Tải bản đầy đủ (.doc) (3 trang)

UPU 2000

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (78.26 KB, 3 trang )

Cuộc thi viết thư UPU năm 2000
Lá thư đạt giải nhất Quốc gia
Đề tài: Tôi viết bức thư này để nói lời cảm ơn
Tác giả: Em Trần Thị Minh Thư học sinh lớp 9C, trường THCS Trần Hưng
Đạo, Kiến Thụy, Hải Phòng
Nội dung:
Việt Nam, ngày 28 tháng 1 năm 2000
Cô Ê- mi-li kính mến !
Hôm nay trong giờ học lịch sử, khi nói về thắng lợi của cuộc kháng
chiến của dân tộc cháu, cháu hiểu ra rằng để giành lại độc lập cho dân tộc
mình, không phải chỉ có sự hy sinh xương máu của biết bao thế hệ người
Việt Nam mà còn của biết bao người yêu chuộng hoà bình trên thế giới mà
người cha của cô là No-man Mơ-ri-xơn là một chiến sĩ vô cùng anh dũng
và tiêu biểu.
Thưa cô Ê-mi-li !
Nơi ở của cháu và cô cách nhau nửa vòng trái đất. Cháu muốn nhờ cánh
thư nhỏ này gửi tới cô lời biết ơn chân thành nhất của cháu cũng như của
cả dân tộc cháu.
Cô ơi ! Thế hệ chúng cháu là thế hệ được sinh ra trong hoà bình, được
sống trong bầu không khí trong lành, được hạnh phúc trong vòng tay âu
yếm đầy đủ của cha mẹ, của thầy cô giáo và của tất cả mọi người. Có thể
chúng cháu sẽ không hiểu được những cái giá mà dân tộc cháu và những
người như cha cô phải trả - nếu không có được những giờ học lịch sử như
hôm nay và những câu chuyện cảm động và chân thực mà chúng cháu
được đọc qua báo chí.
Cô ạ ! Khi đọc câu chuyện "Ngọn lửa Mo-ri-xơn", cháu không khỏi bùi
ngùi xúc động về tấm gương hy sinh anh dũng của cha cô - người mà cô
hằng yêu kính. Cái ngày mà cha cô ra đi và quyết định làm một nghĩa cử
cao đẹp: Ông tẩm xăng vào mình và châm lửa tự đốt cháy cơ thể của mình
để phản đối cuộc chiến tranh xâm lược của Mỹ ở Việt Nam. Đó là ngày 2
tháng 11 năm 1965. Lúc ấy, cô vẫn còn bé lắm nhỉ ? Mới có 18 tuổi thôi


phải không cô ? Ôi, 18 tháng tuổi, cái tuổi hãy còn non nớt và hết sức ngây
thơ. Nét thơ ngây ấy như đọng lại ở đôi mắt tròn xoe nhìn người cha không
chớp như muốn ghi nhớ hình bóng người cha thương yêu vào trong tâm
khảm. Và có người cha nào lại không thương con, không muốn sống cùng
con, che chở cho con trong bước đường đời đầy thử thách và nghiệt ngã ?
Thế nhưng, cha của cô trong niềm yêu thương con vô hạn, hôn con lần
cuối, để quyết định hy sinh thân mình vì nghĩa lớn. Đọc đến đây, cháu đã
khóc, khóc rất nhiều vì cháu thương mến và cảm phục ông đã hy sinh một
cách anh dũng đến thế ! Thương cho cô mới 18 tháng tuổi đã phải mất
cha ! Nhưng cháu đã khâm phục ông rất nhiều và cháu lại càng cảm thấy tự
hào khi biết rằng lực lượng yêu chuộng hoà bình trên thế giới có một chiến
sỹ quả cảm như ông. Cháu cũng như nhân dân cháu vô cùng biết ơn ông,
một chiến sỹ yêu chuộng hoà bình của dân tộc Mỹ. Là một người Mỹ, ông
đã dám đứng lên đấu tranh để phản đối sự tham gia quân sự ngày càng sâu
của chính phủ Mỹ trong cuộc chiến tranh ở Việt Nam. Phải chăng, ông là
một người có trái tim nhân ái bao la, có tinh thần quốc tế cao cả, có tấm
lòng yêu chuộng hoà bình sâu sắc ? Ngọn lửa từ thân thể ông đã lay động
và thức tỉnh bao con tim trên khắp hành tinh, đã thổi bùng lên phong trào
yêu chuộng hoà bình trên toàn thế giới. Và nó đã góp phần rất quan trọng
giúp đỡ cuộc cách mạng vinh quang của dân tộc Việt Nam mau chóng đi
đến thắng lợi hoàn toàn.
Nhà thơ Tố Hữu, một nhà thơ lớn của dân tộc cháu ngày ấy viết bài thơ:
"Ê-mi-li con" để ca ngợi ông - một con người quả cảm anh dũng - dám hy
sinh thân mình vì nền hoà bình của dân tộc khác:
Ê-mi-li con ơi!
Trời sắp sáng rồi...
Cha không bế con về được nữa!
Khi đã sáng bùng lên ngọn lửa
Đêm nay mẹ đến tìm con...
Hôm nay, chúng cháu được sống trong một đất nước hoà bình tự do,

thành quả mà cha ông chúng cháu đã đổ bao máu xương để giành lại cho
tuổi thơ chúng cháu hôm nay. Chúng cháu luôn tự nhắc mình phải sống sao
cho xứng đáng trong sự nghiệp xây dựng đất nước Việt Nam mạnh giàu
hôm nay. Phải sống sao để không phụ lòng người cha của cô - người con
của chiến sỹ hoà bình vĩ đại No-man Mo-rĩon. Dân tộc Việt Nam chúng
cháu và các thế hệ thiếu nhi Việt Nam mãi mãi biết ơn và không bao giờ
quên "ngọn lửa Mo-ri-xon".
Cô ạ ! Hôm nay trên đất nước Việt Nam chúng cháu vẫn còn rất nhiều
những bạn nhỏ bị tật nguyền do di chứng của chất độc màu da cam để lại
trong mỗi người cha, người mẹ của họ trong cuộc kháng chiến vừa qua.
Nhìn các bạn ấy sao lòng cháu thấy đau đơn và xót xa. Chiến tranh và
những di chứng của nó để lại sao mà tàn khốc thế. Chứng kiến hậu quả của
nó hôm nay, cháu càng thấm thía giá trị của sự hy sinh của cha cô đối với
hoà bình.
Hàng ngày, qua màn hình ti vi, cháu vẫn thấy nhiều nơi trên thế giới
còn diễn ra những cuộc chiến tranh sắc tộc. Và tuổi thơ của nhiều dân tộc
vẫn đang đói rách cơ cực, phải hứng chịu những mất mát đau thương từ
những cuộc chiến tranh ấy. Làm thế nào để tuổi thơ trên khắp hành tinh
này được sống vui vẻ hồn nhiên mãi mãi trong hạnh phúc hoà bình ? Cháu
mong sao trên cõi đời này tất cả mọi người hãy là những người yêu chuộng
hoà bình tha thiết như cha cô để một thế giới không có chiến tranh, để
không còn đói nghèo, để tuổi thơ chúng cháu ở đâu trên trái đất này cũng
được sống êm đềm và hạnh phúc.
Thưa cô, cháu tin chắc rằng nếu như không có mạng lưới bưu chính
đang ngày một hiện đại toả khắp hành tinh nay thì hôm nay có lẽ cháu
không thể nào bày tỏ và chia sẻ tình cảm của cháu đối với cô được. Bưu
chính mãi mãi là nhịp cầu nối liền tình cảm của biết bao người, biết bao
dân tộc trong một thế giới hoà bình và hữu nghị. Cháu nghĩ đó cũng là ước
vọng lớn lao của cha cô khi tự mình đốt lên "ngọn lửa Mo-ri-xon" ngày
nào ?

Cô ơi ! Một lần nữa từ trái tim mình, cháu xin gửi đến cô tình cảm trân
trọng và biết ơn. Cháu hy vọng rằng một ngày nào đó, cô có dịp sang Việt
Nam thăm đất nước và con người của dân tộc cháu, một dân tộc đã gắn
chặt số phận của cha cô và cô cùng biết bao người dân nước Mỹ.
Cháu mong chờ thư của cô.
Cháu vô vàn yêu quý của cô.
Trần Thị Minh Thư

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×