Bài 1:
Tuổi thơ em lớn lên với những câu hát ru êm dịu của bà ngoại. Bà là bà tiên của
cuộc
đời
em.
Ai cũng bảo bà em đẹp lão. Tuy năm nay bà đã gần 80 tuổi nhưng bà vẫn còn rất
nhanh nhẹn. Mái tóc hoa râm nhuốm đầy những nhọc nhằn, vất vả của thời gian.
Khuôn mặt bà chằng chịt những nếp nhăn không theo một trật tự nào cùng với
những vết sẹo lõm do thủy đậu để lại làm da bà sần sùi. Vầng trán bà cao, đôi lông
mày cũng đã có một vài sợi bạc trắng. Đôi mắt bà không còn tinh anh như ngày
xưa nữa nhưng nó luôn khiến cho người đối diện cảm nhận được sự dịu dàng, ấm
áp. Hàm răng bà đen bóng do nhuộm và cũng vì bà ăn trầu. Cũng vì thế mà tới tận
bây giờ, hàm răng của bà vẫn rất khỏe, chưa mất một cái nào. Lưng bà ngoại hơi
còng nhưng bà đi lại nhanh nhẹn lắm. Đôi tay gầy guộc, trai sạn vì lam lũ nhưng
sao nó đẹp đến thế, đẹp một cách lạ lùng. Đôi tay ấy cả một đời chẳng chịu nghỉ
ngơi.
Bà
bảo
“bà
ngồi
một
chỗ
không
chịu
được”.
Ngày trước, bà vẫn thường “thuê” em nhổ tóc bạc cho bà. Mỗi sợi em sẽ được một
trăm đồng. Em ngây thơ muốn tìm được thật nhiều tóc bạc để có tiền mua kẹo ăn.
Thế nhưng giờ đây, khi tóc bạc trên đầu bà ngày càng nhiều, em chỉ ước bà không
bao giờ già đi, mãi mãi khỏe mạnh bên con cháu.
Mỗi trưa hè, hai bà cháu lại ngồi trên cái sạp đầu hè. Bà nhẹ nhàng vuốt mái tóc
em, hat cho em nghe những bài hát ngọt ngào. Những lời ru nhẹ nhàng, êm dịu ấy
đưa em vào giấc ngủ trưa giữa thời tiết oi ả. Cứ thế, em lớn lên trong tình yêu
thương vô bờ bến của bà ngoại.
Bà ngoại cũng là người che chở, bảo vệ em mỗi khi em bị bố đánh đòn. Dù em
mắc lỗi nặng đến đâu, bà vẫn luôn âu yếm, nhắc nhở nhẹ nhàng. Những lời dạy của
bà em luôn khắc sâu trong lòng để không bao giờ mắc lỗi nữa.
Bà ngoại em luôn được mọi người yêu mến bởi tấm lòng nhân hậu, luôn giúp đỡ
mọi người. Tấm lòng nhân hậu của bà đã làm tâm hồn em thêm phong phú, đã
truyền thêm sức mạnh cho em để vững bước đi lên. Gia đình em ai cũng thích bà,
làm theo điều mong muốn của bà. Em vẫn thường tha thẩn theo bà, lúc quét nhà,
khi nhặt rau, múc nước giúp bà.
Em yêu bà, yêu từ cử chỉ, lời nói, yêu cả nụ cười, ánh mắt hiền hậu của bà. Chỉ
mong thời gian ngừng trôi để bà không già đi nữa.
bài 2:
Sau khi nghỉ hè một tuần, em được má cho về quê thăm bà ngoại ở Vĩnh Kim, một
vùng cây trái nổi tiếng của tỉnh Tiền Giang.
Tới gần ngôi nhà lá nằm dưới bóng mát rặng dừa, em đã nghe thấy tiếng: Ầu ơ...
Ví dầu cầu ván đóng đinh, cầu tre lất lẻo gập ghình khó đi ... Chắc là bà đang ru bé
Bi, con cậu Tư ngủ. Em chạy vội vào, vòng tay, cúi đầu chào bà và rất mừng vì
thấy bà vẫn khoẻ. Bà vuốt tóc em, âu yếm hỏi: "Má con cháu Thanh về thăm bà
đấy ư! Cháu bà dạo này mau lớn quá! ".
Bà ngoại em năm nay tuổi đã bảy mươi. Mái tóc bạc trắng búi cao. Những nếp
nhăn hằn sâu trên khuôn mặt phúc hậu. Mỗi khi bà cười, ánh mắt toát lên vẻ hiền
từ, ấm áp. Bà ngoại sống chung với vợ chồng cậu Tư. Ngày ngày, bà dọn dẹp nhà
cửa sạch sẽ và trông nom cháu bé. Có bà giúp đỡ, cậu mợ em an tâm dạy học.
Tuy đã già nhưng bà em vẫn còn khoẻ mạnh. Lưng bà chưa còng, tai còn tinh, mắt
vẫn còn sáng và trí nhớ rất tốt. Bà thường kể cho em nghe về những ngày em còn
nhỏ xíu, được bà chăm sóc, vỗ về. Đến chiều, bà dẫn em ra vườn chơi. Chỉ tay lên
cây mận hồng đào đầy trái chín, bà bảo: "Phần cháu đấy! Nhớ hái nhiều mang về
trên ấy làm quà cho bé Thu và các bạn! ". Đến cây mít ở góc vườn, bà vỗ vỗ vào
trái lớn nhất, cười nói: "Trái này bà cũng để dành cho cháu đó! Liệu có mang nổi
không? ". Em sung sướng khi được bà yêu thương nhưthế. Được cầm tay bà đi
trong vườn cây trái sum suê, em tưởng như mình lạc vào thế giới cổ tích đẹp đẽ và
bà ngoại là một bà tiên đầy phép lạ.
Tối đến, em nằm khoanh tròn trong lòng bà như thuở ấu thơ, say mê nghe bà kể
chuyện ngày xửa, ngày xưa. Qua lời bà kể, em càng thương cô Tấm xinh đẹp, dịu
hiền và thương chú Cuội phải sống một mình dưới gốc đa trên cung Quảng. Kể
chuyện xong, bà hỏi về kết quả học tập của em. Em thưa với bà là năm học vừa
qua, em đạt danh hiệu học sinh xuất sắc, bà vui lòng lắm.
Bài 3:
Cả thời thơ ấu, em sống gần bên bà ngoại. Được bà chắt chiu nuông chiều, nên hơn
ai hết, em kính yêu ngoại vô cùng.
Ngoại em, năm nay, đã ngoài bảy mươi tuổi. Vóc người cao cao. Tuy lưng hơi còm
nhưng bà vẫn đi lại bình thường. Tóc ngoại em đã rụng nhiều, lơ thơ phần trắng
hơn phần đen. Bà thường ăn trầu nên môi lúc nào cũng thắm đỏ. Mắt bà không
sáng lắm, nhưng khi đeo kính, bà vẫn vá được cho em những lỗ áo do đùa giỡn với
bạn bè bị rách. Đôi tay bà nổi gân xanh, da nhăn lại và trổ đầy những hạt đồi mồi
nho nhỏ đen.
Suốt ngày, chẳng lúc nào em thấy ngoại chịu ngồi không. Hết giúp mẹ làm công
việc lặt vặt trong nhà, bà lại nhổ cỏ, nên quanh vườn nhà luồn sạch bóng.
Mỗi khi em làm điều gì lầm lỗi bị ba mẹ rầy, bà đều cười hiền lành bảo:
– Trẻ con, nó mới thế.
Được nước, em sà, vào lòng bà nung nịu. Bà vuốt ve khuyên nhủ em phải ngoan
ngoãn. Những lúc ấy, em thấy sung sướng dưới che chở của ngoại. Thường tối đến,
em hay nằm kề bên để nghe ngoại kể chuyện. Giọng bà chậm rãi hiền hậu như bà
tiên trong cổ tích và thoang thoảng hương trầu cau khiến bây giờ, mỗi khi nghe
mùi ấy là em cảm thấy ấm áp và nhớ bà ngay.
Ước gì ngoại em cứ sống mãi bên em thì còn hạnh phúc nào hơn?
Bài 4:
Hình ảnh bà ngoại luôn in sau trong tâm trí của em. Một người bà hiền từ nhân
hậu.
Bà em năm nay đã ngoài sáu mươi tuổi. Dáng người bà nhỏ nhắn, hơi gầy, với mái
tóc đã có nhiều sợi bạc. Lưng bà hơi còng xuống nhưng bà đi lại vẫn còn nhanh
nhặng lắm.
Mắt bà em không còn tinh tường nhưng cái nhìn hiền hậu của bà đầy yêu thương
trì mến. Khuôn mặt bà đã có nhiều nếp nhăn. Trên vầng trán của bà, dường như
mỗi nếp nhăn thể hiện một nỗi khắc khổ, chỗ mỗi khó khăn mất bà phải trải qua.
Mỗi khi bà cười những nếp nhăn đó lại hằn lên rất rõ.
Những ngày ấu thơ, em được sống trong vòng tay yêu thương của bà. Bà bao giờ
cũng quý, cũng chạm sóc, cũng yêu thương em.
Những bài hát ru em dịu của bà đã đưa em vào giấc ngủ say nồng. Bằng chất giọng
trầm ấm, bà kể chuyện rất hấp dẫn, đã bao lần bà đưa em lạc vào xứ sở cổ tích với
những nàng tiên, cô tấm dịu hiền.
Tuy tuổi đã cao nhưng bà vẫn thường đỡ đần những công việc vặt trong gia đình.
Bố mẹ em thường nghiêm cấm chúng em không được để bà làm bất cứ công việc
gì dù nhỏ nhất.
Tuy vậy, bà em vẫn thường dậy sớm để quét sân, quét nhà, có khi bà còn nhặt rau
nấu cơm. Bà nói: " bà làm được cứ để bà làm cho vui".
Em rất hạnh phúc khi được sống cùng bà ngoại. Em sẽ ghi nhớ những lời khuyên
của bà, cố gắng học giỏi, ngoan ngoãn để xứng đáng cháu yêu của bà.