Tải bản đầy đủ (.doc) (37 trang)

Cuộc đời, sự nghiệp, các tác phẩm và xu hướng nhệ thuật của manet

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (2.04 MB, 37 trang )

NỘI DUNG
A. PHẦN MỞ ĐẦU.
1. Lý do chọn đề tài.
Trải qua thời phục hưng với những với những tác phẩm phục vụ tôn
giáo, thánh thần, những tác phẩm trau truốt tỉ mỉ và đẹp hoàn hảo, những
tác phẩm phục hưng đã tạo dựng lại những vàng son rực rỡ của cổ đại Hy
Lạp- La Mã. Tuy nhiên cũng như món ngon ăn mãi cũng chán và đến
ngấy, dòng chảy lịch sử cũng là sự vận động không ngừng nghỉ, sự đổi
thay dao động. Và đến 1 lúc nào đó người ta muốn tìm sự phá cách,
muốn thoát ra cái hoàn hảo, cái “đẹp đến từng centimet” lúc đó sự phá
cách, cái xù xì, và sự tiếp cận với cuộc sống chân thực trở thành một xu
hướng mạnh mẽ, hấp dẫ những con người ca tính trong con đường chinh
phục cái đẹp. Để đi đến đích đòi hỏi phải trải qua rất nhiều chông gai và
thử thách, theo đó rất nhiều cuộc cuộc cách mạng đã xảy ra và được sự
dẫn đường của các đại thụ - trường phái ấn tượng đã ra đời cùng với
những tên tuổi lớn như: Mary Cassatt, Claude Monet, Edgar Degas... đặc
biệt là Eduard Manet, ông không chỉ được biết đến như một tiền thân của
hội họa ấn tượng mà còn được xem như là cha đẻ của nghệ thuật hiện đại.
Và để hiểu biết hơn về con người, sự nghiệp và quan điểm về nghệ thuật
của ông em đã chọn đề tài cuộc đời và sự nghiệp nghệ thuật của họa sĩ
manet để làm bài tiểu luận nhằm tìm hiểu rõ hơn cũng như nâng cao kiến
thức, sự hiểu biết của bản thân về họa sĩ Manet cũng như su hướng nghệ
thuật của ông.
2. Mục tiêu của đề tài.
Nghiên cứu về cuộc đời cũng như sự nghiệp của họa sĩ Manet và nâng
cao sự hiểu biết cho bản thân về tác giả và tác phẩm của Manet nói riêng
và hội họa nước ngoài nói chung.
3. Đối tượng phạm vi nghiên cứu.
Cuộc đời, sự nghiệp, các tác phẩm và xu hướng nhệ thuật của Manet.
4. Cách tiếp cận và phương pháp nghiên cứu.



Tổng hợp
Phân tích
Chứng minh.

B. PHẦN NỘI DUNG
Chương 1. Cuộc đời và sự nghiệp của Manet.
1.1.

Hoàn cảnh gia đình và con đường đến với nghệ thuật.
Manet có tên đầy đủ là Edouard Manet, ông sinh ngày 23 tháng 1
năm 1832 và mất ngày 30 tháng 4 năm 1883. Ông là một họa sĩ
người Pháp, một trong những họa sĩ đầu tiên vẽ các tác phẩm liên
quan tới các chủ đề về cuộc sống hiện đại. Ông được coi là một trong
những nhân vật then chốt trong sự chuyển giao từ trường phái hiện


thực tới trường phái ấn tượng.

Chân dung Edouard Manet

Edouard Manet sinh ra trong một gia đình quý tộc. Cha ông từng là quan tòa
có địa vị cao trong Triều đình. Mẹ ông là con đỡ đầu của Vua Thụy Điển và
Na Uy. Theo lệ thông thường thời ấy thì Edouard Manet phải theo nghề của


cha. Tuy nhiên số phận đã không quyết định như vậy. Khi còn ở trên ghế nhà
trường, Edouard Manet là một học sinh có thể nói là rất bình thường. Nhưng
cậu có một biệt tài và chỉ có duy nhất một mối quan tâm: tranh. Năm 1848,
khi tốt nghiệp phổ thông trung học, chàng thanh niên trẻ đã chọn hướng đi

cho mình: hội họa. Nhưng nguyện vọng này không được người cha phê
chuẩn. Edouard Manet hai lần thử thi vào trường Hàng Hải nhưng đều bị
trượt. Cha ông đành nhượng bộ cho ông lập nghiệp trong ngành hội họa. Khi
thi trượt trường hải quân, ông đã có cơ hội du lịch nhiều nơi. Chính trong thời
gian du hành vòng quanh châu Âu, Manet đã có được nhiều cảm hứng và trải
nghiệm thực tế để rồi sau này thể hiện rõ nét trong mỗi tác phẩm của ông,
Manet là “con nhà danh giá” của giới thượng lưu Paris và luôn khát khao
được thừa nhận. Chính vì thế ông không bao giờ hiểu được tại sao những
“cách mạng thầm lặng” trong tranh của mình lại gây ra bao nhiêu lời thóa mạ
với giới nghệ thuật chính thức. Rất may là Manet có một gia sản đủ để ông
theo đuổi con đường riêng của mình mà không phải chịu khốn khổ về mặt vật
chất. Chúa sinh ra con người trần trụi và con người phải tự mặc lấy quần áo
cho mình. Từ nay Manet đã biết điều đó.
1.2.

Qúa trình phát triển nghệ thuật và khuynh hướng nghệ thuật
của Manet.
1.2.1. Quá trình phát triển nghệ thuật của Manet.
Những năm 50 thế kỷ XIX, Manet mới là một họa sĩ trẻ đang tập sự
ở một xưởng vẽ. Khi ấy, anh có mong muốn vẽ được những bức
tranh chân thực hơn đối với đời sống con người. Bởi vậy Manet đã
không vẽ những họa phẩm mang tính khoa trương như ông thầy dạy
vẫn hướng dẫn các họa sinh. Kết quả là Manet bị ông thầy đuổi khỏi
xưởng họa. Chỉ còn mỗi Suzanne, người thiếu nữ yêu quý Manet,
nguyện gắn bó trọn đời với Manet, và tin tường ở tài năng của anh.
Suzanne đã luôn bên cạnh Manet, động viên anh sống và vẽ.Dưới


đây là một số tác phẩm thời đầu của Manet.


At the Races


Gril in the garden at Bellevue

Nhà tư sản này không phát minh ra nghệ thuật hiện đại, mà ông tổng
hợp những phương pháp đương thời. Tác phẩm của Manet là sự hoàn
thiện, là sự phát triển tột bậc của cả một quá trình cách mạng hội họa
dài bắt đầu với Delacroix, và nối tiếp bởi Corot, Courrbet cùng
những họa sĩ vẽ phong cảnh ở Barbizon (ở vùng Seine et Marne, gần
Paris, là một trong những nơi đã trở thành huyền thoại của hội họa
tiền ấn tượng). Những họa sĩ này nổi dậy chống lại tất cả những gì
thuộc về quy ước bị lặp đi lặp lại tới mòn mỏi trong nghệ thuật
đương đại của đầu thế kỷ 19. Họ đã tạo ra một sự nhạy cảm mới, mở
ra một cách nhìn trực tiếp, đơn giản hơn.
Người cùng thời với Manet sửng sốt phát hiện ra một nền hội họa
mới đang hình thành. Một phong cách hội họa trong đó người ta ít để
tâm tới việc kể chuyện hay miêu tả. Một trường phái thể hiện chủ
yếu sự nhạy cảm mới mẻ, một cách nhìn mới mẻ.


Trong Edouard Manet có hai con người. Một bên là người đàn ông dị
ứng với nghệ thuật chính thống, là người thuộc chủ nghĩa vô chính
phủ. Một bên là người đàn ông tham vọng, một Rastignac của
Balzac, một công tử chải chuốt, một kẻ vươn tới thành công. Luôn
tồn tại trong Manet một bên là người đàn ông thượng lưu xuất chúng,
một bên là người nghệ sĩ. Và lúc nào nghệ sĩ cũng là người bị ngược
đãi. Edouard Manet là một ví dụ hoàn hảo về cách mà một xã hội có
thể giẫm nát những khát vọng của một con người, của một nghệ sĩ.
Tác phẩm của Manet là những bức tranh đầu tiên gây ra những cuộc

luận chiến dữ dội trong giới hội họa. Bị giới phê bình và các thể chế
ném ra bãi chăn thả gia súc trước công chúng, tranh của Manet bị
giày xéo về mặt tinh thần. Vụ xì-căng-đan về trường phái ấn tượng
xảy ra vài năm sau đó chính là hậu quả của sự việc trên. Những cuộc
luận chiến ấy đạt tới mức độ dữ dội đỉnh điểm vào thời kỳ triển lãm
bức Déjeuner sur l’herbe (Ăn trưa trên cỏ) và bức Olympia.

Bữa trưa trên cỏ - 1862-1863 - Bảo tàng Orsay


Olympia - 1863 - Bảo tàng Orsay
Bắt đầu từ khoảng 1863 thì Edouard Manet không còn là một họa sĩ
vô danh nữa. Tiếng tăm về ông đặc biệt xấu từ khi ông trưng bày bức
La Musique aux Tuileries ở galery Louis Martinet. Sự táo bạo trong
cách phối màu, phối hình, những nét bút phóng khoáng, tự do gợi
nhớ bức Joyeux Buveur của Frans Hals gây cho người xem một cảm
giác bất ổn. Những khán giả này, quá quen với sự trang trọng buồn
tẻ, chỉ nhìn thấy trong tác phẩm này của Edouard Manet một mớ
bùng nhùng những người trong cả một biển màu trắng, màu đen,
hồng và xanh lá cây sậm.


La Musique aux Tuileries (Âm nhạc trong vườn Tuileries),1862
Bức họa mô tả khung cảnh một buổi hòa nhạc trong vườn Tuileries
này là tác phẩm lớn đầu tiên của Manet về đời sống đô thị hiện đại.
Manet đã đưa vào trong bức tranh chân dung của bản thân và nhiều
người bạn nổi tiếng của mình, như Charles Baudelaire, Henri FantinLatour, Jacques Offenbach, Théophile Gautier...
Tuy nhiên những lời chỉ trích bức tranh này không thấm thía gì so
với vụ xì căng đan do bức Le Bain gây ra sau đó. Bức này họa sĩ đã
đặt lại tên vào năm 1867, thành Le Déjeuner sur l’herbe sau khi mà

Claude Monet cũng vẽ một bức đặt tên Déjeuner sur l’herbe.
Edouard Manet muốn thông qua đó khẳng định mình là người đầu
tiên có ý tưởng về một bức tranh như vậy.
1.2.2. Khuynh hướng nghệ thuật của Manet.
Trước khi được liệt vào phạm vi ảnh hưởng của chủ nghĩa ấn tượng,
thật ra Manet là họa sĩ hiện thực hơn là ấn tượng. Manet có thời gian
đi du lịch nhiều nơi, chính trong thời gian du hành vòng quanh châu


Âu này, ông đã có nhiều trải nghiệm và cảm nhận để sau này in lại
dấu ấn trong những tác phẩm của mình. Để sau đó những cuộc vận
động từ những tác phẩm của ông có ảnh hưởng tới những họa sỹ trẻ
mà sau đó sẽ đựơc gọi là “họa sỹ ấn tượng”. Monet từng sáng tác ở
nhiều nơi nhưng Manet, với sự lựa chọn motif và quan điểm sáng tác
của mình, đã trở thành nghệ sĩ “Paris” nhất từ xưa tới nay, hầu như
chưa bao giờ đi ra khỏi thành phố, lại còn là một người Cộng hòa
trung thành, đã từng tham gia pháo binh bảo vệ thành phố trong
những năm 1870-71. Manet rất sùng bái điện Louvre của Paris. Bức
Bữa trưa trên cỏ và bức Olympia, hai kiệt tác đã làm thay đổi đường
đi của nghệ thuật hiện đại, gây sốc ở chỗ nôm na đến kinh ngạc, đầy
tính đô thị – tính Paris – nhại lại những chủ thể cổ điển. Trong tác
phẩm thứ nhất, một phụ nữ khỏa thân ngồi trẽn trơ giữa những tay
chơi thành thị trong công viên, một cú huých chỏ với tác phẩm
Concert champêtre của Titian treo ở Louvre.
Không có dấu hiệu gì để đoán trước Edouard Manet sẽ trở thành
người phát minh ra “hội họa mới”. Đó là một người đàn ông điềm
tĩnh, tao nhã, thích giao thiệp và quyến rũ, ít có xu hướng gây
những chuyện tai tiếng và nổi dậy chống lại những thể chế. Kẻ hủy
diệt chủ nghĩa kinh viện dùng một mắt để quan sát Giorgione,
Titien, Vélasquez, Goya, nhưng mắt còn lại thì hướng về tương lai.

Họa sĩ Pháp này không bao giờ vẽ vì ngẫu hứng. Ông không chế
tạo, mà soạn thảo.
Là cha đẻ của nghệ thuật hiện đại. Sự thực Manet đã thúc đẩy chủ
nghĩa hiện thực tiến thêm một bước rất lớn đến nỗi hội họa vĩnh
viễn mang dấu ấn của cuộc cách mạng thầm lặng mà ông khởi
xướng để kéo gần giữa hiện thực và chủ quan trong cách vẽ. Nói
cách khác, ông cố bứt ra khỏi chủ nghĩa phục hưng với những tác
phẩm phục vụ tôn giáo. Với mong muốn vẽ được những bức tranh
chân thực hơn đối với đời sống con người Manet đã can đảm gạt bỏ
quy ước cổ điển, bắt đầu nhìn ngoại vật với con mắt sắc bén của
chính mình và dường như ông đã có thêm độ xác tín ở nhãn thức
độc đáo của mình. Trước tiên Manet loại bỏ lối vẽ vuốt ve mịn
màng óng ả, thường gọi là “hoàn chỉnh”. Ông bắt đầu dùng màu


tương phản khá “táo bạo”, làm sao cho màu sáng mạnh tương ứng
với ánh nắng tưng bừng ở phong cảnh giữa trời. Edoiard Manet đã
đưa họa pháp hiện thực của Courbet tiến thêm một bước, phá đường
biên phân cách giữa khách quan và chủ quan tính trong nghệ thuật.
Kể từ trường phái ấn tượng, bánh xe lịch sử hội họa không bao giờ
quay ngược về tình trạng nô lệ “ngoại vật khách quan” nữa. Nghệ
thuật phải biểu hiện cái chủ quan, gắn bó với cá tính nghệ sĩ. Khác
với lối sống bình dị của Courbet, Manet tỏ ra có tác phong thị dân,
thích y phục thời thượng, ăn vận chải chuốt, tỉ mỷ từ cái mũ lẫn đôi
giày. Ông ao ước được chấp nhận vào triển lãm trong salon “chính
thống” của nhà nước. Ông tự hào là người Pari, hòa mình trong giới
quý phái kinh đô.
Trong tác phẩm “bữa trưa trên cỏ”, Manet đã nhận được rất nhiều
lời phê phán và nhận xét. Giới phê bình đã đặt vấn đề rằng: tại sao
Manet không cho tất cả các nhân vật đều “thoát y” như Victorine?

Rồi họ quay sang soi xét điểm bất nhất về quan điểm thời đại: toàn
thân người khỏa thân thì theo phong cách vệ nữa bất tử, phi thời
gian, trong khi gương mặt, cử chỉ thái độ của cô lại rõ ràng là người
trang xã hội đương thời. Nói cách khác nếu chịu “sửa sai” thì Manet
có thể biến nó thành một họa phẩm có giá trị cổ điển, có phong
cách phục hưng. Nhưng Manet khôn nhận là “sai” nên không sửa.
Mặc dầu, ông tác phong theo một bản in hình chụp tác phẩm của
Raphael, nhưng không hề có ý quay về làm một phó bản hội họa
phục hưng. Ngược lại, Manet muốn thể hiện thời đại mình bằng
phong cách hiện thực thời đại. Dù có nhà phê bình coi một số tranh
của ông là thuộc dạng ấn tượng, nhưng từ trước đến sau, Manet vẫn
duy trì bản chất hiện thực gần Courbet hơn Renoir. Ông thích
Degas ở điểm vận dụng lối vẽ phẳng trong tranh mộc bản Nhật
nhưng Manet không coi cuộc đời là phù du như họa sĩ Nhật, hay
như Degas.
Tác phẩm Người tình của Baudelaire, một bức chân dung ít được
biết đến mượn từ Budapest, vẽ một cô nhân tình tinh quái da đen
vận áo đầm trắng lấp lánh, dường như báo trước tâm trạng gợi dục


mà phẳng lỳ sau này trong Olympia

Người tình của Baudelaire, Manet
trong khi đó bức The Negress (Cô da đen), từ bộ sưu tập của Gianni
Agnelli, báo trước sự đối lập sống động cũng như vẻ hương xa của
nhân vật người hầu da đen rất gợi (cũng trong Olympia).


The Negress (Cô da đen), Manet
Nhưng chính trong cặp tác phẩm mượn từ Boston, vẽ người mẫu 18

tuổi của họa sĩ, bức Chân dung Victorine Meurent và Người hát
rong (The Street Singer) mới chính là nơi Manet thể hiện sự bứt
phá, mô tả cuộc sống hàng ngày với sự phù du, lạnh nhạt, trên
những cái nền mong manh; ở đó có cả sự ngẫu hứng của nhiếp ảnh
và chiều sâu của hội họa cổ điển. Về lịch sử hai bức này, một buổi
tối nọ, Manet bắt gặp một cô gái hát rong mệt mỏi, ôm guitar, thoát
ẩn hiện nơi góc đường. Họa sĩ đã cố thuyết phục cô gái hát rong
làm mẫu cho mình vẽ, và khi cô từ chối, họa sĩ đành tự tái hiện lại
cảnh tượng hôm đó với người đóng thế là cô người mẫu tóc nâu
vàng Victorine Meurent của mình.

Chân dung Victorine Meurent, Manet


Người hát rong (The Street Singer), Manet
Victorine, với vẻ ngoài đường phố, cộc lốc, không khoan nhượng,
làm người ta nhớ đến một hình mẫu thế kỷ 19 – người đàn bà độc
lập nơi phố thị, tương đồng với những nhân vật nữ của Balzac hay
Zola. Sự phức tạp của nàng, tuy thể hiện được trên canvas, nhưng
vẫn có gì đó mâu thuẫn về tâm lý cho người xem, tạo cho cả
Olympia và Bữa trưa một sức mạnh đặc biệt, hòa trộn những nàng
Victorine vừa tự nhiên vừa có vẻ sắp đặt, bộc lộ rõ tính phi tự nhiên
mà ai cũng phải công nhận trong toàn bộ tác phẩm của Manet. Đây
là kiểu vẽ tranh về hội họa (giống như viết về nghề viết), trong
chừng mực nào đó, chưa có họa sĩ nào thực hiện kể từ Velázquez.
Họa sĩ người Tây Ban Nha này là bậc thầy được Manet yêu thích
nhất, khi chán nản vì những ồn ào với tác phẩm Olympia, Manet
đến Madrid để “gặp Thầy Velázquez xin lời khuyên.” Zola sau này
có nhắc đến “sự hòa trộn giữa sự tỉnh táo và năng lượng”, dẫn đến
sự ra đời của những tác phẩm như The Fife Player (Người thổi sáo),

phẳng như một lá bài, với chủ thể trong tác phẩm tách rời khỏi cái
nền trống rỗng, làm người ta nhớ đến bức Jester Pablo de


Valladolid của Velázquez và liên tưởng thẳng đến Picasso.

The Fife Player (Người thổi sáo), Manet


Jeste
r Pablo de Valladolid, Velázquez
Bức Dead Matador (Đấu sĩ tử nạn) cũng đạt được một hiệu ứng cắt
rời, phân mảnh tương tự thế – ở đây Manet dùng canvas lớn hơn để
làm tăng sức mạnh cảm xúc –

Dead Matador (Đấu sĩ tử nạn), Manet
trong khi đó bức The Balcony, lấy cảm hứng từ tác phẩm Majas on the Balcony
của Goya, mô tả ba nhân vật không có sự liên kết với nhau, đóng khung bằng cửa
chớp và những thanh sắt màu xanh lục sáng, ánh sáng và bóng đổ trong tranh thật
kịch tính, rực rỡ, giống như một khung cảnh trên sân khấu vậy.


Majas on the Balcony, Goya

The Balcony, Manet
‘Thật đúng là một họa sĩ vẽ tĩnh vật thông minh, những nhân vật
trong tác phẩm của ông trông như thể vừa đội mồ đứng dậy,” một
người cùng thời mỉa mai nhận xét. Hai trong số ba nhân vật không
có vẻ biểu cảm nào, nhưng mặc cho cái không khí cứng nhắc và
tĩnh lặng trong tác phẩm, nhân vật thứ ba lại là một chân dung làm



người ta phải xúc động – chân dung của Berthe Morisot, 28 tuổi,
khi đó đang hồi hộp bước chân vào nghề hội họa và ý thức được
rằng mình đang tự cô lập ra khỏi cái khuôn mẫu phụ nữ truyền
thống.
Những bức khác nhỏ hơn, vẽ Morisot, cũng có ấn tượng như vậy –
chẳng hạn vẽ Morisot đang mặc đồ đen trong bức Berthe Morisot
và bó Violet; với nhân vật chính nổi bật trên một cái nền trung tính;
màu đen đậm, tạo ra từ những nét mềm mại, liên tục, tương phản
một cách tinh tế với những nét xanh dương, nhấn mạnh đến cá tính
nên thơ mà, bất an của Morisot – của một người giằng xé giữa
những khao khát và bức bối.

Berthe Morisot và bó Violet, Manet


Nhiều chân dung phụ nữ trong triển lãm này, chẳng hạn bức Người
đàn bà với những cây quạt, trong đó Nina de Callias, nữ chủ nhân
của salon, nhìn cử tọa với cặp mắt đầy hoài nghi yếm thế;

Người đàn bà với những cây quạt, Manet

và bức Irma Brunner, một sự đối lập lụa là sống động giữa áo hồng
và mũ đen, thể hiện sở thích vẽ những người ăn mặc sành điệu của
Manet. Những chân dung Morisot tại đây thực sự là điểm nhấn nhờ
có cảm xúc mãnh liệt trong từng tác phẩm.


Irma Brunner, Manet


Morisot là người lấy anh trai của Manet năm 1874 và cũng là người
đưa họa sĩ đến với giới họa sĩ ấn tượng. Mặc dù Manet không triển
lãm chung với họ, mối liên hệ này lý giải màu sắc tươi sáng trong
tranh ông. Những người Paris lịch lãm, thư thả trên bãi cát trắng
trong ánh nắng chiều sáng rực của bức Bãi biển ở Boulogne và bức
Trên bờ biển, mô tả vợ và anh trai của họa sĩ, cho thấy rằng mục
tiêu của Manet vẫn là con người, mặc dù trong những bức tranh vẽ
biển (thời niên thiếu Manet từng gia nhập hải quân) họa sĩ đã có
một sự kết hợp độc đáo giữa chủ nghĩa tự nhiên và sự khiêu khích
đầy tính sân khấu, đáng chú ý là trong bức Trận chiến giữa hai con
tàu Kearsage và tàu Alabama, với sự tái hiện lại cảnh nội chiến Mỹ,


hơi lạnh và thiếu cân bằng.

Bãi biển ở Boulogne, Manet

Trên bờ biển, Manet


Trận chiến giữa hai con tàu Kearsage và tàu Alabama, Manet
Khi đang chờ chết vì bệnh giang mai năm 1881, Manet trở lại vẽ
cảnh biển. Cuộc đào thoát của Rochefort, tác phẩm cuối cùng tại
triển lãm này (một sự thiếu sót khá nghiêm trọng khác tại triển lãm
lần này là vắng mặt tác phẩm Quán bar nhà hát Folies Bergère),
tưởng niệm cuộc vượt ngục của chiến sĩ Công xã Paris Henri de
Rochefort. Mỗi chi tiết – sóng như kem cuộn lên, bầu trời xanh
trong – đều được giản lược hóa trong bức tranh, mô tả người anh
hùng kiên cường đang chèo thuyền cật lực, bao quanh là biển cả

mênh mông chỉ với một cánh buồm thấp thoáng nơi đường chân
trời.


Cuộc tẩu thoát của Rochefort, Manet

Một bức tranh vẽ nỗi cô đơn và sự thoái lui, hay vẽ hi vọng và sự
cứu thoát? Một tác phẩm có tính cá nhân hay tính chính trị? Người
ta không bao giờ có thể “chốt” được Manet, cũng là lý do tại sao tác
phẩm của họa đến giờ vẫn hấp dẫn chúng ta, thể hiện lý tưởng của
Beaudelaire về một ‘họa sĩ của đời sống hiện đại”, mặc cho sự
trung tính của Manet có lúc đầy mâu thuẫn và ngây đơ!
Vào giai đoạn đầu ấn tượng dân Pari thích chạy theo thời trang tân
thời. Văn nhân, nghệ sĩ như Manet cũng không tránh khỏi làn sóng
mới này. Emlle Zola (1840-1902) là người hết mình hỗ trợ cho
Manet, từng viết bài giải thích, bênh vực quan điểm hiện thực của
ông. Manet cũng đã vẽ một chân dung rất hiện thực cho Zola. Bạn
thân của Manet, thi hào Charles Beaudelaire (1821-1867) với luận
đề the Painter of Modern Life (họa sĩ của thời hiện đại) đã giúp
Manet định hướng suốt đời: đó là phải biểu hiện được hoàn cảnh
độc đáo của sinh hoạt thành thị hiện đại. Quả thực, từ đó mỗi tác
phẩm Manet là một phản ảnh cái đẹp cái vĩ đại cũng như những bi
kịch của cuộc sống trước mắt. Ông đã đoạn tuyệt quá khứ lịch sự,


dù là quá khứ vinh quang. Với quan điểm hiện thực, chỉ có hiện tại,
hiện thể là có thực: “quá khứ” khoogn còn nữa và “tương lai” chưa
tới...điều không có thực. Nói thế không có nghĩa là Manet gạt bỏ
luôn cả những tinh hoa nghệ thuật truyền thống như Velázquez,
Goya. Ngược lại, ông đã khai triển di sản tinh thần và kiến thức kỹ

thuật hội họa truyền thống để khai mở một thị quan mới. Ông đã vẽ
các thiết gia xưa ngụy trang trong dạng hành khất, gái điếm, nữ tì
và những kẻ lang thang bên lề xã hội hiện đại. Manet vạch trần tâm
trạng vong thân của con người trong đời sống thành thị soay chuyển
như chong chóng. Ở tác phẩm tĩnh vật với đào và dưa, Manet cũng
không quên nhắc tới một cảnh tàn tạ trong góc phòng cô liêu có
sinh là có tử.

“tĩnh vật với đào và dưa”, năm 1866.
Chương 2. Các tác phẩm tiêu biểu cho sự nhiệp nghệ thuật của Manet.


2.1. Tác phẩm Bữa trưa trên cỏ (1862-1863).

Bữa trưa trên cỏ (1863)
Năm 1863, danh họa người Pháp đã cho ra mắt một trong những bức tranh
mang tính biểu tượng trong lịch sử hội họa, Le déjeuner sur l'herbe (Bữa
trưa trên cỏ). Bức tranh miêu tả một phụ nữ khỏa thân đang ngồi cạnh hai
người đàn ông ăn vận chỉnh tề, xa xa là một phụ nữ khác dường như đang
chơi đùa với cây cỏ và giỏ trái cây bên cạnh. Bữa trưa trên cỏ của Manet đã
làm công chúng choáng váng vì sự táo bạo trong ý tưởng. Nhiều người cho
rằng Manet quá liều lĩnh khi miêu tả một vị nữ thần và hình ảnh hình thể
của phụ nữ y như những gái điếm. Thậm chí, Napoleon III cũng nói rằng
bức tranh của Manet “thiếu đứng đắn”. Tuy nhiên, danh họa người Pháp
bác bỏ các cáo buộc. Bức tranh nổi tiếng nhất của ông, và cũng là tác phẩm


×