Tải bản đầy đủ (.pdf) (3 trang)

SUY NGHĨ về TUỔI 20

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (117.74 KB, 3 trang )

Đề bài: Có hiện tượng một số thanh thiếu niên “sống hoài sống phí” nên đánh
mất tuổi thanh xuân của mình. Anh (chị) nghĩ gì về tuổi hai mươi?
Thời gian không bao giờ quay lại. Mỗi người chỉ có một lần được sống lứa
tuổi hai mươi. Vậy mà, đã có rất nhiều người quên đi lẽ giản đơn đó.
Hằng ngày, trên báo vẫn xuất hiện những mẩu tin về vụ ẩu đả hay cướp giật
mà thủ phạm là những gương mặt non nớt trên áo cìn chưa xoá bảng tên. Họ
đang quên hay cố tình quên mình chỉ được sống một lần với “tuổi hai mươi”.
Cùng lúc ấy, trên các giảng đường đại học, trong các thư viện, thậm chí ở các
góc khuất của một nhà sách, có những con người đang cặm cụi góp nhặt tri
thức. Bởi họ hiểu tuổi hai mươi chỉ đến một lần.

Một quán bar, một vũ trường, những viên thuốc lắc, những con người quằn
quại theo điệu nhạc. Họ đang quên hay cố tình quên mình chỉ được sống một
lần với tuổi hai mươi?
Một chiếc áo xanh, một cây cầy mới xây, những gương mặt lem luốc, những
con người tình nguyện, những nụ cười và những bài học về lòng nhân ái, về


sự sẻ chia. Hơn ai hết, những người con traỉ, con gái ấy hiểu rằng, tuổi hai
mươi chỉ đến một lần.
Hai mươi tuổi chỉ là một khoảng thời gian xác định theo ý nghĩa số học của
nó. Còn “tuổi hai mươi”? Đó lại là quãng đời đẹp nhất, tràn đầy sức sống
nhất. Quãng đời mà tạo hoá đã trao tặng chọ mỗi chúng ta với mong muốn
chúng ta hãy sống thật ý nghĩa trong từng giây, từng phút.
Nhưng không phải ai cũng nhận ra đó là một món quà tặng có kì hạn. Có
người nhận ra điều đó khi đã quá già. Họ đã nhận ra mình đã bỏ mất khoảng
thanh xuân để nó trôi qua vô ích. Họ đã phải sống vật vờ, sống mà không biết
đến ý nghĩa, biết đến hạnh phúc. Hàng ngày trên các ngả đường, ta vẫn
thường thấy những thanh niên tụ tập đua xe và họ xem đó là niềm vui là sự
chiến thắng chính mình trước tốc độ kinh hồn. Mỉa mai thay, khi họ cho đó
là niềm tự hào! Có những thanh niên ngày ngày tháng tháng dùng tiệm


internet làm mồ chôn thời gian của mình và họ đã sống hoài, sống phí thanh
xuân của mình. Vậy mà mỉa mai thay, họ đang tự hào mình là những game
thủ “kiệt xuất”! Họ đâu biết rằng, họ đang thêu đốt tuổi hai mươi của mình;
họ đâu biết rằng mình đang dần dần trở nên “đời thừa” và là gánh nặng cho
gia đình và xã hội. Nói như anh chàng Dế Mèn trong truyện của Tô Hoài là:
“Hỡi ôi! Còn chi buồn bằng: tuổi thì trẻ, gân thì cứng, máu thì cuồn cuộn mà
đành sống theo khuôn mẫu bằng phẳng. Ngày ngày hí húi bới đất làm tổ,
đêm thì đi ăn uống và tụ tập chúng bạn nhảy múa dông dài. Sống như vậy,
sống tồi quá. Tôi không muốn đến lúc nhắm mắt vẫn phải ân hận rằng chẳng
biết đằng cuối cánh đồng mênh mông kia còn những gì lạ và cuộc đời ở đấy
ra​ ​sao?”.
Để không phải thốt lên những lời tiếc nuối ấy, theo tôi, điều quan trọng nhất
là hạn phải chuẩn bị cho mình một hành trang sống bao gồm ước mơ, nghị
lực và bản lĩnh sống. Người không có ước mơ sẽ chỉ có một “tuổi hai mươi”
vô nghĩa. Người không có nghị lực, ước mơ chỉ là ước mơ. Người không có
bản lĩnh sống sẽ dễ vấp ngã và dễ đầu hàng trước thử thách.
Tuổi hai mươi của bạn luôn là đẹp nhất. Để cho quãng đời thanh xuân thêm
xanh, chúng ta hãy chọn cho mình một ước mơ, một lí tưởng sống và điều
quan trọng là phấn đấu để đạt được mục tiêu đó. Trên quá trình gian khổ đó,


bạn biết rằng chính bản thân mình đang sống thật ý nghĩa với “tuổi hai
mươi”.
Lương Thị Hoài Tâm
Trường THPT chuyên Lương Thế Vinh



Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×