Họ và tên: Nguyễn Kim Đoan
Lớp: Văn học 8B
Võ sư Lý Huỳnh, những cuộc “thách đấu” không căng sức và những “kí ức”
ùa về
Người từng thách đấu với Võ sư - Nghệ sĩ Nhân dân Lý Huỳnh
Một tên gọi thân thương võ sư Lý Huỳnh mà ai cũng phải công nhận bởi những cuộc
thách đấu với những người võ sư nổi tiếng và đào tạo ra nhiều võ sĩ giỏi có tiếng toàn
miền Trung. Không những vậy ông còn dạy võ cho quân cảnh, quân chấn và lực lượng
tinh nhuệ nhân dân Cộng hòa. Ông đã từng đứng trên thượng đài không có đối thủ bởi
sức mạnh vượt lên trên các đối thủ khác kể cả những võ sư Taekwondo Hàn Quốc sang
công tác Việt Nam trước năm 1975.
Khúc oanh số phận
Bản thân là một võ sư được nhiều người biết đến nhưng ít ai biết rằng Lý Huỳnh lại có
một số phận không giống như bao người khác. Ông đã từng là võ sư dạy võ cho quân
cảnh, quân chấn mãi đến sau 30 – 4 – 1975 thì cuộc đời ông đã thay đổi hoàn toàn bắt
ông phải niếm trải một cuộc đời bi đát, một số phận nghiệt ngã. Thời điểm ấy người ta
đang truy lùng khắp nơi những ai đang nắp đằng sau để dạy võ cho quân cảnh, quân
chấn và rồi ông phải đi cải tạo đến tận 10 năm. Trong thời gian cải tạo nỗi nhớ gia đình
luôn nhắc ông phải cố gắng cải tạo thật tốt để trở về bên gia đình sống một cuộc sống
tốt đẹp hơn. Những gì ông mong ước vẫn chưa kịp thực hiện thì bỗng tan biết trong
chốc lát khi hay tin vợ con vượt biên và chết trên biển. Nỗi đau này chưa vơi thì nỗi
đau khác lại đến, một trái tim của người đàn ông dù có mạnh mẽ đến đâu thì giờ đây
cũng đã tan nát bởi vợ chết mà không được nhìn mặt lần cuối. Thời gian 10 năm cũng
đã trôi qua và ông đã trở về chính quê hương của mình đáng lẽ đó là niềm vui ngày trở
về để sum họp gia đình nhưng đó lại là nỗi đau mất vợ con và căn nhà ngày xưa cũng
bị nhà nước tịch thu vì vắng chủ lâu ngày. Một mình quanh quẩn sống trong căn nhà
trọ 8m2 mà không than phiền hay có ý định đòi lại nhà của mình. Ông vẫn một mình
sống trong căn nhà trọ chặt hẹp ấy cho đến khi ông được xuất cảnh viện HO qua Mỹ
định cư nhưng đó là điều mà ông không hề mong muốn và đã từ chối một cách nhẹ
nhàng ông không muốn rời xa quê hương của mình nơi mà mình đã từng gắn bó. Trong
mắt của học trò cũ ông vẫn còn là một người thầy sống mãi trong lòng công chúng
không bao giờ quên, họ muốn tạo điều kiện cho ông trở về là người thầy của ngày xưa
với những bài học về võ mà không người thầy nào có được bằng cách giúp đỡ ông mở
lại võ đường nhưng ông đã không chấp nhận. Bởi ông nghĩ 10 năm cải tạo ấy đối với
ông là sự dằn vặt khôn nguôi thì thử hỏi làm sao ông có thể mở lại võ đường để dạy
được nữa, ông không muốn đi theo con đường lầm lỗi mà ngày xưa vấp phải đó là bài
học suốt đời không quên. Ông chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn và chỉ muốn làm
một người thợ sửa xe ở Trường tiểu học để hằng ngày được nhìn trẻ con nô đùa gợi
nhớ lại cho ông những kí ức về gia đình, quên đi những năm tháng không đẹp và
không muốn nó tồn tại trong cuộc sống của mình. Bất chợt ông nhìn thấy một đứa bé
trong trường đang bị bắt làm con tin, dao đang kề cổ thì hình ảnh con gái đang hiện rõ
trong trí nhớ của ông, một thân hình nhỏ bé, vẻ mặt ngây thơ chỉ biết khóc trước sự đe
dọa của người khác. Bỗng dưng trong lòng lại dằn vặt giữa lí trí và tình thương, ông
muốn lao vào để cứu đứa bé nhưng ông lại nhớ về kí ức của mình đã thề nguyện gác
kiếm không dùng bất cứ võ gì và cuối cùng tình thương đã thắng lí trí ông đã cứu được
đứa bé một cách nhanh gọn và tội phạm cũng bị ông còng tay. Nếu như thất bại quá
khứ sẽ lặp lại một lần nữa và có lẽ suốt cuộc đời ông sẽ sống trong sự khổ đau.
Lợi danh như bóng mây chìm nổi
Sau khi cứu được đứa bé thoát khỏi kẻ ác ông được mệnh danh là một người hùng
trong trái tim mọi người. Thương cho cảnh sống cô đơn một mình, sống với cái nghề
sửa xe ông được cấp nhà tình thương để phần nào giúp ông trong cuộc sống tốt đẹp
hơn che nắng, che mưa nhưng lại từ chối nhận nhà. Ông bày tỏ lí do mà khiến ai cũng
xúc động, rơi nước mắt. Ông bày tỏ theo niềm cảm xúc “nhà thì phải ở chung một gia
đình nhiều người mới vui, ông chỉ có một mình ở căn nhà rộng lạnh lẽo gợi cho ông
nỗi nhớ đau lắm”. Bước ra về mà lòng như quặn thắt khi phải chứng kiến một con
người giàu tình thương luôn hướng về gia đình không ai không khỏi xúc động. Lực
lượng công an thành phố Đà Nẵng gọi ông như là một người thầy đáng kính được biết
đến với nhiều võ khác nhau mong muốn ông truyền lại để những người trong ngành
này tự vệ mỗi khi gặp phải trường hợp xấu nhưng ngược lại ông không muốn dạy lại
cái nghề này một lần nữa đơn giản vì không muốn ai đi theo con đường của mình,
không muốn vì bất cứ lí do gì làm tổn thương cho chính mình và cho những người
xung quanh mình. Dù có sống trong cảnh nghèo khó như thế nào thì ông cũng tự mình
bươn trải để kiếm từng miếng cơm, manh áo mà không phụ thuộc vào người khác hay
nhận bất cứ tiền thưởng gì từ lòng nhân ái, không muốn để tên mình cho người khác
nhớ đến, một cái tên đã gây ra nhiều lầm lỗi.
Nguyện vọng lớn nhất
Có lẽ mong muốn nhất trong đời của ông không phải là sự quan tâm hay nhận bất cứ
tấm lòng gì của người khác mà chỉ là cho ông được hằng ngày vá sửa xe dưới gốc
trường như cũ, nếu có chiến dịch giải tỏa lòng lề đường để đem lại sự sạch đẹp cho
đường phố thì hãy bỏ qua cho ông, nơi này là duy nhất có thể nương tựa đến cuối đời
mình, để được thả hồn mình vào tiếng nói của trẻ con, người người qua lại tấp nập chỉ
có thế lòng ông mới thật sự thanh thản và quên kí ức xưa.
Trong mỗi con người chúng ta ai cũng một lần mắc phải sai lầm mà mình không hề
mong muốn nhưng sai mà biết nhận sai và sửa lại lỗi lầm thì đó là điều đáng được
khen. Đừng vì một chút hẹp hỏi của lòng mình mà đánh giá sai một con người, hãy mở
rộng trái tim sống bao dung, nhân ái và dang rộng bàn tay để chào đón những gì tốt đẹp
nhất đang đến với chúng ta.
Sau không là mặt trời gieo hạt nắng vô tư… (Khát vọng – Thuận Yến)