượt qua.
Khó khăn là cơ hội cho những con người thực sự. Nhờ vào nó mà ta trở nên
cứng rắn hơn, trưởng thành hơn, không vinh quang nào đến một cách dễ dàng.
Những con người biết biến khó khăn thành cơ hội là những tượng đài bất diệt. Con
người khi chết đi để lại những dấu chân trên mặt cát, thời gian để lại cho đời tiếng
ca, những âm thanh trong trẻo. Con người phải vượt qua khó khăn để cảm nhận
những dư vị ngọt ngào của cuộc sống. Thử hỏi không có thách thức thì cuộc sống
sẽ ra sao? Nó sẽ trở nên vô vị, nhạt nhẽo, con đường ta đi sẽ quá dễ dàng. Và như
thế ta sẽ không quý trọng. Thành công phải do chính con người tạo ra mới có vinh
quang và bền vững. Hãy sống và làm việc để vươn tới những tầm cao, những đỉnh
cao của nhân loại.
Câu nói trên là một quan niệm đúng đắn, một thái độ sống tích cực mà con
người nhất là lứa tuổi thanh niên chúng ta cần phải làm theo. Để vượt qua giông tố,
con người cần phải đủ tự tin, bản lĩnh. Ngoài ra còn phải trang bị thêm đức tính
kiên trì, nhẫn nại, thật bình tĩnh để giải quyết khó khăn. Hèn nhát, lo sợ thì sẽ
không bao giờ chiến thắng được bản thân, yếu tố quan trọng để quyết định lòng
dũng cảm không phải là dám chết, mà là dám sống. Sống để tồn tại, sống để vươn
tới những tầm cao của nhân loại.
Một lần nữa tôi muốn nhắn nhủ với các bạn rằng, hãy mạnh mẽ đứng đầu
trước khó khăn, đừng nên hèn nhát, nhu nhược với những lo lắng, tủn mủn. Đó là
thái độ sống mà giới trẻ chúng ta cần phải có, hãy tự tin bản thân lên nhé, khi đó
bạn sẽ đẹp hơn trong mắt mọi người đấy./.
Đề bài 4 : bài học rút ra từ câu chuyện của tách trà
Trước đây, tôi không phải là tách trà đâu, tôi là đất sét đỏ cơ. Rồi có 1
người đem tôi cuộn lại, đập dẹt ra, rồi nhào, rồi lại đập dẹt. Cứ như thế và tôi đã
hét lên: “Buông tôi ra”, nhưng ông ấy chỉ cười: “chưa được đâu!”. Rồi ông ta lại
đặt tôi lên 1 cái bàn xoay liên tục đến mức tôi lại phải kêu oai oái: “Dừng lại đi,
tôi chóng mặt lắm”. Thế nhưng ông ta chỉ gật gù: “Chưa đâu”!. Rồi ông ấy lại đặt
tôi vào lò, nóng khủng khiếp. Tôi không hiểu tại sao ông ta lại muốn hành hạ tôi,
đốt tôi. Tôi đập vào thành lò bôm bốp, nhưng rất lâu sau ông ta mới chịu mở ra:
“Chưa đâu, chưa được đâu!” Một lúc sau, tôi được ông ta lôi ra và đặt ngồi lên kệ
và tôi nguội dần. “Dễ chịu quá”. Nhưng chẳng được bao lâu, con người khó tính
kia lại lôi tôi ra và lấy sơn vẽ lên khắp người tôi. Tôi không chịu được cái mùi ấy.
Tôi gào lên: “Dừng lại đi mà” nhưng ông ta vẫn chỉ gật gù: “Chưa đâu”. 1 lần
nữa tôi lại bị đặt vào lò và lần này cái lò nóng gấp đôi lần trước. Tôi sắp chết ngạt
đến nơi. Tôi khóc, van xin, nhưng ông chủ vẫn nói: “Chưa đâu!”. Tôi chẳng còn
hi vọng và sẵn sàng đầu hàng. Đột nhiên cửa lò bật mở, ông ta bế tôi ra và cẩn
thận đặt lên kệ. Ông đi đâu đó và khi trở lại, ông đưa cái gương lại trước mắt tôi:
“Nhìn mình xem”. Tôi nhìn và chính tôi cũng phải thốt lên: “Đó không fải là mình
được. Mình đẹp quá đi mất”! Ông chủ của tôi bây giờ mới nói: “Con của ta, ta
biết là bị nhào nặn là đau đớn lắm nhưng nếu ta không làm thế, con sẽ khô đi và
vô dụng. Ta biết bị xoay trên bàn nặn là chóng mặt lắm, nhưng nếu ngừng lại con
sẽ bị bở ra và méo mó bất thành nhân dạng, ta biết lò nung rất nóng và làm con
rát bỏng nhưng nếu không vào trong đó, con sẽ mong manh và nứt vỡ. Ta biết bị
sơn lên người thì mùi khó chịu lắm, nhưng nếu không làm vậy, con sẽ nhạt nhẽo
chẳng có màu sắc nào trong đời cả. Nếu ta không đặt con vào lò nung thêm lần
nữa thì con sẽ chẳng cứng và bền. Còn giờ đây, sau bao nhiêu khổ luyện, con là 1
sản phẩm hòan chỉnh, đẹp như ta tưởng tượng ngay từ lúc đầu, tách trà nhỏ bé ạ!“
Bài làm
“Đời phải trải qua giông tố, không được cúi đầu trước giông tố”, có ai đó đã
nói với tôi khi tôi gặp phải khó khăn, sóng gió của cuộc đời. Thật vậy! bạn ạ, gặp
khó khăn mà ta không chùn bước, vẫn hiên ngang tiến về phía trước, với tôi đó là
những con người đích thực. Câu chuyện của tách trà đem đến cho chúng ta nhiều
bài học sâu sắc.
Câu chuyện kể về một cục đất sét đỏ, nói được một người đem ra đập dẹp,
rồi bị bỏ vào lò nung, rồi bị vẽ sơn lên khắp người, rồi lại bị nung nữa. Sau những
lần như vậy nó đều hét lên “buông tôi ra, dừng lại đi, dừng lại đi mà”. Tất cả đều vì
nó cảm thấy khó chịu chóng mặt nóng khủng khiếp hay nó không thể nào chịu
được cái mùi sơn khó chịu ấy. Nhưng đáp lại tiếng nó chỉ là câu “chưa được đâu”.
Đọc câu chuyện ta đều thấy rằng đây là một công việc hết sức bình thường của
những người thợ làm gốm làm đồ mỹ nghệ. Nhưng ẩn sâu đó là nhiều bài học sâu
sắc, bàn xoay, lò nung, hay sơn vẽ là biểu tượng của những khó khăn khắc nghiệt
mà cuộc đời mỗi con người cần phải vượt qua. Câu chuyện có lẽ ta sẽ cười cục đất
sét kia, vì đã thiếu tự tin, bản lĩnh, nó không biết rằng người thợ đang làm đẹp cho
nó. Nhưng thử đặt vào hoàn cảnh đó thì bạn sẽ là như thế nào? Câu hỏi thật khó trả
lời bởi cách suy nghĩ, hành xử của mỗi người là khác nhau, riêng tôi tôi sẽ cố gắng
nỗ lực để vượt qua tất cả, chứ không như cục đất sét hèn nhát, thiếu bản lĩnh kia.
Cuộc sống là một khái niệm nào đó phức tạp, thậm chí rối rắm, nhiều thách
thức. Con người sinh ra như thế để thử thách với cuộc đời với số phận. Cũng như
cục đất sét đó kia, nói được có mặt trên cuộc đời này, nhưng cũng phải đối diện với
bàn xoay, với lò nung nóng khủng khiếp. Tất cả đều do sự sắp đặt của thượng đế.
Cuộc sống cũng vậy, bạn sẽ có lúc gặp nhiều may mắn. Nhưng chắc chắn rằng
cũng không ít lần trải qua giông tố. Bởi một điều đơn giản, con đường nào giẫm
trên hoa hồng mà bàn chân không thấm đẫm những mũi gai. Không vinh quang
nào có được một cách dễ dàng, mà phải do chính con người tự đi tìm lấy hạnh
phúc. Tự tin, bản lĩnh kết hợp với lòng kiên nhẫn sẽ là yếu tố quan trọng quyết
định thành công của bạn. Khó khăn sinh ra như để thử thách con người, chỉ có sự
thử thách của lửa mới tôi luyện nên những thanh sắt cứng rắn. Đó là lời của tổng
thống Mỹ gửi cho thầy hiệu trưởng của con trai mình. Đó là cách giáo dục đúng
đắn dành cho đứa con nhỏ bé của mình, để sau này lớn lên nó sẽ trở thành con
người vững chãi.
Khó khăn lôi kéo những con người có ý chí, nhờ vào khó khăn mà con người
trưởng thành, những tượng đài con người nên học cách rèn luyện tính bản lĩnh, tự
tin để đối đầu với những con sóng dữ trên đại dương. Khi gặp phải khó khăn nên
tìm kiếm “một lối đi”, chứ không phải “một lối thoát”. Nếu gặp hoạn nạn mà
chúng ta hèn nhát, thiếu bản lĩnh thì ta sẽ không thể nào tồn tại được trong cái vòng
xoay của cuộc đời. Như cục đất sét đỏ kia, nó luôn kêu oan phàn nàn về thử thách
mà nó phải đối diện, rồi hét lên nào nên vì quá sức chịu đựng của nó. Nhưng bạn
ơi, Đừng như cục đất sét hèn nhát kia nhé, tôi tin rằng mọi khó khăn sẽ được giải
quyết nếu bạn có lòng tin, sự bản lĩnh kiên trì. Khi một cánh cửa đóng lại, sẽ có vô
vàn cánh cửa khác mở ra, chào đón, mời gọi bạn, hãy nhìn đời qua lăng kính màu
hồng để khó khăn được dễ chịu hơn, đó cũng là kim chỉ nam giúp con người thành
công.
Cuộc sống luôn ẩn chứa trong nó những điều trắc ẩn về thực tế phũ phàng.
Nhưng vẫn Ánh lên đâu đó Vầng Hào Quang giúp con người hiên ngang tiến về
phía trước. Nếu con người đẩy mạnh mẽ tự tin thì chắc chắn rằng mọi khó khăn sẽ
được vượt qua. Nếu cục đất sét Kia mạnh mẽ đủ bản lĩnh thì chắc rằng nó sẽ không
kêu ca phàn nàn liên tục. Nhưng kìa cuối cùng nhờ bàn tay khéo léo của con người
mà đó là đã trở thành một ấm trà vừa đẹp, vừa có ích cho người khác. Người thợ
khéo tay kia như là một ân nhân, một ánh sáng trong đêm tối. Soi đường, dẫn lối,
vì vậy ta hãy tin rằng, mọi khó khăn đều có hướng giải quyết, nên hãy tiếp tục gắn
gương và vượt qua. Cục đất sét tưởng chừng vô dụng kia cũng được làm thành một
tách trà, mang lại lợi ích cho cộng đồng.
Câu chuyện của tách trà đã dạy ta nhiều bài học sâu sắc, là hành trang để
chúng ta bước vào đời đầy tự tin, mạnh mẽ, đường đi khó không khó vì ngăn sông
cách núi, mà khó vì lòng người ngại núi e sông. Đường đời nhiều chỗ bằng phẳng,
nhưng cũng không ít chỗ gập ghềnh, hiểm trở, nhưng dù sao ta vẫn phải bước tiếp
tiến về phía trước. Gặp khó khăn ta không hề chùn bước, mà chỉ cho ta thêm sức
mạnh để vượt qua. Nếu bạn khao khát có được những thứ mà bạn chưa bao giờ có,
thì bạn phải chấp nhận với việc làm những thứ mà bạn chưa bao giờ làm. Đó là bài
học về lòng dũng cảm, tự tin để chiến thắng bản thân, vươn tới những đẳng cấp của
thế giới. Cuộc sống của bạn ngày hôm nay là kết quả từ thái độ sống và sự lựa
chọn của bạn trong quá khứ. Cuộc sống của bạn ngày mai là kết quả từ thái độ
sống và sự lựa chọn của bạn ngày hôm nay.
“Không có gì khó
chỉ sợ lòng không bền
Đào núi và lấp biển
Quyết chí ắt làm nên”.
Đó là những ca từ vang lên để hun đúc tinh thần của thanh niên chúng ta,
hãy đủ mạnh mẽ, đủ bản lĩnh để lao động, làm việc và bạn sẽ nhận lại được hoa
thơm, trái ngọt mà cuộc đời ban tặng. Cuộc sống không được tính bằng số lần
chúng ta thở, mà bằng những giây phút ta được nín lặng để tận hưởng những điều
kỳ diệu của cuộc sống. Hãy có niềm tin vào bản thân, để thấy cuộc sống này thật
đẹp, thật ý nghĩa, hãy coi đó là điểm tựa để tiến bước trên con đường mà mình đã
lựa chọn. Bởi có ai đó từng nói, “hãy cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ nâng bổng cả thế
giới thế giới”, sẽ thay đổi nếu bạn chịu thay đổi, vì chinh phục những đỉnh cao của
nhân loại. Những câu chuyện của tách trà một lần nữa khẳng định sức mạnh của
con người có thể chiến thắng cả thiên nhiên vũ trụ nói như một bài học không bao
giờ ngừng thôi thúc con người cố gắng để phát triển còn là bài học về lí tưởng sống
của thanh niên thế hệ trẻ hiện nay cần phải dám mơ ước dám thực hiện để bắt kịp
xu hướng hiện đại hóa đất nước. Để ghi tên mình trong công cuộc xây dựng chủ
nghĩa xã hội. Muốn xây dựng Chủ nghĩa xã hội cần những con người xã hội chủ
nghĩa những lời ca trong “khát vọng” đã khẳng định. “Hãy sống như đời sống, để
biết yêu nguồn cội, hãy sống như đời sống, vươn tới những tầm cao”. Hãy dám mơ
ước để chinh phục những tầm cao của tri thức của trí tuệ đó là thái độ sống tích cực
một biểu hiện của sống đẹp. Sống đẹp có nhiều khía cạnh, nhưng riêng tôi, tôi cho
rằng, sống đẹp là sống có mục đích, lý tưởng, bản lĩnh, kiên cường để vượt qua
mọi khó khăn trên đường đời. Đó là sống có ý nghĩa, khẳng định sự tồn tại của bản
thân, hãy có ước mơ, lý tưởng để sống không thua kém ai trên đời. Dù cho là sóng
gió, dù cho là rất khó, dù cho cuộc sống đưa ta đi nơi nào thì hãy luôn mạnh mẽ lên
nhé bạn, sẽ đẹp hơn trong mắt người khác đấy.
Câu chuyện đã dạy cho ta nhiều bài học về niềm tin, sức mạnh, sự bản lĩnh
để vượt qua khó khăn. Để thành công còn cần thêm ý chí, nghị lực, lòng kiên nhẫn.
Bởi vì mọi cánh cửa đóng lại thì lòng kiên nhẫn là thứ được dùng đến. Khó khăn
không làm ta chùn bước, mà chỉ cho ta thêm sức mạnh. Cục đất sét kia đã thiếu tự
tin, bản lĩnh, sức mạnh để vượt qua những khó khăn. Nhưng nhờ người thợ khéo
tay, nó đã trở thành tách trà có ích. Con người phải trải qua giông tố, chứ không
được cúi đầu trước giông tố.
Câu chuyện của tác giả một lần nữa mang lại cho người đọc báo suy ngẫm
về cuộc sống. Hãy biết vượt qua khó khăn để thấy được giá trị thực sự của bản
thân, đừng hèn nhát như cục đất sét jia nhé. Bởi thực tế phũ phàng không theo ý
muốn con người. Những con người hèn nhát rồi sẽ bị xã hội đào thải, sẽ nhận được
số không tròn trĩnh. Hãy mạnh mẽ, bản lĩnh để đối đầu với sóng dữ, lái con thuyền
của cuộc đời mình trên đại dương đầy trắc ẩn.
Đủ nắng hoa sẽ nở, đủ gió chong chóng sẽ quay, đủ yêu thương hạnh phúc
sẽ đong đầy./.
Đề bài 5:
Anh chị hãy viết bài văn nghị luận bàn về chủ đề “Người chiến thắng”.
Bài làm:
Trong cuộc sống, ai trong mỗi chúng ta cũng gặp những thử thách gian lao.
Những cái gai nhọn sắc bén bao vây, để vượt qua được ta phải thật sự khéo léo,
tỉnh táo trong mỗi bước đi và mạnh mẽ dẫm đạp lên bóng tối. Chỉ có như vậy ta
mới có thể chạm tới được mặt trời, chạm tới được chiến thắng mà ta thực sự xứng
đáng thuộc về, để có thể khẳng định cho mọi người thấy rằng ta là người chiến
thắng.
Chiến thắng thực sự không phải là một điều xa vời, nó ở rất gần ngay trong
chính tầm tay mỗi người. Chiến thắng là khi đã đạt được một điều gì đó, ta cố gắng
nỗ lực phấn đấu mà đạt được, chứ không phải do ai mang tới hay cướp được một
chiến thắng nó sẽ bù đắp được hàng ngàn đau thương, xoa dịu đi những vết xước
về thể xác lẫn tinh thần. Nhưng mấy ai làm được điều đó để bước tới được thành
công của con người. Chúng ta phải cố gắng kiên trì một cách tuyệt đối, Chớ thấy
giông bão, sóng gió mà cho phép mình dừng bước. Phải hiên ngang đi qua nó,
chiến thắng chính nó. Một con người mà thấy khó khăn là đầu hàng thì chắc chắn
sẽ khó có thể ngửi được mùi chiến thắng, và chiến thắng chỉ đến với những người
biết quý trọng từng cơ hội, biết vực mình dậy trong vũng bùn và gội sạch mình,
khoác cho mình một bộ quần áo mới chứ không phải ngồi đó chờ ai đó đến cứu
mình.
Cố gắng càng nhiều chiến thắng càng vẻ vang, đời không cho ai một thứ gì
cả, có làm thì có ăn, có nỗ lực ý chí thì ắt sẽ thành công. Cái gian lao ấy, khổ cực
ấy nó chỉ là những hòn đá nhỏ thử thách bản thân. Cái chiến thắng vinh quang
không nhất thiết phải để cho mọi người biết, ngưỡng mộ, chiến thắng tạo ra những
vật chất mà chiến thắng chính bản thân mình mới là chiến thắng vang dội vượt qua
bao nhiêu trở ngại tối tăm, đánh thắng được bao nhiêu con ác quỷ để thiêu thân
được sống. Nhưng vì chiến thắng mà con người ta bất chấp tất cả, hi sinh tất cả để
đổi lấy chiến thắng. Có những người chiến thắng sẽ được mọi người quý trọng
nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, yêu mến, nhưng sẽ có những người chiến thắng
không làm thay đổi được gì và cái chiến thắng vì gian lận mà có, không phải vì bản
thân mình đạt được thì quả thực gục ngã. Để rồi khi một ngày nào đó bạn nhìn lại
thực sự mình chẳng còn gì, chẳng có gì chỉ là một danh hiệu với cái vỏ bọc bên
ngoài, mà ruột rỗng tuếch một điều đáng xấu hổ với bản thân.
Mấy hôm nay tôi bạn chưa thực sự chiến thắng, nhưng biết đâu một ngày
nào đó bạn sẽ chiến thắng và làm được. Chỉ cần bạn tin tưởng vào chính bản thân
mình, cho mình một cơ hội chính đáng và nuôi dưỡng cái ước mơ ấy một cách
nghiêm túc. “Hãy cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ nhấc bổng cả thế giới lên”, con
người sẽ mạnh mẽ hơn nếu tìm thấy cho mình một chỗ dựa, một hướng đi có lí
tưởng, đừng chọn cho mình một cái ngõ cụt và tự hào. Tạo cho mình phải biết
vươn lên mạnh mẽ, vượt qua các khoảng thời gian chung bước thì tương lai mới có
thể ngẩng đầu cao chào đón tia nắng ấm áp, xóa tan đi các âm u lạnh lẽo đen tối
của tâm hồn.
Con đường dẫn đến màu hồng là một quãng đường dài, mà khi bước chân
vào rồi phải có một ý chí, tinh thần thép, đôi khi sẽ có sẽ bị quật ngã, bắt nạt làm
tinh thần ta dặn dần. Nhưng hãy vươn dậy và cho nó biết rằng ta không phải là kẻ
dễ bị gục ngã, ta có thể bị thất bại chứ không thể đánh bại. Dù biết nó có khó khăn,
nhưng đó là một quy luật tự nhiên, “có cho thì mới có nhận”, và cố gắng hi sinh
mới thấy có thành quả. Chủ đề “Người Chiến Thắng”, nó không phải là chủ đề chỉ
dành riêng cho những người trưởng thành, mà nó nói về vấn đề cho mỗi học sinh,
ai cũng cần “Chiến Thắng” và tôi cũng vậy. Học tập là cách tốt nhất để chúng ta
thay đổi bản thân, nhưng tại sao người học giỏi, người học chưa thực sự tốt, không
phải do bẩm sinh hay gì cả, mà là do chính bạn. Một câu chuyện của người anh
hùng đã làm cho tôi tin vào điều đó, sức mạnh của người là bất diệt, sẽ mạnh mẽ
vô cùng nếu ta tạo cho mình một động lực thực sự, một là niềm tin vào bản thân,
tui là một học sinh ngủ ngồi trên ghế nhà trường, luôn quậy phá, xa lánh văn. Việc
học 3 năm cấp 3, những ngày tháng đi học là những ngày mà bây giờ nghĩ lại anh
ấy luôn nuối tiếc, Anh thấy có lỗi với bố mẹ và và chính bản thân mình, nhưng vì
niềm tin cũng vì cha mẹ, mà anh ấy đã thay đổi cố gắng làm lại cuộc đời, ôn thi và
phấn đấu đậu đại học. Anh kiên trì học tập, nhốt mình đưa mình vào khuôn khổ, tắt
điện thoại, cả một năm chỉ để chuyên tâm vào học, không muốn lãng phí thời gian.
Và điều anh mong muốn cũng đã đến, vì mạnh mẽ anh đã chiến thắng được bản
thân mình và tôi nghĩ không gì là không thể. Chỉ cần bạn có ý chí, có nỗ lực thực
sự, từ đó tôi cũng có cách nhìn nhận về bản thân mình khác hơn, mình có thời gian
hơn. Anh ấy có đủ khả năng làm lại, vậy tại sao không thay đổi đi? đừng để thời
gian trôi đi một cách mở nhạt, mà khi nghĩ lại ta phải hối hận về điều đó, hối hận
khi người ta chiến thắng. Còn mình mãi mãi là kẻ thua cuộc, thua không phải là
trên hết, là từ bỏ, chán nản. Mà chỉ là một khởi đầu mới, cơ hội mới cho chính bản
thân mình.
Cảm giác chiến thắng thật hạnh phúc, nếu chưa được tận hưởng thì quả là
một nỗi buồn. Dù “Chiến Thắng” nhỏ hay to, các bạn cũng phải cố gắng vượt qua
nhé. Khẳng định cho mọi người thấy rằng, tôi là tôi và tôi sẽ cố gắng để đạt được
mong ước ấy. “Ngày ấy, ngày ấy sẽ không xa, và chúng ta là người chiến thắng”,
những câu hát hay và có ý nghĩa vô cùng, như một liều thuốc bổ, cổ vũ, khuyến
khích chúng ta vượt qua.
Tóm lại chiến thắng, hạnh phúc, nhưng để đạt được hạnh phúc thì ta phải nỗ
lực, phấn đấu không ngừng vượt qua, trà đạp lên tối tăm để chứng minh về hướng
tới mặt trời, nơi có thể cho ta khát vọng và ước mơ thiết thực.
Đề bài 6
“Muốn chuẩn bị tốt cho tương lai, cách tốt nhất là đem trí tuệ và nhiệt tình
để làm tốt công việc hiện tại”. (W.osler).
Đã từng có ý kiến cho rằng “Tương lai phụ thuộc vào rất nhiều điều nhưng
chủ yếu là những việc bạn đang làm ngay trong thực tại”. Đúng như vậy con người
sinh ra và lớn lên ai cũng mong muốn hướng về cuộc sống sau này tướng về niềm
vui và sự hạnh phúc phía trước. Nhưng ít ai hiểu rằng hoàn thành được điều đó là
cả một sự nỗ lực ở hiện tại, thậm chí ngay cả những việc rất nhỏ bé. Bàn về điều
này W.osler đã cho rằng “muốn chuẩn bị tốt cho tương lai, cách tốt nhất là đem trí
tuệ và nhiệt tình để làm tốt công việc hiện tại”.
Cuộc sống là một chặng đường dài, mỗi người trên chặng đường đó ai cũng
mong muốn về đích một cách thành công và đầy rực rỡ. Tương lai của mỗi người
có thể hiểu như vậy, đó là những điều của ngày mai, của ngày nay, những điều
chưa xảy ra. Theo Osler muốn chuẩn bị tốt cho những điều đó cần có “trí tuệ”, tức
là sự thông minh, bản lĩnh, óc sáng tạo, tư duy và nhiệt tình, thực sự đam mê tâm
huyết với hiện tại, khoảnh khắc nơi mình đang sống, đang cống hiến và làm việc.
Như vậy nhận định của Osler đã đưa ra một phương hướng hoàn toàn đúng đắn
trong cuộc sống, đó là muốn những điều may sau diễn ra tốt đẹp, suôn sẻ ta cần tốt
mọi sự việc bằng sự tư duy, sáng tạo, cùng lòng tâm huyết, nhiệt tình.
Cuộc sống của con người luôn là những điều thú vị mà không ai biết trước
được, đặc biệt điều đó càng đúng đắn hơn với tương lai. Vì vậy nếu có trí tuệ, có trí
thông minh và óc sáng tạo, để thực hiện ngay với công việc hiện tại, thì chắc chắn
tương lai sẽ không nằm ngoài dự định của chúng ta. Trí tuệ đem đến cho con người
khả năng suy đoán, suy luận, giúp con người có cách nghĩ sâu rộng về nhiều chiều
nhiều hướng khác nhau. Sự suy nghĩ đó khiến cho mỗi người trở nên nhanh nhẹn,
thích nghi kịp với sự thay đổi của cuộc sống, không chỉ vậy, nếu có trí tuệ vững
vàng, lập trường chắc chắn sẽ giúp cho con người có một bản lĩnh quyết đoán cao.
Đây là một trong những yếu tố quan trọng tạo nên sự thành công của mỗi người,
hơn nữa trí tuệ là nền tảng quan trọng, là trang bị không thể thiếu vào hành trang
cuộc đời. Sinh thời Bác Hồ đã luôn đặt song song mối quan hệ giữa tài và đức, cho
thấy người rất coi trọng cái tài, hay cái trí trong mỗi chúng ta. Trí tuệ của một con
người chưa hẳn được đo trên nhiều lĩnh vực, mà miễn sao có tài ở một lĩnh vực,
một khía cạnh thì cũng đáng quý.
Những theo Osler cần trí tuệ không thôi chưa đủ, mà bên cạnh đó ta cần phải
có lòng nhiệt tình đối với công việc. Đó chính là yếu tố quan trọng, là thước đo để
đánh giá xem mỗi người có thực sự đam mê, tự hào với việc mình làm. Người có
lòng nhiệt tình thường rất say mê với công việc, đem hết những gì mình có để phục
vụ cho công việc, trong đó có trí tuệ. Thậm chí những người có lòng nhiệt tình cao,
họ sẽ dám hi sinh cả quyền lợi của mình cho công việc, điều đó khiến mọi việc
thành công ngoài mong đợi. Ngược lại nếu không có lòng nhiệt tình, đam mê với
công việc, thì dường như cuộc sống rất chán nản, vì vậy việc làm sẽ kém hiệu quả,
con người bị ép buộc đó rồi cũng chỉ như con robot được lập trình sẵn. Nói như
Lênin “nếu coi cuộc đời là những thú vui thì chúng ta sẽ tìm được niềm vui bất tận,
còn xem cuộc đời là công việc cực nhọc ta chỉ là lao động khổ sai”. Con người cần
nhìn cuộc sống bằng sự đam mê, nhiệt tình, để có thể hoàn thành công việc một
cách toàn vẹn. Nếu không làm, sao làm tốt được. Hiện tại thì tương lai chỉ là điều
viển vông, ước mơ cũng mãi chỉ là mơ ước, cuộc sống chỉ như một sợi dây dối mãi
mãi không thể gỡ ra, bởi điều gì cũng cần yếu tố gốc rễ của nó. Và gốc rễ của
tương lai chính là hiện tại.
Trong thực tế cuộc sống, ta đã gặp biết bao tấm gương đã thực sự nỗ lực với
công việc của mình, để rồi đạt được những điều rực rỡ mà ai cũng phải tôn vinh và
ngưỡng mộ. Tiêu biểu trong số đó là nhà soạn nhạc vĩ đại người Đức Beethoven,
sinh ra đã bị khiếm thính, rồi câm và điếc hẳn, nhưng bằng trí tuệ bẩm sinh, cùng
với đó là sự nhiệt thành trong công việc, luôn luôn cống hiến để có thể có niềm
vui, ông đã trở thành nhà soạn nhạc vĩ đại của toàn thế giới. Ông chính là biểu
tượng quan trọng trong buổi âm nhạc giao thời, cùng với những bản nhạc bất hủ
lưu chuyển muôn đời. Hay với kình ngư Nguyễn Thị Ánh Viên, cũng là một hình
tượng điển hình, từ lúc còn nhỏ được gia đình dạy cho bơi lội, với những cách,
những kỹ thuật bơi tinh tế, nhưng Ánh Viên đã ghi nhớ rất nhanh và chính xác.
Cùng với đó là sự nhiệt huyết, đam mê của tuổi trẻ và môn bơi lội. Ánh Viên đã rất
cố gắng luyện tập và quả thật kết quả cô đã đạt được đã không phụ gia đình xã hội
và chính bản thân của mình. Đó chính là tấm huy chương vàng danh giá ở Thế vận
hội Seagame, một hội thi thể thao mang tính toàn cầu. Quan niệm của W.Osler quả
thật là một quan niệm hết sức mới mẻ, và đúng đắn. Trí tuệ và sự nhiệt tình chính
là hai yếu tố quan trọng để góp phần tạo dựng tương lai của con người. Nếu thiếu
trí tuệ, thì con người chỉ là một cỗ máy được lập trình sẵn, có thiếu sự nhiệt huyết
đam mê, thì cuộc sống chỉ như là bắt buộc, là cưỡng ép, từ đó không có niềm vui
và sẽ thiếu những hành động bộc lộ tài năng của mình. Hai yếu tố này cần được đặt
song song và cần được phát triển nuôi dưỡng. Thiếu một trong hai yếu tố đó, thì
con đường về đích, con đường đến với tương lai sẽ trắc trở, khó khăn hơn rất
nhiều. Tuy nhiên cũng cần đặt hai điều, hai yếu tố đó vào trong hiện tại. Cuộc sống
là không chờ đợi, vì vậy trí tuệ không thể ấp ủ lòng nhiệt tình, không thể để mai
sau. Nếu ngay trong đời thường, ta biết mà vận dụng thì cuộc sống sẽ là niềm vui
và tương lai sẽ là sự thú vị.
Nhưng trong xã hội hiện nay, bên cạnh những người đem hết tài năng, trí
tuệ, lòng nhiệt huyết của mình để hoàn thành tốt công việc, thì vẫn còn một số
người không chịu rèn rũa nó cho chính bản thân mình. Tương lai là điều mỗi chúng
ta quyết định, Vì vậy ngay trong thực tại chúng ta cũng đang có thể hướng tới
tương lai, làm việc vì tương lai. Lối sống không mong đợi tương lai, không rèn rũa
trí tuệ, không có lòng nhiệt tình trong công việc là một lối sống đáng phê phán và
lên án. Lối sống đó sẽ giết chết chính chúng ta, ảnh hưởng đến gia đình và xã hội.
Ý kiến của Osler đã đặt ra yêu cầu đối với con người trong cuộc sống. Mỗi
người cần phải có trí tuệ, tài năng, lòng nhiệt thành để hoàn thành tốt công việc
hiện tại, đó chính là con đường ngắn nhất dẫn chúng ta đến một tương lai tươi
sáng, tốt đẹp. Mỗi người nếu học hỏi kinh nghiệm, sống vui vẻ, xem nhẹ khó khăn,
thử thách, nhiệt huyết với công việc. Thì cuộc đời sẽ vui vẻ hơn, tương lai sẽ là cái
đích mà ai cũng mong muốn chinh phục được. Sống cần phải biết hướng tới tương
lai và chinh phục được nó. Bản thân đang là học sinh ngồi trên ghế nhà trường,
mỗi chúng ta cần phải học hỏi để tích lũy thêm trí tuệ và kinh nghiệm. Cùng với đó
là sự tôi rèn bản thân, có lòng nhiệt tình để làm tốt mọi công việc được giao. Đó là
trách nhiệm cần có, và phải có để muốn một tương lai tốt đẹp.
Quan niệm “ước mong mà không kèm theo hành động, thì dù ước mong đó
có cánh đi chăng nữa cũng không bao giờ bay tới đích”. Dường Như Quan niệm đó
đã góp phần làm rõ thêm cho ý kiến của Orler. Hành động đó chính là đem lại tài
năng, trí tuệ và lòng nhiệt tình để làm trọn công việc hiện tại. Đó là sự cố gắng của
bản thân để xây dựng mai sau tốt đẹp, trở thành người có ích. Tuy không vĩ đại
nhưng cũng đủ để ta tự hào với xã hội, với chính mình./.
ĐỀ BÀI 7
Đề bài: Cho hình ảnh một cây xương rồng đang cắt bỏ từng cái gai trên
người mình và mỗi cái gai cắt bỏ đi để lại một vết sẹo và khuôn mặt của cây xương
rồng tỏ vẻ đau đớn
Suy nghĩ của anh (chị).
Bài làm
Nếu có ai hỏi tôi rằng, tôi cảm thấy cuộc sống này ý nghĩa và đáng sống nhất
khi nào thì tôi sẽ trả lời rằng đó là khi tôi được là chính mình. Bởi sống đúng với
bản chất con người mình là điều hạnh phúc. Mới đây, tôi có xem được hình ảnh
một cây xương rồng đang cắt bỏ từng cái gai của mình để được như những cái cây
khác. Điều này đã khiến tôi suy nghĩ về một cuộc sống được là chính mình của con
người.
Cây xương rồng trong bức ảnh đang cắt bỏ từng chiếc gai của mình. Mỗi
chiếc gai rơi xuống là một vết thương chảy ra nhiều nhựa cây. Cứ thế, trên thân cây
xương rồng rất nhiều vết sẹo và khuôn mặt nó thể hiện sự đau đớn, buồn bã. Tôi cứ
suy nghĩ mãi về khuôn mặt đau khổ ấy. Khuôn mặt cây xương rồng trở nên như
vậy là vì đau đớn khi tự tạo ra những vết thương hay đau đớn khi phải từ bỏ bản
chất vốn có của mình để trở thành một người khác? Cái gai là sự biến dạng của lá
do cây xương rồng sống ở nơi khô cằn, khắc nghiệt như sa mạc. Lá cây biến dạng
thành gai giúp xương rồng giảm sự thoát nơi nước, giữ sự sống cho mình. Còn
những vết thương khi cây xương rồng cắt bỏ gai là kết quả và những tổn thương
cây xương rồng phải chịu cũng như con người khi từ bỏ bản chất của mình, ép
mình trở thành người khác sẽ là người chịu nhiều tổn thương, đau khổ và tự ti
trong cuộc sống.
Bức ảnh về cây xương rồng đã cho ta một bài học rằng: đừng bao giờ cố
gắng thay đổi bản thân mình để trở thành một người khác. Hãy sống đúng với bản
chất của mình, hãy là chính mình. Có như vậy, cuộc sống của chúng ta mới trở nên
tươi đẹp và ý nghĩa.
Mỗi chúng ta sinh ra đều có những tính cách riêng, sở thích riêng và đặc
điểm riêng. Vì vây, chúng ta cần sống đúng với bản chất để được là chính mình.
Khi ta soi gương, ta thấy hình ảnh của mình trong đó, ấy là nhân hình. Khi ta tiếp
xúc, sống cùng mọi người xung quanh, ta bộc lộ những cá tính, đặc điểm riêng của
mình, đó là nhân tính. Một người có nhân hình và nhân tính đúng với suy nghĩ,
mong muốn và cá tính của mình đó là những người sống thật với chính mình. Như
cây xương rồng, có những cái gai do lá biến dạng, đó là những đặc tính riêng của
cây xương rồng giúp nó có thể duy trì sự sống và phát triển tốt ở nơi khô cằn, thiếu
nước. Người sống thật với chính mình sẽ là người tự tin trong cuộc sống. Khi đã tự
tin trong cuộc sống, ta có thể phát triển nâng cao bản thân một cách tốt nhất. Khi ta
sống thật với chính mình, ta sẽ không phải đội lớp vỏ của ai cả, sẽ thoải mái, yêu
đời, người khác sẽ hiểu được con người mình từ đó bản thân ta có thể tìm được
những người hợp với mình, hiểu và cảm thông với mình, giúp ta tìm được những
tri âm tri kỉ trong cuộc sống. Sống thật với bản chất của mình, không vì một lí do
nào đó mà ép bản thân trở thành người khác, ta sẽ cảm thấy vui và không hối tiếc
về những điều đã trải qua trong cuộc sống.
Con người luôn có xu hướng cầu tiến. Đôi khi ta vẫn cần phỉa thay đổi bản
thân mình một chút để làm mới bản thân, làm mới cuộc sống. Nhưng ta phải hiểu
thế nào là sự thay đổi hợp lí, ta cần giữ và phát huy những cái tốt, thay đổi, loại bỏ
cái xấu. Thay đổi bản thân để chúng ta hoàn thiện bản thân hơn nhưng vẫn phải là
chính mình. Nhưng thay đổi theo cách ép mình trở thành người khác như cây
xương rồng loại bỏ từng cái gai trên người mình lại là điều tiêu cực và không tốt.
Cây xương rồng cắt bỏ gai từ bỏ bản chất của mình, chắc chắn một điều rằng
không những cây phải chịu nhiều vết thương tren thân mà sự sống của nó cũng
không thể diễn ra bình thường, cây không thể phát triển tốt. Người không sống thật
với chính mình sẽ không có cuộc sống viên mãn như ý muốn. Ép bản thân sống
khác với con người mình, ta sẽ cảm thấy không được thoải mái, tự ti, luôn phải
sống giả tạo và phải chịu nhiều tổn thương, áp lực bởi không có gì tệ hại bằng việc
ta soi gương và không còn nhận ra mình là ai nữa.
Tôi có một người bạn, cô ấy cá tính, mạnh mẽ và rất năng động. Cô ấy yêu
một chàng trai. Chàng trai ấy lại thích một cô gái khác rất nữ tính và điệu đà, thích
màu hồng và hay mặc những chiếc váy dịu dàng, dễ thương. Cô bạn tôi quyết định
thay đổi bản thân, thay giày thể thao bằng giày cao gót, bỏ những chiếc quần dài ,
áo thun thành những chiếc váy điệu đà và óc thì luôn thả xuống đầy nữ tính. Cô ấy
đã cảm thấy rất khó chịu vì tóc xõa ra vướng víu, cô không thể năng động khi mặc
váy và bàn chân bị sưng tấy lên và đau nhức. Nhưng khi cô ấy thay đổi, cậu bạn
kia vẫn không động lòng, thậm chí còn nói cô ấy nực cười và làm màu. Bạn tôi đã
phải chịu sựu tổn thương ghê gớm và cô tự nhủ sẽ không bao giờ đánh mất bản
thân mình vì ai nữa.
Những người sống một cuộc sống mà mình không được là chính mình,
không được tự tin về bản thân, thoải mái với tính cách của mình. Đó là những
người cần thay đổi suy nghĩ và lối sống. Mặt khác, những người sống đúng với bản
chất của mình nhưng lại bảo thủ, tự tin thái quá dẫn đến quá lố, thành những người
chỉ biết đến mình mà mặc kệ cảm nhận người khác về mình. Đó cũng là điều
không tốt bởi chúng ta cần thích ứng với xã hội sao hco không mất đi bản chất của
mình mà vẫn là người được tôn trọng, yêu quý.