Tải bản đầy đủ (.docx) (3 trang)

thuyết thái âm bổ dương

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (37.54 KB, 3 trang )

thuyết Thái âm bổ dương

Đào Kỳ nhìn Phương-Dung nhớ lại, cách nay hai năm, chàng với Phương-Dung thám thính phủ
Thái-thú, thấy Tô Định bày cách uống rượu cùng Ngũ-phương kiếm rồi lập kế bắt giam. Chàng
hỏi Khất đại phu:
– Lão bá chẳng hay cái thuyết Thái âm bổ dương đó như thế nào? Có thực bổ dương không? Hay
chỉ là lối hành lạc dâm đãng của người Hán?
Trần Đại-Sinh gật đầu:
– Thuyết đó đã được bàn đến trong y học, chứ không phải là lối hành lạc dâm đãng đâu. Trong
vũ trụ mọi vật đều phân âm dương. Mặt trời là dương, mặt trăng là âm. Nóng là dương, lạnh là
âm. Nước là âm. lửa là dương, Trong cơ thể người thì ngũ tạng gồm Tâm, Can, Tỳ, Phế, Thận
thuộc âm. Lục phủ gồm Đại-trường, Tiểu-trường, Vị, Đởm, Tam-tiêu và Bàng-quang thuộc
dương. Khí là dương, huyết là âm. Phía lưng là dương, phía trước là âm. Trên là dương, dưới là
âm. Bên phải là dương, bên trái là âm.
Đào Kỳ đã biết về học thuyết âm dương, nên nghe Khất đại phu giảng, chàng không lấy gì làm
ngạc nhiên cho lắm. Còn Hồ Đề, Vĩnh-Hoa, Lê Chân say mê ngồi nghe.
Khất đại phu liền tiếp:
– Đàn ông là dương, đàn bà là âm. Dựng vợ gã chồng là phép Hòa hợp âm dương. Trong đời
sống lứa đôi, tuổi người đàn ông với người đàn bà như thế nào khiến cho chuyện phòng the đầm
ấm? Tuổi nào với tuổi nào khiến cho hai người mạnh khỏe sống lâu? Các y gia đã nghiên cứu
đưa ra thuyết Thái âm bổ dương, nghĩa là lấy âm để bổ dương. Đầu tiên về tuổi tác. Người đàn
ông có đời sống tình dục lâu hơn người phụ nữ. Bắt đầu từ 16 tuổi thì có tinh khí cho đến chết.
Trừ trường hợp bệnh hoạn tinh khí khô hiệt không kể. Còn đàn bà bắt đầu ở tuổi 13, tận cùng vào
tuổi hết kinh, tức là từ 45 đến 50. Các y gia thu thái kinh nghiệm: Về tuổi lứa đôi tốt nhất là đàn
ông hơn đàn bà từ 12 đến 20 tuổi. Nếu căp vợ chồng lấy nhau ở tuổi đó, người đàn ông khỏe
mạnh dẻo dai ít bệnh tật. Người đàn bà cũng thế. Người đàn ông là dương cần có âm chất của
đàn bà để hòa hợp. Nếu người đàn bà lớn tuổi hơn đàn ông, âm chất không đủ hợp với dương
khí. Cả hai người đều hay bệnh tật mau già. Cho nên những cặp vợ chồng lớn hơn từ 12-20 tuổi,
họ sẽ trẻ và sống lâu. Ca dao người Việt mình nói:
Chồng già vợ trẻ là tiên,
Vợ già chồng trẻ là duyên con bò.


Trần Năng tính ngỗ nghịch, nàng được Khất đại phu cưng chiều như cháu nội, nên không úy kỵ
thầy trò. Nàng hỏi:
– Sư phụ! Người đời gọi sư phụ là tiên ông. Con thấy sư phụ tuổi trên 70 mà tóc chưa bạc, răng
chưa rụng, da mặt hồng hào. Chắc sư mầu trẻ hơn sư phụ ít ra cũng đến 15 tuổi.
Khất đại phu gật đầu:
– Sư mẫu nhỏ hơn ta 18 tuổi. Năm nay ta 79 tuổi, mà cơ thể còn trẻ dường này là nhờ ta lấy sư
mẫu trẻ mà được.
Tử-Vân tính trẻ con cũng hỏi Nguyễn Tam-Trinh:
– Sư phụ! Chắc người cũng biết thuyết Thái âm bổ dương? Sư mẫu còn trẻ quá, nhỏ hơn sư phụ
đến 28 tuổi. Sư phụ năm nay tuổi 65 mà trẻ trung như trai 20 vậy.
Mọi người cười ồ lên, Trần Đại-Sinh tiếp:
– Nguyên trong y học thuyết Thái âm bổ dương có thế. Sau này các y gia nghiên cứu rộng tìm ra
Ngũ pháp trường xuân nữa. Người đời không hiểu y học đã cho rằng dơ bẩn hay dâm đãng. Ta
chưa thấy dơ bẩn và cũng chẳng thấy dâm đãng chút nào. Bọn Nho-sĩ chê là dâm đãng, hủ lậu,
thế mà trong phòng the, còn quá tệ hơn nữa. Ngũ pháp là lối tận hưởng xuân tình giữa đôi nam
nữ.


Mai Đạt tuổi còn trẻ, tò mò hỏi:
– Thưa lão bá, chẳng hay Ngũ pháp là gì?
Khất đại phu xua tay:
– Xin lỗi Nam-hải nữ hiệp, xin lỗi mấy cháu gái, để ta giảng giải cho mấy cháu trai biết một chút
về lối ăn chơi của người Hán. Ngũ pháp không phải là Ngũ lệnh của Tô Định đâu. Một là, cứ đầu
xuân phải kiếm cho được một thanh nữ giao hợp. Giữa khoảng tiết dương xuân, lấy nguyên khí
của trinh nữ là người âm, tức là thu được trọn âm khí vào người. Trong năm đó sẽ được may
mắn, sức khỏe tăng tiến dồi dào. Nguồn gốc chỉ có thế, nhưng giới quan lại, phú gia đi mua
nhiều gái trinh về hành lạc quanh năm. Ta nghe Huyện-lệnh Luy-lâu, mỗi ngày phải cung cấp
cho Tô Định, một cô gái tuổi từ 14 đến 18 để y hành lạc theo lối này.
Nguyễ Tam-Trinh nghiến răng:
– Chữ trinh của người con gái đáng giá ngàn vàng, thế mà tên Tô Định hàng ngày hại người.

Không biết từ lúc sang Giao-chỉ tới giờ, nó đã hại bao nhiêu trinh nữ ô danh, thất tiết rồi?
Khất đại phu tiếp:
– Pháp thứ nhất không phải ai có tiền, có quyền là làm được. Pháp thứ nhì, thì hầu như tất cả các
cặp vợ chồng đều biết. Khi người đàn bà được vuốt ve, âm đạo tiết ra một thứ nước trắng, gọi là
âm dịch. Âm dịch là tinh hoa thận khí của người nữ. Người nam dùng miệng hút lấy. Đó là cách
Thái âm bổ dương mà người con trai có vợ cũng phải biết. Cách này không làm hại sức khỏe
người nữ, ngược lại còn làm cho vợ chồng chăn gối thêm đậm đà.
Trần Năng liếc nhìn chồng. Hùng Bảo nheo mắt tỏ vẻ đồng ý. Cử chỉ này không qua khỏi mắt Hồ
Đề. Nàng nhìn Hùng Bảo chúm chím cười thầm như ngụ ý: "Ta đã biết chúng bay làm gì trong
phòng kín rồi".
Khất đại phu nhìn Đào Kỳ, Phương Dung cười:
– Nhưng dù sao trai gái cũng cần phải biết tiết dục. Nếu người nữ được nam sủng ái quá độ ; áp
dụng pháp thứ nhì nhiều quá, khiến cho Thận tinh người nữ bị hư hao. Mà thận thì chủ não, chủ
tủy. Khi thận hư hao, không cung cấp đủ tinh khí cho não, người nữ sẽ bị mất trí nhớ, hoặc suy
nghĩ thiếu linh hoạt. Thận hư hao thì không cung cấp đủ tinh khí cho xương, việc đi đứng sẽ
chóng mệt mỏi. Cho nên cô gái mới về nhà chồng thường ngơ ngơ ngác ngác, ai hỏi gì cũng chỉ
cúi đầu mỉm cười, chỉ vì cô dâu được chồng sủng ái quá mà ra.
Câu nói này làm mọi người nhìn Phương-Dung mỉm cười. Bởi, thường ngày nàng rất thông
minh, lanh lợi, việc gì cũng nghĩ ra được. Thế mà mấy hôm nay nàng thường nói những câu lẩn
thẩn. Nàng luôn ngơ ngơ ngác ngác, cúi đầu mỉm cười.
Trần Năng tính hay đùa nghịch, rất thân với Phương-Dung, đã vỗ lưng nàng nói:
– Sư thẩm khỏi mắc cỡ, cháu cũng qua đoạn cầu hạnh phúc cô dâu mới rồi mà. Này liệu sư thẩm
còn sử dụng võ công được không?
Mọi người cười ồ.
Đương thời, con người sống gần với thiên nhiên như trời mưa, trời nắng, không cần phải dấu
diếm những gì trong đời sống lứa đôi.
Phương-Dung hỏi Khất đại phu:
– Lão bá còn pháp thứ ba là gì?
Khất đại phu cười:
– Pháp này người đời ít ai chịu xử dụng. Đó là uống nước tiểu lẫn của nhau. Khác với pháp thứ

nhất, thứ nhì, khi hành xử cả nam lẫn nữ đều được rung cảm mãnh liệt. Còn pháp thứ ba chỉ một
người được hưởng mà thôi. Đó là người uống.
Trần Năng nhăn mặt:
– Sư phụ! Uống nước tiểu khai chết đi được, lại bẩn thỉu quá, ai mà dám uống.


Khất đại phu vỗ lên lưng đệ tử:
– Con bé ngạnh đầu này, quên hết lời dạy rồi sao? Ta đã nói rằng: Đàn bà mới đẻ, khí huyết đều
hư, cần uống nước tiểu con trai khi sáng mới thức. Hoặc uống nóng, hoặc chưng với nghệ mà
uống, thì sức khỏe mau phục hồi là gì? Bẩn ở chỗ nào? Nhưng về phương thức Thái âm bổ
dương, có đôi chút khác. Vợ chồng trong phòng the, đầu gối tay ấp, tình ý nồng nàn, gần như hai
người là hai bát nước trộn lẫn vào nhau, thì còn biết gì là dơ, là bẩn nữa đâu? Vợ chồng là hai thể
âm dương đối nghịch. Uống nước tiểu của nhau là bồi bổ hỗ trợ lẫn cho nhau. Như đã nói, pháp
này chỉ người uống cảm thấy rung động mà thôi. Nước tiểu còn ở trong người thì không khai, khi
ra không khí mới khai. Vậy cần ghé miệng vào uống thẳng, đừng để nước tiểu ra không khí.
Nghe lời Khất đại phu giảng đám trai trẻ ngồi như sáng mắt ra. Họ cảm thấy như vừa tìm được
một chân trời hạnh phúc mới.
Khất đại phu tiếp:
– Pháp thứ tư trai gái thường áp dụng. Đó là trai hút tinh của gái và gái hút tinh của trai. Gái hút
tinh của trai bất cứ lúc nào cũng được. Còn trai hút kinh của gái, chỉ nên áp dụng vào ngày cuối
cùng của kinh kỳ. Ngày đó tinh huyết mới thực đầy đủ.
Hồ Đề tính ồn ào, không câu nệ, xấu hổ, nàng liếc nhìn Trần năng, Hùng Bảo, Phương-Dung,
Đào Kỳ như dò xét xem mấy người này có áp dụng pháp thứ tư không. Thấy Trần Năng thản
nhiên như thường, Hồ Đề đoán rằng cặp vợ chồng này có áp dụng. Còn Phương-Dung ngơ ngác
nhìn chồng. Hồ Đề biết ngay cặp này chưa áp dụng qua.
Mai Đạt lại hỏi:
– Thưa lão bá còn pháp thứ năm.
Khấ đại phu cười nhìn Đào Kỳ:
– Đào tiểu hữu, pháp này ngươi đã thấy qua khi thám thính phủ Thái-thú. Hồi ngươi đương bệnh
ở nhà ta, ngươi có kể cho ta nghe một lần. Có đúng thế không?

Đào Kỳ gật đầu:
– Trước hôm cứu Ngũ-kiếm, cháu và Phương-Dung vào thám thính phủ Thái-thú thấy Tô Định
áp dụng với Ngũ-kiếm. Nhưng hồi đó, cháu không hiểu rõ nguyên lý này.
Trần Đại Sinh cười:
– Có gì mà không hiểu? Đây là lối hưởng thụ của giới giàu có, quan lại. Họ nuôi nhiều thanh nữ
trẻ đẹp, cho ăn uống toàn thức bổ dương. Họ dùng nước hay rượu đổ vào âm hộ thanh nữ, rồi
ghé miệng vào mà uống. Đây mới đúng là Thái âm bổ dương. Họ làm như vậy sẽ giữ được sức
khỏe lâu bền, sống lâu, trường thọ.
Mai Đạt như bừng tỉnh giấc mơ:
– Cháu nghe Hoàng Đức-Phi, Tô Định dùng phương thức Thái âm bổ dương cho rằng hắn đã bày
đặt ra, không ngờ lại có nguồn gốc y khoa như thế. Dường như tất cả Ngũ pháp của Tô Định chỉ
áp dụng với một mình Sài Phố mà thôi. Bây giờ đến độ mỗi ngày không được y thị đái vào
miệng, Tô Định khổ sở vô cùng. Trong khi Tô Định lo mãi mê trong phòng the với vợ Đức-Phi,
y đã mang quân đi bắt các trang, các động nộp ngà voi, ngọc trai, gỗ quế, cùng vơ vét vàng bạc.
Y muốn làm gì thì làm, Tô Định cũng phải im miệng.
Ghi chú,
Ngũ pháp trường xuân bổ dương, xin đọc Giảng-huấn tình dục bằng y học Trung-quốc của Trần
Đại-Sỹ, do Thuvienvietnam. com, California, USA xb. 2002)



Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×