Tải bản đầy đủ (.pdf) (2 trang)

LỜI XIN LỔI MUỘN GỞI THẦY :: Trường THCS Trần Văn Ơn :: | Tin tức | Nói lời hay làm việc tốt | Giới thiệu các bài cảm nhận về ngôi trường Trần Văn Ơn LOI XIN LOI MUON

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (43.37 KB, 2 trang )

LỜI XIN LỖI MUỘN GỬI THẦY

Rồi một ngày con xa rời mái trường thân yêu, xa rời Thầy Cô và bạn bè nơi đây để bước
vào những ngưỡng cửa mới của cuộc đời, con mới thấy nuối tiếc cho những tháng ngày đã
qua…Cái thuở bình yên, mộng mơ tuổi hồng của thời cấp 2, cái lứa tuổi đang chuyển từ trẻ
con thành người lớn đã không còn nữa mà thay vào đó là những nỗi buồn! Nỗi buồn của
những thất bại trong học tập, thi cử rồi xa hơn nữa là nỗi buồn của những lần vấp ngã trước
vòng quay khắc nghiệt, đầy cạm bẫy của cuộc sống hiện thực. Bài học ngày xưa Thầy đã dạy
còn đâu? Bây giờ con đã là sinh viên năm 2 nhưng thật sự con chưa thể đứng vững và đi trên
con đường mình đã chọn…
Thưa Thầy! Khi thời gian trôi qua, con mới nhận ra rằng sự nghèo nàn tri thức là sự thiếu
hụt, mất mát nghiêm trọng cho tuổi trẻ của con và cho dẫu xót xa hối hận thì cũng đã muộn
rồi!
Khi xưa…con đã không hiểu được rằng tuổi học trò đầy mơ mộng nhưng cũng phải đầy
hoài bão cho tương lai. “Bài học chiều hôm ấy” mà Thầy đã dạy chính là điều cần thiết để con
thực hiện hoài bão ấy. Thế nhưng , con đã “lãng quên” và cho vào quá khứ.
Khi xưa…con đã không hiểu rằng tuổi học trò đầy sôi động,vui chơi nhưng không được
quên rèn luyện kiến thức. Những lời Thầy dạy năm xưa, đôi khi con đã cho nó lượn lờ về một
ngăn nào đó trong đầu của mình mà con ít chú ý đến.
Khi xưa…những ngày tháng đẹp tươi, học dưới mái trường Trần Văn Ơn, con đã không
nhớ rằng thời gian đã trôi đi sẽ không bao giờ trở lại! Con đã quên đi sự kì vọng của Mẹ Cha,
công lao của Thầy Cô, con đã mải vui chơi và chỉ biết “Sống cho mình mà không bao giờ mơ
ước. Tương lai ra sao? ” Con cũng không bao giờ tự hỏi điều đó!
Thưa Thầy! Con đã trượt dài sau những thất bại, con đã tự đánh mất mình, con giật mình
và hối hận khi dần nhận ra: mình đã phụ lòng Mẹ Cha, phụ công Thầy Cô đã dạy dỗ.
Xin Thầy tạ lỗi cho con, khi mỗi lần con gặp những khó khăn trong cuộc sống, Thầy vẫn
chia sẻ và khuyên bảo con – lòng con cảm thấy ấm áp hơn và có động lực để vượt qua những
thử thách chông gai của cuộc sống. Thầy đã rất tận tụy vì học trò với mong ước là sự thành
công trong tương lai của những thế hệ học sinh Trần Văn Ơn…Thầy chẳng bao giờ nề hà giải
đáp những thắc mắc và tâm sự của con. Thầy đã sắp xếp giữa bộn bề công việc của Thầy và
dành thời gian để lắng nghe tâm sự và khuyên bào con, cho đến tận bây giờ - con đã là sinh


viên năm 2 nhưng vẫn hay tâm sự với Thầy.
Thưa Thầy! Đến bây giờ con mới hiểu được thì đã muộn rồi, tất cả đã làm phụ lòng Thầy.
Tất cả thật giản dị mà bao lâu nay con đã không nhận ra. Con vô tâm và hời hợt quá phải
không Thầy? Và quả thật, một vài dòng trong bài viết nhỏ này không thể nói lên hết sự tận tụy,
nhiệt huyết cùng tấm lòng vô cùng mà Thầy dành cho học sinh Trần Văn Ơn.


Con xin Thầy tha lỗi cho con, Thầy ơi! Và nếu thời gian có quay lại một lần nữa con vẫn sẽ
muốn là học trò của Thầy và là học sinh của ngôi trường mơ ước mang tên “Trần Văn Ơn”.
Lúc đó, con sẽ cố gắng học tập, rèn luyện nhiều hơn nữa để không làm phụ ơn Thầy! Nhưng
tất cả những điều đó sẽ không thể xảy ra và giờ đây con chỉ biết lặng lẽ cố gắng học tập thật
tốt trên giảng đường, tham gia nghiên cứu khoa học cùng những giảng viên, cố gắng rèn luyện
đạo đức để trở thành một công dân có ích cho xã hội để bù đắp lại những tháng ngày đẹp tươi
được học tại ngôi trường thân yêu cùng với sự dạy dỗ của Thầy nhưng con đã không trân
trọng.
“Nếu có ước muốn trong cuộc đời này,con sẽ ước muốn cho thời gian trở lại” nhưng điều
đó là không thể đúng không Thầy…! Tình cảm Thầy trò sâu sắc này con sẽ luôn trân trọng gìn
giữ và mang theo, mãi mãi trong thâm tâm của con, Thầy xứng đáng là một Thầy giáo ưu tú, là
tấm gương sáng của ngành giáo dục, là người kỹ sư tâm hồn của con. Cuối cùng con xin chúc
Thầy sức khỏe để mãi mãi là người Thầy tốt nhất của con và bao thế hệ học sinh Trần Văn Ơn,
Thầy nhé!
Hà Ngọc Diệp (9A8 2006-2007)



×