1.LỜI MỞ ĐẦU
Người Việt Nam ta từ khi biết cắp sách tới trường mấy ai không thuộc,
không khắc ghi lời răn dạy: “Không thầy đố mày làm nên”, “Nhất tự vi sư, bán tự
vi sư”. Người giáo viên có vị trí, vai trò hết sức quan trọng trong đời sống xã hội
nói chung và trong chính cuộc đời mỗi con người nói riêng. Chẳng thế mà Nho
giáo đã sắp xếp, xác lập thứ bậc quan hệ xã hội: “Quân – Sư – Phụ” (Vua – Thầy –
Cha). Cha ông ta cũng nhắc nhở con cháu ghi nhớ ơn nghĩa sâu đậm của những
người có ảnh hưởng, công lao trong cuộc đời mỗi người: Công cha, nghĩa mẹ, ơn
thầy. Và mỗi năm, vào dịp Tết cổ truyền, người ta không thể quên: Mồng một tết
Cha, mồng hai tết Mẹ, mồng ba tết Thầy và hằng năm không quên giành một ngày
đặt biệt để tôn vinh những người ươm mầm tri thức này đó chính là ngày 20/11...
Được mệnh danh là “ nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý ”_ người giáo
viên ngày xưa luôn mang trên mình những chuẩn mực xã hội,là nguồn cung cấp tri
thức chủ yếu cho học sinh. Người thầy giáo luôn là người được xã hội rất mực tôn
trọng, điều đó được thể hiện qua những hành động, cử chỉ, lời nói..
Trong những năm gần đây, sự phát triển mạnh mẽ của công nghệ thông tin cùng
với nhiều ngành công nghệ cao làm biến đổi sâu sắc đời sống kinh tế, chính trị, văn
hoá, xã hội của thế giới. Việc ứng dụng và phát triển công nghệ thông tin đã góp
phần giải phóng sức mạnh vật chất, trí tuệ và tinh thần của cả xã hội, làm cho mọi
khoảng cách trên thế giới ngày càng được thu hẹp; đưa xã hội loài người chuyển
mạnh từ xã hội công nghiệp sang xã hội thông tin, từ kinh tế công nghiệp sang kinh
tế tri thức. Ở đó, con người có khả năng học tập mọi lúc, mọi nơi với nhiều hình
thức, thậm chí chỉ cần một cái máy tính kết nối internet. Do đó, mô hình lớp học,
1
nhà trường, quan hệ giáo dục cũng có nhiều thay đổi. Phải chăng vì lẽ đó mà vai
trò, vị thế của nhà giáo có sự thay đổi ?
Để tìm câu trả lời cho câu hỏi trên, chúng tôi quyết định chọn đề tài này để làm
tiểu luận
Trong quá trình làm bài và chọn lọc thông tin không thể tránh khỏi sai xót. Rất
mong sự thông cảm và đóng góp ý kiến của quý thầy cô để những bài tiểu luận sau
sẽ đạt kết quả tốt hơn. Em xin chân thành cảm ơn!
2.NỘI DUNG
A. Người giáo viên trong xã hội ngày xưa:
1. vai trò của người giáo viên trong xã hội ngày xưa:
Như là một chiếc đèn pin soi sáng, dẫn đường trong đêm tối. Là người đưa
đò đưa khách qua một dòng sông rộng bao la mà ở đó đò là phương tiện duy nhất.
Người giáo viên ngày xưa cũng vậy họ là người có vai trò đặc biệt quan trọng
trong việc đem lại trí thức cho người học. Ngoài sách vở ra thì giáo viên là nguồn
cung cấp tri thức chủ yếu đến với người học. Người thầy được xem như là một
hình mẫu lí tưởng để thế hệ học trò noi theo. Trong con mắt của người xưa thì giáo
viên phải là người có đầy đủ phẩm chất, phải có kến thức bao la, am hiểu tường tận
về mọi lĩnh vực của cuộc sống. Với cách học truyền thống ngày xưa thì thầy giáo
là trung tâm điểm, mọi sự quan tâm chú ý điều hướng vào thầy, thầy đọc trò chép
và nhất nhất làm theo chứ không hề có ý kiến vì trong ắt của học trò ngày xưa thì
những điều thầy nói luôn luôn đúng và cũng không ai có được sự hiểu biết sâu
rộng hơn người giáo viên ngày xưa cả.
2
Quay ngược thời gian trở về thời phong kiến ngày xưa để ta thấy được vai trò to
lớn của những người thầy. Trong xã hội phong kiến, những ông đồ dạy học hay
những người học hành đỗ đạt như những ông Nghè, ông Cống được xã hội rất mực
coi trọng. Họ là những người học chữ "thánh hiền" nên họ luôn có ý thức trau dồi
tài năng và giữ gìn phẩm cách. Vì vậy, xã hội luôn gửi gắm ở họ niềm tin về nhân
cách, tài năng, luôn coi họ là chuẩn mực, là hình mẫu để vươn tới của nhiều người .
Nhiều người nhà dù nghèo nhưng vẫn lo cho con ăn học kiếm cái chữ. Ngày xưa
khi chưa có trường lớp thì học trò đến nhà thầy học, trò mang gạo, tiền quần áo đến
nhà thầy ở luôn vì thế mà người xưa mới có câu: Cơm cha, áo mẹ, công thầy là như
thế. Học trò ở lại và coi đó như là nhà của mình vì vậy mà ngoài vai trò là một
người thầy một người dạy chữ ra thì người thầy cũng như là người cha người mẹ.
Ngoài vai trò dạy chữ dạy văn hóa ra thì người thầy còn đảm nhiệm vai trò của
người cha người mẹ trong gia đình dạy giỗ cách làm người, cách đối nhân xử thế.
Khi có trường lớp rồi thì thầy không dạy tại nhà nữa mà đến trường dạy. Lớp học
ngày xưa chỉ được vài trò nên được thầy quan tâm rất kĩ, thầy có thể hiểu được
hoàn cảnh của từng em, sức học của từng em để có thể có phương pháp dạy giỗ
khác nhau. Những gia đình nào khá giả thì mời thầy về nhà để tiện bề và chuyên
tâm dạy con cái của họ, họ đối đãi với thầy như là một người khách quý như là một
người bề trên, với thái độ hết mực cung kính.
Nhiều người học hành đỗ đạt ra làm quan ở triều đình, thậm chí có người được
thăng tới hàm nhất phẩm, nhưng một khi thời thế đổi thay, bọn nịnh thần tiếm
quyền lộng hành mà họ bất lực không thể can gián được, thì hoặc là họ tuẫn tiết để
tỏ rõ chí khí hoặc là cởi áo từ quan về quê dạy học để giữ nguyên tấm lòng thanh
bạch và để đem hết sở học truyền dạy lại cho hậu thế như: Chu Văn An, Nguyễn
Khuyến... Những nhân cách cao cả đó không chọn nghề nào khác mà chọn nghề
dạy học, bởi qua nghề dạy học, họ có điều kiện để ươm những mầm xanh hi vọng
3
cho ngày mai, muốn đào tạo nên những người có tài để có thể giúp dân, cứu nước.
Họ muốn gửi vào thế hệ học trò của mình tất cả niềm hi vọng rằng: Mai sau những
học trò của mình sẽ thành tài, đem sức lực và sở học của mình để kiến tạo một xã
hội công bằng, thịnh vượng và có thể thực hiện được những ước vọng, trả được
món nợ chí khí tang bồng của người quân tử mà bình sinh họ không thực hiện
được.
Những quan điểm, tư tưởng có tính nhân văn đó đã góp phần hình thành nên những
nếp nghĩ, cách hành động rất kính trọng đối với người thầy, thậm chí vị trí người
thầy còn được xác định cao hơn cả người cha trong gia đình, thể hiện ở câu "Quân,
sư, phụ" có nghĩa về thứ bậc trong xã hội: Trước hết là vua, đến thầy rồi mới đến
cha. Bởi lẽ, cha ông ta hết sức coi trọng việc học, "học là để làm người, biết điều
hơn thiệt, biết lời thị phi". Dù nghèo đến đâu, cha ông ta cũng cố gắng lo cho con
"kiếm năm ba chữ để làm người". Coi trọng đạo làm người, cha ông ta luôn biết
ơn, trân trọng và tôn vinh những người truyền dạy đạo làm người, "Công cha, áo
mẹ, chữ thầy" là 3 nghĩa lớn thể hiện sự tôn vinh công lao to lớn đó của người thầy.
Nhiều người học hành đỗ đạt ra làm quan ở triều đình, thậm chí có người được
thăng tới hàm nhất phẩm, nhưng một khi thời thế đổi thay, bọn nịnh thần tiếm
quyền lộng hành mà họ bất lực không thể can gián được, thì hoặc là họ tuẫn tiết để
tỏ rõ chí khí hoặc là cởi áo từ quan về quê dạy học để giữ nguyên tấm lòng thanh
bạch và để đem hết sở học truyền dạy lại cho hậu thế như: Chu Văn An, Nguyễn
Khuyến... Những nhân cách cao cả đó không chọn nghề nào khác mà chọn nghề
dạy học, bởi qua nghề dạy học, họ có điều kiện để ươm những mầm xanh hi vọng
cho ngày mai, muốn đào tạo nên những người có tài để có thể giúp dân, cứu nước.
Họ muốn gửi vào thế hệ học trò của mình tất cả niềm hi vọng rằng: Mai sau những
học trò của mình sẽ thành tài, đem sức lực và sở học của mình để kiến tạo một xã
hội công bằng, thịnh vượng và có thể thực hiện được những ước vọng, trả được
4
món nợ chí khí tang bồng của người quân tử mà bình sinh họ không thực hiện
được.
Những quan điểm, tư tưởng có tính nhân văn đó đã góp phần hình thành nên những
nếp nghĩ, cách hành động rất kính trọng đối với người thầy, thậm chí vị trí người
thầy còn được xác định cao hơn cả người cha trong gia đình, thể hiện ở câu "Quân,
sư, phụ" có nghĩa về thứ bậc trong xã hội: Trước hết là vua, đến thầy rồi mới đến
cha. Bởi lẽ, cha ông ta hết sức coi trọng việc học, "học là để làm người, biết điều
hơn thiệt, biết lời thị phi". Dù nghèo đến đâu, cha ông ta cũng cố gắng lo cho con
"kiếm năm ba chữ để làm người". Coi trọng đạo làm người, cha ông ta luôn biết
ơn, trân trọng và tôn vinh những người truyền dạy đạo làm người, "Công cha, áo
mẹ, chữ thầy" là 3 nghĩa lớn thể hiện sự tôn vinh công lao to lớn đó của người thầy.
Nói về tình hình đất nước ta sau cách mạng tháng tám, khi mà tình cảnh đất
nước đang lâm vào tình hình vô cùng khó khăn, ta phải đối phó với ba loại giặc:
giặc ngoại xâm, giặc đói và giặc dốt. Trong đó giặc dốt là loại giặc có phần khác
biệt bởi lẽ ta tự đấu tranh với chính ta, ta càng thấy được vai trò của những người
giáo viên trong giai đoạn này có ý nghĩa như thế nào đối với nền giáo dục. Vai trò
khai hóa đất nước lúc bấy giờ được và nhà nước đặt trên đôi vai của những người
thầy người cô. Có thể nói kiến thức là thứ quan trọng nhất và cũng là thứ cần khắc
phục đầu tiên, bởi nếu có kiến thức thì con người ta mới có thể hiểu biết, có
phương pháp tối ưu để mà sáng suốt chống giặc ngoại xâm, mới có kiến thức để
xây dựng đất nước. Ngoài việc cung cấp kiến thức cho người, là người trực tiếp
thực hiện việc xóa bỏ giặc dốt thì người giáo viên còn góp phần gián tiếp vào việc
xây dựng đất nước ngày càng phát triển.
2.Vị trí của người giáo viên trong xã hội ngày xưa:
Từ ngàn xưa, nhân dân ta luôn luôn tôn vinh người thầy giáo và quý trọng
nghề dạy học. Không phải ai cũng có thể làm được công việc đó bởi nó yêu cầu
5
cao không chỉ về tri thức mà còn cả đạo đức, phẩm hạnh. Thầy không chỉ dạy chữ
mà còn dạy “đạo” - Đạo làm người; thông qua dạy kiến thức để giáo dục đạo đức
cho con người. Thầy Khổng Tử xưa cũng giáo dục học trò của mình bằng cách ấy
và bao thế hệ học trò Nho gia đều vận dụng cách ấy mà truyền tải “đạo” của mình.
Vì thế, không phải ngẫu nhiên, nhà trường xưa kia quy định học trò phải xưng
"con" với thầy. Học trò (thậm chí cả phụ huynh) gặp thầy phải khoanh tay trước
ngực, thưa gửi đúng lễ nghi, kể cả người thầy đó không dạy mình. Để được thầy
nhận dạy học, học trò cũng phải thực hiện nghi lễ “bái sư”, “nhập môn” (vái lạy
thầy, xin được theo học đạo Thánh hiền). Nếu gia đình khá giả, mời thầy giáo đến
nhà dạy học cũng đối đãi như với người bề trên. Nghĩa vụ của người học trò đối
với thầy là phải "Sống tết, chết giỗ", như bổn phận của người con hiếu thảo đối với
cha mẹ. Đó là “Đạo làm trò”.
•
Đối với học trò: Thầy cô giáo luôn luôn là thần tượng trong lòng chúng bởi những
kiến thức uyên bác và sâu rộng của mình. Học trò ngày xưa luôn luôn tôn trọng hết
mực đối với người thầy người cô của mình. Ra đường gặp thầy cô lúc nào cũng
cũng khoanh tay, cuối đầu chào hỏi lễ phép. Trong mắt của học trò ngày xưa
những người thầy rất có uy, học trò luôn phải giữ một khoảng cách nhất định đối
với thầy cô giáo của mình, học trò ngày xưa rất sợ thầy cô của mình nhưng cũng
hết mực tôn trọng. Luôn thăm hỏi vào những ngày lễ tết và lấy luôn hẳn một ngày
mùng 3 để làm ngày tết của thầy cô giáo.Những người học trò dù làm ăn sinh sống
ở đâu cũng quay về tìm đến thăm hỏi thầy cô giáo cũ của mình, có những người rất
thành đạt trong cuộc sống, có địa vị xã hội cao hơn cả những người thầy cô giáo
nhưng khi gặp lại thầy cô thì vẫn cung kính như là thái độ của một đứa trò nhỏ đối
với thầy cô mình như ngày nào với tấc cả lòng thành kính và sự biết ơn vô hạn
Cũng trong xã hội phong kiến, tình cảm thầy trò thật thiết tha như cha con
ruột
thịt. Thường xuyên thăm hỏi lúc thầy còn sống, về thăm và tạ ơn thầy khi đỗ đạt
6
làm quan, chịu tang và tổ chức tang lễ khi thầy qua đời, nếu thầy
không
có
người thờ cúng thì nhiều học trò cùng góp tiền xây dựng nhà thờ,
cùng
mua
một thửa ruộng gọi là "Ruộng môn sinh" để lấy hoa lợi hàng năm
cúng
giỗ
thầy ...
Truyền thống "tôn sư trọng đạo" qua hàng ngàn năm đó đã hình thành nên
phương pháp sư phạm một chiều, đặc trưng cho xã hội học tập phong kiến
mà
ngày nay ta gọi là phương pháp "sư phạm quyền uy". Dù sao đi nữa cũng
nên
một nền giáo dục truyền thống rất hiệu quả, đã đào tạo được nhiều hiền
tài,
nhân tài trị nước, cứu nước; tạo nên những thời kỳ thịnh trị, những trang
sử
huy hoàng của dân tộc; những tiền đề để xây dựng xã hội hài hòa, ổn định
và
phát triển; phương pháp sư phạm truyền thống đó đã tạo nên kỷ cương tuân
tuyệt đối của trò đối với thầy và thể hiện sự trong sáng trong quan
phục
một
nét đẹp văn hóa đã được hình thành và gìn giữ hàng ngàn năm qua.
•
Đối với gia đình: Không chỉ có học sinh mà ngay cả phụ huynh cũng rất mực khâm
phục và nể trọng những người thầy giáo bởi lẽ họ hiểu được rằng
:” Muốn sang thì bắt cầu kiều, muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy”Những người
thầy cô giáo rất có uy tính trong mắt phụ huynh, họ chịu ảnh hưởng rất lớn từ
những người thầy người cô trong việc dạy giỗ con cái của mình. Có khi thầy giáo
và cha trở nên thân thiết như hai người bạn cùng nhau tìm cách để dạy giỗ con, trò
của mình nên người. Mỗi khi nhà có tiệc giỗ thì điều mời thầy tới dự và ưu tiên cho
•
thầy vị trí đặc biệt ngang hàng với những người bề trên...
Đối với xã hội: Không chỉ có học sinh, phụ huynh mà toàn xã hội đang hướng sự
quan tâm đặc biệt của mình đến những người thầy người cô. Khi mà Đảng và nhà
nước ta ý thức được vai trò quan trọng của giáo dục trong sự phát triển của đất
nước thì sự quan tâm dó càng được thể hiện rõ nét hơn.Nghề giáo được xã hội
phong tặng với những tên mỹ miều như: nghề cao quý nhất trong những nghề cao
7
quý nhất, nghề đưa đò, nghề ươm mầm trí thức... Trong một năm có 365 ngày thì
đã giành hẳn một ngày đặc biệt để tôn vinh nghề dạy học, một ngày mà toàn xã hội
này hướng về nhà giáo, ghi nhận những đóng góp mà nhà giáo đã mang lại cho xã
hội. Không thế mà trong 3 ngày tết thì lại giành riêng một ngày để làm ngày tết
của thầy, sánh ngang với những bậc sinh thành...
B. Người giáo viên trong xã hội ngày nay
1.vai trò của người giáo viên trong xã hội ngày nay :
Dù là trong xã hội nào, ngày xưa hay ngày nay thì ta không thể nào phủ
nhận vai trò to lớn của nghững người thầy người cô, là người truyền đạt tri thức,
kinh nghiệm sống của mình cho nhân loại. Tuy nhiên với xã hội đang phát triển,
công nghệ thông tin đang ngày càng trở nên phổ biến và thông dụng trong giới trẻ,
khi mà nhu cầu tìm hiểu thông tin của người học không còn bị gò bó với chỉ những
trang sách hay những kiến thức được thầy cô truyền từ thế hệ này sang thế hệ kia.
Từ điều đó có một bộ phận giới trẻ hiện nay có phần không xem trọng vai trò của
thầy cô giáo, họ nghĩ rằng chỉ cần vài thao tác đơn giản trên bàn phím máy tính thì
họ đã có cả thế giới trong tay, biết hết tấc cả mọi chuyện mà quên đi nguồn tài liệu
phong phú từ thầy cô , đó là suy nghĩ và quan niệm lệch lạc của một bộ phận giới
trẻ ngày nay. Nếu nghĩ như vậy thì chúng ta cần chi phải đi học, nhà nước cần gì
phải bỏ ra một khoảng chi phí vô cùng lớn ra để xây dựng trường học, bỏ thời gian
kinh phí ra để đào tạo giáo viên.. Xã hội càng phát triển thì vai trò của những người
cô người thầy trong việc giáo dục có ý nghĩa quan trọng hơn bao giờ hết. Tuy là
chúng ta có thể lấy được những nguồn thông tin một cách dễ dàng từ nhiều nguồn
khác nhau nhưng ai sẽ là người đảm bảo nguồn thông tin đó là chân thực, và liệu
rằng có quá nhiều nguồn thông tin như vậy thì ai là người sẽ giúp ta chọn lọc thông
8
tin cần thiết và loại bỏ những thông tin xấu. Chỉ có thể là những người giáo viên
mới có đủ trình độ, kiến thức mới làm được điều đó.
Khác với ngày xưa nếu như chức năng chính của người giáo viên là truyền đạt tri
thức thì ngày nay người giáo viên còn có thêm vai trò là người hướng dẫn học sinh
thức hiện theo.
Chức năng của người giáo viên ngày nay là dạy học và giáo dục toàn diện cho học
sinh. Trước đây chức năng truyền đạt thông tin, kiến thức của người giáo viên là
chủ yếu và dường như là duy nhất. Đó là vì trong điều kiện khoa học kĩ thuật nhất
là các phương tiện thông tin đại chúng còn hạn chế. Nhà trường và người giáo viên
là người độc quyền nắm tri thức khoa học. Ngày nay tình hình đã thay đổi: Sự
phát triển của khoa học công nghệ, các phương tiện thông tin đại chúng. Do đó
người học có điều kiện để tiếp nhận tri thức không chỉ từ người giáo viên, từ sách
giáo khoa mà từ nhiều nguồn thông tin khác trong cuộc sống. Vì vậy chức năng
truyền đạt thông tin mặc dù vẫn quan trọng và vẫn tồn tại lâu dài nhưng không còn
là chức năng chủ yếu nữa. Từ mục đích đào tạo ra những con người năng động,
sang tạo, có chức năng tự lực giải quyết vấn đề thì chức năng chủ yeus của người
giáo viên là người tổ chức, hướng dẫn quá trình nhận thức của học sinh, quá trình
hình thành những năng lực và những phẩm chất tâm lý cho cuộc sống trong một xã
hội luôn biến đổi mà nhiều điều không biết trước được.
2.Vị trí của người giáo viên trong xã hội ngày nay:
Trong xã hội ngày nay, nghề giáo vẫn là một nghề được xã hội tôn kính, trân
trọng, câu “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư” vẫn được mọi người ghi nhớ và nhắc nhở
nhau, thế nhưng đâu đó trong cuộc sống này, ta đau lòng khi nghe những câu
chuyện về học trò đánh thầy, buông những lời xúc phạm đến thầy cô giáo, tuy
không nhiều nhưng đã để lại một hình ảnh không đẹp trong xã hội. Nó như một cái
9
ung nhọt cần phải loại bỏ để giữ gìn truyền thống đạo đức tốt đẹp của dân tộc, để
nghề giáo luôn giữ được vị trí và vai trò của mình trong đời sống xã hội
Trong xã hội phát triển như ngày nay, học sinh ngày càng bạo dạn hơn trong mối
quan hệ với thầy cô. Cái khoản cách thầy trò dường như không còn nữa. Thầy cô
ngày càng thân thiện gần gũi hơn với học trò của mình. Học sinh không nhất thiết
gặp thầy phải khoanh tay cuối đầu như ngày xưa nữa sự lễ phép được biểu hiện
một cách nhẹ nhàng hơn, cóc thể chỉ là một cái cuối chào, một nụ cười tươi cũng
đủ. Dù sự thể hiện qua bên ngoài như thế nào thì trong mắt học sinh thầy cô giáo
luôn là người đáng tôn kính. Thế nhưng với sự ảnh hưởng của những văn hóa từ
bên ngoài vào nhiều người có thái độ không tốt với thầy cô giáo của mình. Tình
trang học sinh chửi mắng thầy cô giáo đơn giản chỉ vì điểm kiểm tra thấp,bị thầy
cô la rầy, viết thư nói xấu thầy cô dán khắp nơi.. thậm chí tệ hơn nữa là dám đánh
cả thầy cô giáo của mình. Chỉ là một số trường hợp cá biệt nhưng nghe đến chúng
ta không khỏi đắng lòng. Trong con mắt của một số học sinh thì quan hệ giữa thầy
và trò chẳng qua là quan hệ giữa người dạy và học và lấy điểm làm sự ràng buộc
mối quan hệ. Thật đáng buồn cho một số suy nghĩ lệch lạc của một bộ phận giới trẻ
ngày nay.
Một số người cho rằng đạo đức của nhà giáo đang ngày càng bị xuống cấp? Liệu
rằng ý kiến này có đúng có khách quan hay chưa. Đồng ý rằng có một số rất ít các
thầy cô giáo còn tư lợi riêng cho cá nhân, lấy điểm số thành tích ra để tư lợi cá
nhân. Một số người không có đủ phẩm chất đạo đức làm những điều trái với lương
tâm nghề giáo nhưng dấy chỉ là một con sâu làm rầu nồi canh, là hạt các trong sa
mạc, là muối bỏ biển chúng ta không thể đánh đồng tấc cả và nhận xét về nghề nhà
giáo một cách tùy tiện như thế. Phải chăng xã hội ngày nay đang có sự bất công
hay không khi mà một hành động sai trái của giáo viên nào đó liên tục bị phê phán
trên truyền thông và cứ lặp đi lặp lại một nội dung như thế, trong khi những việc
10
làm tốt đáng tuyên dương của người thầy thì lại bị bỏ quên không hề nhắc đến.
Điếu đó vô tình gây ra những ý nghĩ không tốt đẹp trong lòng học sinh, chúng chỉ
nhìn thấy nghe thấy những mặt tiêu cức trong các giáo viên vậy thì lấy đâu ra
những tấm gương để các em học tập và noi theo.
Ngày xưa thầy cô giáo trách phạt học sinh là chuyện thường tình nhưng đó chỉ là
cai phát nhẹ vào tay hay vào mông, đứng úp măt vào tường. Nhưng giờ đây muốn
quở phạt học sinh thì phải nhìn trước nghĩ sau chứ không lại bị gán cho tội danh là
sử dụng bạo lực học đường. Dường như cái uy lực của người thầy ngày xưa giờ
không còn được như trước nữa.
Những ngày lễ tết là ngày để học sinh tưởng nhớ và tôn vinh những người thầy
nhưng trong cuộc sống ngày nay nó không còn nguyên giá trị nữa. Nhiều người lấy
ngày đó là ngày biếu xén, nhờ cậy, điều đó vô tình tạo nên nỗi sợ trong bộ phận
giáo viên liêm chính và những bậc phụ huynh. Có một số ý kiến là có nên giữ hay
bỏ ngày “Tri ân thầy cô”. Có nên bỏ hay không khi đó là ngày mà cả nước hướng
về những người làm công tác giáo dục, bao nhiêu sự cố gắn phấn đấu của cả một
bộ pận giáo viên chủ vì một só hành động không dáng của người khác mà làm mất
đi giá trị của cả một thế hệ nhà giáo hay chăng
Dù xã hội có nhiều biến động, Nhà giáo vẫn là những người được tôn vinh,
kính trọng, nghề giáo vẫn là nghề cao quý trong những nghề cao quý. Chỉ có điều,
những người thầy giáo, cô giáo có làm tốt vai trò, trách nhiệm và lương nghề
nghiệp
đó
hay
không
mà
thôi
Thiết nghĩ, để làm được điều đó những người thầy phải luôn tìm tòi, sáng tạo
không ngừng để tiếp nối một cách xứng đáng thế hệ những người đi trước, không
ngừng rèn luyện, hoàn thành tốt vai trò thiêng liêng đối với xã hội. Đồng thời đổi
mới nội dung, phương pháp giảng dạy, phải năng động, sáng tạo, linh hoạt, có
11
phương pháp làm việc khoa học, có ý chí vượt khó và đặc biệt phải có tâm huyết
với nghề nghiệp mà mình đã lựa chọn. Người thầy không nên tự bằng lòng với
những kiến thức đã có mà phải nâng cao, vươn xa hơn về nhận thức, tiếp cận tốt
hơn với phương pháp giảng dạy tích cực nhằm tạo ra những “sản phẩm” tốt đáp
ứng có hiệu quả nhu cầu của xã hội, của công cuộc xây dựng và bảo vệ Tổ quốc,
CNH, HĐH đất nước. Bên cạnh sự biết ơn và lòng tôn kính đối với người thầy, còn
là sự yêu cầu, đòi hỏi cao của học trò và xã hội đối với những Nhà giáo, hay nói
cách khác, chính là nghĩa vụ, là bổn phận của người thầy đối với học trò và xã hội.
Với tư cách là những người thầy, chúng ta nghĩ gì về trách nhiệm của mình!
3.KẾT LUẬN
Dù là trong xã hội ngày nay hay là ngày xưa thì vai trò và vị trí của người giáo
viên cũng như vậy. Nhà giáo vẫn là nghề được xã hội hết mực tôn trọng và xếp đầu
trong những nghề cao quý. Người giáo viên vẫn là người mang tri thức đến cho
người học, đào tạo thế hệ trẻ đủ đức đủ tài để phụng sự cho sự nghiệp xây dựng
của đất nước, góp phần đưa nước ta ngày càng phát triển xứng đáng với mong
muốn của Bác sánh vai cùng các cường quốc 5 châu. Khác chăng là ngày nay xã
hội thay đổi đòi hỏi con người cũng phải có sự thay đổi cho phù hợp. Xã hội phát
triển thì đòi hỏi người giáo viên cũng phải thay đổi để bắt kịp xu thế của đất nước,
ngoài việc cung cấp tri thức cho học sinh người giáo viên còn phải là người giáo
dục toàn diện cho người học. Để đáp ứng được yêu cầu đó đòi hỏi người giáo viên
không ngừng nâng cao kiến thức trao dồi kĩ năng. Bên cạnh đó người giáo viên
cũng phải biết giữ gìn và phát huy những truyền thống tốt đẹp mà ông cha ta đã
dày công vun đắp. Ngoài ra thì người học và xã hội cần phải có cái nhìn tích cực
12
đúng đắn hơn đối với nghề giáo. Cùng nhau xây dựng một môi trương giáo dục
lành mạnh và một xã hội phát triển.
13