TÁC PHẨM DỰ THI: TIỂU PHẨM: CÁI GIÁ PHẢI TRẢ
- Tác giả: Nguyễn Thị Hoài Thu
- Sinh ngày: 04/05/1984
- Nghề nghiệp: Giáo viên
- Đơn vị công tác: Trường Mầm non Văn Tố
- Địa chỉ liên hệ: Nguyễn Thị Hoài Thu – Trường Mầm non Văn Tố huyện
Tứ Kỳ Tỉnh Hải Dương.
- Số điện thoại: 016683838409
TIỂU PHẨM: CÁI GIÁ PHẢI TRẢ
Cảnh 1:
Tại công ty PMVN – một công ty chuyên thu mua và tái chế phế liệu. Hôm
nay là ngày công ty đón Tổng giám đốc vừa trở về sau thời gian tu nghiệp tại Mỹ,
tất cả nhân viên trong công ty đều tất bật, khẩn trương chuẩn bị cho màn chào hỏi
thật hoành tráng đối với vị lãnh đạo trẻ tuổi này.
- Tài ( Trợ lý Tổng giám đốc): Mọi người chú ý, hôm nay công ty chúng ta vinh
dự được đón vị lãnh đạo vừa trở về từ nước Mỹ, đây là một lãnh đạo trẻ tuổi
nhưng tài cao trí lớn. Anh ta tốt nghiệp một trường Đại học danh tiếng trên thế
giới. Nhưng…
( Tài nhếch môi nhìn trước nhìn sau) nhưng… cũng…
- Tổng giám đốc (bước vào vỗ vai Tài): Sao anh lại dừng lại, anh nói tiếp đi
- Tài: Dạ em chào Tổng giám đốc
- Nhân viên công ty( cúi người, ánh mắt sợ sệt): Chúng em chào Tổng giám đốc)
- Tổng giám đốc: Mọi người tụ tập ở đây làm gì? Mọi người có biết công ty bỏ ra
bao nhiều tiền trả lương cho các người để làm gì không? Để làm việc, để tạo ra
sản phẩm, để mang về lợi nhuận cho công ty, chứ không phải trả lương để mọi
người sáng cắp ô đi chiều cắp ô về như mấy cái doanh nghiệp nhà nước, mấy
người hiểu không. Ai về việc đấy ngay cho tôi.
Nhân viên vội vàng giãn ra về chỗ làm việc
- Tài: Dạ… tại… tại mọi người muốn đến chúc mừng anh thôi ạ
- Tổng giám đốc: Tôi không cần, tôi chỉ quan tâm đến hiệu xuất công việc, còn
anh anh là ai?
- Tài: Dạ, từ nay em sẽ là trợ lý mới của anh ạ.
- Tổng giám đốc: Vậy tôi với anh vào văn phòng làm việc luôn nhé
Tài lật đật chạy theo Tổng giám đốc vào văn phòng
- Tổng giám đốc: Anh báo cáo tình hình công ty cho tôi nghe
- Tài: Dạ có phải báo cáo chi tiết không ạ
- Tổng giám đốc: Khỏi cần, tôi chỉ muốn anh báo cáo, tại sao trong thời gian tôi
vắng mặt đường ống xả thải của chúng ta bị ngưng xả?
- Tài: Thưa Tổng giám đốc, tại vì dân tình ở đây họ kêu ca, biểu tình và thậm trí
nhờ cả báo trí vào cuộc để lên án về tình hình ô nhiễm môi trường do công ty của
chúng ta gây ra. Nên lãnh đạo địa phương họ yêu cầu chúng ta phải ngưng xả
nước thải. Thưa sếp… thực tế thì nguồn nước thải của công ty chúng ta xả ra đã
gây ô nhiễm lớn đến môi trường, đến sức khỏe và đời sống sinh hoạt của người
dân làng Vạn. Rất nhiều người dân nơi đây đã mắc bệnh ung thư và một số đã
qua đời rồi ạ.
- Tổng giám đốc: Anh dài dòng quá, tôi không cần biết ai bị làm sao cả vì họ
không phải là người thân của tôi, của anh. Cái tôi cần và quan tâm là doanh thu
đem về cao. Tôi nhắc cho anh nhớ, thương trường là chiến trường, đã là kinh
doanh thì phải có cái đầu lạnh và một trái tim vô cảm. Anh hiểu ý tôi nói rồi chứ!
- Tài: Vâng tôi… hiểu rồi ạ, nhưng…
- Tổng giám đốc: Việc của anh bây giờ là xuống bộ phận kế toán lấy tiền và đi lo
chỗ lãnh đạo địa phương đồng thời bịt mồm bọn nhà báo lại. Ngay hôm nay ống
xả thải phải tiếp tục được xả.
- Tài: Nhưng…
- Tổng giám đốc: Nếu anh không làm được tôi sẽ cho anh nghỉ việc
- Tài: Nhưng tôi…
- Tổng giám đốc: Tôi sẽ tăng lương gấp đôi cho anh
- Tài: Dạ vâng tôi đi ngay đây ạ
Tài vội vã bước ra khỏi phòng. Trong khi đó Tổng giám đốc anh ta đi đi
lại lại suy tư, tính toán lên kế hoạch cho một vài dự định mới. Vừa lúc đó có tiếng
gõ cửa.
- Cộc, cộc, cộc
- Tổng giám đốc: Cứ vào…
- Thư ký: Thưa sếp dân làng Vạn đang kéo nhau đến ngày một đông để biểu tình
- Tổng giám đốc: Cô cứ sai bảo vệ đóng cửa công ty lại
- Thư ký: Nhưng họ đã tràn vào tận sân rồi ạ
Vừa lúc đó người thanh niên có làn da đen sạm cõng theo một bà lão xông
thẳng vào phòng Tổng giám đốc.
- Thư ký( cố lấy hết sức đẩy 2 người ra ngoài): Hai người ra ngoài ngay cho tôi
- Tổng giám đốc: Họ là ai?
- Thư ký( lại gần nói khẽ vào tai Tổng giám đốc): Họ là người dân làng Vạn đấy ạ!
- Tổng giám đốc: Mời họ ra ngoài ngay cho tôi
- Người thanh niên (để bà lão ngồi xuống ghế, anh ta tiến lại gần Tổng
giám đốc rồi đập bàn quát lớn): Anh, chính anh là người đã chỉ đạo mở ống
xả thải trở lại đúng không?
- Tổng giám đốc: Là tôi, thì sao?
- Người thanh niên: Anh định giết thêm bao nhiêu người dân làng Vạn chúng tôi
nữa đây?
- Tổng giám đốc: Anh câm mồm lại, anh đang vu khống tôi không giết ai cả.
- Người thanh niên (chỉ vào bà lão): Anh nhìn đi, bà là người dân làng Vạn, bà một
thân một mình không người thân thích, giờ lại phải đang chống chọi với căn bệnh ung
thư phổi quái ác. Bà chỉ là một trong những nạn nhân của các anh mà thôi.
- Tổng giám đốc: Các người nói mà không có căn cứ, tôi sẽ kiện các người.
- Người thanh niên: Các anh cậy có tiền là có thể bao che mọi tội lỗi của mình
ư! Gieo nhân nào sẽ gặp quả đấy. Chính nguồn nước thải từ công ty của các anh
xả ra làm ô nhiễm đến nguồn nước của hàng trăm hộ dân làng Vạn. Trước đây khi
công ty chưa xây dựng ở đây nguồn nước trong sạch người dân khỏe mạnh. Từ
khi công ty đi vào hoạt động, người dân lần lượt bj mắc các bệnh ung thư và rất
nhiều người đã qua đời.
- Tổng giám đốc: Tôi thiết nghĩ thì quá trình hoạt động của công ty là đúng quy trình,
chúng tôi được cấp phép hoạt động. Chúng tôi đã tái chế phế phẩm để tạo ra những sản
phẩm mới có ích hơn cho xã hội đồng thời chúng tôi cũng góp phần làm sạch môi
trường đấy thôi. Tôi hỏi anh chúng tôi sai ở chỗ nào?
- Bà lão ( sau một tràng ho kéo dài bà đứng dậy giọng run run): Nếu xét về mặt khách
quan thì các anh không sai, công ty của các anh đã thu gom phế liệu làm sạch môi
trường, đồng thời giúp cho người dân nơi đây có công ăn việc làm ổn định. Nhưng
đằng sau việc làm đó là một sự thật đau lòng, nguồn nước từ việc tái chế không được
xử lý phù hợp nên đã gián tiếp hại biết bao nhiêu người dân vô tội.
- Tổng giám đốc ( khua khua tay): Thôi, thôi tôi không giải thích nhiều, với tôi doanh
thu đem lại hàng tháng cao là cái mà tôi hướng tới.
- Bà lão: Nhưng tính mạng con người là trên hết.
- Người thanh niên: Anh nói thế mà nghe được à.
- Tổng giám đốc: Nếu hai người lo sợ đến tính mạng thì có thể chuyển đến nơi khác
mà sống. Hai người ra ngoài cho tôi làm việc.
- Bà lão: Anh…anh suy nghĩ lại đi tính mạng hàng nghìn người dân làng Vạn đang
nằm trong tay anh đó.
- Tổng giám đốc: Tôi đã nói rồi, ra ngoài.
- Người thanh niên: Anh đúng là một người không có trái tim, anh vô cảm trước nỗi
đau của người khác. Bố mẹ anh thật bất hạnh khi đã sinh ra anh.
- Tổng giám đốc: Ra ngoài, các người không có quyền được xúc phạm tôi.
Bà lão run rẩy, loạng choạng đứng dậy định nói gì nhưng không kịp nữa rồi, bà
đổ vật xuống nền nhà. Người thanh niên vội vàng chạy lại bế thốc bà lên tay và chạy
như bay đến đến bệnh viện.
- Thư ký: Dạ thưa sếp tôi thấy có sợi dây chuyền này rơi ở dưới đất nơi bà cụ lúc nãy
ngất đấy ạ.
- Tổng giám đốc ( Cầm sợi dây chuyền trên tay anh ta ngắm nghía rồi lẩm bẩm): Một
người dân nghèo khổ như bà ta mà cũng có sợi dây chuyền đẹp đến như vậy.
Anh ta quay sang thư ký quát lớn: Cô còn đứng đấy làm gì chạy theo và trả lại
cho người ta.
- Thư ký: Vâng thưa sếp.
Vừa lúc đó có tiếng chuông điện thoại vang lên, anh ta lại gần và nhấc máy. Đầu
dây bên kia có giọng nói gấp gáp, mặt anh ta bỗng tối sầm lại rồi vội vã ra khỏi phòng.
Cảnh 2: Tại nhà Tổng giám đốc
- Tổng giám đốc: Mẹ… mẹ đừng bỏ con mẹ ơi!
- Bà Lan( mẹ Tổng giám đốc giọng thều thào): Mẹ không thể ở lại với con được nữa
rồi, hôm nay trước khi nhắm mắt mẹ có điều này muốn nói với con…
- Tổng giám đốc: Không mẹ ơi con không muốn nghe gì vào lúc này cả con sẽ đưa mẹ
đến bệnh viện.
- Bà Lan: Không kịp đâu con… mẹ xin lỗi con… vì ích kỷ muốn giữ con là con của
mẹ mà mẹ đã giấu con một sự thật suốt ba mươi năm qua.
- Tổng giám đốc: Mẹ…
Bà Lan run rẩy móc trong túi áo ra một sợi dây chuyền đưa cho anh ta.
- Bà Lan: Đây là sợi dây chuyền của bố mẹ ruột con… còn một chiếc nữa nó ở chỗ mẹ
con. Ta định chôn vùi sự thật nhưng lương tâm ta không cho phép… hãy tha lỗi cho ta.
- Tổng giám đốc( giọng run run): Vậy còn mẹ… tại sao… tại sao con lại ở trong hoàn
cảnh trớ trêu này?
- Bà Lan: Ta sẽ giải thích chuyện này với con sau, đây là tên tuổi địa chỉ trước đây mẹ
ruột con sinh sống, con hãy đi tìm mẹ con ngay đi kẻo không kịp nữa đâu.
Tổng giám đốc anh ta cầm tờ giấy và sợi dây chuyền trên tay, đọc lướt nhanh
qua địa chỉ ghi trên tờ giấy anh ta như chết lặng.
- Tổng giám đốc( ngã khụy xuống đất tay ôm mặt): Đây là sợi dây chuyền của mẹ ta
ư?... làng Vạn… không lẽ nào bà lão lúc nãy lại là mẹ của ta? Dân làng Vạn… mẹ ta là
dân làng Vạn và cả họ hàng của ta cũng đang sinh sống ở đấy ư… trời ơi đúng là oan
nghiệt, oan nghiệt mà. Mẹ ơi con đã giết chết mẹ ruột con và những người thân của con
ở làng Vạn rồi…
- Bà Lan: Con nói sao mẹ không hiểu
- Tổng giám đốc: Mẹ ơi chính con, con là Tổng giám đốc công ty PMVN con là người
đã chỉ đạo làm sai quy trình xả thải, chỉ vì tiết kiệm kinh phí mà con đã nhẫn tâm chỉ
đạo xả thải trực tiếp ra làng Vạn. Mẹ ơi con phải làm sao đây… con sai rồi.
- Bà lan( mắt ngấn lệ): Con thật hồ đồ
- Tổng giám đốc ( nước mắt lưng tròng): Ông trời ơi… tôi đã sai… sai thật rồi… vì lợi
ích cá nhân, vì cái tôi, vì sỹ diện, vì đồng tiền mà tôi đã hại chính mẹ ruột của mình. Tôi
sẽ làm lại từ đầu, tôi sẽ khắc phục hậu quả mà tôi đã gây ra… mặc dù nỗi đau tôi mang
lại cho người dân làng Vạn là quá lớn.
- Bà Lan: Con nghĩ được như vậy là mẹ mừng lắm.
- Tổng giám đốc: Bài học lần này của con thẫm đẫm nỗi đau của mẹ ruột con và người
dân làng Vạn. Con đã rút ra được bài học cho bản thân mình và mong rằng mọi người
cũng dừng vì đồng tiền mà lầm lỡ như con, vì: Hủy diệt môi trường là hủy diệt chính
mình, hủy diệt người thân và hủy diệt nhân loại.
HẾT