Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (33.1 KB, 1 trang )
Phát biểu cảm nghĩ về sáu câu thơ giữa trong bài thơ Bạn đến chơi nhà –
Nguyễn Khuyến.
Sau lời chào vồn vã ở câu đầu, em cứ tưởng cụ Tam Nguyên Yên Đổ sẽ mời bạn dùng mâm
cơm thân mật, rồi hai người sẽ cùng uống trà ngâm thơ. Thật ngạc nhiên khi nghe thấy hoàn
cảnh éo le của nhà thơ:
” Trẻ thì đi vắng, chợ thời xa.
Ao sâu, sóng cả, khôn chài cá;
Vườn rộng rào thưa, khó đuổi gà.
Cải chửa ra cây, cà mới nụ;
Bầu vừa rụng rốn, mướp đương hoa.
Đầu trò tiếp khách, trầu không có”.
Thật trớ trêu làm sao! yêu quý và kính trọng bạn vô cùng mà Nguyễn Khuyến lại không có gì
để thiết đãi, Trẻ không có nhà, tới chợ thì đường xa quá, có gà, có cá ê chề nhưng chẳng thế nào
bắt được. Mâm cao cỗ đầy đã không có mà đến thứ đạm bạc như rau, củ, quả cũng chưa đến
lúc dùng được
Phép tả thực, các tính từ và một loạt những từ chỉ tiếp diễn của hành động đã thổi hồn vào
những câu thơ, khiến chúng vô cùng sinh động. Cái hay, cái tài ở đây tuy mọi thứ đều thiếu
thốn, nhưng em vẫn hình dung ra khung cảnh làng quê êm đềm, vui tươi, sinh động. Phải chăng,
đó là cái thú của thơ ca, câu thơ thứ bảy Nguyễn Khuyến đã khẳng định luôn cái không của
mình:
” Đầu trò tiếp khách, trầu không có”
Phong tục nhân dân ta từ bao đời nay ” miếng trầu là đầu câu chuyện”: khách quý đến nhà cũng
phải có miếng trầu thể hiện sự hiếu khách. Vậy mà cả lễ nghi bình thường như vậy cũng không
có ư? Chẳng lẽ một ông quan có ” năm gian nhà nhỏ thấp le te” với:
” Chim sào tư thổ là nơi ở
Một bó tàn thư ấy nghiệp nhà”
Mà lại nghèo đến vậy ư? Không, đó chỉ là hình thức tự trào, hóm hỉnh của nhà thơ mà
thôi. Ta cảm thấy như sau mỗi câu thơ là nụ cười dí dỏm tinh nghịch của nhà thơ.
Qua bộc bạch tâm tình ấy, em càng khâm phục Nguyễn Khuyến với tinh bạn chân thành,
thắm thiết, không chút giấu giếm. Và hơn cả là cuộc sống thanh đạm, giản dị của một ông
quan yêu nước khước tù lương bổng của triều đình mà cáo quan ở ẩn