Bài 1:
Ông nội tôi năm nay ngoài bảy mươi tuổi. Tuy vậy, dáng người ông trông thật khỏe
mạnh. Chòm râu dài, trắng trông rất giống chòm râu của Bác Hồ. Mỗi lần ông bê
bé Bi trên tay, bé cứ thích vuốt chòm râu của ông hoài. Mái tóc ông đã bạc trắng,
nước da ông ngăm đen, nhăn nheo. Gương mặt hiền từ với cái nhìn trìu mến trông
ông thật phúc hậu. Mỗi khi ông cười để lộ những chiếc răng trắng thưa thớt. Đôi tai
ông dài và to như tai phật. Người ta thường nói: "Ai có đôi tai phật thì sống rất
thọ". Không biết câu nói đó có đúng không, nhưng tôi mong đúng như vậy.
Tuy tuổi cao, nhưng bước đi của ông vẫn nhanh nhẹn, tối tối ông đi ngủ sớm và
dậy vào lúc năm giờ sáng để tập thể dục dưỡng sinh. Ông tôi rất thích trồng cây.
Những loại cây ông trồng luôn nở hoa quanh năm. Cứ mỗi dịp xuân về, cây đâm
chồi nảy lộc, hoa nở từng chùm đủ màu sắc sặc sỡ làm cho khu vườn trở nên đẹp
đẽ. Khi rảnh rỗi, ông thường kể chuyện cho chúng tôi nghe, mỗi câu chuyện ông kể
thường lôi cuốn chúng tôi vào những giấc mơ tuyệt đẹp.
Đối với hàng xóm, ông đối xử rất tốt, khi gia đình ai có chuyện gì ông đều đến hỏi
thăm và động viên ân cần, vì vậy mọi người trong khu phố đều rất kính trọng ông.
Tuy dã già, nhưng ông rất thương con quý cháu, cởi mở và hòa thuận với mọi
người. Tôi mong ước rằng ông luôn khỏe mạnh để sống lâu và tôi sẽ cố học giỏi để
ông vui lòng.
Bài 2:
Ai cũng có cho mình niềm tự hào. Có người tự hào vì sự nghiệp, có người tự hào
về trí tuê, có người lại tự hào vì có được hạnh phúc. Nhưng riêng đối với em, niềm
tự hào to lớn nhất là có được người ông vĩ đại như ông nội. Một người cả đời chỉ
biết hi sinh, hi sinh cho Tổ quốc, hi sinh cho gia đình – con cái.
Ông nội em từ khi sinh ra đã rất vất vả. Hoàn cảnh gia đình khó khăn, lại anh cả
ông phải gánh vác một phần trách nhiệm với các em thay bố mẹ. Chính vì thế, ông
luôn luôn chững chạc là người có bờ vai vững chắc và vòng tay ấm áp.
Em có xem ảnh trước kia của ông. Ông là một người rất bảnh. Dáng người ông
cao, khuôn mặt chữ điền, tay chân rắn rỏi. Còn hiện tại, ông vẫn rất đẹp lão. Da
ông tuy điểm đồi mồi nhưng vẫn hồng hào. Ông ngoài 70 tuổi nhưng vô cùng
nhanh nhẹn vì thường xuyên tập thể dục. Là một sĩ quan quân đội nghỉ hưu ông
luôn
có
giờ
giấc
sinh
hoạt
khoa
học.
Em luôn thấy hãnh diện về người ông là thiếu Tướng quân đội của mình. Ông đã
có công lao rất lớn trong cuộc kháng chiến chống Mĩ. Chiến tranh đã cướp đi của
ông cánh tay trái vì cứu đồng đội khi nguy nan, nhưng ông chưa bao giờ hối hận vì
điều đó. Huân huy chương của ông em rất nhiều, em thường nói đùa là nó còn
nhiều
hơn
tủ
trang
sức
của
cả
một
hiệu
phụ
kiện.
Còn đối với gia đình, ông luôn dành trọn tình yêu. Rất bận rộn với công việc ở đơn
vị thì ông vẫn luôn về nhà về cuối tuần để thăm vợ con. Đi đâu ông cũng mua quà
về nhà. Bố nói với em là bố luôn cảm thấy mình là đứa con hạnh phúc nhất trên
đời. Hồi nhỏ, ông làm ngựa gỗ cho bố cưỡi, cõng bố đi thả diều, câu cá. Làm rất
nhiều đồ chơi cho bố. Tất cả lũ trẻ trong xóm đều ghen tỵ với tình yêu mà ông
dành
cho
bố.
Em cũng được ông vô cùng cưng chiều, ông trồng hẳn hai cây lớn để em mắc võng
nằm ngủ. Vì đau lưng nên ông không thể làm ngựa cho em nữa, nên ông đã tự làm
hẳn một con ngựa gỗ cho em. Dù chỉ còn có một cánh tay, nhưng không gì có thể
làm khó cựu quân binh. Hình dáng ông mướt mồ hôi trên chán để làm đồ chơi em
sẽ mái không quên. Em yêu ông vô cùng!
Bài 3:
Được sinh ra trên cuộc đời này tôi đã thấy rất hạnh phúc rồi, nhưng được những
người sinh ra mình quan tâm chăm sóc mình thì thôi càng cảm thấy yêu cuộc sống
này biết bào. Và tôi muốn cho cả thế giới này biết rằng tôi rất hạnh phúc. Đặc biệt
ngoài sự yêu thương của cha mẹ, anh chị em trong gia đình thì tôi còn được sụ yêu
mến của ông nội tôi. Ông như một tấm gương sáng để tôi noi theo về phẩm chất và
tích
cách
tuyệt
vời
ấy.
Ông có một khuôn mặt rất đẹp theo như nhiều người nhận xét là như thế. Khuôn
mặt của ông mang một vẻ đẹp rất riêng rất đàn ông và lịch lãm. Cũng chính vi vẻ
đẹp ấy mà bà nội tôi đã phải lòng ông. Gò má hơi cao cộng thêm đôi môi đẹp và
chiếc mồm rộng khiến cho ông tôi thật đẹp cả đến khi ông già đi như bây giờ mà
tôi vẫn thấy được vẻ đẹp đó. Người ta nói đàn ông mồm rộng thì sang phải chăng
ông tôi sang trọng lịch lãm nhờ cái mồm.
Ông tôi giờ đã chín mươi tuổi, ông vẫn hồng hào trông ông như một ông bụt, ông
tiên trong truyện cổ tích chui ra. Mái tóc ông bạc phơ như sợi cước, tùng mảnh
trắng bạc phơ như màu của đám mây. Thỉnh thoảng có những sợi tóc lạc đàn phất
phơ trước gió mềm như mây vậy. Dù già đi nhưng ông tôi vẫn rất khỏe ông vẫn đi
lại bình thường, vẫn mang về cho tôi những món quà kẹo ngon ngọt của trẻ con.
Mắt ông tinh lắm, tôi mới ít tuổi đầu mà đã cận trong khi ông tôi mắt sáng mở to
tròn khi nào mà bị ông dọa cho thì sợ phải biết. ông rất hiền chả bao giờ chùng mắt
với tôi, nhưng khi ông dọa ma thì nhìn đôi mắt to của ông hơi sợ. Ông tôi gầy lắm
chỉ có bốn lăm cân thôi, nhìn thân hình ông chỉ còn có da bọc sương thế nhưng ông
vẫn ngày ngày tập thể dục thường xuyên để giữ gìn sức khỏe.
Trên khuôn mặt ông còn có điểm nhấn là bộ râu. Ông tôi để râu trông thật hiền
lành, bộ râu ấy cũng bạc phơ như mái tóc trông thật như phật sống. Đôi lông mày
cũng chuyển sang màu trắng nhìn ông với mái tóc bộ râu đôi lông mày cùng nước
da hồng hào ấy nhìn thật đẹp lão biết bao. Ong là một người liêm khiết nhất mà tôi
từng thấy. Khi nhà nước tặng ông một mảnh đất trên thủ đô thì ông lại từ chối. Ai
cũng bảo rằng ông quá liêm khiết nêu như ông nhận miếng đất ấy thì bay giờ con
cháu có thể sung sướng trên hà nội rồi. Bởi dẫu gì có một mảnh đất trên thủ đô
cũng rất có giá. Thế nhưng ông nhất định không nhận, ông quả thật là liêm khiết
hết mức. Và điều đó rất đáng để tôi học tập và noi theo. Mỗi khi buồn tôi thường
đến bên ông để vuốt ve mái tóc bạc trắng ây, vuốt râu của ông và nghe giọng cười
khanh khách giòn giã của nội. Những nét đẹp trên khuôn mặt nội hay vẻ đẹp tâm
hồn đều làm cho tôi thấy yêu quý và khâm phục trân trọng nội tôi nhiều hơn.
Bài 4:
Trong gia đình, tôi yêu quý tất cả mọi người, nhưng người mà tôi yêu mến
nhất, kính trọng nhất vẫn là ông ngoại. Bất cứ lúc nào, hình ảnh của ông cũng thật
ngọt ngào trong trái tim tôi.
Ông tôi chưa già lắm đâu, chỉ khoảng bảy mươi thôi. Dáng ông tầm thước như bao
cụ già khác. Khuôn mặt sắt lại với nhiều nếp nhăn của những ngày tháng khó khăn,
vất vả. Gian khổ nhất là những năm tháng trong chiến trường miền Đông Nam Bộ
xưa kia. Khuôn mặt vuông vuông chữ điền, nước da sạm lại với nhiều chấm đồi
mồi, đuôi mắt lại đầy những vết chân chim; vậy mà ông tôi trông vẫn đẹp lão lắm.
Đặc biệt là với tôi, ông quả thật đẹp. Hạnh phúc nhất là được nằm trong lòng ông,
tay vuốt ve chòm râu điểm bạc, ngước nhìn đôi mắt ấm áp, hiền từ của ông. Lúc đó
tôi có cảm giác như đang ở trong truyện cổ tích, như có ông Bụt ở bên với bao
phép màu tốt lành và đẹp đẽ.
Tôi rất thích nắm tay ông, được thấy hơi ấm nóng từ tay ông truyền sang, thật là
khoan khoái. Bố mẹ đi làm suốt ngày, ông với tôi sao mà thân thiết thế. Giọng nói
của ông trầm trầm và rất truyền cảm, bởi hồi trẻ ông đã là một cây” kịch nói nghiệp
dư nổi tiếng của trung đoàn. Chính vì thế, ông ru hoặc kể chuyện, lũ cháu chúng tôi
nghe, chỉ được một lúc là dip cả mắt lại. Ông tôi nhiều con cho nên cũng lắm cháu.
Tôi chưa thấy ai yêu và quyến luyến với lũ cháu như ông. Ông thường thẳng thắn
bộc bạch: Khi có cháu, lại thấy yêu cháu hơn con rất nhiều!”. Lũ chúng tôi cũng
yêu quý và gắn bó với ông lắm. Nhất là tôi, thằng cháu “đích tôn” như ông vẫn trìu
mến gọi vậy.
Lại một bất ngờ nữa khiến các bạn khó tin, chính ông tôi chứ không phải ai khác
trong gia đình này là người ngoại trợ chính. Đứng cạnh Ông, bà tôi trờ nên vụng
về, lúng túng, như bà thường tự nhận “Bà của cháu mồ côi sớm nên việc bếp núc,
nội trợ đoảng vị quá!”. Cứ sáng sớm, sau khi tập thể dục, luyện vài bài dưỡng sinh
là ông lại xách giỏ đi chợ. Ong đâm nghiện những tiếng chào mời, lời kì kèo qua
lại của cái chợ nhỏ nằm tại khu chung cư của chúng tôi. Những thứ ông mua đều
tươi rói, vừa ngon lại vừa đẹp mắt bởi nhiều màu sắc. Ong nấu nướng ngon lắm,
mời các bạn đến nhà tôi mà xem, ông tôi sẽ trổ tài nghệ tuyệt vời của mình để các
bạn thưởng thức. Đố có mà chê nổi.
Tôi còn quên chưa nói tới sự quan tâm đặc biệt nữa của ông mình về tình hình thời
sự trong và ngoài nước. Không có chương trình thời sự nào của Truyền hình, của
Đài Tiếng nói Việt Nam, của báo chí nào mà ông bỏ qua. Đã thế ông còn năng trao
đổi với bạn bè, không gặp gỡ, không họp hành thì ông lại gọi điện thoại. Có lẽ,
điện thoại của ông tôi chỉ để làm hai việc, hỏi thăm con cháu và bàn bạc về thời sự
nóng hổi. Khi nói, ông tỏ ra say sưa, nhiệt tình như có bạn mình ở trước mặt vậy.
Hầu hết các thông tin về thời sự, tôi được biết qua ông mình. Mĩ đánh I-rắc cũng
khiến ông tôi buồn bực, phiền muộn vô cùng, làm cả nhà xót cả ruột.
Trong nhà tôi, ông thường coi vườn cây xanh trên tầng thượng là tài sản của mình.
Trên đó có bao nhiêu là cây, là hoa. Thứ nào ngoài tên ra cũng đều có lí lịch riêng
của nó. Nào là kỉ niệm ngày ở chiến trường về, ngày thăm Điện Biên Phủ, ngày
sinh đứa cháu đầu,… Công ông tưới bón, chăm chút, băt sâu, tạo nên vườn cây
này.
Sinh nhật vừa rồi của tôi, ông tặng một chiếc kèn nhỏ xinh. Tôi tự mày mò và bây
giờ đã thổi được bài “Nhạc rừng” mà ông yêu thích. Ỏng tôi tự hào lắm, cứ khoe
khắp khu nhà về tài của cháu mình. Nhưng tôi hiểu không phải vậy, chẳng qua ông
yêu tôi quá thôi!
Tôi yêu quý yà kính mến ông rất nhiều và cũng biết ông yêu lại tôi như vậy. Ông là
người hay là ông Bụt, tôi cũng không biết nữa.
“Cháu sẽ phải cố gắng nhiều đề làm vui lòng ông, ông ơi!”. Tôi vẫn nhủ thầm như
vậy.
Bài 5:
Ông tôi, một người thầy cao cả nhất, người đã khiến tôi yêu quý nghề giáo hơn bất
kỳ
nghề
nghiệp
nào
khác.
Cho tới bây giờ, tôi vẫn không thể nhớ nổi người ông mà mình yêu quý nhất đã xa
từ lúc nào, chỉ biết là đã rất lâu tôi không được nhìn thấy khuôn mặt ấy, giọng nói
ấy, không còn được làm nũng và đòi ông đưa đi mua quà vặt lẫn đồ dùng học tập
nữa. Thực sự tôi luôn có cảm giác rằng ông vẫn theo bước tôi đi, vẫn bên cạnh tôi
bất cứ lúc nào.
Có lẽ, những ngày tháng ở với ông, tôi còn quá nhỏ để có thể hiểu được và trân
trọng những gì ông đã làm cho mình. Ông là thầy giáo dạy toán ở trường đại học,
ông có cả một lớp dạy thêm toán ở nhà.
Ngày còn nhỏ, thỉnh thoảng tôi hay chạy lại đứng cạnh cửa sổ và xem ông dạy học,
những lúc như thế ông thường đuổi tôi ra vì không muốn tôi làm các anh chị mất
tập trung.
Lúc đấy, tôi thấy giận ông lắm. Trong đầu tôi cứ hiện ra những suy nghĩ: “Tại sao
ông không dành thời gian ở bên tôi, ông quý tôi nhất mà, quý tôi hơn những anh
chị đang ngồi đằng kia. Vậy mà tại sao ngày nào ông cũng dành rất nhiều thời gian
để dạy học, hết lớp này đến lớp khác, để rồi ông chẳng đưa tôi đi mua được thứ
gì”.
Ngày đó, tôi quý ông lắm vì ông hay đưa tôi đi mua hết thứ này đến thứ khác,
những gì đòi mẹ mua không được, tôi đều vòi ông đưa đi mua. Ông chẳng bao giờ
từ chối tôi bất cứ thứ gì cả.
Nhiều lần tôi bị mẹ mắng vì cứ suốt ngày đòi ông mua lung tung, mẹ nói ông làm
gì có tiền mà cứ nhõng nhẽo. Tôi thấy mẹ nói dối, ông không có tiền làm sao mà
sẵn sàng mua cho tôi nhiều thứ như vậy được.
Bà tôi thì hay mắng ông vì ông chiều quá đâm nó sinh hư, vì thế nên mỗi lần đi
mua gì hai ông cháu cũng đi bí mật, không cho ai biết. Ông bảo tôi sau khi mua
phải giấu đi kẻo bà thấy lại mắng ông, những lúc ấy tôi thấy vừa buồn cười, vừa
thương ông.
Ngày ấy, ông hay ngủ ở nhà bác tôi để trông nhà hộ bác, thế mà từ ngày ông
chuyển đi , cả đống sách vở ông cũng đem theo luôn, rồi tôi cũng gặp ông ít hơn,
chỉ thỉnh thoảng ông mới về vì ông đi dạy ở trường suốt.
Thỉnh thoảng ông đèo tôi đi học bằng xe đạp, từ nhà tôi đến trường phải đi qua một
con dốc rất cao, cứ mỗi lần đạp xe đến gần dốc là ông lại phải xuống để dắt bộ.
Lúc ấy, tôi nhận ra rằng sức khỏe của ông không còn tốt nữa.
Tôi nói ông để tôi xuống rồi dắt xe đi cho nhẹ nhưng ông luôn nói rằng “cứ ngồi
đấy ông sẽ dắt lên được”, nhưng mồi lần dắt lên dốc, tôi lại thấy ông thở rất nhiều.
Từ sau lần đấy, tôi đều tự động nhảy xuống để dắt xe cùng ông, tôi đẩy đằng sau,
còn ông dắt.
Có lần, tôi đã hỏi ông rằng ông dạy lớp mấy, ông bảo ông dạy cấp 3, tôi nói rằng
vậy khi nào tôi lên cấp 3 thì ông lại đèo tôi đi học nhé, rồi ông còn phải dạy toán
cho tôi nữa, ông cười rồi và trả lời rằng tất nhiên rồi, ông sẽ dạy học cho tôi. Đó là
lời
hứa
duy
nhất
của
ông
mà
tôi
chưa
bao
giờ
quên.
Rồi một ngày tôi biết tin ông bị ung thư đại tràng, mọi người phải chạy chữa cho
ông ở viện này tới viện khác.Tôi nghe lén cuộc nói chuyện của bà với mẹ, bà bảo
những ngày ở nhà bác, ông hay đi dạy về muộn, rồi thức đêm, chỉ ăn qua loa bánh
mì, không ăn đầy đủ chất.
Ông biết rõ là bị bệnh nhưng lại giấu vì sợ mọi người lo, ông chỉ mua thuốc rồi
uống chứ không đi khám nên bệnh tình mới trở nặng. Những ngày ông nằm giường
bệnh, tôi thấy lo cho ông lắm, chẳng biết làm cách nào để giúp ông khỏi bệnh.
Thấy mẹ chiều nào cũng khuấy bột sắn cho ông nên tôi tranh làm và nói rằng sẽ
đảm nhiệm công việc này. Dù tôi làm hôm thì nhạt quá, hôm thì ngọt quá nhưng
ông chẳng chê gì mà vẫn kêu ngon.
Thấy ông hay ăn bánh mì, tôi nghĩ ông phải mê nó lắm nên ngày nào cũng ăn. Tôi
ăn cùng ông rồi cũng nghiện món ấy, chẳng có gì, tôi và ông chỉ thích ăn bánh mì
không, vừa ăn hai ông cháu vừa trò chuyện rất vui vẻ.
Rồi ông được viện trả về, tôi không biết tại sao, chỉ thấy mọi người bảo thế, tôi
thấy thích lắm vì tôi sẽ được ở cạnh ông nhiều hơn. Rồi mọi người muốn cho ông
đi du lịch, chuyến du lịch dài ngày, ông trở về với tâm trạng thoải mái hơn. Cho tới
giờ tôi mới biết đó là chuyến du lịch cuối cùng của ông.
Những ngày tháng cuối đời, dù bị những cơn đau bụng quằn quại, tôi thấy ông vẫn
cố chịu đựng. Những lúc đau, ông lại đuổi tôi về vì không muốn tôi thấy ông như
thế. Ông còn bảo tôi đem sách vở toán sang ông dạy, những ngày ông dạy tôi chỉ
đếm trên đầu ngón tay. Dù đau bụng nhưng ông vẫn cố ngồi dạy tôi làm toán. Tôi
thấy thương ông lắm mà chẳng làm gì được.
Rồi cái ngày đáng sợ nhất cũng đến, ông ra đi trong sự thương tiếc của gia đình và
học trò. Cho tới những giây phút ấy, tôi cũng không tin vào mắt mình rằng người
ông mà tôi yêu quý nhất đã bỏ tôi mà đi. Còn lời hứa với tôi thì sao? Ông còn chưa
thực hện lời hứa với tôi mà đã ra đi như thế, tôi ghét ông lắm vì ông đã không giữ
lời hứa với tôi.
Sau này khi đã lớn, tôi mới biết ông thực ra không thích ăn bánh mì, ông chỉ ăn vì
nó giúp ông đỡ đau bụng hơn mà thôi. Cái giá sách của ông nào là sách triết, nào là
sách toán các loại, nào là giấy khen, giờ nó đã đóng bụi hết cả.
Tôi tự nhủ với lòng mình rằng tôi sẽ cố gắng học tốt để không phụ công lao của
ông, tôi vẫn thường hay mượn sách tham khảo từ giá sách của ông để tự học môn
toán.
Vậy đấy, người ông cao cả của tôi, người luôn hy sinh thầm lặng cho học trò cũng
như cho gia đình, người đã khiến tôi thêm trân trọng nghề giáo biết nhường nào…
Nhiều lúc bản thân tôi thấy rất ghen tỵ với những người còn có ông bên cạnh, tôi
chỉ mong các bạn hãy trân trọng thứ tình cảm thiêng liêng đó mà biết quý trọng
người ông của mình.