Tải bản đầy đủ (.docx) (11 trang)

những bài làm văn hay lớp 5

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (71.67 KB, 11 trang )

Đề: Tả cảnh đẹp ở quê hương
Em sinh ra và lớn lên ở Cần Thơ, đó chính là quê ngoại của em, nơi đó rất yên bình
và đẹp đẽ. Em thích nhất là khung cảnh ngày mùa, lúc ấy sẽ không có bất cứ từ ngữ
nào có thể diễn tả được nét đẹp, nét duyên của quê em, đó là một bức tranh hoàn hảo.
Quê hương em nổi tiếng với những cánh đồng bao la, thẳng cánh cò bay. Con đường
dẫn lối ra ruộng rộng thênh thang, nhưng lại hơi gập ghềnh bởi những tảng đá to
tướng. Phía đằng đông, mặt trời từ từ nhô lên cao, toả những tia nắng ấm áp xuống
mặt đất, sương đêm lặng lẽ biến mất. Không khí đã bớt đi cái vẻ se se lạnh và ấm dần
lên. Xa xa, dọc theo lối dẫn ra ruộng, hình ảnh của các bác nông dân cứ thoắt ẩn,
thoắt hiện. Tiếng cuốc xẻng va vào nhau leng keng, hoà với tiếng chim hót líu lo và
giọng nói cười rôm rả tạo nên thứ âm thanh nghe rất vui tai. Lúc này, những đám
mây đen đã vội vã trốn đi hết, nhường lại bầu trời cao cho mấy chị mây trắng hồng.
Cánh đồng hệt như tấm thảm khổng lồ trải dài ra trước mắt, được bao phủ bởi màu
vàng óng ánh của lúa chín, lác đác màu xanh mơn mởn của lúa non, điểm thêm sắc
trắng của cánh cò tạo nên một bức tranh làng quê thanh bình và đầy sống động. Từng
bông lúa chín vàng đu đưa, như muốn nhờ chị gió rũ sạch lớp sương còn đọng lại, rồi
lại trả công cho chị bằng việc toả ra một mùi hương thơm ngát. Đứng ở giữa cánh
đồng vào thời điểm nắng đậm hơn, em mới thấy hết vẻ đẹp của nó. Những đợt sóng
lúa cứ nhấp nhô lên xuống, ngỡ như có ai đó đang chơi trò tung lên hạ xuống tấm
thảm đầy màu sắc này mãi không chán vậy. Những anh cò trắng thì lại đua nhau xà
xuống rồi lại bay lên tìm thức ăn cho đỡ đói. Còn các chú trâu đen có lẽ rất nhớ hương
vị cỏ xanh, nên cứ khom đầu ăn nhanh như chớp.
Từ nhỏ em đã thường nghe ngoại hát ru: “ Cần Thơ gạo trắng nước trong, ai đi đến
đó lòng không muốn về”. Quả thật đúng là như vậy. Em rất yêu khoảnh khắc được
chạm nhẹ vào từng bông lúa, cảm giác đó rất lạ, mùi thơm dìu dịu, ngòn ngọt cứ làm
em nhớ mãi. Ngày mùa ở quê em thật đẹp.
Đề: Tả quang cảnh trường em trước buổi học
Ngay từ khi vào lớp một, em đã được học ở trường Tiểu học Mỹ Phước. Ngôi trường
này đã gắn liền với ký ức tuổi thơ của em. Vào những ngày trực nhật em thường đến
sớm, đó cũng là dịp để em ngắm rõ quang cảnh trường trước buổi học.



Trường em quả thật rất đẹp! Đặc biệt là những buổi sớm mai trước giờ vào học. Lúc
ấy, khi ông mặt trời đã thức dậy, từ từ nhô lên cao, thì cũng là lúc mọi vật bắt đầu
bừng tỉnh sau một đêm dài ngon giấc. Đúng sáu giờ em đã có mặt tại trường. Cổng
trường rộng mở chào đón tự bao giờ. Khi thấy hai chú bảo vệ đứng canh gác, em liền
khoanh tay khom người cúi chào. Cảnh vật tĩnh mịch, êm ắng đến nỗi em có thể nghe
thấy được tiếng bước chân của mình bước đi trên nền gạch cũ kĩ. Không khí đã bớt đi
cái vẻ se se lạnh và ấm dần lên. Từng cơn gió nhẹ lướt qua như muốn vỗ tan hạt
sương long lanh còn đọng lại trên lá cây phượng vĩ. Thấp thoáng xa xa, hình ảnh
những cô bảo mẫu đang dọn lớp hiện ra ngày càng rõ nét. Các bạn nhỏ cắp sách đến
trường ngày một đông. Trước mỗi lớp học, hoa trong chậu rung rinh trong gió như
muốn chào đón chúng em đến trường. Sân trường lúc này mới sôi động và náo nhiệt
làm sao! Người ra vào tấp nập y như là đi trẩy hội. Nào là tiếng nói cười rôm rả, nào
là tiếng dặn dò của các bậc phụ huynh, trộn lẫn tiếng còi xe và còn có cả tiếng bước
chân chạy xình xịch, tất cả hoà vào nhau tạo nên một âm thanh nghe rất vui tai. Khắp
sân trường lúc này, đâu đâu cũng là bóng dáng của các bạn học sinh. Nếu đứng từ
trên lầu ba nhìn xuống, sẽ thấy màu trắng của áo, sắc xanh của quần, còn tô điểm
thêm màu đỏ của khăn quàng tạo nên một bức tranh thật đẹp. Có nhóm thì chơi đá
cầu, bắn bi, còn có nhóm thì đang tụm năm tụm bảy say sưa nói chuyện, cười đùa.
Nhưng nếu xét về sự ồn ào và náo nhiệt nhất thì phải kể đến ngay là nhà ăn, đông
nghẹt học sinh đang ăn sáng. Tuy nhiên càng gần đến giờ vào học, thì tiếng tra khảo
bài cũ vang lên ngày một rõ, dần dần lấn át tất cả. Bỗng ba tiếng trống “Tùng! Tùng!
Tùng” giòn giã vang lên như muốn cắt ngang mọi thứ. Nhiệm vụ lau bảng của em
cũng đã hoàn thành. Sân trường ngưng đọng trong giây lát, rồi lại trở về dáng vẻ im
ắng, vắng lặng. Chẳng còn bóng dáng ai, chỉ thấy những chiếc lá vàng đang rơi lác
đác trên sân và lá cờ Tổ quốc tung bay phất phới, phần phật trong gió. Tiết học đầu
tiên của ngày mới chính thức bắt đầu.
Dưới mái trường tiểu học này, quang cảnh trước giờ vào học thật tuyệt. Đây sẽ là
một kỷ niệm đẹp khó phai trong đời học trò của em.
Đề: Tả người bạn thân của em.



Từ hồi bắt đầu cắp sách đến trường cho tới bây giờ, em đã được làm quen với rất
nhiều bạn, bạn nào cũng xinh xắn và đáng yêu. Nhưng mãi đến lớp bốn, em mới tìm
thấy người bạn tốt nhất của mình, đó chính là bạn Thảo.
Thảo hiện đang học cùng lớp với em, lớp 5/3 trường Tiểu học Mỹ Phước. Biết nhau
từ khi mới bẽn lẽn bước vào trường, nhân dịp khai giảng lớp một, tuy nhiên lúc đó em
và Thảo chưa nói chuyện nhiều. Mãi tới khi vào năm lớp bốn, bạn xin chuyển qua lớp
học chung với em, chúng em mới chính thức trở thành bạn tốt của nhau. Thảo có thân
hình khá cao, hơi gầy nhưng đầy khoẻ mạnh. Bạn luôn ăn mặc gọn gàng và sạch sẽ.
Tóc thì vừa đen lại vừa mềm, lúc nào cũng tết thành hai bím trông vô cùng dễ thương.
Dáng đi nhanh nhẹn, cái đầu lúc lắc khiến hai bím tóc rung rinh theo, rất ngộ nghĩnh.
Gương mặt Thảo hình trái xoan, tuy chiếc mũi bạn không cao cho lắm, nhưng bù lại
bạn có làn da trắng hồng và mịn màng như em bé. Ngay từ khi nhìn thấy Thảo lần
đầu tiên, em đã bị ấn tượng bởi đôi mắt của bạn, chúng tròn xoe như viên bi, đen lay
láy. Ánh mắt sáng ngời, toát lên sự thông minh, gan dạ nhưng cũng đầy tinh nghịch.
Có lẽ vì cùng tuổi và ngồi cùng bàn mà tụi em hiểu rõ tính cách và hợp nhau đến lạ, do
vậy chúng em rất ít hờn giận. Bạn khá ít nói nhưng lại hay cười. Em rất thích ngắm
những nụ cười của Thảo, cái miệng cong lên lộ hẳn hàm răng trắng sáng, má lúm
đồng tiền, trông bạn hệt như cô nàng búp bê vậy, vừa nhí nhảnh vừa dễ mến. Tuy là
học sinh giỏi nhưng bạn không kiêu căng, mà ngược lại rất hoà đồng, đặc biệt là lễ
phép. Thảo hiền lắm, rất thích giúp đỡ mọi người. Thảo chẳng bao giờ từ chối những
việc mà bạn có thể giúp được, như là trực nhật, giảng bài lại cho các bạn khác hiểu,...
Những lúc em có tâm sự buồn thì Thảo chính là người đầu tiên hỏi thăm, chia sẻ. Cứ
mỗi lần tan học, Thảo sẽ từ chối hết mọi lời mời, rủ rê đi chơi, vì nhà cũng gần trường
nên bạn thường đi bộ ngay về nhà để phụ mẹ chăm em gái. Em cảm thấy Thảo rất
xứng đáng với danh hiệu “Con ngoan, trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ”. Em đã học được
rất nhiều điều tốt từ bạn.
Năm nay là năm cuối cấp rồi, nhưng em thật sự không muốn xa mái trường thân
yêu, đặc biệt là xa bạn tốt nhất của mình tí nào cả. Thảo dự định sẽ theo học một

trường ở thành phố. Tuy vậy chúng em đã hứa sẽ vẫn mãi duy trì tình bạn này và
thường xuyên gọi điện, liên lạc với nhau. Em mong thời gian trôi chậm lại để những
giây phút em chơi với Thảo sẽ lâu hơn và dài hơn.


Đề: Tả thầy cô giáo mà em yêu mến.
Từ hồi bắt đầu cắp sách đến trường cho tới bây giờ, em đã nhận được sự chăm sóc,
quan tâm, và dạy dỗ của rất nhiều thầy cô. Nhưng em thích nhất và ấn tượng sâu đậm
nhất chính là cô Hưng, giáo viên chủ nhiệm của em năm lớp bốn.
Tuy cô Hưng đã gần bốn mươi tuổi rồi nhưng nhìn vẫn còn khá trẻ, trông như thiếu
nữ vừa ngoài hai mươi vậy. Dáng người cô thon thả, hơi cao nên khi khoác cho mình
chiếc áo dài màu tím thướt tha, cô giống một nàng tiên thật đẹp. Cô có gương mặt
hình trái xoan đầy phúc hậu, dịu hiền. Tuy chiếc mũi không cao cho lắm, nhưng bù lại
nhờ có làn da trắng hồng và mịn màng, nên trông cô dễ thương đến lạ. Ngay từ khi
nhìn thấy cô lần đầu tiên, em đã bị ấn tượng bởi mái tóc vừa dài vừa mềm mượt, cô
thường xoã tóc, nhưng nếu trời nóng quá thì cô lại búi cao lên. Cô luôn nhìn chúng em
bằng đôi mắt thiết tha, ánh mắt sáng ngời, chứa đầy sự yêu thương, độ lượng. Chúng
tròn xoe như viên bi, đen lay láy. Mỗi khi lớp chăm ngoan, cô vui lắm, hay cười tươi
rạng rỡ, cái miệng cong lên lộ hẳn cả hàm răng trắng sáng. Cô hiền lắm, những khi
học sinh không hiểu bài, cô ôn tồn giảng giải lại cho các bạn hiểu. Hay những lúc
chúng em mắc lỗi, cô là người đầu tiên đến gần, không hề la mắng mà chỉ nhẹ nhàng
giải thích, khuyên bảo và chỉ cho chúng em cách khắc phục nó. Đặc biệt là trong môn
Toán, khi phải chiến đấu với những bài toán đố hóc búa, bằng đầu óc thông minh và
sáng tạo, cô đã đưa ra các gợi ý rất hay và bổ ích mà nhờ đó chúng em cảm thấy hiểu
rõ đề, nhanh chóng tìm ra đáp án. Nhờ chất giọng truyền cảm của cô, mà vào tiết Tập
đọc, cả lớp ai cũng nghe giảng say sưa, chăm chú, nên chuyện có bạn thuộc bài ngay
tại lớp không phải là một điều lạ. Em đã học được nhiều điều bổ ích từ cô, em cảm
thấy mình ngoan hơn, chăm học hơn so với lúc trước.
Năm nay là năm cuối cấp rồi, nhưng em thật sự không muốn xa mái trường thân
yêu, xa bạn bè, đặc biệt là xa cô Hưng tí nào cả. Cô như người mẹ hiền thứ hai của em

vậy. Cô ơi em xin hứa luôn cố gắng học tập, biến ước mơ thành hiện thực, mai sau trở
thành một giáo viên giỏi như cô, và sẽ thường xuyên về trường Tiểu học Mỹ Phước
thăm cô ạ.
Đề: Tả quang cảnh trường em vào giờ ra chơi
Ngay từ khi vào lớp một, em đã được học ở trường Tiểu học Mỹ Phước. Ngôi trường
này đã gắn liền với ký ức tuổi thơ của em. Như thường lệ, khi tiếng trống giờ ra chơi


vang lên thì cả trường em dường như sẽ chuyển sang một bức tranh hoàn toàn mới,
từ vắng lặng bỗng chốc trở nên nhộn nhịp, sinh động hẳn lên. Quang cảnh sân trường
vào giờ ra chơi thật đẹp.
Lúc này, cả lớp đang phải chiến đấu nảy lửa với những bài toán hóc búa. Ngoài sân
chỉ còn nghe thấy tiếng chim hót líu lo, lá vàng rơi xào xạc và tiếng lá cờ Tổ quốc tung
bay phất phới, phần phật trong gió. Sân trường im ắng là thế nhưng kể từ khi ba hồi
trống “Tùng! Tùng! Tùng!” báo hiệu giờ ra chơi vang lên, thì cả trường không còn giữ
được vẻ tĩnh lặng vốn có nữa. Từ các lớp, học sinh vội kéo ghế đứng dậy nghiêm túc
chào cô, rồi lại tranh nhau ùa ra khỏi lớp như đàn ong vỡ tổ. Tiếng nói cười rôm rả,
tiếng giầy dép va vào nhau hòa với âm thanh của những bước chạy xình xịch nghe rất
vui tai. Các bạn nhanh chóng xuống sân xếp thành hàng ngũ ngay ngắn để tập thể
dục. Sân trường bây giờ như hoàn toàn lột xác, thay đổi thành màu khác hẳn. Nếu
đứng từ trên lầu ba nhìn xuống, sẽ không còn thấy nền gạch cũ kỹ nữa mà thay vào đó
là màu trắng của áo, sắc xanh của quần, còn tô điểm thêm màu đỏ của khăn quàng,
tạo nên một bức tranh trông rất đẹp mắt. Khi động tác cuối cùng kết thúc với khẩu
hiệu “Khoẻ” vang lên, mọi người lại được tự do chơi những trò chơi mà mình yêu
thích, nào lá nhảy dây, đá cầu, bắn bi, trốn tìm, còn có kéo co nữa. Khắp sân trường,
đâu đâu cũng là bóng dáng của các bạn học sinh. Nhưng nếu xét về sự ồn ào và náo
nhiệt nhất thì phải kể đến ngay là nhà ăn, đông nghẹt học sinh, người thì mua bánh,
người thì mua nước. Xa xa, dưới gốc phượng già cõi, cành lá sum suê, vài nhóm nữ
đang tụm năm tụm bảy say sưa nói chuyện, cười đùa. Trên những chiếc ghế đá dài, có
bạn thì lại ngồi một mình đọc truyện. Ai nấy cũng đang chìm đắm trong niềm vui của

mình. Bất thình lình, một hồi trống dài vang lên “Tùng ! Tùng! Tùng!” báo hiệu giờ ra
chơi đã kết thúc, mặc dù có tiếc nuối một chút nhưng chúng em đều nhắc nhở nhau
hẹn ngày mai chơi tiếp, rồi nhanh chân vào lớp. Trên gương mặt ai cũng là nụ cười
vui vẻ, cái má hây hây đỏ trông rất đáng yêu. Sân trường lại trở về vẻ yên tĩnh như
trước đây.
Giờ ra chơi tuy trôi qua rất nhanh nhưng nó đã giúp chúng em được thư giãn, thoải
mái đầu óc sau hai tiết học đầu căng thẳng. Đồng thời nó còn giúp chúng em học tốt
những tiết học sau hơn. Quang cảnh sân trường vào giờ ra chơi thật đẹp và đầy thú
vị.


Đề: Tả cảnh đẹp ở quê hương
Em sinh ra và lớn lên ở Cần Thơ, đó chính là quê ngoại của em, nơi đó rất yên bình
và đẹp đẽ. Em thích nhất là khung cảnh ngày mùa, lúc ấy sẽ không có bất cứ từ ngữ
nào có thể diễn tả được nét đẹp, nét duyên của quê em, đó là một bức tranh hoàn hảo.
Quê hương em nổi tiếng với những cánh đồng bao la, thẳng cánh cò bay. Con đường
dẫn lối ra ruộng rộng thênh thang, nhưng lại hơi gập ghềnh bởi những tảng đá to
tướng. Phía đằng đông, mặt trời từ từ nhô lên cao, toả những tia nắng ấm áp xuống
mặt đất, sương đêm lặng lẽ biến mất. Không khí đã bớt đi cái vẻ se se lạnh và ấm dần
lên. Xa xa, dọc theo lối dẫn ra ruộng, hình ảnh của các bác nông dân cứ thoắt ẩn,
thoắt hiện. Tiếng cuốc xẻng va vào nhau leng keng, hoà với tiếng chim hót líu lo và
giọng nói cười rôm rả tạo nên thứ âm thanh nghe rất vui tai. Lúc này, những đám
mây đen đã vội vã trốn đi hết, nhường lại bầu trời cao cho mấy chị mây trắng hồng.
Cánh đồng hệt như tấm thảm khổng lồ trải dài ra trước mắt, được bao phủ bởi màu
vàng óng ánh của lúa chín, lác đác màu xanh mơn mởn của lúa non, điểm thêm sắc
trắng của cánh cò tạo nên một bức tranh làng quê thanh bình và đầy sống động. Từng
bông lúa chín vàng đu đưa, như muốn nhờ chị gió rũ sạch lớp sương còn đọng lại, rồi
lại trả công cho chị bằng việc toả ra một mùi hương thơm ngát. Đứng ở giữa cánh
đồng vào thời điểm nắng đậm hơn, em mới thấy hết vẻ đẹp của nó. Những đợt sóng
lúa cứ nhấp nhô lên xuống, ngỡ như có ai đó đang chơi trò tung lên hạ xuống tấm

thảm đầy màu sắc này mãi không chán vậy. Những anh cò trắng thì lại đua nhau xà
xuống rồi lại bay lên tìm thức ăn cho đỡ đói. Còn các chú trâu đen có lẽ rất nhớ hương
vị cỏ xanh, nên cứ khom đầu ăn nhanh như chớp.
Từ nhỏ em đã thường nghe ngoại hát ru: “ Cần Thơ gạo trắng nước trong, ai đi đến
đó lòng không muốn về”. Quả thật đúng là như vậy. Em rất yêu khoảnh khắc được
chạm nhẹ vào từng bông lúa, cảm giác đó rất lạ, mùi thơm dìu dịu, ngòn ngọt cứ làm
em nhớ mãi. Ngày mùa ở quê em thật đẹp.
Đề: Tả người bạn thân của em.
Từ hồi bắt đầu cắp sách đến trường cho tới bây giờ, em đã được làm quen với rất
nhiều bạn, bạn nào cũng xinh xắn và đáng yêu. Nhưng mãi đến lớp bốn, em mới tìm
thấy người bạn tốt nhất của mình, đó chính là bạn Thảo.


Thảo hiện đang học cùng lớp với em, lớp 5/3 trường Tiểu học Mỹ Phước. Biết nhau
từ khi mới bẽn lẽn bước vào trường, nhân dịp khai giảng lớp một, tuy nhiên lúc đó em
và Thảo chưa nói chuyện nhiều. Mãi tới khi vào năm lớp bốn, bạn xin chuyển qua lớp
học chung với em, chúng em mới chính thức trở thành bạn tốt của nhau. Thảo có thân
hình khá cao, hơi gầy nhưng đầy khoẻ mạnh. Bạn luôn ăn mặc gọn gàng và sạch sẽ.
Tóc thì vừa đen lại vừa mềm, lúc nào cũng tết thành hai bím trông vô cùng dễ thương.
Dáng đi nhanh nhẹn, cái đầu lúc lắc khiến hai bím tóc rung rinh theo, rất ngộ nghĩnh.
Gương mặt Thảo hình trái xoan, tuy chiếc mũi bạn không cao cho lắm, nhưng bù lại
bạn có làn da trắng hồng và mịn màng như em bé. Ngay từ khi nhìn thấy Thảo lần
đầu tiên, em đã bị ấn tượng bởi đôi mắt của bạn, chúng tròn xoe như viên bi, đen lay
láy. Ánh mắt sáng ngời, toát lên sự thông minh, gan dạ nhưng cũng đầy tinh nghịch.
Có lẽ vì cùng tuổi và ngồi cùng bàn mà tụi em hiểu rõ tính cách và hợp nhau đến lạ, do
vậy chúng em rất ít hờn giận. Bạn khá ít nói nhưng lại hay cười. Em rất thích ngắm
những nụ cười của Thảo, cái miệng cong lên lộ hẳn hàm răng trắng sáng, má lúm
đồng tiền, trông bạn hệt như cô nàng búp bê vậy, vừa nhí nhảnh vừa dễ mến. Tuy là
học sinh giỏi nhưng bạn không kiêu căng, mà ngược lại rất hoà đồng, đặc biệt là lễ
phép. Thảo hiền lắm, rất thích giúp đỡ mọi người. Thảo chẳng bao giờ từ chối những

việc mà bạn có thể giúp được, như là trực nhật, giảng bài lại cho các bạn khác hiểu,...
Những lúc em có tâm sự buồn thì Thảo chính là người đầu tiên hỏi thăm, chia sẻ. Cứ
mỗi lần tan học, Thảo sẽ từ chối hết mọi lời mời, rủ rê đi chơi, vì nhà cũng gần trường
nên bạn thường đi bộ ngay về nhà để phụ mẹ chăm em gái. Em cảm thấy Thảo rất
xứng đáng với danh hiệu “Con ngoan, trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ”. Em đã học được
rất nhiều điều tốt từ bạn.
Năm nay là năm cuối cấp rồi, nhưng em thật sự không muốn xa mái trường thân
yêu, đặc biệt là xa bạn tốt nhất của mình tí nào cả. Thảo dự định sẽ theo học một
trường ở thành phố. Tuy vậy chúng em đã hứa sẽ vẫn mãi duy trì tình bạn này và
thường xuyên gọi điện, liên lạc với nhau. Em mong thời gian trôi chậm lại để những
giây phút em chơi với Thảo sẽ lâu hơn và dài hơn.
Đề: Tả thầy cô giáo mà em yêu mến.


Từ hồi bắt đầu cắp sách đến trường cho tới bây giờ, em đã nhận được sự chăm sóc,
quan tâm, và dạy dỗ của rất nhiều thầy cô. Nhưng em thích nhất và ấn tượng sâu đậm
nhất chính là cô Hưng, giáo viên chủ nhiệm của em năm lớp bốn.
Tuy cô Hưng đã gần bốn mươi tuổi rồi nhưng nhìn vẫn còn khá trẻ, trông như thiếu
nữ vừa ngoài hai mươi vậy. Dáng người cô thon thả, hơi cao nên khi khoác cho mình
chiếc áo dài màu tím thướt tha, cô giống một nàng tiên thật đẹp. Cô có gương mặt
hình trái xoan đầy phúc hậu, dịu hiền. Tuy chiếc mũi không cao cho lắm, nhưng bù lại
nhờ có làn da trắng hồng và mịn màng, nên trông cô dễ thương đến lạ. Ngay từ khi
nhìn thấy cô lần đầu tiên, em đã bị ấn tượng bởi mái tóc vừa dài vừa mềm mượt, cô
thường xoã tóc, nhưng nếu trời nóng quá thì cô lại búi cao lên. Cô luôn nhìn chúng em
bằng đôi mắt thiết tha, ánh mắt sáng ngời, chứa đầy sự yêu thương, độ lượng. Chúng
tròn xoe như viên bi, đen lay láy. Mỗi khi lớp chăm ngoan, cô vui lắm, hay cười tươi
rạng rỡ, cái miệng cong lên lộ hẳn cả hàm răng trắng sáng. Cô hiền lắm, những khi
học sinh không hiểu bài, cô ôn tồn giảng giải lại cho các bạn hiểu. Hay những lúc
chúng em mắc lỗi, cô là người đầu tiên đến gần, không hề la mắng mà chỉ nhẹ nhàng
giải thích, khuyên bảo và chỉ cho chúng em cách khắc phục nó. Đặc biệt là trong môn

Toán, khi phải chiến đấu với những bài toán đố hóc búa, bằng đầu óc thông minh và
sáng tạo, cô đã đưa ra các gợi ý rất hay và bổ ích mà nhờ đó chúng em cảm thấy hiểu
rõ đề, nhanh chóng tìm ra đáp án. Nhờ chất giọng truyền cảm của cô, mà vào tiết Tập
đọc, cả lớp ai cũng nghe giảng say sưa, chăm chú, nên chuyện có bạn thuộc bài ngay
tại lớp không phải là một điều lạ. Em đã học được nhiều điều bổ ích từ cô, em cảm
thấy mình ngoan hơn, chăm học hơn so với lúc trước.
Năm nay là năm cuối cấp rồi, nhưng em thật sự không muốn xa mái trường thân
yêu, xa bạn bè, đặc biệt là xa cô Hưng tí nào cả. Cô như người mẹ hiền thứ hai của em
vậy. Cô ơi em xin hứa luôn cố gắng học tập, biến ước mơ thành hiện thực, mai sau trở
thành một giáo viên giỏi như cô, và sẽ thường xuyên về trường Tiểu học Mỹ Phước
thăm cô ạ.
Đề: Tả quang cảnh trường em trước buổi học
Ngay từ khi vào lớp một, em đã được học ở trường Tiểu học Mỹ Phước. Ngôi trường
này đã gắn liền với ký ức tuổi thơ của em. Vào những ngày trực nhật em thường đến
sớm, đó cũng là dịp để em ngắm rõ quang cảnh trường trước buổi học.


Trường em quả thật rất đẹp! Đặc biệt là những buổi sớm mai trước giờ vào học. Lúc
ấy, khi ông mặt trời đã thức dậy, từ từ nhô lên cao, thì cũng là lúc mọi vật bắt đầu
bừng tỉnh sau một đêm dài ngon giấc. Đúng sáu giờ em đã có mặt tại trường. Cổng
trường rộng mở chào đón tự bao giờ. Khi thấy hai chú bảo vệ đứng canh gác, em liền
khoanh tay khom người cúi chào. Cảnh vật tĩnh mịch, êm ắng đến nỗi em có thể nghe
thấy được tiếng bước chân của mình bước đi trên nền gạch cũ kĩ. Không khí đã bớt đi
cái vẻ se se lạnh và ấm dần lên. Từng cơn gió nhẹ lướt qua như muốn vỗ tan hạt
sương long lanh còn đọng lại trên lá cây phượng vĩ. Thấp thoáng xa xa, hình ảnh
những cô bảo mẫu đang dọn lớp hiện ra ngày càng rõ nét. Các bạn nhỏ cắp sách đến
trường ngày một đông. Trước mỗi lớp học, hoa trong chậu rung rinh trong gió như
muốn chào đón chúng em đến trường. Sân trường lúc này mới sôi động và náo nhiệt
làm sao! Người ra vào tấp nập y như là đi trẩy hội. Nào là tiếng nói cười rôm rả, nào
là tiếng dặn dò của các bậc phụ huynh, trộn lẫn tiếng còi xe và còn có cả tiếng bước

chân chạy xình xịch, tất cả hoà vào nhau tạo nên một âm thanh nghe rất vui tai. Khắp
sân trường lúc này, đâu đâu cũng là bóng dáng của các bạn học sinh. Nếu đứng từ
trên lầu ba nhìn xuống, sẽ thấy màu trắng của áo, sắc xanh của quần, còn tô điểm
thêm màu đỏ của khăn quàng tạo nên một bức tranh thật đẹp. Có nhóm thì chơi đá
cầu, bắn bi, còn có nhóm thì đang tụm năm tụm bảy say sưa nói chuyện, cười đùa.
Nhưng nếu xét về sự ồn ào và náo nhiệt nhất thì phải kể đến ngay là nhà ăn, đông
nghẹt học sinh đang ăn sáng. Tuy nhiên càng gần đến giờ vào học, thì tiếng tra khảo
bài cũ vang lên ngày một rõ, dần dần lấn át tất cả. Bỗng ba tiếng trống “Tùng! Tùng!
Tùng” giòn giã vang lên như muốn cắt ngang mọi thứ. Nhiệm vụ lau bảng của em
cũng đã hoàn thành. Sân trường ngưng đọng trong giây lát, rồi lại trở về dáng vẻ im
ắng, vắng lặng. Chẳng còn bóng dáng ai, chỉ thấy những chiếc lá vàng đang rơi lác
đác trên sân và lá cờ Tổ quốc tung bay phất phới, phần phật trong gió. Tiết học đầu
tiên của ngày mới chính thức bắt đầu.
Dưới mái trường tiểu học này, quang cảnh trước giờ vào học thật tuyệt. Đây sẽ là
một kỷ niệm đẹp khó phai trong đời học trò của em.
Đề: Tả quang cảnh trường trong giờ chào cờ.
Ngay từ khi vào lớp một, em đã được học ở trường Tiểu học Mỹ Phước. Ngôi trường
này đã gắn liền với ký ức tuổi thơ của em. Như thường lệ, cứ mỗi lần đến thứ hai đầu


tuần, em lại đến trường sớm hơn mọi ngày một chút, vì hôm ấy trường em tổ chức lễ
chào cờ.
Gần bảy giờ, tại sân trường tất cả học sinh đã có mặc đông đủ, xếp thành hàng ngũ
ngay ngắn để chuẩn bị cho lễ chào cờ. Không gian như tách biệt thành hai, mà có lẽ
vạch ngăn cách chính là chiếc cổng trường đã đóng tự bao giờ. Bởi khác hẳn với sự
huyên náo, nhộn nhịp ở ngoài đường, không khí nơi đây đầy uy nghiêm và trang
trọng. Mọi người ai nấy cũng ăn mặc chỉnh chu, gọn gàng, sạch sẽ. Nếu đứng từ trên
cao nhìn xuống thì có lẽ sẽ không còn thấy nền gạch cũ kỹ nữa mà thay vào đó là màu
trắng của áo, sắc xanh của quần, còn tô điểm thêm màu đỏ của khăn quàng, kết hợp
với tà áo xanh của cô giáo, tựa như một vườn hoa rực rỡ đầy sắc màu trong nắng

sớm. Những chiếc ghế màu đỏ tươi được các bạn xếp ngay hàng thẳng lối hệt như
đường ray xe lửa. Tất cả hoà quyện vào nhau tạo nên bức tranh trông rất đẹp mắt.
Đội hình đánh trống đã vào đúng vị trí, gương mặt ánh lên nét tự hào và đầy hãnh
diện. Khi cả trường ổn định, tư thế sẵn sàng hẳn thì giọng thầy phụ trách Đội dõng
dạc vang lên “Mời toàn thể các quý thầy cô cùng các bậc phụ huynh đang có mặt ở
trường và các bạn học sinh đứng dậy làm lễ chào cờ”. Sau khi nghe thầy hô khẩu hiệu
“Nghỉ...Nghiêm...Chào cờ...Chào”, lập tức những cánh tay nhỏ bé như búp măng non
giơ lên cao, năm ngón tay thẳng về thái dương. Cái chào này chính là sự thể hiện sức
trẻ, ý chí vươn lên và lòng trung thành với đất nước. Cùng lúc đó, hàng trăm ánh mắt
đều nghiêm túc nhìn về lá cờ Tổ quốc, tỏ lòng biết ơn sâu sắc đối với các chiến sĩ đã
anh dũng hi sinh để giành lại độc lập cho đất nước. Nỗi xúc động bỗng dâng trào, hình
ảnh cờ đỏ sao vàng đã in mãi trong tim em. Những giọng hát mãnh mẽ được xướng
vang lên cùng một lúc, mang đầy khí thế hào hùng khi nghe tên bài hát “Quốc ca...Đội
ca” vang ra từ chiếc loa phát thanh. Trong suốt quá trình của buổi lễ, các bạn giữ trật
tự rất tốt và làm đúng theo khẩu lệnh của quý thầy cô, kèm theo đó là những tràng
pháo tay không ngớt dành cho những học sinh được tuyên dương. Có thể nói sau
những giây phút thiêng liêng và uy nghiêm, sân trường lại trở về dáng vẻ im ắng,
vắng lặng. Các bạn học sinh đã về lớp hết, chẳng còn bóng dáng ai, chỉ thấy những
chiếc lá vàng lác đác trên sân và lá cờ Tổ quốc tung bay phất phới, phần phật trong
gió. Tiết học đầu tiên của tuần mới chính thức bắt đầu.
Quang cảnh chào cờ đầu tuần với không khí trang nghiêm, long trọng dưới mái
trường tiểu học này đã khắc sâu trong tâm trí em, cứ làm em nhớ mãi. Để có được


hình ảnh tươi đẹp này, thì không thể nào không nhắc đến công lao của các thế hệ đi
trước. Em xin hứa sẽ cố gắng học thật giỏi để lớn lên trở thành một người có ích cho
đất nước.
Đề: Tả mẹ.
Với em thì mẹ là người tuyệt vời nhất trên thế giới này. Mẹ rất đảm đang từ việc đi
làm đến việc chăm sóc con cái.

Tất cả những bài làm văn trên đều do em Hà Thị Kim Thanh, học sinh trường tiểu học
Mỹ Phước làm.



×