Tải bản đầy đủ (.pdf) (2 trang)

CÔ Ơi :: Trường THCS Trần Văn Ơn :: | Tin tức | Nói lời hay làm việc tốt | Giới thiệu các bài cảm nhận về ngôi trường Trần Văn Ơn (tiếp theo)

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (53.84 KB, 2 trang )

Cô ơi!
“Tíc tắc tíc tắc….” một giây, một phút, một giờ, một ngày và một năm.Thời gian cứ thế lặng
lẽ trôi, trôi mãi, không đợi không chờ gì ai cả. Đã ba năm rồi cơ đấy, kể từ ngày tôi ngây thơ
bước những bước đầu tiên vào ngôi trường mến yêu này thì thời gian đã trôi qua như thế!
Trường THCS Trần Văn Ơn.
Tôi, môt đứa con gái gắn liền với con số 14, kể từ lớp 6 đến giờ, tôi đi đâu cũng đều
có bên mình số 14 và năm nay cũng không ngoại lệ. Lớp tôi xưa nay đoàn kết lắm nhé, ba
năm liền học chung với nhau, lại cực kì hiểu ý nhau nữa! Về học tập thì khỏi phải nói rồi,
điểm bọn tôi cao chót vót! Thật đáng tự hào, nhưng những giấc mơ đẹp không thể nào duy trì
mãi được, lên lớp 9………cả bọn chúng tôi bị tách ra, mỗi đứa một nơi, một phương trời.
Danh sách khối 9 đã có, tôi đi cùng đứa bạn thân chen chúc vào để xem lớp của mình
với niềm hân hoan tột đỉnh! Đúng thật là “cái số” của tôi luôn gắn với số 14 thật! Tôi vui vẻ,
tôi hân hoan, tôi háo hức, nhưng rồi đột nhiên tôi lại rơi vào buồn rầu, chẳng có ai học
chung lớp với tôi cả! Tôi phải ở trong lớp mà tôi chẳng thề quen nổi một ai ư? Không, nhất
quyết chuyện này không thể xày ra được! Tôi đi dò, đi hỏi nhưng rốt cuộc, tôi nhận được kết
quả gì? Mỗi đứa lại một nơi rồi!
Bất giác, tôi ghét cái trường này kinh khủng, ghét cái lớp này khủng khiếp – lớp mà
tôi chưa hề được biết, hay được nghe thông tin GÌ CẢ- tôi muốn đổi lớp ngay tức khắc!
Nhưng biết làm sao được, đã như thế rồi thì “than trời trách đất” làm gì?
Tôi đi loanh quanh, thì nghe bọn bạn bảo rằng lớp tôi chủ nhiệm là một cô rất hiền,
rất thương học sinh, thì lòng tôi lại ấm áp được hơn phần nào! Tôi bắt đầu đặt thật nhiều hi
vọng vào lớp mới! Tôi vui vẻ hẳn ra và đi khoe cho mọi người biết lớp tôi vui vẻ thế nào, cô
chủ nhiệm dễ thương ra sao!
Ngày đầu tiên nhận lớp, tôi đã rất ấn tượng với một giáo viên nói giọng miền Nam
khá là vui vẻ. Tôi đã bị ấn tượng bởi một giáo viên, một người giáo có vẻ khó tính nhưng lại
vô cùng “hoạt bát “ và………..đáng yêu. Tôi đã bị cô thu hút từ câu nói đầu tiên: “năm nay
lớp 9 rồi, nên mọi chuyện cũ đều xí xóa, bỏ qua hết, bắt đầu một hành trình mới, một trang
giấy mới”. Tôi bồng yêu cái lớp này da diết, và yêu trường nồng nàn, tha thiết vì đã cho tôi
vào một lớp náo nhiệt, vui vẻ như thế!
Nhưng có vẻ, đi song song bên tôi luôn có những chuyện buồn xảy ra! Tuần đầu tiên,
lớp tôi đứng hạng 3 khối 9, cả lớp vui vẻ, hân hoan, cô càng vui hơn thế! Rồi tuần tiếp theo,


lại tiếp nữa, lại cứ thế trôi qua! Lớp tôi càng ngày càng bị phê bình nhiều, kỉ luật kém, nề
nếp không tốt! Tôi bắt đầu mệt mỏi, lo âu, sợ hãi. Rồi đến ngày bào điểm đầu tiên, tôi thấy
cô không còn vui cười như trước nữa. “Reng…reng…..” Tiếng chuông hết tiết, vào tiết tiếp
theo là sinh hoạt chủ nhiệm, tôi thấp thỏm bước vào lớp chờ nghe con điểm tệ hại của mình!
Cô bước vào lớp, cử chỉ, lời nói ấm áp nhưng không như mọi ngày! Cô cầm phiếu điểm lớp
lên, những nếp nhăn ngày thường không thấy hôm nay lại hiện rõ, tôi để ýthấy tóc cô ngày
càng bạc màu hơn trước, cô từ tốn nói chuyện với chúng tôi, đôi mắt đượm buồn. Đã có
những giây phút, tôi cứ tường là cô sẽ bật khóc, nhưng không cô vẫn giữ thái độ điềm tĩnh.
Cô nói rằng cô buồn lắm, rằng năm nay lớp tệ như thế nào và tôi cũng buồn lắm, buồn lắm
cơ!
Tôi biết được điểm mình khá cao, thế là dủ với tôi rồi! Nhưng với cô thì khác, cô vẫn
buồn như thế, vẫn rầu như thế, và có lẽ vẫn còn đau hơn thế!


Hôm sau, đến tiết của cô, hôm nay chúng tôi sẽ nộp bài. Nộp bài xong, cô nói sẽ điều
chỉnh lại lớp, điều chỉnh lại nề nếp, kỉ luật của lớp! Lần này, cô vẫn bình tĩnh nói chuyện với
chúng tôi, nhưng khác với lần trước, cô đã bật khóc rồi! Cô quay lưng lại, khóc, và khóc,
chúng tôi cũng khóc theo cô, cả bọn đều khóc, khóc vì thương cô, vì trách bản thân mình, vì
buồn cho lớp. Đâu đó quanh tôi thoang thoảng câu nói của một anh lớp 9 năm trước: “Cô
hiền lắm nhưng mà mấy đứa phải ngoan tại vì cô………rất dễ khóc!” . Tôi mím chặt môi, cố
gắng đừng để giọt lệ nào tuôn ra, nhưng không được, càng kiềm thì nước mắt lại càng tuôn.
Cô ơi ,sau này, sẽ không như thế nữa đâu cô ạ, sau này sẽ ngoan hơn và biết nghe lời cô
hơn, sẽ không mất trật tự trong lớp nữa! Và……cô sẽ không phải khóc nữa đâu, cô ơi………
Có thể đây không phải là một bài văn hay, không phải một câu chuyện đặc sắc nhưng tôi
đã viết bằng cả tấm lòng mình! Có thể đôi lúc tôi có rất nhiều giận hờn vu vơ mà chẳng thể
diễn ta thành lời về ngôi trường này nhưng ngay bây giờ tôi muốn hét lên thật to rằng tôi yêu
cái lớp có thể là không hoàn hảo của tôi lắm, yêu cô giáo chủ nhiệm cùng tất cả các thầy cô .

TÔI YÊU NGỒI TRƯỜNG TRẦN VĂN ƠN NÀY BIẾT BAO!
Nguyễn Uyển Nhật Thư Lớp 9 Niên khóa: 2011-2012




×