Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (56.89 KB, 1 trang )
MANG HÌNH GIẤC MƠ
Có những giấc mơ khiến ta khó nhọc bám đuổi cả đời. Có những giấc mơ đơn giản
chỉ là mộng mị một thoáng rồi sau đó lại bị chính ta quên mất. Có những giấc mơ ta chưa
từng nghĩ mình sẽ ước ao nhưng lại được cuộc sống ưu ái trao tặng theo một cách nào đó
đong đầy. Có những giấc mơ ta chưa kịp mơ nhưng nó lại diễn ra một cách hoàn hảo đến
không ngờ. Những năm tháng ấy đã trôi qua như một giấc mơ, cơn mộng lành trong giấc
ngủ REM1 ngắn ngủi của đời người mà khi ta tỉnh dậy từng chi tiết của nó hãy còn sáng
rõ.
Tôi đã đi qua những năm tháng cấp hai ở ngôi trường Trần Văn Ơn theo cái cách
ấy, cái cách mà một giấc mơ vận hành bình yên và êm ả giữa đời. Ở một thì quá khứ nào
đó đã xa, tôi từng thuộc về ngôi trường trăm năm tuổi này, khoảng sân này, những lớp
học này, bàn ghế này… và những đốm hoa lửa cháy lên da diết trên bầu trời này giữa
khung trời tháng sáu. Nên sau 4 năm vô ưu, khi cánh cổng trường này khép lại sau lưng,
tôi bước vào một quãng đời khác, một chút cảm giác bơ vơ và hụt hẫng khiến cho những
ký ức này chợt buốt đau.
Tôi nhớ nhất là những ánh nhìn. Ánh nhìn trìu mến và dài của cô hiệu trưởng ngày
cũ. Ánh nhìn nhanh và vội của cô dạy đội tuyển Sinh lúc dúi vào tay tôi viên kẹo giữa
đám đông học sinh xuôi ngược giờ tan học; ánh mắt này thôi thúc tôi vật vã nuốt trọng cả
cuốn giao khoa Sinh trong 3 ngày để đuổi kịp vòng thi sơ tuyển. Ánh nhìn tràn đầy nước
của cô chủ nhiệm ,dạy văn lớp 9 lúc thông báo tôi thi rớt Prudential Văn hay –Chữ tốt
cấp quận khiến tôi rất sợ mình lại thất bại thêm lần nữa. Tôi cũng nhớ giọng nói nữa.
Giọng nói nhiệt tình, đầy say mê của cô tổ trưởng bộ môn văn cứ như thể thắp lửa bằng
bài giảng. Và những bước chân. Bước chân cô dạy văn lớp 8 tìm đến tận nhà chỉ để hỏi
một câu vội vã “Con tốt nghiệp chưa? Đi làm ở đâu rồi?”
Và cũng chính từ đây tôi gặp được đứa bạn thân quý gắn bó đầu tiên. Mặc dù bây
giờ nó đã cất cánh bay xa khỏi biên giới chữ S nửa vòng trái đất, lòng tôi vẫn cứ cồn cào
nhớ nó mỗi khi nhìn lại những gì thuộc về nơi này.
Lúc này ngồi đây mường tượng lại, mọi thứ vẫn cứ mang dáng dấp của một giấc
mơ… êm ái vô cùng!
Trần Hàng Ngọc Châu ( Lớp 9A8, 2002 -2003, giải nhất HSG môn văn cấp thành phố. T ốt nghiệp