ðỀ 1. KỂ LẠI MỘT CHUYỆN LÝ THÚ EM GẶP Ở TRƯỜNG
Bài số 01
“Tùng! Tùng ! Tùng!”- tiếng trống tan học vừa dứt, tôi vội chạy ngay về nhà với hộp quà cầm trên
tay. Ôi! Con ñường hôm nay sao mà dài quá, ñi mãi một lúc tôi mới về nhà. Tôi khẽ ñi vào phòng khách,
mẹ ñang ngồi say sưa ñọc báo. Nhìn thấy tôi, mẹ ngạc nhiên bảo:
- Ơ, sao hôm nay về trễ thế con? Còn quà gì ñó?
- Mẹ ơi, hôm nay cô giáo ñã cho chúng con một bất ngờ cảm ñộng vào tiết sinh hoạt lớp ñấy ạ! ðể con kể
cho mẹ nghe nhé!
- Ừ, con kể ñi!- Mẹ tôi vui vẻ trả lời.
- Dạ, hôm nay vào tiết tư, chúng con ñang học thực hành môn Tin ở phòng thực hành thì bỗng có vài bạn
xin thầy cho về lớp trước.
Mọi người còn chưa hết ngạc nhiên thì tiết tư kết thúc. Tất cả chạy ùa vào lớp. Lớp học ñược trang
trí rất ñẹp: những quả bong bong nhỏ xinh ñược treo khắp các cửa sổ cùng những dải kim tuyến lấp lánh.
Trên bảng ñược viết dòng chữ: “Chúc mừng sinh nhật” bằng phấn phấn màu rất ñẹp. Con vô cùng ngạc
nhiên vì không biết các bạn tổ chức sinh nhật cho ai, mà trong tháng mười này lại có ngày sinh nhât của
con.
- Chà, thú vị thật ñó, con mau kể tiếp ñi! – Mẹ tôi háo hức nói.
- Vâng ạ. Thế rồi, cô giáo bước vào lớp và bắt nhịp cho các bạn hát bài “Happy birthday”. Cô và các bạn
ñồng thanh hát và vỗ tay rất nhịp nhàng. Rồi, cô thay mặt cho tập thể lớp phát biểu rằng: “Các con ạ,
tháng Mười này lớp ta có sinh nhật của các bạn Uyên Phương, Bảo Khánh và Như Ngọc. Cô và ban cán
sự lớp ñã bí mật tổ chức sinh nhật cho các bạn. Cô chúc các con có một bữa tiệc sinh nhật thật vui vẻ bên
tập thể lớp, ngày càng chăm ngoan, học giỏi ñể ba mẹ và thầy cô vui lòng nhé! Cả lớp cho các bạn một
tràng vỗ tay nào!”. “Hoan hô cô giáo! Hoan hô cô giáo!”. Và, tiếng vỗ tay từ các bạn vang lên không
ngớt. Cô cho chúng con lên bảng ñể nhận quà sinh nhật từ lớp. Rồi cả lớp ngồi thưởng thức những tiết
mục văn nghệ tuyệt vời của các bạn. Chúng con xúc ñộng vô cùng. Con ñược ñại diện cho các bạn lên
phát biểu. Mọi việc ñều bất ngời khiến con lúng túng quá, phải mất mấy phút con mới nói ñược lời cảm
ơn cô và các bạn: “Chúng con xin cảm ơn cô giáo và các bạn trong lớp ñã tổ chức sinh nhật cho chúng
con. ðây là bữa tiệc sinh nhật ý nghĩa nhất mà chúng con sẽ không bao giờ quên. Chúng con hứa sẽ cố
gắng chăm ngoan, học giỏi ñể không phụ long cô giáo và các bạn. ”. Cả lớp vỗ tay rào rào không ngớt
khiến con sung sướng vô cùng. Thật là thú vị và cảm ñộng phải không mẹ?
- Ừ, từ nay con phải chăm ngoan, học thật tốt ñể xứng ñáng với tình yêu thương mà cô và các bạn ñã dành
cho con ñấy!
- Vâng ạ! con xin hứa!
Sau bữa tiệc sinh nhật ñó, cô trò chúng tôi ñã gắn bó với nhau hơn rất nhiều. Tập thể lớp 7/3 chúng
tôi nhất ñịnh sẽ luôn ñoàn kết, yêu thương và giúp ñỡ lẫn nhau. Cảm ơn cô giáo và các bạn ñã cho chúng
tôi một bữa sinh nhật tuyệt vời và ý nghĩa.
Bài số 02
Sau bữa cơm, gia ñình tôi quây quần trong phòng khách. Bỗng tôi chợt nhớ ñến chuyện sáng nay và
muốn kể ngay cho bố mẹ nghe. Thế là tôi nhanh nhảu “Bố mẹ ơi, lớp con có chuyện này vui lắm. Con kể
cho bố mẹ nghe nhé”. Bố mẹ tôi mỉm cười gật ñầu, tôi hào hứng:
“Hôm nay, ở lớp con, cô giáo ñã kể cho chúng con nghe một câu chuyện, vui và cảm ñộng lắm. Câu
chuyện vừa xảy ra vào ngày chủ nhật, hôm 20-11. Ba bạn Nga lớp con là bác sĩ, ñồng thời là hội trưởng
hội phụ phuynh của lớp. Chiều thứ 7, ngày 19-11, ba của bạn Nga ghé thăm cô và tặng cô một chục cam
sành. Cô giáo con cảm ơn bác hội trưởng nhưng ñã ñem túi cam tặng lại cho thím Tư, một thím nghèo,
sống cô ñơn ở căn nhà nhỏ ñầu hẻm. Ai ngờ, lần này, thím Tư thấy chục cam lớn quá, một mình ăn không
hết, bèn mang ñến tặng lại cho một người bà con ñông con, nghèo hơn mình. Cả cô giáo, cả thím Tư lẫn
người bà con nghèo của thím ñều không giở kỹ túi cam nên không thấy một tấm thiệp nhỏ lọt giữa những
quả cam sành to tướng, tấm thiệp do Nga cắt và ghi vào ñó lời chúc mừng cô thật tình cảm”.
Tôi dừng lại, nghiêng mặt nhìn bố mẹ, cười lém lỉnh “Bố mẹ ñoán thử chuyện gì sẽ xảy ra sau ñó?”
Chưa ñợi bố mẹ trả lời, tôi nói luôn “Bố mẹ chịu rồi phải không?” ðể con kể tiếp nghe. Túi cam không
dừng ở ñó. Một lần nữa, nó lại “lên ñường”, nhưng ñi ñâu? Hay lắm bố mẹ ơi. ðể con kể tiếp cho cả nhà
nghe nhé! Người bà con của thím Tư ai ngờ lại là bệnh nhân của ông bác sĩ, ba của Nga. Bà ấy rất biết ơn
ông ñã chữa cho bà ấy khỏi bệnh nhưng vì nhà nghèo, con ñông, bà chưa có tiền mua quà ñến cám ơn
ông. May quá, thím Tư lại mang cho chục cam sành thật to. Thế là ngay sáng hôm sau, 20-11, người bà
con thím Tư ñã mang túi cam ñến tặng ông bác sĩ”.
Cả nhà tôi vỗ tay tán thưởng. Hành trình của túi cam, trong câu chuyện kể của tôi thú vị quá.
Nhưng, cái ñáng chia sẻ nhất về túi cam giản dị, bé nhỏ, ñó là nó trĩu nặng ân tình.
Bài số 03
Câu chuyện bắt ñầu từ buổi trưa hôm ấy. Sau khi dùng cơm trưa xong, thầy hiệu trưởng ở lại trường
ñể chờ cuộc họp lãnh ñạo vào buổi chiều. Trưa ấy, mặt trời ñổ xuống mặt ñất cái nắng cháy da bỏng thịt.
Cái nắng giữa lòng Sài Gòn cứ như thiêu ñốt vạn vật. Từng lá cây, ngọn cỏ ñứng im lìm như ñang
chết khát bên ñường. Dưới khuôn viên trường, giờ này chẳng còn học sinh nào nữa. Chỉ có cái nắng tha
hồ nhảy nhót, ñùa giỡn trên sân trường. Cái oi bức của buổi trưa hè khiến thầy hiệu trưởng phải mở toang
cả hai cánh cửa sổ ở tầng hai ñể mong có chút gió ùa vào. Thầy nhìn xuống sân trường. Chợt thầy thấy
một cậu học trò dáng người thấp bé ñang ñi ñi lại lại trên sân trường. Qua cặp kính cận dày cộp thầy
chẳng thấy rõ. Do ñó thầy bước xuống tầng trệt và gọi cậu học sinh ấy vào. ðó là một cậu bé có nước da
hơi ngăm ñen nhưng ñôi mắt sáng ngời nghị lực. Cậu mặc chiếc áo ñã cũ nhưng sạch sẽ và chiếc quần
xanh sờn bạc màu.
Thầy cất tiếng hỏi cậu học trò nhỏ:
- Sao buổi trưa con không về nhà mà lại tha thẩn ngoài nắng thế kia? Nhà con ở ñâu? Con tên gì, học lớp
mấy?
Cậu bé lí nhí trả lời:
- Thưa thầy, nhà con ở quận 4. Từ trường về nhà con rất xa nên con ở lại trường ñến chiều mới về. Con
tên Trần Phú Tài, học lớp 7A7.
Thầy lại hỏi:
- Tại sao con không ñăng ký học bán trú như bao bạn khác cho tiện việc ñi lại?
Cậu học trò ñáp:
- Thưa thầy, bố mẹ con ñều là công nhân, làm việc vất vả từ sáng ñến chiều tối mới về. Gia ñình con khó
khăn nên không thể kham nổi tiền học bán trú.
- Thế thì con ăn trưa ở ñâu? Con có nhà người quen ở ñây à?
- Thưa thầy, không ạ. Sáng nào bố mẹ cũng ñưa con ñến trường rồi cho con năm nghìn ñồng. Một nghìn
con dùng ñể mua xôi ăn sáng. Còn lại bốn nghìn con dùng ñể ăn cơm trưa ạ.
Nghe Tài hồn nhiên kể, thầy hiệu trưởng chạnh lòng khi mường tượng ñến bữa cơm trưa ñạm bạc của cậu
học trò nghèo có lẽ sẽ chỉ có rau và cá vụn. Thầy xoa ñầu Tài và nói:
- Hoàn cảnh gia ñình khó khăn mà con vẫn cố gắng ñến trường là rất ñáng quí. Hẳn con học rất giỏi. Thầy
rất vui khi có một người học trò như con. Cứ thế mà phát huy con nhé. Mà này, con làm gì mà ñi lại loanh
quanh giữa trưa nắng thế kia?
Tài cười nói:
- Thưa thầy, ăn trưa xong con không biết làm gì nên ñi nhặt rác ñể trường mình sạch và ñẹp hơn.
Nói rồi Tài vòng tay cúi chào thầy rồi chạy ra sân trường tiếp tục nhặt từng cái bao nilông, từng chiếc lá
trên sân trường. Nắng sân trường dường như dịu lại. Thầy hiệu trưởng trở lại phòng làm việc với bao suy
nghĩ nhưng niềm vui vẫn rạng ngời trên mặt thầy suốt cả ngày hôm ñó.
Trong buổi sinh hoạt dưới cờ tuần sau, thầy hiệu trưởng khen ngợi, tuyên dương tấm gương vượt
khó và trao cho Tài học bổng của trường. Thầy còn cho Tài ñược học bán trú miễn phí.
Bài số 04
Chiều qua, khi hồi trống tan trường vừa ñiểm tôi vội vã ñi thẳng về phía nhà xe. Trên con ñường
quen thuộc, ñôi chân tôi guồng những vòng xe về nhà mà trong lòng háo hức. Tôi vừa xúc ñộng lại vừa
thấy vui vui. Tôi mạnh mẽ hơn. Tôi ñạp mong sao ñược kể thật nhanh cho cả nhà nghe câu chuyện cảm
ñộng mà tôi vừa ñược chứng kiến ở trường mình.
Chả là ñể thể hiện lòng biết ơn thực sự của các thế hệ con cháu ñối với sự hy sinh của cha ông,
trường tôi có mời một ñoàn ca nhạc về trường biểu diễn. ðiều ñặc biệt là các ca sĩ ñều là những người ñã
phải gánh chịu ít nhiều những di chứng của chất ñộc màu da cam. Người thì bị mất ñôi chân, người thì
không con ñôi mắt. ðáng thương hơn khi có những người dường như chỉ còn tồn tại một vài bộ phận
trong con người. Thế nhưng tất cả những con người ấy ñã khiến cho cả trường chúng tôi phải vô cùng
khâm phục bởi họ là những tấm gương tuyệt vời về ý chí và sự quyết lâm.
Thú thực, mới ñầu chúng tôi ñi xem chỉ vì ñứa nào cùng háo hức tò mò. Thế nhưng khi tấm màn
nhung khép lại chương trình biểu diễn thì chúng tôi ñứa nào ñứa nấy ñều cảm thấy xúc ñộng sâu xa. Buổi
diễn bắt ñầu bằng những lời giới thiệu chân thật và lay ñộng lòng người của chú trưởng ñoàn. Nó dường
như là một bài diễn thuyết ñược chuẩn bị kỹ càng từ trước. Thế nhưng khi chính những mảnh ñời ñau khổ
kia lên tiếng thì mọi người bắt ñầu rơi nước mắt. Những cái tên, những quê quán, những cuộc ñời và
những lý do… Tất cả, tất cả ñều bắt ñầu bằng những ước mơ, những khát khao yên bình và hạnh phúc.
Thế nhưng chiến tranh ñã cướp ñi tất cả. Chiến tranh tàn bạo ñến mức không cho cả những ước mơ nhỏ
nhoi nhất ñược hình thành.
Mười ca sĩ là mười cảnh tàn tật khác nhau, mười lý do bất hạnh khác nhau. Và tất nhiên phía sau
mười con người cần ñược cảm thông và chia sẻ ấy còn bao nhiêu người khác ñang ngày ñêm ngậm ngùi
ôm những nỗi ñau ñớn xót xa.
Khác hẳn với màn giới thiệu, buổi trình diễn lại chẳng có một chút gì gợi ra cảnh ñau thương. Rất
nhiều và rất nhiều bài hát ñã ñược biểu diễn bởi những chất giọng khác nhau. Thế nhưng chúng ñều có
chung một ñặc ñiểm ñó là ñều ngợi ca những ước mơ, lòng bác ái và sự công bằng; ngợi ca những ước
mơ và khát khao của tuổi thơ của những người ñang sống và cả những người ñã khuất. Chương trình cuốn
hút tất cả người xem, thậm chí nhiều bạn, trong ñó có cả tôi ñã bước lên sân khấu ñể tặng hoa và ñể cùng
hát lên những lời ca chia sẻ. Chúng tôi ñã khóc, khóc thực sự trong niềm thân ái, trong sự yêu thương và
mong ước ñược sẻ chia.
Buổi trình diễn nằm ngoài sự hình dung của tất cả chúng tôi. Nó thực sự khiến chúng tôi bất ngờ và
xúc ñộng. Câu chuyện ñược tôi kể cho gia ñình nghe ngay sau khi mọi người dùng xong cơm trưa. Nhấp
một chút nước trà, bố tôi vừa dặn ñò vừa tâm sự: "Các con còn nhỏ hiểu ñược như thế là rất quý. Thế
nhưng, những gì các con ñã làm là chưa thật lớn ñâu. Các con còn phải làm nhiều việc tốt lành hơn nữa ñể
ñền ñáp công ơn của những người ñã hy sinh ñể mang lại hạnh phúc cho cuộc ñời mình”.
ðỀ 2. KỂ LẠI CÂU CHUYỆN
TRONG MỘT BÀI THƠ CÓ TÍNH CHẤT TỰ SỰ
Bài số 01: Kể lại nội dung câu chuyện trong bài thơ ''Lượm'' của nhà thơ Tố Hữu.
Cứ vào những mùa thu lá rụng, ở nước Pháp xa xôi tôi lại nhớ về Việt Nam ngày còn kháng chiến,
nhớ về ñứa cháu thân yêu ñã hi sinh mà tôi thường gọi bằng cái tên trìu mến: Lượm.
Hai chú cháu tôi quen nhau tình cờ như một sự sắp ñặt thú vị ở phố Hàng Bè, Thành phố Huế.
Thoạt nhìn cái dáng loắt choắt, gầy gầy, ñôi chân thoăn thoắt như nhún nhẩy, cái ñầu nghênh nghênh, tự
cao, kiêu hãnh, tôi ñoán ngay, ñây là một cậu bé nhanh nhẹn, hoạt bát liền bắt chuyện làm quen như công
việc thường nhật của một nhà Cách mạng. Chú bé cởi mở dẫn tôi ñi trên cánh ñồng thơm mùa lúa chín
vừa huýt sáo vừa nhảy nhót như chú chim chích hồn nhiên và vô tư. Khẽ khàng ñến mức ñộ cẩn trọng, từ
tốn, cậu bé nắm tay tôi ñi nhè nhẹ: ‘Chú Tố Hữu biết không, con ñường hai chú cháu mình ñang ñi chính
là con ñường tắt tới ñồn Mang Cá – nơi cháu ñang làm việc. Cháu thường xuyên ñi liên lac qua con
ñường này nên cứ chiều chiều lại ñược nghe tiếng chim ña ña hót vui ơi là vui ! Còn thích hơn cả ở nhà
ấy chứ !’
Nhìn cái cách Lượm kể lể mới ñáng yêu làm sao, chẳng khác gì một ñứa trẻ lần ñầu tập ñọc, hai má
ñỏ ửng như trái bồ quân, híp mí cười ngộ nghĩnh : "Thôi ! Chào ñồng chí"
Cậu bé mỗi lúc một xa theo cái bong nhỏ tung tăng chiếc xắc và mũ ca lô ñội lệch bên ñầu. Cách cái
ngày tôi gặp Lượm không xa thì khoảng ñầu tháng sáu, dưới chiến khu có gửi lên cho tôi một bức thư mà
mới thoáng qua dòng ñầu tôi ñã không kìm ñược nước mắt : "Lượm ! Cháu tôi !’.
Trong một lần ñưa thư khẩn cấp, mọi người ñều ra chiến dịch, Lượm ñành phải nhận trách nhiệm
của một chiến sĩ ñưa thư nhỏ tuổi. Cậu bé bỏ thư vào bao và mỉm cười hạnh phúc như niềm tự hào ñược
ñi ñánh trận. Mặc bom, mặc ñạn, cứ thế ñường ta ñi, sợ chi cái chết. Cậu bé chạy như bay trên con ñường
quê một màu lúa chin tay giữ chặt chiếc xắc bên mình. Thế rồi…. ’Lượm !’ Tôi nghẹn ngào không nói
nên lời : Lượm ñã hi sinh !
Ngay cả khi lìa khỏi trần ñời, tay em vẫn nắm chặt bức thư như hình ảnh một chiến sĩ quyết tâm bảo
vệ ñến cùng nền ñộc lập của dân tộc. Trên cánh ñồng dường như vẫn phảng phất trong hương sữa lời cậu
bé nói với tôi như lần ñầu gặp mặt : hồn nhiên, vô tư, nhí nhảnh. Giờ ñâu còn hình ảnh Lượm của ngày
xưa, ñâu còn chú chim chích như ngày nào vừa huýt sáo, vừa nhảy nhót trên ñồng.
Cái chết của Lượm như một hồi kèn thúc giục quân dân ta tiếp tục xông lên chiến ñấu bảo vệ Tổ
quốc. Lượm mãi mãi khắc sâu trong tâm trí tôi về một chiến sĩ nhỏ tuổi gan dạ, dũng cảm, quên ñi cái
‘tôi’ của mình ñể bảo vệ cái ‘ta’ lớn hơn. ðó là sự trường tồn của non sông ñất nước Việt Nam.
Bài số 02: Kể lại nội dung câu chuyện ñược ghi trong một bài thơ Lượm của Tố Hữu.
Một ngày cuối năm 1947, nhà thơ Tố Hữu có chuyến công tác ñến tỉnh Thừa Thiên – Huế. Hôm ấy
ñến ñồn Mang Cá, ông thấy không khí chiến ñấu của chiến sĩ rất sôi nổi nên rất vui mừng. Sau khi báo
cáo tình hình của ñồn, các ñồng chí chỉ huy ñồn mới nhà thơ ñi tham quan tình hình xung quanh. Bất chợt
ông nhìn thấy chú bé khoảng hơn 10 tuổi trông rất lanh lẹ và hoạt bát ñang xem xét những bao thư trong
túi xắc. Nhà thơ nhìn chú bé rất chăm chú.
Cậu bé có dáng người nhỏ nhắn nhưng rất nhanh nhẹn, ñôi chân cứ thoăn thoắt chạy ñi chạy lại hỏi
han nhưng người xung quanh ñiều gì ñó. Bên hông chú chiếc xắc nhỏ xinh cứ lắc ñập tung tẩy. ðôi mắt
cậu mở to, trong sáng, hồn nhiên, rất hợp với chiếc mũ ca lô xinh xắn ñội lệch trên ñầu. ðồng chí Tố Hữu
hỏi một chiến sĩ ñi cùng thì ñược trả lời:
- Báo cáo ñồng chí, ñó là em Lượm, liên lạc viên xuất sắc nhất của ñồn hiện nay. Có lẽ em ñang hỏi ñể
ñưa thư cho mọi người.
Nhà thơ Tố Hữu vui vẻ lại gần chú bé lượm hỏi chuyện:
- Thế cháu mấy tuổi rồi?
- Dạ, cháu 11 tuổi ạ!
- ði liên lạc cháu thấy thế nào?
- Dạ, vui lắm chú ạ! Mọi người ai cũng vui vẻ, hăng hái. Ở ñồng Mang Cá cháu còn thích hơn ở nhà nữa
cơ.
- Nếu thành Huế ai cũng như cháu thì quân Pháp sẽ bại trận trong một ngày không xa.
Nhà thơ chưa kịp hỏi chuyện thêm thì Lượm ñã cất tiếng chào ñể tiếp tục ñi làm nhiệm vụ.
Bẵng ñi một vài tháng, một hôm nhà thơ Tố Hữu ñang làm việc ở cơ quan thì có một ñồng chí trong
ban chỉ huy ñồng Mang Cá xin ñược vào báo cáo. Sau khi làm xong việc, nhân ñược gặp người quen, Tố
Hữu và ñồng chí ở ñồng Mang Cá hàn huyên trò chuyện. Nghe hỏi ñến tình hình anh em trong ñồn, ñồng
chí ở ñồng Mang Cá bỗng trầm xuống, ngậm ngùi nói:
- Anh có nhớ chú bé Lượm liên lạc không? Cháu bé mà anh rất thích ấy … Cháu ñã hi sinh rồi!
Tố Hữu sững người.
- Hôm ấy, như mọi ngày, Lượm nhận công văn của ñồn ñể chuyển ñến vùng ngoại ô. Em tức tốc ñi ngay.
Không ngờ trên ñường ñi, em gặp ngay một ổ phục kích của quân ñịch. Em vội lánh chạy nhưng không
kịp, giặc ñã bắn theo tới tấp. Lượm hi sinh! Khi chúng tôi nhận ñược tin rồi cùng dân làng chạy ra thì thấy
người em ñã lạnh, chỉ riềng làn môi là vẫn còn mỉm cười. Một tay chú giữ chiếc ca lô, tay kia cầm chặt
bông lúa sữa. Cách ñó không xa, dưới lòng mương, những mảnh vụn của tờ ñiện khẩn ñã nát vụn, ướt
sũng.
ðồng chí ấy vừa kể xong thì òa khóc. Nhà thơ Tố Hữu cũng nghẹn lời.
Sau ngày hôm ấy, bài thơ “Lượm” ra ñời và nhanh chóng lan truyền rộng rãi trong các ñội thiếu
niên nhi ñồng. bài thơ như nhắc nhở chúng ta phải sống sao cho xứng ñáng với những anh hùng thiếu
niên. Các anh ấy tuy nhỏ tuổi nhưng là những con người dũng cảm, dám hi sinh mình cho tổ quốc. Và nếu
không có chiến tranh thì các anh các chị cũng hạnh phúc như chúng ta bây giờ.
Bài số 03: Kể lại nội dung câu chuyện ñược ghi trong một bài thơ ðêm nay Bác không ngủ.
Trong cuộc ñời tôi, những ngày tháng ñẹp nhất là những ngày tôi ñược sống và chiến ñấu bên cạnh
Bác. Những ngày ấy thực sự ñã ñể lại trong tôi những kỷ niệm không thể nào quên.
Lúc ấy, tôi là một anh lính mới (người chiến sĩ khi ñó thường ñược gọi là ñội viên). ðơn vị tôi vừa
mới hành quân ra mặt trận thì cũng vừa lúc Bác trực tiếp ra chiến trường ñể chỉ ñạo tiến quân. ðêm ñó
Bác ngủ lại cùng anh em ở ñơn vị. Và cũng trong ñêm ñó, Bác ñã ñể lại trong niềm yêu kính của tôi một
ấn tượng khó phai.
Khoảng quá nửa ñêm khi tất cả anh em chiến sĩ ñã say sưa trong giấc ngủ thì không hiểu sao tôi lại
bỗng nhiên chợt thức. Tôi chưa kịp nhổm dậy nhưng ñã nhìn thấy khuôn mặt Bác. Bác còn thức và hình
như Bác chưa hề ngủ. Bác ngồi trầm ngâm lặng yên bên bếp lửa. Ngoài trời mưa ñã lác ñác rơi. Tôi nhìn
dáng Bác, càng nhìn tôi lại càng thương. Bác ñang khơi ngọn lửa. Người cha già tóc bạc ñang ñốt lửa
sưởi ấm cho tôi.
Tôi vẫn lặng yên và quan sát. Tôi thấy Bác ñứng dậy. Bác ñi dém lại những mảnh chăn một cách
nhẹ nhàng. Nhìn Bác, tôi mơ màng như ñang nằm trong giấc mộng. Bác mênh mông quá! Ấm nóng và
cao quý quá! Tôi thổn thức và thì thầm hỏi nhỏ:
–
Bác ơi! Bác chưa ngủ! Bác có lạnh lắm không?
Bác quay lại nhìn tôi trìu mến:
– Chú cứ việc ngủ ngon. Ngày mai ñi ñánh giặc.
Tôi vâng lời Bác nhắm mắt nhưng không sao ngủ ñược. Tôi bồn chồn, nằm và lo Bác ốm. Chiến
dịch vẫn còn dài và bao khó khăn vẫn ñợi chờ phía trước.
Lần thứ ba tôi tỉnh giấc. Tôi hốt hoảng giật mình khi thấy Bác vẫn ngồi ñinh ninh, chòm râu im
phăng phắc. Tôi vội vàng luống cuống:
–
Bác ơi! Trời sắp sáng mất rồi, Bác nghỉ ñi một lát. Bác vẫn nhẹ nhàng như lần trước:
–
Chú cứ việc ngủ ngon. Ngày mai ñi ñánh giặc.
Bác ngủ không ngon vì Bác không thấy an lòng. Trời mưa như vậy không biết các cô chú dân công
ăn ngủ làm sao. Ở trong rừng mà có mỗi manh áo mồng thì chắc là ướt mất. Bác thấy nóng ruột quá. Bác
mong sao trời sáng thật mau.
Tôi nhìn Bác, lòng tôi ấm áp và vui sướng mênh mông. ðêm ấy, tôi thức luôn cùng Bác. Tôi cảm
thấy hạnh phúc vô cùng bởi tôi ñã nhận ra một ñiều ñường như ñã trở thành chân lý: Bác của chúng ta vĩ
ñại bởi Bác ñã dành trọn cuộc ñời cho những lo lắng và yêu thương.
Bài số 04: Kể lại nội dung một câu chuyện ñược ghi trong bài thơ Lượm.
ðó là những ngày ở Huế bắt ñầu cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp xâm lược, năm 1947. Tôi
lúc bấy giờ ở Hà Nội nhận lệnh khẩn cấp về Huế. Trên ñường ñi, tôi tình cờ gặp một chú bé giao liên tên
Lượm, ở Hàng Bè. Lượm là một chú bé có dáng người nhỏ nhắn mà nhanh nhẹn. Chú ñeo một cái túi
xinh xinh bên mình. Chú có một ñôi chân thoăn thoắt và cái ñầu nghênh nghênh. Vẻ hồn nhiên và vui
tươi ấy càng ñược tôn thêm bởi chiếc ca lô ñội lệch, và mồm luôn huýt sáo như chú chim chích nhảy trên
ñường vàng.
Giữa những ngày kháng chiến toàn dân, chú bé liên lạc như làm tăng thêm niềm tin trong lòng
người lính chúng tôi. Tranh thủ phút rảnh rỗi, tôi lại gần hỏi han, trò chuyện với chú. Chú vừa cười vừa
nói với tôi:
- Cháu ñi làm liên lạc vui lắm chú à! Ở ñồn Mang Cá với các chú, các anh vệ quốc quân thích hơn ở nhà.
Tôi thật sự xúc ñộng trước sự vô tư và hồn nhiên của chú bé. Cháu cười mà hai mí híp cả lại, má ñỏ
nâu như trái bồ quân chín tới... Chiến tranh còn dài, chúng tôi chia tay nhau, mỗi người ñều quyết tâm
làm tròn bổn phận của mình. Tôi lưu luyến nhình theo bóng Lượm xa dần mà lòng thầm mong gặp lại
cháu trong ngày khải hoàn ca chiến thắng.
Nhưng chiến tranh vẫn chứa nhiều tàn nhẫn. Vào một ngày tháng sáu, có giao liên ñem tin ñến, tôi
bàng hoàng ñược tin Lượm ñã hi sinh!
Mắt tôi nhoà ñi theo lời kể của người liên lạc...
"Lượm hi sinh khi ñang làm nhiệm vụ. Cháu bị một viên ñạn ñịch bắn tỉa. Nhìn cháu nằm trên lúa,
tay còn nắm chặt bông, lá thư ñề "Thượng khẩn" còn nằm trong cái xắc... mọi người không cầm ñược
nước mắt... "
Cổ họng tôi nghẹn lại, hình ảnh yêu thương ngày nào của cháu hiện lên rõ mồn một: một chú bé
nhỏ nhắn, nhanh nhẹn, bên mình ñeo chiếc sắc trông rất ra dáng cán bộ, ñầu ñội chiếc mũ ca lô ñội viên,
lúc nào cũng ngước nhìn trời xanh, huýt sáo vang lừng. Hình ảnh ấy chẳng khác một chú chim non nhảy
nhót trên con ñường quê hương phủ vàng rơm mới.
... Tôi giật mình tỉnh giấc, nước mắt còn ñẫm trên mi...
Giấc mơ trôi qua mà lòng tôi mãi còn bồi hồi xúc ñộng. Khói lửa chiến tranh ñã tắt hẳn lâu rồi. Lớp
trên chúng tôi ñang sống những ngày tháng thanh bình và có thể nói là ñầy ñủ, sung túc. Tất cả là do cha
mẹ ñã không quản công lao chăm chút, nhưng không thể không kể ñến sự hi sinh to lớn của những người
anh hùng, trong ñó có Lượm - chú giao liên quả cảm!
Hãy ngủ yên Lượm ơi! Chúng tôi xin hứa sẽ cố gắng học thật giỏi ñể gìn giữ và xây dựng ñất nước
này. Giữa những ngày tháng thanh bình, trang viết của tôi thay nén hương thơm, xin ñược tri ân những
người anh hùng vị quốc vong thân...
Bài số 05: Kể lại nội dung bài thơ ðêm nay Bác không ngủ của Minh Huệ.
Mùa thu năm 1950, ðảng và Chính phủ ta quyết ñịnh mở chiến dịch Cao – Bắc – Lạng (còn gọi là
chiến dịch Biên giới) nhằm phá vỡ phòng tuyến bao vây căn cứ Việt Bắc của thực dân Pháp, mở ñường
liên lạc giữa nước ta với các nước anh em như Trung Quốc, Liên Xô… Quân ta chuẩn bị lực lượng tương
ñối kĩ, có sự phối hợp chặt chẽ trên các chiến trường ñể giành thắng lợi.
Trước khi chiến dịch mở màn, Bác ñến thăm một ñơn vị bộ ñội và nghỉ lại nơi trú quân. ðêm mưa,
trời lạnh, chiến sĩ ngủ quây quần bên Bác. Riêng Bác không ngủ. Người ngồi bên ñống lửa, hai tay bó
gối, ñôi mắt trầm ngâm, những vết nhăn như sâu hơn trên vầng trán rộng.
ðêm ñã khuya. Cảnh vật chìm trong bóng tối. Thỉnh thoảng văng vẳng ñâu ñó tiếng vỗ cánh của
loài chim ăn ñêm. Tiếng mưa rơi tí tách trên mái lán. ðồng ñội của tôi ñang ngủ say sau một ngày hành
quân vất vả. Tôi trở mình, quay mặt về phía ñông lửa và lặng lẽ nhìn Bác – người Cha già kính yêu của
quân ñội và nhân dân Việt Nam. Bác khơi cho bếp lửa cháy bùng lên, hơi ấm toả khắp căn lều dã chiến.
Rồi Bác ñi dém chăn cho từng chiến sĩ. Bác coi trọng giấc ngủ của bộ ñội nên nhón chân rất nhẹ nhàng,
cố gắng không gây ra tiếng ñộng. Bác ân cần săn sóc các chiến sĩ, không khác gì bà mẹ hiền
thương yêu lo lắng cho ñàn con.
Tôi dõi theo từng cử chỉ của Bác mà trong lòng trào lên tình cảm yêu thương và biết ơn vô hạn. Ánh
lửa bập bùng in bóng Bác lồng lộng trên vách nứa ñơn sơ. Tình thương của Bác ñã sưởi ấm trái tim chiến
sĩ trước giờ ra trận. Tôi cảm thấy mình như ñược che chở trong tình thương bao la, nồng ñượm ấy. Lòng
tôi bồi hồi, rưng rưng một niềm xúc ñộng. Tôi thì thầm hỏi nhỏ:
–
Thưa Bác, sao Bác chưa ngủ ạ? Bác có lạnh lắm không?
Bác không trả lời câu hỏi của tôi mà ân cần khuyên nhủ:
– Chú cứ việc ngủ ngon, ñể lấy sức ngày mai ñánh giặc!
Vâng lời Bác, tôi nhắm mắt mà lòng vẫn thấp thỏm không yên. Những chiến sĩ trẻ chúng tôi sức dài
vai rộng, còn Bác vừa yếu lại vừa cao tuổi.
Thời gian vẫn âm thầm trôi qua. Trời ñang chuyển dần về sáng. Lần thứ ba thức dậy, tôi giật mình
thấy Bác vẫn ngồi im như pho tượng, ñôi mắt trĩu nặng suy tư ñăm ñăm nhìn ngọn lửa hồng. Không thể
ñành lòng, tôi bèn lên tiếng:
– Thưa Bác! Xin Bác chợp mắt một chút cho khỏe ạ!
Bác cất giọng trầm ấm bảo tôi:
- Cháu ñừng bận tâm! Bác không thể yên lòng mà ngủ. Trời thì mưa lạnh thế này, dân công ngủ ngoài
rừng, tránh sao cho khỏi ướt?! Bác nóng ruột lắm, chỉ mong trời mau sáng!
Nghe Bác nói, tôi càng hiểu tình thương của Người sâu nặng, bao la biết chừng nào! Bác lo cho
chiến sĩ, dân công, cũng là lo cho chiến dịch, cho cuộc kháng chiến gian khổ mà anh dũng của toàn dân.
Tình thương ấy bao trùm lên ñất nước và dân tộc.
Sung sướng và tự hào biết bao, tôi ñược làm người chiến sĩ chiên ñấu dưới ngọn cờ vinh quang của
ðảng, của Bác! Bác ñã khơi dậy trong tôi tình ñồng ñội, tình giai cấp ñẹp ñẽ và cao quý. Không ñành
lòng ngủ yên trong chăn ấm, bên bếp lửa hồng, khi những ñồng ñội của mình còn phải chịu bao gian khổ,
tôi thức luôn cùng Bác. Dường như hiểu ñược lòng tôi, những ngọn lửa hồng cũng nhảy múa reo vui và
càng thêm rực sáng.
ðỀ 3. TẢ CẢNH ðẸP EM ðà GẶP TRONG KÌ NGHỈ HÈ
Bài số 01
Cánh ñồng làng em khá rộng: từ làng ra tới ñường quốc lộ xa hơn một cây số và chạy dài theo
ñường quốc lộ gần hai cây số. ðất ñai màu mỡ và tinh hần lao ñộng cần cù ñã khiến ñồng ruộng quanh
năm xanh tươi,bốn mùa ñều có nhiều thóc, ñậu, ngô, khoai…
Lũy tre dày bao bọc quanh làng. Ra khỏi làng là những ñầm sen. Mùa này sen ñang lụi nên trông
ñầm rộng hẳn ra. Kế ñó là những ruộng lúa.
Từng thửa ruộng to nhỏ khác nhau, mảnh hình chữ nhật mảnh hình thnag… Lúa ñang thì con gái ñã
cao quá bờ nen nhìn xa chỉ thấy một màu xanh mơn mởn liền lạt chạy tít tắp. Sau gần chục ngày mưa
phùn gió bấc rét căm căm, trờ mùa ñông hôm nay tạnh ráo, quang quẻ và chỉ se se lạnh. Nắng vàng trải
nhẹ. Gió ñùa vui cùng cây lúa. ðó ñây những cây bóng mát cao lớn ñiểm xuyết trên thảm lúa menh mông
Ở một vài thửa ruộng, lác ñác ñã có mấy người làm cỏ, be bờ. Mấy chú cò bay ngang, màu trắng lấp lóa
trong nắng.
Mùa này vùng ruộng sâu trồng ñược lúa nhưng vùng cạn chỉ trồng hao màu. ðậu xanh, ñậu ñen
chạy dài theo luống. Thân cây thấp, cành lá ñu dưa nhue vậy chào người qua lại. Những vồng khoai lùm
xùm. Nhìn gần mới thấy những dây khoai còn nhìn xa, chỉ thấy mộ màu xanh lam hoặc tim tím của lá, tùy
theo từng giống khoai. Mấy bà mấy chị ñang vun luống cho ñậu, cho khoai cười nói vui vẻ. Một ñàn chim
sâu sà xuống vừa xới ñể kiếm ăn. Gần ñường quốc lộ là những vạt ngo cao quá ñầu em. Thân cay mập
mạp. Lá tỏa dài ken vào nhau. Bắp ngô bám theo thaan, mỗi cây chừng hai,ba bắp. Bắp thon dài lớp áo
ngoài xanh bóng,chòm râu hung hung mượt mà là còn non. Bắp mập chắc, lớp áo ngoài ñã bàng bạc,
chòm râu ñã sẫm và hơi rũ là vừa ăn. Một bầy chim lích chích trong bài ngô. Tiếng xe ô tô ầm ì và tiếng
còi xe pin pin từ ñường quốc lộ vọng tới. Sự chuyển mình nhanh chóng của cả một vùng với con ñường
cao tốc lườm lượp xe cộ ở gần ñó và những căn nhà nhiều tầng ñua nhau mọc lên ñã dôi tới làng quê.
Theo ñà ñổi mới của ñất nước, cánh ñồng quê em cũng ñang thay ñổi. một sự ñổi thay âm thầm và
mãnh liệt màu xanh mát mắt, trong từng thân lúa thân ngô ngày càng mập mạp, trong từng củ khoai, bắp
ngô ngày càng to chắc và thơm ngon… Em yêu tha thiết cánh ñồng quê em và tự hào về bước chuyển
mình của quê hương em.
Bài số 02
Một buổi sáng chủ nhật ñẹp trời, em cùng mẹ ñi bẻ ngô. Cánh ñồng quê em gần thị trấn Phủ Lỗ
cách Hà Nội chưa dầy bốn mươi cây số.
Cánh ñồng làng em khá rộng: từ làng ra tới ñường quốc lộ xa hơn một cây số và chạy dài theo
ñường quốc lộ gần hai cây số. ðất ñai màu mỡ và tinh hần lao ñộng cần cù ñã khiến ñồng ruộng quanh
năm xanh tươi,bốn mùa ñều có nhiều thóc, ñậu, ngô, khoai…
Lũy tre dày bao bọc quanh làng. Ra khỏi làng là những ñầm sen. Mùa này sen ñang lụi nên trông
ñầm rộng hẳn ra. Kế ñó là những ruộng lúa.
Từng thửa ruộng to nhỏ khác nhau, mảnh hình chữ nhật mảnh hình thnag… Lúa ñang thì con gái ñã
cao quá bờ nen nhìn xa chỉ thấy một màu xanh mơn mởn liền lạt chạy tít tắp. Sau gần chục ngày mưa
phùn gió bấc rét căm căm, trờ mùa ñông hôm nay tạnh ráo, quang quẻ và chỉ se se lạnh. Nắng vàng trải
nhẹ. Gió ñùa vui cùng cây lúa. ðó ñây những cây bóng mát cao lớn ñiểm xuyết trên thảm lúa menh mông
Ở một vài thửa ruộng, lác ñác ñã có mấy người làm cỏ, be bờ. Mấy chú cò bay ngang, màu trắng lấp lóa
trong nắng.
Mùa này vùng ruộng sâu trồng ñược lúa nhưng vùng cạn chỉ trồng hoa màu. ðậu xanh, ñậu ñen
chạy dài theo luống. Thân cây thấp, cành lá ñu dưa nhue vậy chào người qua lại. Những vồng khoai lùm
xùm. Nhìn gần mới thấy những dây khoai còn nhìn xa, chỉ thấy mộ màu xanh lam hoặc tim tím của lá, tùy
theo từng giống khoai. Mấy bà, mấy chị ñang vun luống cho ñậu, cho khoai cười nói vui vẻ. Một ñàn
chim sâu sà xuống vừa xới ñể kiếm ăn. Gần ñường quốc lộ là những vạt ngo cao quá ñầu em. Thân cây
mập mạp. Lá tỏa dài ken vào nhau. Bắp ngô bám theo thân, mỗi cây chừng hai, ba bắp. Bắp thon dài lớp
áo ngoài xanh bóng, chòm râu hung hung mượt mà là còn non. Bắp mập chắc, lớp áo ngoài ñã bàng bạc,
chòm râu ñã sẫm và hơi rũ là vừa ăn. Một bầy chim lích chích trong bài ngô. Tiếng xe ô tô ầm ì và tiếng
còi xe pin pin từ ñường quốc lộ vọng tới. Sự chuyển mình nhanh chóng của cả một vùng với con ñường
cao tốc lườm lượp xe cộ ở gần ñó và những căn nhà nhiều tầng ñua nhau mọc lên ñã dội tới làng quê.
Theo ñà ñổi mới của ñất nước, cánh ñồng quê em cũng ñang thay ñổi, một sự ñổi thay âm thầm và
mãnh liệt trong màu xanh mát mắt, trong từng thân lúa thân ngô ngày càng mập mạp, trong từng củ khoai,
bắp ngô ngày càng to chắc và thơm ngon… Em yêu tha thiết cánh ñồng quê em và tự hào về bước chuyển
mình của quê hương em.
Bài số 03
Quê tôi ở gần biển. ðó là một vùng nắng chói chang, có gió Lào thổi về và có biển. Trong trí óc của
tôi luôn lưu giữ những buổi bình minh về biển, những ngày chạy trên cát rát bỏng ñôi chân.
Vào mỗi buổi sớm, biển mơ màng dịu hơi sương, vài cơn gió nhè nhẹ thối vào ñất liền cái vị mặn
mòi ñặc trưng của biển. Nếu không quen sống nơi xứ biển, người ta dễ dàng nhăn mặt vì cái vị nồng nồng
khó tả phả vào người. Trên thinh không, những con hải âu trắng chao nghiêng ñôi cánh, mải miết bay về
phía chân trời xa thắp nơi bình minh hồng tươi ñang hắt những tia nắng hình dẻ quạt xuống mặt nước.
Biển gợi sóng êm ả lấp lánh như ñược dát vàng. Nơi ấy, một ngày mới bắt ñầu thật yên ả và thanh
bình. Tôi rất thích ñược chạy trên cát.
Từng hạt cát mịn màng, mát rượi lùi lại dưới ñôi chân của tôi. Tôi tìm, nhặt nhạnh từng chiêc vỏ ôc
lăn lóc trên cát. Mỗi cái vỏ chứa ñựng trong tôi bao nhiêu kỉ niệm. Chỉ cần ta hà hơi vào rồi áp tai nghe
thì sẽ nghe thấy tiêng sóng vỗ, nhịp ñiệu, âm thanh của biển. Những con sóng vỗ bờ cát, tung bọt trắng
xóa. Nó nhào lên rồi rút về ñể lại trên cát không biết bao nhiêu là vỏ ốc và những chú cua con vội vàng
lẩn trốn.
Những người dân ở ñây bắt ñầu công việc một ngày của họ là ñánh bắt cá. Chân họ dậm từng bước
chắc nịch hằn lên bãi cát, chiếc thuyền bằng gỗ nâu ñen bóng như lướt trên cát theo sức ñấy của những
cánh tay dài lực lưỡng. Bọn trẻ con ríu rít chạy theo bứt những bông hoa muống biển tim tím, cánh còn
ướt ñẫm sương ñêm ném lên thuyền. Hoa muống biến mọc rất nhiều trên bãi cát, có khi phủ kín cả một
bãi cát rộng mênh mông, nhìn xa cứ như một tấm thảm nhung màu tím. Không biết có phải vì vẻ ñẹp bình
dị của hoa hay bởi sức sống mãnh liệt của nó mà nguời dân ở ñây coi hoa muống biển như một loài hoa
lành ñem bình yên ñến. Hoa theo những con thuyền lênh ñênh ngoài khơi xa mang theo nỗi mong chờ của
người ở lại. Biển hiền hòa là thế nhưng cũng có lúc sục sôi giận dữ. ðó là những ngày biển ñộng sóng nổi
lên dữ dội. Những con sóng bạc ñầu không còn khẽ khàng mơn man lên bờ cát mà ñiên cuồng xô ầm ầm
vào vách ñá. Những ngày như thế nhanh chóng tan ñi khi phiên chợ cá ñông vui tới. Ấy là khi thuyền về.
Các con thuyền chở nặng cá tôm hoan hỉ trở về sau chuyến ñi dài ngày vất vả. Nhìn từ xa, hai con mắt
thuyền mở to như vui mừng khi lại ñược nhìn thấy bến bờ. Thuyền vừa cập bến người trên bờ ñã ñổ xô
ñến. Kẻ ôm chầm lấy nhau mừng mừng, tủi tủi, người nhanh nhẹn khiêng những sọt cá lên khoang bờ.
Những con cá béo nung núc, những thịt mang còn phì phò bong bóng ñược xếp lẫn với những con tôm
còn tươi roi rói cứ búng càng tanh tách như dọa bọn trẻ con thò tay nghịch bắt. Tiếng lao xao trả giá, tiếng
lịch kịch thúng mủng của trăm người bán, vạn người mua hòa lẫn vào nhau nghe ñông vui khó tả.
Trời ñã vãn chiều trên bãi cát chỉ còn lổng chổng sọt không thì người ta mới lục ñục kéo nhau về.
Những con thuyền bây giờ mới nhẹ nhõm gối ñầu lên bờ cát trắng, nằm nghỉ ngơi sau một chuyến ñi dài.
Hoàng hôn ñến từ lúc nào ñang dần buông trên biển. ðó là một ngày ở biển khi tôi ñược về thăm mảnh
ñất quê hương.
Biển vẫn thế, vẫn ñẹp và thật kì diệu. Biển mang ñến cho tôi nhiều kỉ niệm ñể nhớ về quê hương.
Cám ơn mẹ ñã sinh ra con ở nơi có tiếng sóng, có cát vàng, và có những bông hoa muống biển tuyệt ñẹp.
Bài số 04
Em về ðà Lạt không phải như một du khách xa lạ, thoáng qua, mà em về ðà Lạt thăm họ hàng;
luôn tiện nghỉ hè mấy tuần ở ñó.
Thế là em sống ở ðà Lạt. Nếu miêu tả một cảnh ñẹp ở ðà Lạt thì rất khó, vì khi ñã ñặt chân ñến ðà
Lạt là ta ñã bước vào một xứ sở mộng mơ: ta bước vào tranh giăng mắc bốn bề. Một không gian bốn
chiều là tranh. Em bước ñi trong tranh, thở trong tranh và ngồi nghĩ trong tranh.
Thật hồ ñồ khi chưa tả ñược những bức tranh ấy. ðó là những bức tranh như xứ sở châu Âu, xứ sở
ôn ñới, với ñồi cỏ, rừng thông hẻm vực, sương mù. Hơn thế, bầu không khí ðà Lạt lúc nào cũng mát rười
rượi. Ba em thường ñùa rằng: ðà Lạt có một cái máy lạnh mấy trăm ngàn cây số. Nhưng máy lạnh này
không tốn ñiện lại có gió trời. Và nhìn ñược bầu trời ñám mây, cỏ hoa khắp chốn.
Buổi sáng ñút tay vào túi, em ñi từ nhà thờ Con Gà ra chợ, qua hồ Xuân Hương, thấy sương chưa
tan, còn mờ mờ khắp chốn. Vậy mà bên bờ hồ ñã nhộn nhịp người làm vườn rửa cà rốt, những thúng cà
rốt màu da cam rực lên một màu chói mắt bên bờ hồ. Buổi trưa, dọc theo mọi ngả ñường, em ñược các
cành thông che nắng, phấn thông vàng bay bay trong gió như những hạt bụi tinh khôi tìm về tương lai.
Giữa những bụi cây xanh ngắt lại rực lên những ñoá hoa hoang dại: nào dã quỳ vàng chói, nào hoa ngũ
sắc sặc sỡ, nào tường vi trĩu nặng từng chùm. Nếu vui chân vượt qua vài dốc ta sẽ ñến Cam Li. Thác Cam
Li không hùng vĩ mà hiền hoà, rộn ràng và tươi mát cheo leo bên sườn dốc, lại có cỏ xanh hoa dại nở
vàng, nở tím...
Em bước ñi thỉnh thoảng cũng phải dè dặt, vì sợ dẫm lên những ñoá hoa vàng bé xíu, mọc từ một
loài cỏ dại trên ñất ñồi. Một lúc thong dong, em bước vào các vườn lan ðà Lạt. Từng lá lan mọng lên,
từng chồi lan nõn nà, xanh xanh, trong trong và bóng mượt như nhựa. Nhìn lá hoa thật mà cứ ngỡ như
hoa giả vì nó sặc sỡ lắm, tươi thắm lắm, ñợi ñến khi hương lan tỏa ra, em mới biết là hoa thật. Lan ðà Lạt
trăm thứ vạn loài, không thể ñếm xuể cả ñịa lan, lẫn phong lan cả vũ nữ, cát-laya, ñến loài Hồ ðiệp, và
ðại Châu... Rồi bên cạnh ñó là những cây kì hoa dị thảo... thầm lặng mà tươi tắn như sen ñất tươi xanh,
hồng môn rực ñỏ, cẩm tú cầu tím nhẹ, hoa lồng ñèn xinh xinh và thiên hài lửng lơ. Vào Dinh Ba, chúng ta
sẽ thấy những ñoá hồng nào hồng nhung, hồng bê bê, hồng phấn, hồng trắng. Chưa kể những nhà kính
trồng hồng, trồng li rực rỡ như những xứ sở Ba Lan kiêu sa và tươi thắm như những phim tình diễm lệ.
Ngày xa ðà Lạt, em lưu luyến bước không vui. Trong lòng thầm nhủ: "Tạm biệt thôi, mai này mình
lại về ðà Lạt" nhưng biết ñến bao giờ? cuộc sống cứ cuốn trôi với bao nhiêu công việc của học trò. ðà
Lạt ơi!' Bao giờ em gặp lại?
ðỀ 4. CHÂN DUNG NGƯỜI BẠN CỦA EM
Bài số 01
“Học thầy không tầy học bạn" thầy giáo thường nhắc chúng em câu ñó trong giờ sinh hoạt cuối
tuần ñể nêu cao tấm gương của Thanh Trang,một học sinh giỏi toàn diện của trường ñể nhắc nhở chúng
em phải chăm học không chỉ ở lớp mà còn ở ngoài cuộc sống.
Em với Trang chơi với nhau từ hồi còn bé xíu, nên em là người hiểu Trang nhất trong ñám bạn và
ngược lại Trang cũng rất hiểu em. Mặc thời gian trôi qua, tình bạn thắm thiết của chúng em chẳng nhạt
mờ. Trang có một dáng người khá cân ñối, có lẽ vì thế mà bạn luôn ñứng nhất nhì trong tốp hoa khôi của
lớp. Trang trạc tuổi với em, nhưng nhìn bạn có vẻ chững chạc hơn em nhiều. Mỗi lần ñến trường bạn
thường mặc bộ quần xanh áo trắng, thắt chiếc khăn quàng ñỏ thắm trên vai. Bạn có một khuôn mặt trái
xoan với hai cái má lúc nào cũng ửng hồng như ñược thoa một lớp phấn mỏng. ðôi mắt ñen láy chứa ñầy
vẻ tinh nghịch tuổi học trò của bạn làm các bạn trong trường ai cũng muốn mình có một ñôi mắt ñẹp như
thế. Làn da trắng hồng và láng mịn làm tăng lên vẻ bầu bĩnh của khuôn mặt. Mái tóc dài tới tận lưng luôn
ñược Trang chải và uốn tém rất gọn mỗi khi ñến lớp. Nụ cười lộ rõ trên ñôi môi bạn mỗi khi nhận ñược
ñiểm 10 ñể lộ hàm răng trắng bóng.
Chúng em quý Trang không chỉ về hình thức bên ngoài mà những nét tốt của bạn nữa. Trong giờ
học Trang rất chú ý nghe thầy giảng bài, và thường xuyên phát biểu ý kiến. Có bài toán khó thầy ra, chưa
có bạn nào giải ñược thì ñã thấy cánh tay nhỏ nhắn của Trang giơ lên. Có bạn nào quên ñem bút, thuớc
hay phấn Trang ñều sẵn sàng cho muợn. Tuy học giỏi ñược “thầy yêu bạn mến” nhưng không vì thế mà
Trang tỏ ra kiêu ngạo với mọi người, những hôm có bài khó, các bạn nhờ Trang giảng giúpTrang ñều
dành thời gian lúc ra chơi ñể giảng cho bạn hiểu nếu chưa hiểu ngày mai Trang lại giảng lại khi nào bạn
hiểu thì Trang mới vui chơi. Không những thế Trang còn là cây văn số một của lớp, mỗi khi thầy giao bài
viết, Trang luôn là người ñầu tiên nộp bài và hình như lần nào bài viết của bạn cũng ñược thầy ñọc cho
chúng em tham khảo.
Trang! người bạn thân thiết nhất của em là thế ñấy. Vừa học giỏi, vừa ngoan ngoãn, luôn ñược
mọi người yêu mến. Trang ñáng ñể cho em và các bạn khác noi theo học hỏi những ñức tính tốt, nhờ có
Trang mà những giờ học trở nên thú vị hẳn lên. Em ñã nghĩ một năm học tới ñây khi Trang sẽ chuyển
xuống một trường cấp hai khác thì lớp học sẽ còn chứa ñầy vẻ vui tươi như ngày hôm nay không.
Bài số 02
Năm tháng cứ thế trôi ñi, chỉ có thời gian là thước ño tốt nhất cho tình cảm bạn bè. Trong suốt
thời gian ñó, có lẽ Diệp Anh là người bạn mà em yêu mến nhất, người bạn ñã học với em từ suốt năm học
lớp ba.
Dáng người Diệp Anh dong dỏng cao, khuôn mặt bầu bĩnh, ñầy ñặn của bạn hễ ai nhìn ñến cũng
thấy ñáng yêu. Nước da ngăm ngăm ñen. Mái tóc dài óng ả. Cặp mắt ñen láy lúc nào cũng mở to, tròn xoe
như hai hòn bi ve. Chiếc mũi hếch và cái miệng rộng luôn tươi cười ñể lộ hai hàm răng trắng bóng. Ở
Diệp Anh khi nào cũng toát lên vẻ năng ñộng, tự tin, hóm hỉnh và hài hước nên rất dễ mến.
Diệp Anh rất hiếu ñộng, không lúc nào yên nghỉ chân tay. Trong giờ ra chơi, chỗ nào sôi ñộng
nhất là ở ñó có Diệp Anh. Chúng em thường tụ tập nhóm ba, nhóm bảy ngồi xung quanh bạn Diệp Anh
ñể nghe bạn kể chuyện. Mở ñầu câu chuyện, Diệp Anh vẫn thường hay kể: “ Cái hồi xưa ấy, ñấy, cái hồi
ấy, cái hồi mà bà tớ chưa sinh ra mẹ tớ ấy... ”. Chỉ nghe có ñến thế thôi là chúng em ñã thấy buồn cười
ñến nỗi không thể nhịn ñược rồi mà cái mặt Diệp Anh vẫn cứ tỉnh như bơ. ðặc biệt, Diệp Anh có một trí
nhớ rất tốt. Những câu truyện ñã ñọc hay ñã nghe, Diệp Anh ñều nhớ như in và kể lại bằng ñúng giọng
nhân vật nên rất cuốn hút và sinh ñộng. Một mình Diệp Anh ñóng ñủ các vai, kết hợp với ñiệu bộ khôi hài
khiến bọn em lăn lóc cười ñến vỡ bụng.
Diệp Anh luôn luôn làm ra những trò chơi thú vị. Bạn thường hay chơi cùng với chúng em trò bịt
mắt bắt dê hay bó khăn. Vừa chạy lại vừa kêu tiếng dê be be nghe rất ngộ nghĩnh. Diệp Anh thường biểu
diễn tiếng hát, tiếng ngựa hí và con sóc nâu hay leo trèo. Mỗi tiết mục, Diệp Anh ñều ñược hoan nghênh
nhiệt liệt và gây ra những trận cười nứt nẻ. Không chỉ là các bạn gái mà cả các bạn trai ngoài và trong lớp
ñều yêu mến bạn Diệp Anh. Diệp Anh và em cùng các bạn trong lớp ñều có ước mơ là sẽ vào ñược
trường Trần ðại Nghĩa. Mong rằng chúng em sẽ thực hiện ñược ước mơ của mình.
Rồi mai ñây phải xa mái trường thân yêu, em cũng sẽ mang theo nhiều kỷ niệm cùng với những
yêu mến của cả lớp với bạn Diệp Anh, một người bạn thật ñáng yêu!
Bài số 03
Nếu ai hỏi tôi rằng người bạn thân nhất của bạn là ai? Tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời rằng ñó
chính là Lan - Cô bạn lớp trưởng lớp tôi.
Lan năm nay 11 tuổi, bằng tuổi tôi. Bạn có dáng người cân ñối, khỏe mạnh cùng với cách ăn mặc
trang nhã, gọn gàng cộng với tác phong nhanh nhẹn, hoạt bát nên trông bạn thật xứng ñáng là con chim
ñầu ñàn của lớp.
Lan thật xinh ñẹp, luôn nổi bật trong ñám bạn gái lớp tôi bởi bạn có khuân mặt trái xoan, nước da
trắng hồng cùng với mái tóc dài ñen nhánh. ðôi mắt tròn, ñen lộ rõ vẻ thông minh. Cái mũi dọc dừa xinh
xắn càng làm cho khuân mặt của bạn thêm thanh tú. Mỗi lúc vui ñùa hay nói chuyện Lan luôn nở ra nụ
cười rất tươi, ñể lộ hai hàm răng trắng ñều như hạt bắp. Ai gặp Lan cũng phải trầm trồ khen ngợi vì vẻ
ñẹp dịu dàng, ít ai có ñược.
Còn tính tình của Lan thì khỏi phải nói. Tuy bằng tuổi tôi nhưng bạn chính chắn hơn tôi rất nhiều.
Lan sống chan hòa, cởi mở với bạn bè. Về học tập Lan luôn ñứng ñầu lớp, không những thế bạn còn luôn
ñi ñầu trong các hoạt ñộng của lớp cũng như của trường. Con người bạn thật mẫu mực. Vừa xinh ñẹp lại
giỏi giang nhưng bạn không hề kiêu căng mà sống hết mình về tập thể. Ở lớp, có việc gì khúc mắc, bạn
bình tĩnh khéo léo giải quyết. ðối với những bạn học yếu bạn tận tâm giúp ñỡ, chỉ bảo ñến nơi, ñến chốn.
Nhờ có bạn mà lớp tôi luôn luôn ñi ñầu trong các hoạt ñộng của liên ñội. Vì thế trong trường thầy cô nào
cũng yêu quý Lan.
Ở lớp Lan như vậy ñấy còn về nhà Lan lại càng tuyệt vời hơn. Ngoài giờ học, Lan còn rất chăm
chỉ làm việc nhà. ðối với ông bà cha mẹ Lan còn là một ñứa cháu hiếu thảo, một người con ngoan ngoãn.
ðối với mọi người xung quanh Lan luôn kính trọng, lễ phép. Vì thế mọi người ñã dặt cho Lan một cái tên
thật thân mật: ''Cô Tấm chăm làm". Tình bạn giữa tôi và Lan ngày càng thân thiết. Tôi và Lan cùng vui
chơi, truy bài, học nhóm. Nhiều lần tôi chưa hiểu bài Lan ñến tận nhà giảng bài cho tôi. Tôi thật ngưỡng
mộ bạn. Không chỉ với tôi mà tất cả các bạn trong lớp, trong trường ñều ngưỡng mộ bạn.
Chơi với Lan tôi thấy rất thỏa mái. Tôi thật tự hào khi có một người bạn như vậy. Tôi mong ước
sẽ ñược học cùng bạn ñể học tập những phẩm chất tốt của Lan.
Bài số 04
Trong cuộc sống con người chúng ta luôn có những niềm vui, nỗi buồn, luôn có những khó khăn
cần ñược chia sẻ và giúp ñỡ. Chính vì vậy chúng ta cần có những người bạn tốt ñể giúp ta trong những lúc
như vậy. Và em cũng có một người như vậy ngay từ tuổi nhỏ. Cậu ấy tên Quang.
Quang là hàng xóm của em. Chúng em chơi với nhau lúc còn bé xíu. Khi ấy cậu mập mạp, trắng
trẻo rất ñáng yêu. Lớn hơn một chút, chúng em học cùng lớp mẫu giáo, rồi lại cùng nhau vào trường tiểu
học. càng ngày chúng em càng thân thiết với nhau hơn.
Giờ ñây cậu ấy sở hữu một khuôn mặt chữa ñiền, làn da không còn trắng mịn như con gái mà
ngăm ñen khỏe mạnh. Cậu ấy chỉ cao hơn em một chút. Mái tóc cắt ngắn trông rất gọn gàng. Quang là
một con người thân thiện, luôn tươi cười, cởi mở với mọi người xung quanh. Học nhóm, chơi thể thao,
làm bài tập ngữ văn, lúc nào em và Quang cũng thành một cặp, gắn bó với nhau như hình với bóng.
Không chỉ thông minh, nhanh nhẹn, Quang còn rất biết quan tâm giúp ñỡ người khác, nhất là với
em. Vì em học kém môn Ngữ văn nên Quang ngày nào cũng sang nhà em làm gia sư bất ñắc dĩ. Anh bạn
gia sư của em còn là một cây văn nghệ cừ khôi. Cậu ấy ñã từng dành ngôi vị quán quân trong cuộc thi
tiếng hát học. sinh toàn trường. Mỗi dịp có lễ hội, nhìn cậu ấy hát trên sân khấu nhà trường, em thấy bạn
rất chuyên nghiệp và trong lòng em có cảm giác tự hào khi có ñược người bạn như Quang.
Không chỉ học giỏi, hát hay, Quang còn rất ngoan ngoãn và biết giúp ñỡ cha mẹ. Mỗi chiều ñi học
về em thường thấy Quang giúp bố mẹ cơm nước, dọn dẹp nhà cữa. Không những thế, những món ăn mà
Quang nấu cũng không thể chê vào ñâu ñược. Trong mắt em Quang trở thành một người bạn hoàn hảo.
Là tấm gương xứng ñáng cho em học tập và cố gắng noi theo.
Mỗi người bạn ñều ñem lại cho chúng ta những tình cảm tốt ñẹp. Nhưng người bạn thân thiết gắn
bó khiến ta tự hào, ngưỡng mộ mà trở nên cố gắng tốt ñẹp hơn càng ñáng quý. Em mong tình cảm giữa
em và Quang mãi mãi như bây giờ.
Bài số 05
Mỗi năm học em ñều ñược quen biết nhiều bạn bè, mỗi gương mặt như một ñoá hoa trong khu
vườn muôn sắc của cô giáo em. Trong ñó có ñóa hoa mà em yêu quý và nhớ mãi. ðó là ðang Anh.
ðang Anh là một cô bạn gái có gương mặt bầu bĩnh, mái tóc dài ñen mượt ngang vai cột rè hai
bên chiếc nơ hồng lấm tấm trắng, ñôi mắt sáng hiền hoà và nụ cười hồn nhiên.
Lần ñầu em gặp bạn ấy là ngày khai trường năm lớp 1, lúc em và các bạn ñang lúng túng tìm lớp
1 thì ñã thấy một cỏ bé cầm bảng tên lớp ñứng ngay ngắn trong,bộ ñồng phục chỉnh tề luôn miệng lên
tiếng “Các bạn ơi, lớp Một ba của mình ñây nè!”. Từ lúc ấy em và bạn ấy rất có cảm tình với người bạn
ñầy tự tin, nhanh nhẹn và già dặn ấy. Có bạn còn gọi ðang Anh là “chị Hai” nửa. Năm năm trời trôi qua,
ðang Anh luôn ñược bạn bè tín nhiệm bầu làm lớp trưởng. Càng ngày bạn ấy càng biểu lộ nhiều tính tốt
như lễ phép, chăm chỉ, thông minh, ñoàn kết, gương mẫu, dù phái làm công tác lớp nhưng bạn luôn ñạt
ñiểm tốt ở các môn. Vì thế mỗi lần cô giáo vắng mặt, ðang Anh nhắc nhở trật tự làm cho ai cũng nể nang
nghe lời bạn ấy.
Một dạo nào năm lớp 4, cô giáo em bị bệnh nặng phải nghỉ dạy, ðang Anh ñã tự giác kêu gọi các
bạn góp tiền mua trái cây và kéo cả năm mươi sáu học sinh cùng ñến thăm cô. Thấy chúng em ñến ñông
ñủ cô cảm ñộng, ñù mệt nhưng cô cũng cố gắng ngồi dậy, cô nói : ‘‘Không ngờ các em ñến ñông ñủ cả,
cô vui lắm. Thấy các em thương cô thế này cô cũng thấy khoẻ ra”.
Một lúc sau cô còn cố gắng giảng bài cho chúng em khỏi mất bài học. Khi cô ghi bảng thì bạn
ðang Anh lau bảng cho cô. Có lúc cô không ghi bảng ñược thì ðang Anh chép hộ có lên bảng. Nhờ bạn
ấy mà sau hai tuần lễ cô ñau, chúng em vẫn theo kịp bài học với các lớp khác.
Một hôm em ñi học sớm, ghé ngang nhà bạn ñể hỏi bài. Bước vào góc học tập của bạn ây, em
ñứng say mè nhìn, thích thú không muốn dời chân. Bàn học của bạn ấy rất ñầy ñủ ñồ dùng học tập : bút
ồic xanh, bút Bic ñỏ, bút chì các loại, thước kẻ, eke. coinpa. chồng sách vở xếp thật ngay ngắn gọn gàng.
Bên cạnh thời khoá biểu ñược tô những màu sắc vui tươi là những cảnh bướm sặc sở. những bông hoá và
những bức hình sinh vật học do bạn áy tự sưu tầm. Bạn ấy xếp thành từng họ, từng nhóm : như bộ bướm,
bộ chuồn chuồn, bộ bò sát,..,
Em trâm trồ: “Ồ những con bướm này ñẹp quá, lại hiếm nữa. Bạn bắt ở ñâu thế?” ðang Anh múm
mím cười, ñáp : “Mình bắt một phần lớn trong những ngày về nghỉ ở miền quê. Còn lại là người quen
tặng cho mình vì biết mình rất thích”. Nói rồi, bạn lấy chiếc kính lúp ra ñưa em và báo: “Bạn xem này,
chiếc kính này cho mình thấy rõ cấu tạo cơ thể của chúng”. Em kêu lên :
- Ồ ! Hay quá !
ðang Anh lại cho em xem những con vật bạn ấy ñã sưu tầm ñược ngâm trong các lọ phoọc môn như rắn
lục, bò cạp, rết… Em rùng mình hỏi :
- Bạn không sợ à ? ðang Anh nói : Ban ñầu cùng sợ nó cắn. Nhưng chúng chét rồi nên không sợ nữa.
Mình ao ước sau này sẽ nghiên cứu nhiều hơn về thế giới loài vật". Hỏi bài bạn xong em về và rất tự hào
về người bạn tốt có tinh thần say mê khoa học ấy.
Ở trong lớp, ngoài việc học tập và làm công tác lớp trưởng, bạn ấy luôn luôn thân ái ñoàn kết, cởi
mở và giúp ñỡ bạn bè. Bạn cũng là gương tốt về lễ phép với thầy cô và phụ giúp cho mẹ trong việc nhà.
Thật trời chẳng phụ lòng người tốt ! ðang Anh của em luôn ñạt danh hiệu học sinh xuất sắc trong
nhiều năm liền. Bạn ấy là tấm gương tốt cho chúng em noi theo. Truyện cố tích ngày xưa có một tấm
gương thần soi vào là biết ai tốt, ai xấu. Bạn ðang Anh chính là tấm gương thần ấy.
Bài số 06
Như bao trẻ thơ khác, tôi có một ñại gia ñình hạnh phúc. ðại gia ñình ấy là trường học của tôi.
Nơi ñây luôn vọng ra bao tiếng hát, tiếng cười. Và cũng nơi ñây, tôi có một người bạn chí thân. Người ấy
chính là Hoàng Minh Phúc.
Năm nay Phúc 13 tuổi. Vóc người mảnh khảnh, nước da ngăm ngăm nên có vẻ rắn rỏi. Nổi bật
trên khuôn mạt xương xương của Phúc là cặp mắt ñen láy, tròn xoe, hai hàng mi dày cong vút. Cái mũi
cao cao rất ñáng yêu, cái miệng nhỏ với ñôi môi ñỏ hồng luôn chúm chím. Mỗi khi Phúc cười, hai hàm
răng trắng muốt với hai chiếc răng khểnh lộ ra trong thật có duyên. Hợp với khuôn mặt có duyên ấy là
mái tóc ñen mượt luôn cắt cao, gọn gàng. Những lúc giải lao, Phúc ngồi trong lớp học nhìn nơi cửa sổ,
nơi bầu trời trong xanh, khuôn mặt bạn như tỏa ra một ánh sáng rất lạ. Toát lên từ cặp mắt, mái tóc, tư thế
ngồi, kể cả trang phục, tôi thấy Phúc rất ñẹp. Dưới mắt tôi, Phúc là người hoàn hảo về chân dung bên
ngoài.
Không chỉ thế, nét ñẹp từ nơi Phúc còn ẩn chứa bên trong. Một con người luôn khiêm tốn, sống
giản dị, luôn quan tâm ñến mọi người. Phúc học giỏi nhưng không tự cao, không ỉ lại, sẵn sàng giúp ñỡ
bạn bè, biết chia sẽ cùng mọi người. Phúc là tấm gương kiên trì vượt khó. Tuy gia ñình bạn còn khó khăn
nhưng Phúc không nản lòng, vẫn vượt lên trong học tập. Phúc chăm học, chăm làm. Vừa học vừa giúp ñỡ
bạn cùng tiến. Bạn không hề nản lòng trước mọi khó khăn. Luôn tin tưởng ở ngày mai là tâm niệm của
bạn. Không chỉ tin tưởng mà còn là sự cố gắng. Cố gắng hoàn thành nhiệm vụ học tập, giúp ñỡ bố mẹ
những công việc nhà. ðôi tay nhỏ nhắn của Phúc làm biết bao nhiêu việc. Nào là quét nhà, nấu cơm, nhặt
rau, rửa bát... Tôi ở gần nhà Phúc nên chúng tôi thường cùng nhau ñi học, trao ñổi bài, cùng nhau hướng
tới ngày mai tươi sáng. Có lần Phúc hỏi tôi:
- Ước mơ ngày mai cuả bạn là gì?
Tôi trả lời:
- Mình muốn trở thành một kĩ sư công nghệ thông tin.
Phúc cười tươi tắn rồi nói:
- Thế là cùng ước mơ với mình rồi ñấy!
Cả hai chúng tôi ñều toát lên một niềm vui khó tả. Chúng tôi cũng nghĩ rằng: không có một thành công
nào tự ñến mà không phải trải qua gian lao, thử thách và một quá trình bền bị, kiên trì. Phải có nghị lực
vươn lên và một ước mơ cháy bỏng ñể ñi ñến một thành công trong cuộc sống. Từ những suy nghĩ ñó, tôi
và Phúc lại miệt mài hơn trong học tập. Mẹ Phúc bảo với tôi:
- Bác rất tự hào về thằng Phúc và rất tự hào về cháu. Chúng cháu thân thiết như anh em ruột thịt và chăm
ngoan, học giỏi nên Bác rất mừng. Bác muốn hai cháu mãi là ñôi bạn tốt.
Lời ñộng viên ấy ñã giúp tôi và Phúc không ngừng vương lên, nó như tiếp sức mạnh cho ñôi bạn nhỏ
chúng tôi. Hai chúng tôi có cùng một sở thích, muốn khám phá những ñiều bí ẩn về công nghệ. Có lần
chúng tôi ñã mở tanh bành chiếc ñiện thoại ñiện tử mà bố ñã tặng chúng tôi nhân ngày sinh nhật. Vì muốn
biết những ñiều kì diệu bên trong nên tôi và Phúc ñã quên rằng ñây là món quà có ý nghĩa, không nên làm
hỏng. Và ñây cũng là một kỉ niệm của ñôi bạn chúng tôi ở những ngày thơ ấu.
Tôi thật tự hào khi có một người bạn như Phúc. Một con người sống toàn diện, tình cảm dạt dào
và ñầy nghị lực. Tấm gương của Phúc ñã soi sáng ñể các bạn của lớp tôi noi theo và hoàn thiện về mình.
Bài số 07
Nếu ai hỏi em, người bạn thân nhất của em là ai thì em sẽ trả lời ngay ñó là Hiền.
Hiền là người bạn học chung với em suốt thời tiểu học. Dù lên cấp hai, em và Hiền không còn
học chung nữa nhưng cả hai vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Hiền có dáng người nhỏ nhắn, khuôn
mặt tròn trịa với nước da bánh mật. Bạn có ñôi môi nhỏ, lúc nào cũng nở nụ cười rất duyên dáng. ðôi mắt
Hiền hai mí, to tròn và ñen láy. Mũi Hiền be bé, không cao nhưng khá cân xứng với khuôn mặt. Tóc bạn
không nhiều và hơi hoe vàng vì bị phơi nắng. Hiền thường cột tóc ñuôi gà trông rất tinh nghịch. Hiền có
cách ăn mặc rất giản dị và gọn gàng, sạch sẽ. Bạn thường ñeo vòng tay bằng bạc – món quà kỉ niệm mà
mẹ Hiền ở dưới quê cho bạn.
Nhà Hiền nghèo và ở xa nên bạn phải sống ở nhà bác ruột ñể tiện ñi học. Dù thiếu thốn và sống
xa gia ñình nhưng Hiền luôn ñạt thành tích tốt trong học tập. Năm nào bạn cũng ñạt học sinh giỏi. Trên
lớp, Hiền luôn chăm chú nghe thầy cô giảng bài. Môn học nào Hiền cũng thường xuyên giơ tay phát biểu.
Chính vì thế Hiền luôn ñược thầy cô và bạn bè yêu quý. Ngoài ra, chữ viết Hiền rất ñẹp. Hiền từng ñạt
giải nhì hội thi viết chữ ñẹp toàn trường. Nhờ thành tích học tập tốt, Hiền ñược cô giáo phân làm tổ
trưởng. Hiền rất gương mẫu và công bằng khi giải quyết các vấn ñề trong tổ. Có bạn nào trong tổ không
hiểu bài là Hiền sẵn sàng chỉ giúp. Phong trào của trường lớp thì Hiền ñều tích cực tham gia và vận ñộng
các bạn khác. Khi em hỏi sau này Hiền muốn làm gì. Hiền trả lời ngay là muốn làm cô giáo ñể ñi dạy học
cho học sinh nghèo. Chính ñiều này làm em thêm yêu quý bạn.
Ngày liên hoan chia tay lớp 5, Hiền thông báo là sẽ về quê học cấp hai ñể phụ giúp bố mẹ công
việc nhà. Hiền tặng em một cây bút và chúc em cố gắng học tốt. Khi quay ñi, em thấy Hiền len lén chùi ñi
những giọt nước mắt ñang lăn dài trên má. Vậy là ñã gần hai năm em và Hiền xa nhau. Cứ cách vài tháng
là hai ñứa lại gọi ñiện, hỏi thăm về tình hình học tập.
Em thật may mắn khi có một người bạn như Hiền. Em sẽ trân trọng và giữ gìn tình bạn này mãi
mãi.