Cảm ơn các bạn, các em đã hưởng ứng cuộc thi nhiệt tình, nhân ý
nghĩa cuộc thi lên nhiều lần!
Chí Bằng
(Quà tặng Văn học)
1
Bạn Nhi Heo: gửi về
Bài 1:
Khi 17 tuổi, tôi đọc một câu rằng:" nếu ngày nào bạn cũng sống như
thể đó là ngày tận thế của mình, đến một lúc nào đó bạn sẽ đúng". Câu nói
đó để lại ấn tượng lớn với tôi, và trong suốt 33 năm qua, tôi luôn nhìn vào
gương mỗi ngày để tự hỏi mình :" nếu hôm nay là ngày cuối cùng của mình
liệu mình có muốn làm những việc hôm nay mình săps làm không ?" Và khi
nhận ra câu trả lời là "không" ngày này qua ngày khác, tôi biết mình cần thay
đổi điều gì đó. Ghi nhớ rằng:" một ngày nào đó gần thôi, mình sẽ chết đi" là
một bí quyết vô cùng quan trọng giúp tôi quyết định những lựa chọn lớn trong
cuộc đời . Bởi vì hầu hết mọi thứ - những mong đợi của người khác, lòng kiêu
hãnh, nỗi lo sợ xấu hổ khi thất bại - tất cả đều phù phiếm trước cái chết, để
lại những gì thật sự quan trọng.
(Trích bài phát biểu của Steve Jobs )
Bài 2: Đừng sợ vấp ngã
Đã bao lần bạn vấp ngã mà không hề nhớ. Lần đầu tiên chập chững
bước đi bạn đã bị ngã. Lần đầu tiên tập bơi bạn uống nước và suýt chết đuối
phải không? Lần đầu tiên chơi bóng bàn, bạn có đánh trúng bóng không?
Không sao đâu vì Oan Đi-xnay ( nhà làm phim hoạt hình Mĩ nổi tiếng, người
sáng lập Đi-xnay-len, công viên giải trí khổng lồ tại Ca-li-phooc-ni-a, nước
Mĩ ) từng bị toà báo sa thải vì thiếu ý tưởng. Ông cũng ném mùi phá sản nhiều
lần trước kho sáng tạo nên Đi-xnây-len.
Lúc còn học phổ thông, Lu -I Pa-xto ( nhà khoa học người pháp, người
đặt nền móng cho ngành vi sinh vật học cận đại ) chỉ là một học sinh trung
bình. Về môn hoá , ông đứng hạng 15 trong số 22 học sinh của lớp Lép Tônxtoi ( nhà văn vĩ đại của Nga) , tác giả của bộ tiểu thuyết nổi tiếng " chiến
tranh và hoà bình ", bị đình chỉ học đại học vì " vừa không có năng lực vừa
thiếu ý chí học tập"....
Vậy xin bạn chớ lo thất bại. Điều đáng sợ hơn là bạn đã bỏ qua nhiều
cô hội chỉ vì không cố gắng hết mình.
(Theo Trái tim có điều kỳ diệu)
Bài 3 : một lời cảm ơn
Là con người cần có một tấm lòng
Để trải rộng trao cuộc đời trước mặt
2
Để ý chí luôn lớn hơn vật chất
Để chúng ta sống chân thật bên nhau
Nếu chẳng may ai hoạn nạn nơi đâu
Đừng nghĩ rằng tiền sẽ mua được hết
Đừng mặc cả bán cuộc đời, cái chết
Hãy nhớ: đồng tiền bạc trắng hơn vôi
Vật chất nào đổi được tấm lòng người
Giữa đời thường bon chen và gấp vội
Cầm bát cháo, khắc lời ông cha nói
Bước lên bờ lưu luyến bến đò xưa
Được ai giúp xin đừng quên gửi thưa
Một lời đáp là ngàn vàng cao giá
Cùng ánh mắt sẽ thay cho tất cả
Trước một tấm lòng ta hãy nhớ: Cảm ơn!
Bài 4: Tiền
Ta vẫn biết đồng tiền hai mặt
Một đời người góp nhặt đếm đong
Đồng tiền nhơ nhớp, sạch trong
Chỉ là cốt ở tấm lòng mình thôi
Cuộc sống lắm miếng mồi danh lợi
Nên lòng người vời vợi tính toan
Lương tâm nhiều lúc chẳng còn
Đồng tiền quá lớn xói mòn nghĩa nhân
Ai cũng biết tiền cần để sống
Nhưng cũng đừng ảo vọng hơn thua
Giàu tiền chưa hẵn là vua
Giàu nhân, giàu nghĩa chẳng mua bằng tiền
Người xưa nói đồng tiền - khúc ruột
Có nhiều người lệ thuộc lên cơn
3
Vì tiền tính được, tính hơn
Mất tình, mất nghĩa, mất chơn tâm mình
Một kiếp sống phù sinh giả tạm
Sống công bằng, tình cảm yêu thương
Tiền nhiều từ thiện, cúng dường
Việc làm ý nghĩa tấm gương tuyệt vời
Tiền có lắm giúp đời thêm đẹp
Để đồng tiền như phép hồi sinh
Bao người đói khổ bệnh tình
Cùng nhau san sẻ niềm tin dâng đầy
Đồng tiền cũng có hay có dở
Cốt lòng mình ăn ở ra sao
Đồng tiền có tội chi nào
Chỉ là tờ giấy đổi trao hàng ngày.
Toàn Tâm Hoà
Bài của bạn Trường: fb. />Ngữ liệu gửi về nhưng ko rõ nguồn.
“Một kỹ sư Nhật Bản khi về nước đã không ngần ngại nói với công nhân Việt
Nam rằng: “ Người Việt các anh muôn đời sẽ khổ, các anh chỉ biết nghĩ đến
cái lợi lộc nhỏ của cá nhân mà không biết nghĩ đến cái lợi lớn của chung”.
Rồi vị kỹ sư giải thích: “ Một con vít chúng tôi phải mang từ Nhật sang giá
40.000 đồng mà rơi xuống sàn thì công nhân Việt Nam thản nhiên dẫm lên
hoặc đá lăn đi mất vì nó không phải của các anh. Tuy nhiên, các anh chỉ đánh
rơi một điếu thuốc lá đang hút dở giá chỉ 1.000 đồng thì các anh sẵn sàng
nhặt lên và hút tiếp mặc dù nó bị bẩn chỉ vì nó là của các anh. Hay như cuộc
cáp điện chúng tôi nhập về giá 5 triệu đồng/mét, nhưng các anh cắt trộm và
chỉ bán với giá có vài trăm nghìn đồng/mét. Tất cả nhừng điều đó mang chỉ
mang lại cho các anh một chút lợi lộc nhưng nó lại gây thiệt hại lớn cho cả
doanh nghiệp vì chúng tôi bắt buộc phải nhập bổ sung hay nhập thừa so với
cần thiết”. Còn đối với lái xe của kỹ sư đó thì được ông tặng quà giá trị và
tâm sự như sau: Tôi rất cảm ơn vì anh đã lái xe an toàn suốt 5 năm qua. Anh
là người đảm bảo mạng sống cho tôi nên anh muốn gì tôi cũng chiều, nhưng
anh đừng tưởng anh làm gì sai mà tôi không biết. Anh đưa đón tôi ra sân bay
4
quãng đường chỉ hơn 30km mà anh khai hơn 100km tôi cũng ký, anh còn khai
việc mua xăng, thay dầu tôi cũng ký tôi ký vì tôi cần anh vui vẻ khi lái xe để
tôi được an toàn. Nhưng anh và các công nhận Việt Nam đừng tưởng các anh
lừa được người Nhật. Các anh nên biết rằng lẽ ra chúng tôi có thể trả lương
cao hơn hoặc tăng lương nhiều lần cho các anh. Nhưng đáng phải tăng cho
các anh 500.000 đồng thì chúng tôi chỉ tăng 200.000, còn 300.000 chúng tôi
giũ lại để chi trả bù đắp cho những trò vụn vặt hay phá hoại của các anh.
Cuối cùng là các anh tự hại các anh thôi. Còn phía chúng tôi cũng chỉ lấy
của người Việt cho người Việt chứ chúng tôi cũng không mất gì”.
Bài của bạn: Nhi Thục () gửi về:
HƠN MỘT KHOẢNH KHẮC BỊ BỎ LỠ
Sinh nhật 16 tuổi, em nhận được món quà mơ ước: một chiếc máy ảnh số.
Em chụp bất cứ thứ gì là lạ, hay hay, rồi về chỉnh sửa và đều đặn post lên
blog. Có nhiều comment khen em chụp ảnh đẹp, tìm được góc độc, rất nghệ
thuật. Em mày mò học thêm những kỹ thuật cơ bản và ngày càng mê chụp
ảnh. Cả khi đi ngủ, chiếc máy ảnh cũng nằm bên gối em.
Và hẳn nhiên, đó là vật bất ly thân trong chuyến về thăm quê ngoại. Ở đó
có rất nhiều thứ thú vị để chụp. Một con ngỗng thơ thẩn bên hàng rào, những
bông hoa dại không tên giấu mình trong đám cỏ. Và buổi chiều nay, cảnh
hoàng hôn trên cánh đồng sao mà đẹp lạ. Ánh nắng chiều chiếu xiên quệt
từng vệt vàng rõ rệt trên nền lúa xanh. Đôi cánh cò chấp chới bay qua. Rải
rác trên cái nền xanh non là vài đóa sen muộn. Đẹp quá! Phải chụp ngay mới
được.
Em cuống quýt lấy máy ảnh, giơ lên ngắm, rồi sững sờ nhận ra máy ảnh
đã hết pin trong khi ánh nắng đang tắt dần. Em ngồi bệt xuống cỏ, thất vọng
đến phát khóc.
Cậu em trai ngạc nhiên, rồi lên giọng cụ non càu nhàu: “Không chụp được
thì lo ngắm đi, có gì mà khóc? Chị còn đôi mắt nữa mà…”
Thì vậy đó, tôi cũng định nói vậy, sao em không ngắm nhìn bằng đôi mắt
của mình?
Người ta nói rằng từ khi có máy ảnh, con người ngày càng thích nhìn bản
sao của thế giới hơn là nhìn thế giới thật. Em cũng thích ngắm bản sao hơn
chăng?Em có biết, tất cả những chiếc máy ảnh đều mô phỏng theo hoạt động
của đôi mắt, nhưng chưa bao giờ tái tạo một cách hoàn hảo cấu trúc tinh vi
5
của mắt và bộ não con người. Những bức ảnh em chụp rất đẹp, nhưng hãy
chấp nhận rằng có những vẻ đẹp không thể ghi lại bằng máy ảnh mà chỉ có
thể ghi lại bằng ký ức và cảm xúc.
Như buổi hoàng hôn này, ngoài cái ánh nắng vàng vọt rọi phết lên những
đóa sen tàn, ngoài cái xanh mướt của đồng lúa đương thì, còn có hương cỏ
dại, hương lúa non đang kỳ ngậm sữa thơm tinh khiết. Còn có bầu không khí
trong trẻo mát lạnh của chiều thu, cái huyền hoặc của ánh trăng mọc sớm
trong chiều mờ sương ở vùng thôn dã.
Chiếc máy ảnh có thể giúp em giữ lại một khoảnh khắc đẹp, nhưng nó chỉ
thay thế được một giác quan duy nhất. Trong khi đó, bộ não của em lưu giữ
được ký ức của rất nhiều giác quan. Các nhà khoa học thuộc đại học Oxford
đã cảnh báo rằng giác quan của con người đang bị suy giảm chức năng
nghiêm trọng. Những cư dân thành phố như em thường giành 90% quỹ thời
gian trong ngày để làm việc, sinh hoạt trong nhà, trước màn hình tivi và máy
tính. Vậy thì khi có cơ hội đứng giữa thiên nhiên, cớ gì em lại chăm chú nhìn
thế giới qua chỉ một khoảnh khắc đẹp, trong khi cùng lúc ấy em có thể tận
hưởng vô số khoảnh khắc vô giá khác?
(Nếu biết trăm năm là hữu hạn-Phạm Lữ Ân)
Bài của bạn Thiệt Lương () gửi về:
Hầu hết chúng ta không nhớ được tên người khác đơn giản vì chúng
ta thường đổ lỗi do bận rộn mà không dành thời gian và công sức cần thiết
để tập trung nhớ, lặp đi lặp lại và khắc sâu những thông tin đó vào tâm trí
mình.
Đối với nhiều người, tên gọi chỉ đơn thuần là một cái tên. Quan niệm
này hoàn toàn sai lầm. Khi chúng ta có thể nhớ và gọi tên người khác một
cách chính xác, thân mật, chứng tỏ chúng ta đã thể hiện một sự quan tâm
chân thành đến người đó. Và dĩ nhiên, nhuãng ai được quan tâm chân thành
cũng sẽ dành tình cảm tương tự cho chúng ta.
(Trích sách Đắc nhân tâm, Dale Carnegie)
Nếu quá khứ vẫn còn hằn sâu trong tâm trí bạn, chắc chắn bạn không
thể sống cho hiện tại được. Chỉ trong giây phút "hiện tại" này, những suy
nghĩ và lời nói của bạn mới thực sự có sức mạnh. Vì thế, thật sự bạn cũng
6
không muốn lãng phí suy nghĩ hiện tại của mình bằng cách tiếp tục tạo dựng
tương lai từ những điều tệ hại trong quá khứ.
Khi đổ lỗi cho người khác, bạn đã tự đánh mất sức mạnh bản thân, vì
lúc đó người khác sẽ điều khiển cảm xúc của bạn. Trong cuộc sống, bạn có
thể gặp những người có cách cư xử khiến bạn khó chịu. Tuy nhiên, họ không
thể nào can thiệp vào và điều khiển những "trung tâm" cảm xúc trong tâm trí
bạn. Hãy làm chủ cảm xúc của bản thân và kiểm soát những phản ứng của
riêng mình. Nói cách khác, hãy học cách chọn mực cảm xúc một cách có ý
thức thay vì phản ứng đơn thuần theo bản năng.
(Trích sách I can do it, Louise L.hay, dịch Nguyễn Văn Ý)
Bài bạn Xuân Võ () gửi về:
NHỮNG CÁNH BUỒM
Hai cha con bước đi trên cát
Ánh mặt trời rực rỡ biển xanh
Bóng cha dài lênh khênh
Bóng con tròn chắc nịch,
Sau trận mưa đêm rả rích
Cát càng mịn, biển càng trong
Cha dắt con đi dưới ánh mai hồng
Nghe con bước, lòng vui phơi phới.
Con bỗng lắc tay cha khẽ hỏi:
"Cha ơi, sao xa kia chỉ thấy nước thấy trời,
Không thấy nhà, không thấy cây, không thấy người ở đó?"
Cha mỉm cười xoa đầu con nhỏ:
"Theo cánh buồm đi mãi đến nơi xa,
Sẽ có cây, có cửa, có nhà
Vẫn là đất nước của ta
Ở nơi đó cha chưa hề đi đến."
Cha lại dắt con đi trên cát mịn,
Ánh nắng chảy đầy vai
Cha trầm ngâm nhìn mãi cuối chân trời
Con lại trỏ cánh buồm xa hỏi khẽ:
"Cha mượn cho con cánh buồm trắng nhé,
Để con đi!"
Lời của con hay tiếng sóng thầm thì
7
Hay tiếng của lòng cha từ một thời xa thẳm
Lần đầu tiên trước biển khơi vô tận
Cha gặp lại mình trong tiếng ước mơ con.
***
Cánh én tuổi thơ
Một cánh én nhỏ chẳng làm nên mùa xuân
Rủ nhau én về theo làn nắng ấm dần
Từ trời cao bao la cánh én lượn bay
Thấy mênh mông xanh tươi bao sắc cỏ cây
Bầu trời xanh tung bay cánh chim tuyệt vời
Dệt mùa xuân với muôn ngàn tia nắng mới
Những cánh én chấp chới của mọi tuổi thơ
Những cánh én lấp lánh đầy nhạc thơ
Em ước mong sao bầu trời chẳng đen bóng mây
Để ngàn chim hót để đàn én bay
Một cánh én nhỏ lạc bầy giữa mùa đông
Cô đơn giữa trời sương mờ giăng cánh đồng
Loài chim én gắn với nắng ấm trời xuân
Kết bên nhau yêu thương chan chứa tình thân
Hòa bình vui cho bao cánh chim tung bay
Dệt mùa xuân với muôn ngàn tia nắng mới.
Bài bạn Xuân Hồng Tôn Nữ gửi về
1.
ÔNG ĐỒ
Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bày mực tàu giấy đỏ
Trên phố đông người qua
Bao nhiêu người thuê viết
Tấm tắc ngợi khen tài
“Hoa tay thảo những nét
Như phượng múa rồng bay”
8
Nhưng mỗi năm mỗi vắng
Người thuê viết nay đâu ?
Giấy đỏ buồn không thắm
Mực đọng trong nghiên sầu…
Ông đồ vẫn ngồi đấy,
Qua đường không ai hay,
Lá vàng rơi trên giấy;
Ngoài giời mưa bụi bay.
Năm nay đào lại nở,
Không thấy ông đồ xưa
Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ ?
( Vũ Đình Liên )
2.
“Trên những bãi sông kia, có biết bao người sống như y, nhưng cũng không
bao giờ cưỡng lại đời mình. Đời họ là một đời tù đày. Nhưng cũng như một
con trâu, họ vẫn cắm cúi kéo cày, ăn cỏ, chịu roi. Ở bên kia những cánh đồng
bùn lầy, là rừng xanh, cuộc sống tự do, cỏ ngập sừng. Con trâu có lẽ cũng
biết vậy, nhưng chẳng bao giờ dám đi, chẳng bao giờ nó dám dứt dứt sợi dây
thừng. Cái gì giữ con trâu lại đồng bằng và ngăn người ta đến một cuộc đời
rộng rãi hơn, đẹp đẽ hơn? Ấy là thói quen, lòng sợ hãi sự đổi thay, sợ hãi
những cái gì chưa tới. Ấy thế mà trên đời này chẳng có cái gì tới hai lần.
Sống tức là thay đổi…”
(Trích “Sống mòn”, Nam Cao)
3.
“Hỡi người lớn, chúng con có thể hiểu được rằng mọi người muốn nhào nặn
chúng con thành những con người xuất sắc, nhưng xin mọi người hãy hiểu:
Không phải cứ dùng những lưỡi dao sắc lạnh là có thể đẽo được những bức
tượng đẹp, mà phải có một đôi mắt biết thưởng thức, một trái tim tràn đầy
tình yêu thương, một đôi bàn tay ấm áp mới có thể nặn ra những bức tượng
đẹp.”
( Trích “ Thời niên thiếu không thể quay lại ấy”, tiểu thuyết, tác giả Đồng
Hoa)
9
4.
“Thân là một bác sĩ, chứng kiến những ca thành công đương nhiên
rất vui mừng, những cũng không thể quên đi những ca thất bại. Nó thật sự
ám ảnh tôi. Từng có một đứa trẻ vừa mới chào đời được nửa tháng đã mắc
phải bệnh tim bẩm sinh. Sau khi phẫu thuật tim, sự sống hoàn toàn nhờ vào
máy trợ tim phổi, vậy nên đã lắp đặt ECMO. Nhưng không đến 3 ngày sau,
chân của bé đã chuyển sang màu đen.
Lúc này, bác sĩ phải đối mặt với một lựa chọn đau lòng, hoặc phải
cưa mất hai chân của bé rồi tiếp tục cứu chữa với cơ hội thấp, hoặc là chấm
dứt điều trị tránh tổn thất, đau đớn. Đây chính là áp lực rất lớn, khiến bạn vô
cùng khó xử, tiến thoái lưỡng nan.
Lại có một cậu bé 7 tuổi, mắc viêm phổi, ung thư máu khuẩn cầu đôi,
khiến hô hấp vô cùng khó khăn, lại xuất hiện bệnh biến chứng, tứ chi đều đã
chuyển sang màu đen. […]
Mọi người hãy thử nghĩ xem, trong thời khắc sinh tử , khi bệnh nhân
thần trí vẫn rõ ràng, tôi làm sao nói được với họ rằng: “Cậu bé này, nếu như
cậu muốn sống tiếp, chúng tôi cần cắt bỏ tứ chi của cậu, hoặc là thôi, cậu
không cần sống tiếp nữa”. Bạn làm sao có thể nói chuyện sống hay chết này
với một cậu bé bảy tuổi đây? […]
Một bác sĩ có cách nào thay đổi được quy luật “Sinh – Lão – Bệnh –
Tử” hay không?
Điều này thực sự khó vô cùng, bác sĩ chỉ là khiến cho người bệnh đang
ở giữa vòng tuần hoàn “Sinh – Lão – Bệnh - Tử” ấy mà sống được dễ dàng
hơn một chút, chỉ vậy thôi. Bác sĩ chỉ là người làm vườn trong vườn hoa của
Sinh mệnh, anh ta liệu có thể làm được gì khi đứng nhìn những cái cây đã
khô héo, khi đối mặt với cái chết đây? […]
Tôi xin dùng câu nói dưới đây làm lời kết cho bài thuyết trình hôm nay: “Điều
khó khăn nhất không phải là đối mặt với sự thất bại và đả kích, mà là khi
hứng chịu những sự đả kích, dày vò, ta không hề đánh mất đi nhiệt tình đối
với cuộc đời này”.”
( Trích từ Bài thuyết giảng “Trí tuệ và sinh tử” của bác sĩ Kha Văn Triết,
người đã tạo ra phương pháp cấp cứu Oxy hóa máu bằng màng ngoài cơ thể
(ECMO))
5.
CƠN GIÓ VÀ MẶT TRỜI
10
Một ngày nọ, gió bắc và mặt trời tranh cãi kịch liệt xem ai mạnh
hơn. Cả hai đều kể lại những chiến tích nổi trội nhất của mình và một mực
cho rằng mình nổi trội hơn đối phương.
Vừa lúc đó có một người khách bộ hành đi tới, và cả hai đồng ý kiểm
tra sức mạnh đôi bên bằng cách thử xem ai sẽ cởi được chiếc áo choàng của
người khách bộ hành nọ nhanh hơn.
Cơn gió bắc khoác lác đã thử sức trước. Nó tạo ra một luồng gió
xoáy dữ dội nhất từ trước đến giờ, và ngay từ lần cố gắng đầu tiên, gần như
nó đã có thể xé rách cái áo choàng của người khách bộ hành. Nhưng người
đàn ông kia chỉ cần giữ cái áo choàng của mình chặt hơn một chút, thế là
cơn gió bắc kia chỉ phung phí sức lực của nó một cách vô ích mà thôi.
Xấu hổ vì đã không làm được một việc đơn giản như vây, nên sau
cùng gió bắc đành chấp nhận bỏ cuộc Sau đó đến lượt mặt trời tốt bụng.
Mặt trời xua tan đi những đám mây đang giăng kín bầu trời và rọi những
tia nắng gay gắt nhất của mình xuống thẳng đỉnh đầu của người khách bộ
hành nọ.
Cảm thấy oi bức vì nhiệt độ tăng lên đột ngột, người đàn ông nọ vội
vàng vứt cái áo choàng của mình đi và đến ngay chỗ có bóng râm gần nhất
để tránh nắng.
(Trích từ “Đạo đức làm người trong truyện ngụ ngôn”)
Bài học rút ra: thuyết phục bao giờ cũng hay hơn vũ lực.
6.
NGƯỜI TIỀU PHU VÀ NHỮNG CÁI CÂY
Một người tiều phu đi vào rừng và cầu xin cây cối ban cho ông ta
một cái rìu. Lấy làm vinh dự về sự lễ độ của ông ta, cây rừng đã chấp nhận
lời thỉnh cầu này. Chúng tổ chức hội ý để quyết định xem nên cho người tiều
phu cây nào. Đám cây rừng đã ngấm ngầm chọn cây Tần Bì – cây không
được các cây khác yêu thích cho lắm.
Cũng có vài cây đủ can đảm để nói rằng: cây Tần Bì đã không gặp
may, và rằng tận đáy lòng mình chúng cho rằng không nên đồng tình với
bọn tiều phu.
Người tiều phu nọ đốn cây Tân Bì xuống và gắn tay cầm vào lưỡi rìu
của ông ta. Sau đó ông bắt tay vào làm công việc của mình trước sự hoảng
sợ của đám cây rừng. Bằng những nhát rìu mạnh, ông ta nhanh chống đốn
ngã tất cả những cây cổ thụ cao quý trong khu rừng. Một cây sồi già vừa
11
than khóc muộn màng cho số phận những người bạn của mình vừa nói với
cây tuyết tùng ở gần đó:
- Chúng ta đã đánh mất mình ngay từ những quyết định đầu tiên.
Nếu chúng ta không sẵn lòng từ bỏ quyền lợi của cây Tần Bì như thế, có lẽ
chúng ta vẫn còn đứng vững trong một thời gian dài nữa.
(Trích từ “Đạo đức làm người trong truyện ngụ ngôn”)
Bài của bạn Quang Vinh gửi về
1. Sự Chán Nản
Trong cơn bão bùng sấm chớp rền vang có một anh chàng nọ đang đi dưới
trời mưa tầm tã. Anh ta trông có vẻ đang rất sợ hãi như đang chìm vào trong
hố đen của sự tuyệt vọng. Thay vì để sự buông xuôi chán nản khống chế anh
lại cầu nguyện cho anh ta có thể nhìn thấy những tia chớp nó sẽ giúp anh phá
tan được bầu trời tăm tối. Và anh ta đã giành chiến thắng, chán nản đã và
đang trở thành một căn bệnh phổ biến hóa với toàn nhân loại. Chán nản biểu
hiện cho sự mệt mỏi buông xuôi, than phiền muốn đứng mãi trong vũng bùn.
Thật đáng thương cho những ai đang chán nản mặc cho dòng đời xoay vần.
Hãy tự đặt câu hỏi " chúng ta đang câu cá hay cá đang câu chúng ta". Ai
cũng có hoài bão ước muốn khát vọng riêng cho mình, nhưng bạn hãy thử
hỏi xã hội có bao giờ dừng lại cho bạn chán nản rồi lại tiếp tục đi. Phần đa
những người rơi vào chán nản là những người vô định hướng , chưa tìm thấy
chân lí sống lẽ yêu đời. "Một mùa xuân nho nhỏ lặng lẽ dâng cho đời, dù là
tuổi hai mươi dù là khi tóc bạc" câu thơ đầy ẩn ý của nhà thơ Thanh Hải với
khát vọng sống cống hiến cho đời. Hay khát vọng sống mãnh liệt, sông vội
vàng của nhà thơ Xuân Diệu. Nếu không có sự chiến đấu mãnh liệt trước số
phận thì sao có được nhà giáo nhân dân Nguyễn Ngọc Kí. Mọi người hỏi tại
sao họ lại giỏi như vậy? Đơn giản thôi hả đã tìm được lẽ yêu đời. Thật vậy
cái gọi là chán nản khi xâm nhập vào cơ thể nó sẽ ăn sâu vào hành triệu tế
bào chiếm lấy cơ thể bạn và đánh ngã bạn như khi ta mất khả năng miễn dịch.
Cái nó lấy đi đầu tiên là "Niềm tin" của bạn cái giúp bạn vươn tới ước mơ.
Cái nó sẽ trao cho bạn là sự thất bại vô niềm tin. Như vậy lại một lầm nữa"
cá lại câu ta " cứ như vậy ngọn lửa đang bùng cháy sẽ dàn bị lụi tắt và do
chính bạn. " Đừng thở dài hãy vươn vai mà sống, bùn ở dưới chân nhưng
nắng ở trên đầu" ,hãy tự chiến đấu với bản thân đối mặt với chính mình nếu
bạn muốn chiến thắng. Con thuyền lớn sinh ra là để được ra khơi, con người
sinh ra để tìm chân lí giá trị cuộc sống" cống hiến cho đời. Đừng nản lòng
12
khi thất bại hãy đứng dạy sau khi vấp ngã, hãy thổi lửa khi nó đang tàn lụi có
áp lực mới có kim cương!!!
(Nguyễn Quang Vinh)
2. Sự thất bại
Trong hàng triệu các hạt giống khi ươm mầm chỉ có vài trăm nghìn hạt có
thể nảy mầm. Trong vào trăm nghìn hạt đã nảy mầm chỉ có vài chục nghì hạt
có thể chống trọi lại với thiên nhiên và phát triển. Phải chăng đó là một sự
thất bại của tạo hóa ? Thất bại là điều mà tất xả chúng ta không ai có thể
tránh khỏi không giới hạn độ tuổi già hay trẻ. Tôi dám chắc ai trong chúng
ta cũng đã từng có thất bại dù lớn hay nhỏ mà thất bại lớn nhất là chúng ta
không dám đối mặt với nỗi sợ hãi đó là đối mặt với bản thân mình. Tại sao
chúng ta lại thất bại? Vâng nó do chình các bạn quyết định do sự như nỗ lực
của bạn lửa trong bạn, có thể các bạn còn ít kinh nghiệm thất bại chưa đủ
nhiều. "Thất bại là mẹ thành công" thua keo này ta bày keo khác. Những đứa
trẻ muốn phát triển tốt lớn lên trong sự yêu thương thì cần có sự chăm sọc ân
cần của người mẹ. Và thành công cũng vậy nếu chúng ta muốn thành công
thì cần phải thất bại đủ nhiều. Quan trọng là phải đứng dậy khi vấp ngã như
chiếc lò xo khi nén thì nảy ra với lực đàn hồi lớn. Tôi không yêu cầu các bạn
phải thất bại mà phải nỗ lực nhiều hơn. Các bạn khoan hãy nhìn đến mặt tiêu
cực, thất bại chưa phải là kết thúc. Xưa có câu đi một ngày đàng học một
sàng khôn ta thất bại nhiều thì ta sẽ có nhiều kinh nghiệm đốc rút nhiều bài
học quý giá mà tiền không mua được. Con đường dẫn đến thành công của
các bạn sẽ đếm gần hơn. Đừng chán nản vì thất bại của bạn rất nhỏ bé.Bạn
có biết Edison đã thất bại bao nhiêu lần để tạo ra bóng đèn hay không? Vâng
chính xác là 10000 lần đấy các bạn ạ. Nhưng ông không coi đó là thất bại và
ông cũng không sợ thất bại thêm một lần nữa cuối cùng ông cũng đã thành
công. Edison nói rằng 10000 lần đó không phải là thất bại mà 10000 lần đó
ông phát hiện ra cách không tạo ra bóng đèn mà thôi và ông sẽ không làm
theo cách đó nữa. Các bạn cứ thử nghĩ mà xem nếu không có 10000 cách
không tạo ra bóng đèn đó thì liệu Edison có phát minh được bóng đèn hay
không? Nếu không có 10000 bài học đó thì liệu ông có đủ trải nghiệm để tạo
ra bóng đèn chắc chắn là không rồi. Mỗi lần thất bại là bài học được rút ra,
khi bạn gom nhặt đủ các bài học thì thành công sẽ đến với bạn. Thất bại càng
lớn thì thành công càng lớn đó là sự cân bằng. Vì vậy hãy mạnh mẽ lên nhé."
13
Thất bại chưa phải là dấu chấm hết mà nó chỉ đang ươm mầm cho sự thành
công của bạn"
(Nguyễn Quang Vinh)
Bài của bạn Trang Nguyễn gửi về
Con người sinh ra và chết đi đều không theo ý mình. Chúng ta không
được sinh ra với ngoại hình, tính cách, tài năng hay gia cảnh mà mình muốn
lựa chọn. Nhưng chúng ta đều có một cơ hội duy nhất để được là chính
mình.Chúng ta có một cơ hội duy nhất để sống như mình muốn, làm điều mình
tin, sáng tạo điều mình mơ ước, theo đuổi điều mình khao khát, yêu thương
người mình yêu. Bạn biết mà, cơ hội đó chính là cuộc đời này - một cái chớp
mắt so với những vì sao. Bởi thế, đừng để mình cứ mãi xoay theo những ồn
ào khác, hãy lắng nghe lời thì thầm của trái tim.
[...]
Con người vốn quá kiêu hãnh và tự tôn, bởi thế nên chúng ta ít khi
muốn thú nhận về điều mình thực sự cần. Chúng ta sợ lời thú nhận đó sẽ biến
mình thành một kẻ yếu đuối. Chúng ta sợ bị người khác nắm vận mệnh của
mình trong tay. Ta sợ rằng một khi đối phương đã biết được bí mật của ta rồi,
thì ta thua chắc. Ta sẽ không còn đường lùi. Và nếu "đời không như là mơ",
trông ta thảm hại làm sao trong mắt họ, người đã biết điều ta cần, và đã lắc
đầu từ chối.
(Nếu biết trăm năm là hữu hạn…, Phạm Lữ Ân)
Bài bạn Thủy Miu gửi về
1.
Buổi tiệc Giáng sinh đã mãn . Mọi người vẫn còn nán lại bên bàn hồi
tưởng về những ngày Giáng sinh thuở nhỏ . Câu chuyện chẳng mấy chốc xoay
quanh đề tài là Giáng sinh đẹp nhất của mỗi người . Chuyện tiếp chuyện,
nhưng vẫn có một chàng trai ngồi lặng thinh không nói gì . Mọi người bảo:
"Này Frank, thế Giáng sinh đẹp nhất của cậu vào lúc nào ?". Frank bấy giờ
mới lên tiếng: "Giáng sinh đẹp nhất của tôi là mùa Giáng sinh mà tôi chẳng
nhận được món quà nào cả". Mọi người ngạc nhiên, họ nóng lòng muốn nghe
câu chuyện . Và Frank bắt đầu kể:
"Tôi lớn lên ở New York . Đó là một tuổi thơ khá ảm đạm vì gia đình
chúng tôi rất nghèo . Tôi mồ côi mẹ từ khi mới 8 tuổi . Cha tôi cũng có việc
làm, nhưng ông chỉ làm hai hoặc ba ngày một tuần . Thế là cũng tốt lắm rồi
14
. ChúnG tôi sống kiểu lưu động, rày đây mai đó, chật vật lắm mới đủ ăn, đủ
mặc . Lúc ấy tôi còn nhỏ và không chú ý gì .
Cha tôi là một người đàn ông giàu lòng tự trọng . Ông ấy chỉ có độc
nhất một bộ áo quần và chỉ mặc nó để đi làm việc . Khi về nhà ông cởi áo
vest ra, ngồi vào ghế với sơmi, cà vạt và cả áo ghilê . Cha có một chiếc đồng
hồ bỏ túi cũ kỹ và khá lớn . Đó là quà của mẹ tôi tặng cha . Mỗi khi cha ngồi,
dây đeo đồng hồ ở chỗ túi đựng thường tòi ra ngoài . Chiếc đồng hồ đó là tài
sản quí giá nhất của cha . Nhiều lần tôi thấy cha chỉ ngồi yên ngắm nhìn chiếc
đồng hồ quí của mình . Tôi đoan chắc cha đang nghĩ về mẹ tôi .
Năm ấy, khi tôi tròn 12 tuổi, bộ đồ chơi thí nghiệm là một cái gì đó
rất lớn lao . Trị giá của một bộ đồ như thế là 2 USD. Một số tiền quá lớn đối
với bọn trẻ yêu thích bộ đồ chơi này, trong đó có tôi . Tôi nì nèo với cha cả
tháng trời trước Giáng sinh để mong có được nó . Các bạn biết đấy, tôi cũng
hứa hẹn đủ điều như những đứa trẻ khác: "Con sẽ ngoan, con sẽ làm việc,
con sẽ không vòi vĩnh gì thêm". Cha tôi chỉ đáp: "Để xem xem".
Ba ngày trước Giáng sinh, ông dẫn tôi đến chợ lưu động . Ở đó, người
ta bán hàng trên những chiếc xe ngựa . Họ bán hàng hạ giá và bạn có thể
mua được một món hàng tốt . Cha dẫn tôi đến một quầ hàng, chọn cho tôi
một ít đồ chơi nhỏ rồi hỏi: "Này con, con có thích những thứ như vậy không
?". Tôi dĩ nhiên chỉ trả lời: "Không, con chỉ muốn một bộ đồ thí nghiệm cơ!".
Chúng tôi đi hết mọi quầy hàng . Cha đưa cho tôi xem hết những món đỗ chơi
như xe hơi, súng ... nhưng tôi đều từ chối . Tôi nào có nghĩ rằng cha không
đủ tiền để mua một bộ đồ thí nghiệm cho tôi . Sau cùng cha bảo: "Thôi, bây
giờ tốt nhất là cứ về nhà đã và hôm sau hẵng quay lại".
Trên đường về nhà, tôi cứ nói mãi về bộ đỗ thí nghiệm đó . Tôi chỉ
muốn một bộ đồ thí nghiệm thôi . Đến bây giờ tôi mới hiểu ra lúc ấy cha tôi
đã đau khổ đến chừng nào khi không cho tôi được nhiều hơn . Cha hẳn đã
nghĩ mình không xứng đáng là một người cha, và cả tự nguyền rủa mình vì
cái chết của mẹ tôi . Khi lên bậc cấp vào nhà, cha hứa sẽ tìm cách mua cho
tôi bộ đồ thí nghiệm đó . Đêm đó tôi gần như không ngủ . Tôi tưởng tượng
mình sẽ tự sáng chế thứ này thứ kia .
Ngày hôm sau, sau khi xong việc, cha dẫn tôi trở lại chợ . Trên đường
đi, tôi còn nhớ cha đã mua một ổ bánh mì và kẹp vào nách mang theo . Ở
quầy đầu tiên, cha bảo tôi hãy chọn lấy bộ đồ thí nghiệm mà tôi yêu thích .
Chúng giống nhau cả, nhưng tôi vẫn xem xét, lục lọi như thể đã cát tìm vàng
15
. Tôi tìm được bộ đồ thí nghiệm tôi yêu thích và nói gần như reo lên: "Cái này
nè cha!".
Tôi còn nhớ hình ảnh cha tôi thọc tay vào túi lấy tiền . Khi ông lấy 2
USD ra, một tờ đã rơi xuống đất . Ông cúi người xuống lượm tiền, và vì thế
sợi dây đồng hồ trong túi áo rớt ra, xoay vòng trên nền đất . Không có chiếc
đồng hồ . Trong tích tắc, tôi hiểu cha đã bán nó rồi . Cha đã bán chiếc đồng
hồ, tài sản quí nhất của mình, để mua cho tôi một bộ đồ chơi thí nghiệm . Ông
bán chiếc đồng hồ, món quà cuối cùng mà mẹ tôi tặng cha ...
Tôi chụp vội lấy tay cha và hét lên: "Không!". Chưa bao giờ tôi chụp
lấy tay cha như thế, chưa bao giờ tôi hét lên với cha như thế . Tôi nhớ cha đã
nhìn tôi, một cái nhìn đầy cả sự ngơ ngác, lạ lẫm . "Không, cha không phải
mua cho con bất cứ thứ gì - Tôi ứa nước mắt - Cha, con biết cha rất yêu con".
Chúng tôi rời khu bán hàng và tôi nhớ cha nắm tay tôi suốt dọc đường
về".
Frank nhìn mọi người: "Bạn biết không, chẳng có tiền bạc nào có thể
đủ để mua giây phút đó . Giây phút mà tôi hiểu rằng cha yêu tôi hơn bất cứ
điều gì trên thế gian này".
(Lắng nghe điều bình thường, Tác giả: nhiều tác giả)
2.
Những nông dân ở miền nam Alabama đã quen trồng chỉ mỗi một thứ
là cây bông (dùng để xe chỉ, dệt vải).
Một năm kia những con sâu bọ đáng sợ đã tàn phá cả vùng . Năm sau
những người nông dân đem nhà cửa của họ đi cầm cố để có tiền và tiếp tục
trồng cây bông, hi vọng vào một kỳ gặt hái tốt đẹp.
Thế nhưng khi những cây bông bắt đầu mọc, những con sâu bọ đó lại
đến và phá sạch hầu hết các cánh đồng .
Một số ít người "sống sót" qua hai năm đó đã quyết định trồng thử
một thứ mà trước đây họ chưa bao giờ trồng - cây đậu phộng . Và kết quả là
đậu phộng của họ đã nhanh chóng được thị trường ưa chuộng, đến nỗi lợi
tức của năm đó đủ để cho họ trả hết nợ của hai năm trước . Kể từ đó họ trồng
đậu phộng và rất phát đạt.
Và rồi bạn biết những người nông dân đó đã làm gì không ? Họ trích
một phần tài sản to lớn của mình để dựng một đài kỷ niệm ngay giữa trung
tâm thành phố ghi công "những con sâu bọ". Bởi nếu không vì những con sâu
16
đó họ sẽ không bao giờ khám phá ra đậu phộng . Họ sẽ mãi mãi chỉ đủ ăn với
nghề trồng cây bông từ thế hệ này qua thế hệ khách .
Chúng ta thường than oán mỗi khi rơi vào nghịch cảnh . Thế nhưng
nghịch cảnh đều có giá trị của nó . Và nếu chúng ta không bỏ cuộc, không
đầu hàng, ngược lại nếu chúng ta coi đó như là những cơ hội để phấn đấu
vươn lên, chắc chắn chúng ta sẽ khám phá được những giá trị quí báu.
(Lắng nghe điều bình thường, Tác giả: nhiều tác giả)
3.
"Người Eskimo đã săn chó sói như thế nào trong vùng băng giá và
lạnh cóng của Bắc cực ?" là một câu hỏi đã làm nhiều người dày công suy
nghĩ để tìm câu trả lời . Những người Eskimo lấy các lưỡi dao thật bén đem
nhúng vào máu động vật, sau đó họ mang ra ngoài trời cho đóng băng lại.
Họ làm như vậy nhiều lần để lớp băng càng lúc càng dày thêm, đến một thời
điểm mà lớp băng bằng máu bên ngoài hoàn toàn che giấu lưỡi dao bên trong
. Tối đến, họ găm cán dao xuống tuyết . Những con chó sói đánh hơi được
mùi máu của thú rừng từ lưỡi dao và mon men đến . Chúng bắt đầu liếm
những lớp băng bằng máu đó, càng lúc càng hăng say hơn với tất cả những
sự thèm thuồng . Cho đến một lúc những lớp băng bên ngoài lưỡi dao đã tan
chảy hết và chạm đến lưỡi dao.
Khi liếm những lưỡi dao, lưỡi của chúng con chó sói bị đứt và chảy
máu ra, nhưng chúng lại tưởng đó là máu của thú rừng nên càng liếm hăng
say hơn . Càng chảy máu thì nó càng khát, và càng khát thì nó lại càng liếm
... Sáng hôm sau, những người Eskimo chỉ việc đi thu lượm xác của những
con chó sói nằm chết bên cạnh những lưỡi dao đó .
Cái bên ngoài cạm bẫy bao giờ cũng rất hấp dẫn và thật quyến rũ .
(Lắng nghe điều bình thường, Tác giả: nhiều tác giả)
4.
Trích những lời được viết trên tường các trại phong, trại điều dưỡng
bệnh AIDS ... của Mẹ Teresa để trại viên đọc và suy ngẫm:
Cuộc đời là một cơ may,
hãy chớp lấy
Cuộc đời là hương sắc,
hãy ngắm nhìn
Cuộc đời là chân phước,
hãy tận hưởng
17
Cuộc đời là một giấc mơ,
hãy biến thành hiện thực
Cuộc đời là một thách thức,
hãy biết đối đầu
Cuộc đời là một bổn phận,
hãy hoàn thành
Đời là một cuộc chơi,
hãy vào cuộc
Cuộc đời là quí giá,
hãy nâng niu
Cuộc đời vô vàn của báu,
hãy giữ gìn
Cuộc đời là tình yêu,
hãy vui hưởng
Cuộc đời là một bí ẩn,
hãy khám phá
Cuộc đời là ước hẹn,
hãy thực hiện lời hứa
Cuộc đời là u sầu,
hãy vượt qua
Cuộc đời là một ca khúc,
hãy hát lên ...
(Lắng nghe điều bình thường, Tác giả: nhiều tác giả)
5.
Vị diễn giã nổi tiếng bắt đầu bài thuyết trình của mình bằng cách giơ
lên tờ giấy bạc có mệnh giá lớn trong căn phòng có tới 200 người, ông hỏi:
"Ai muốn tờ giấy bạc này ?". Mọi cánh tay đều giơ lên.
Ông nói: "Tôi sẽ cho một trong các bạn tờ giấy bạc này, nhưng trước
khi cho để tôi làm điều này đã". Ông ta vò nhàu tờ giấy bạc rồi hỏi: "Ai vẫn
còn muốn lấy tời giấy bạc này ?" Tất cả mọi cánh tay vẫn giơ lên .
"Thôi được rồi - ông nói - Để xem thế nào đây nếu tôi làm điều này". Và ông
thả tờ bạc rơi xuống đất rồi dùng mũi giày gí nó trên nền nhà . Ông nhặt lên,
trông nó dơ bẩn và nhàu nát: "Sao, còn ai muốn tờ bạc này ?". Những cánh
tay vẫn giơ lên .
Các bạn thân mến, tất cả các bạn đã học một bài học rất quí giá .
Không cần biết tôi đã làm gì với tờ bạc này, các bạn vẫn muốn nó bởi vì giá
18
trị của nó đã không hề giảm đi, mệnh giá của nó không hề thay đổi . Rất nhiều
lần trong cuộc sống của mình chúng ta ngã gục, bị tơi tả, bị giẫm đạp tơi bời
. Trong những trường hợp như vậy, chúng ta cứ ngỡ mình thật vô dụng, chẳng
ra gì . Nhưng không cần biết bất cứ chuyện gì xảy ra và sẽ xảy ra, chúng ta
quyết sẽ không bao giờ đánh mất giá trị của mình .
Đừng bao giờ để những thất vọng của ngày hôm qua che mờ những
giấc mơ rực sáng của ngày mai.
(Lắng nghe điều bình thường, Tác giả: nhiều tác giả)
6.
Đã bao lần bạn vấp ngã mà không hề nhớ .
Lần đầu tiên chập chững bước đi, bạn đã bị ngã .
Lần đầu tiên tập bơi, bạn uống nước và suýt chết đuối phải không ?
Lần đầu tiên tập chơi bóng bàn, bạn có đánh trúng banh không ?
Không sao đâu, vì ...
Walt Disney từng bị tòa báo sa thải vì thiếu ý tưởng . Ông cũng nếm mùi
phá sản nhiều lần trước khi sáng tạo nên Disneyland.
Lúc còn học phổ thông, Louis Pasteur chỉ là một học sinh trung bình . Về
môn hóa, ông đứng hạng 15 trong số 22 học sinh của lớp .
Lev Tolstoy, tác giả của bộ tiểu thuyết nổi tiếng Chiến Tranh và hoà bình bị
đình chỉ học đại học vì "Vừa không có khả năng, vừa thiếu ý chí học tập".
Henry Ford thất bại và cháy túi tới năm lần trước khi thành công .
Ca sĩ opera nổi tiếng Enrico Caruso bị thầy giáo cho là thiếu chất vọng và
không thể nào hát được .
Vậy, xin bạn chớ lo sợ thật bại . Điều đáng sợ hơn là bạn đã bỏ qua nhiều
cơ hội chỉ vì không cố gắng hết mình .
(Lắng nghe điều bình thường, Tác giả: nhiều tác giả)
7.
Một chàng trai sắp bước sang tuổi 30 nhưng luôn lo lắng về tương lai
của mình . Anh tự hỏi không biết giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời mình đang
ở phía trước hay là những năm tháng của anh đã trải qua rồi . Thói quen
hàng ngày của anh là đến phòng tập thể dục trước khi đến sở làm . Một buổi
sáng, anh ta chú ý đến một ông lão đã lớn tuổi nhưng vẫn giữ được vẻ cường
tráng và lạc quan . Anh đến làm quen và hai người trò chuyện với nhau về
những kinh nghiệm trong cuộc sống. Cuối cùng chàng trai hỏi: "Đâu là giai
đoạn đẹp nhất của cuộc đời ông ?". Không chút lưỡng lự, ông lão đáp:
19
"Khi tôi còn là một đứa bé, tôi được chăm sóc, nuôi dưỡng bởi cha
mẹ . Đó là giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời tôi .
Khi đến trường, tôi học được những kiến thức mới mẻ từ thầy cô, bạn
bè . Đó là giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời tôi .
Khi tôi nhận được việc làm đầu tiên, được gánh vác trách nhiệm và
được trả lương bởi những nỗ lực của mình . Đó là giai đoạn đẹp nhất của
cuộc đời tôi .
Khi tôi gặp vợ tôi, chúng tôi yêu nhau, cùng nhau xây dựng gia đình . Đó là
giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời tôi.
Khi tôi là một người cha, nhìn những đứa con của mình lớn lên . Đó
là giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời tôi.
Và bây giờ, tôi đã 79 tuổi . Tôi có sức khỏe . Tôi cảm thấy hạnh phúc
và tôi đang yêu vợ tôi như lần đầu chúng tôi mới gặp nhau . Đây là giai đoạn
đẹp nhất của đời tôi ."
Chàng trai nghe xong chợt hiểu ra mỗi giai đoạn của cuộc đời đều là
những giai đoạn đẹp nhất nếu chúng biết trân trọng và sống hết mình,
đừng để thời gian trôi qua một cách vô ích.
(Lắng nghe điều bình thường, Tác giả: nhiều tác giả)
8.
Một vị thương gia lập nghiệp từ tay trắng, sau kiếm được rất nhiều tiền nhưng
vì buôn bán trong thời kinh tế không ổn định, khiến anh ta trở nên phá sản,
nợ nần chồng chất. Nghĩ mãi không tìm ra cách giải quyết, anh ta bèn ra bờ
sông định tự tử.
Vào lúc canh ba một đêm nọ, anh ta đến trước bờ sông, bỗng nhiên nhìn thấy
một thiếu nữ đang ngồi khóc thảm thiết, anh bèn đến hỏi cô gái:
- Có chuyện gì mà đêm hôm khuya khoắt cô ngồi khóc một mình ở đây?
Cô gái buồn bã nói:
- Tôi bị người yêu ruồng bỏ, tôi không muốn sống nữa, bởi vì không có anh
ấy tôi không sống nổi.
Vị thương gia vừa nghe xong lập tức nói:
- Ồ! Lạ nhỉ, sao lúc chưa có bạn trai, cô có thể tự sống được.
Cô gái vừa nghe xong liền bừng tỉnh và bỏ ngay ý định tự tử.
Ngay lúc đó vị thương gia nọ cũng chợt nhận ra rằng: Khi chưa giàu có ta
vẫn sống bình thường, ta cũng tay trắng làm nên mà!
Lúc đó cô gái quay sang hỏi vị thương gia:
- Đêm hôm lạnh lẽo như vậy, anh ra đây để làm gì?
20
Vị thương gia ậm ừ trả lời:
- Ừ… đâu có làm gì, chỉ là tản bộ chút vậy thôi.
Thì ra, dù đã mất tất cả nhưng thực sự cũng chỉ bằng lúc ta chưa có mà thôi.
Đây là một nhận thức lớn! Ai thấy được điều này là có trí tuệ. Khổ đau, vật
vã, thù hận thậm chí quyên sinh khi mất mát xảy ra, xét cho cùng cũng chỉ
thiệt cho mình vì trước đây ta vốn có gì đâu!
Người con gái trong câu chuyện trên khi mất người yêu nghĩ rằng không có
người yêu thì không sống nổi, chợt thấy rõ rằng trước khi chưa gặp “kẻ phản
bội” kia thì ta vẫn sống vui, liền lập tức đổi ý không trầm mình xuống sông
nữa. Người thương gia trắng tay cũng đổi ý khi ngộ ra rằng trước đây ta cũng
từ tay trắng mà lên. Bây giờ trắng tay nhưng cũng chỉ bằng ngày xưa chứ
chưa mất mát tí gì.
Con người sinh ra đời với hai bàn tay trắng và dù thành công hay thất bại thì
cũng trở về cát bụi với hai bàn tay không, vậy thì sá gì với được mất, có
không, vì vô thường thay đổi vốn là bản chất của cuộc đời này. Chúng ta hãy
quán chiếu thật sâu sắc vào sự chuyển biến vô thường của cuộc đời để sống
bình thường trước mọi biến động có thể xảy đến với ta bất cứ lúc nào.
(Lắng nghe điều bình thường, Tác giả: nhiều tác giả)
Bài của bạn Hồng Mơ Nguyễn
1.
ĐƯỜNG TẮT (Đặng Chân Nhân)
Luôn có một con đường ở trước bạn
Con đường dài mà bạn đang đi, hướng tới đích
Có một con đường ngắn hơn, cũng ở đó
Con đường nhỏ, ngắn và dễ đi hơn
Nó không dài, không tốn thời gian và
Không có một chướng ngại vật nào
Nhưng
Con đường nhỏ ấy
Nó bỏ qua rất nhiều thứ
Nó không cho bạn một tí kinh nghiệm nào
Nó không làm cho bạn tốt hơn
Nhưng
Con người vẫn đi con đường nhỏ ấy
Những kẻ trộm đi con đường ấy để trở thành kẻ giàu
Những kẻ lừa dối đi con đường ấy để trở nên thành
21
công
Chúng dễ dàng đạt được những thứ người khác đạt
được một cách khó nhọc
Chúng trở nên thành công với những ý nghĩa vô học
Liệu chúng ta có thể tồn tại?
2. VÒNG TRÒN KHIẾM KHUYẾT
Ngày xửa, ngày xưa có một vòng tròn. Nó rất tự hào về thân hình tròn
trịa của mình. Nhưng một sáng nọ thức dậy, nó bỗng thấy mình mất hết một
góc. Vòng tròn buồn bực lăn đi tìm phần bị mất.
Và khiếm khuyết như thế nên nó lăn hết sức chậm chạp. Trong lúc lăn
như vậy, vòng tròn khen ngợi những cây hoa dại đang khoe sắc thắm ven
đường. Nó chuyện trò cùng những côn trùng. Nó thưởng thức những tia nắng
ban mai ấm áp. Trên đường tìm kiếm, vòng tròn gặp rất nhiều mảnh vỡ nhưng
chẳng mảnh nào vừa khít với mình. Nó tiếp tục hành trình tìm kiếm, cuối cùng
nó cũng tìm được một mảnh vừa khít với mình. Nó gắn vào và bắt đầu lăn đi
như một vòng tròn hoàn hảo trước kia. Nhưng ơ kìa...! Sao nó lăn nhanh đến
thế. Tiếng chuyện trò thì bạt đi trong gió.
Vì lăn quá nhanh nên vòng tròn không nhận ra được vẻ đẹp của vạn
vật xung quanh nó.
Không hài lòng như thế, vòng tròn dừng lại, đặt mảnh vỡ trở lại bên
đường và chầm chậm lăn đi.
3. CÂU CHUYỆN QUẢ TÁO
Một em bé đáng yêu đang cầm hai quả táo trong tay. Mẹ em bé bước
vào phòng và mỉm cười hỏi con gái nhỏ: "con yêu, con có thể cho mẹ một quả
táo được không?"
Em bé ngước nhìn mẹ trong vài giây, rồi sau đó lại nhìn hai quả táo
trên tay. Bất chợt, em bé cắn một miếng trên quả táo ở tay bên phải, rồi cắn
thêm miếng nữa trên quả táo thứ hai ở tay bên trái.
Nụ cười trên mặt người mẹ bỗng trở nên gượng gạo. Bà cố không để
lộ nỗi thất vọng của mình.
Sau đó, cô gái nhỏ giơ một trong hai quả táo vừa bị cắn lúc nãy và
rạng rỡ nói: "quả táo này là dành cho mẹ, nó ngọt hơn đấy ạ!".
4. Đoạn trích: NGÀY XƯA CÓ MẸ (Thanh Nguyên)
22
Mẹ!
Có nghĩa là bắt đầu
Cho sự sống, tình yêu, hạnh phúc.
Mẹ!
Có nghĩa là duy nhất
Một bầu trời
Một mặt đất
Một vầng trăng
Mẹ không đủ sống trăm năm
Nhưng đã cho con dư dả nụ cười và tiếng hát
Chỉ có một lần mẹ không ngăn con khóc
Là khi mẹ không thể nào lau nước mắt cho con
Là khi mẹ không còn
Hoa hồng đỏ từ đây hóa trắng...
Mẹ!
Có nghĩa là ánh sáng
Một ngọn đèn thắp bằng máu con tim
Cái đóm lửa thiêng liêng
Cháy trong bão buông, cháy trong đêm tối.
Mẹ!
Có nghĩa là mãi mãi
Là cho-đi-không-đòi-lại-bao-giờ
Cổ tích thường bắt đầu từ: "Ngày xưa có một công chúa!"...
hay "Ngày xưa có một vị vua..."
Cổ tích còn bắt đầu từ: "Ngày xưa có mẹ...".
2. CÂU CHUYỆN LINH DƯƠNG VÀ SƯ TỬ
Mỗi sáng ở Châu Phi, có một con linh dương thức dậy, nó biết rằng nó phải
chạy nhanh hơn cả con sư tử nhanh nhất. Hoặc nó sẽ bị giết. Mỗi sáng con
sư tử thức dậy. Nó biết rằng nó phải chạy nhanh hơn cả con linh dương
chậm nhất. Hoặc nó sẽ bị chết đói. Không quan trọng bạn là linh dương hay
sư tử. Khi mặt trời mọc, bạn đều phải chạy.
23
3. CÂU CHUYỆN MẶT TRĂNG VÀ MẶT TRỜI
Một ngày nọ, có một người hỏi vị tiên sinh: "Mặt Trăng và Mặt Trời,
cái nào quan trọng hơn?"
Suy nghĩ cả ngày trời, vị tiên sinh trả lời: "Là Mặt Trăng"
"Tại sao?"
"Bởi vì Mặt Trăng chiếu sáng vào ban đêm, đó là thời điểm chúng ta
cần ánh sáng nhất. Còn Mặt Trời lại chiếu sáng vào ban ngày mà ban ngày
chúng ta đã có đủ ánh sáng rồi".
"Em là cô gái mang hài đỏ,
Bỏ thế giới nhỏ, để yêu anh.
Bỏ hết tuổi xanh người con gái,
Vượt ngàn tự trọng, chỉ cần anh.
Anh là chàng trai mang giầy xanh,
Gương mặt lạnh tanh, chẳng ân cần.
Đôi lúc tưởng gần, lại xa lắm.
Thỉnh thoảng tay nắm mà như buông.
Cô ấy là người mặc váy suông,
Là người anh thương, khiến em buồn.
Là người đến trước ngày em đến.
Là người có hết được cả anh.
Còn em thì chỉ có giầy xanh,
Và những mong manh chữ Nhân Tình.
Chờ đôi lần vui ngày anh ghé,
Để cởi hài đỏ, để bên anh."
“Không có chuyện không phải làm gì mà chỉ cần ngồi đợi thì sẽ gặp
được Hoàng tử và cũng không có chuyện bạn đem lòng yêu một con cóc,
hôn xong anh ta sẽ trở thành Hoàng tử. Vì tình yêu bắt đầu vốn không phải
là một câu chuyện người khác địng sẵn để cần đến may mắn. Tình yêu đến
từ nỗ lực của bản thân bạn khi yêu một người, được người khác yêu thương,
đến từ sự cố gắng giữ chặt tình yêu ấy, hay những khoảnh khắc, mong chờ,
24
nhớ nhung, rồi hờn giận rồi thậm chí là những âu sầu khi chia tay. Để
nương theo cuộc sống, chiều theo những vấp ngã, bạn sẽ tự lớn lên, trưởng
thành, thông minh hơn trong những mối quan hệ để đạt được những điều tốt
đẹp hơn."
25