Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (22.29 KB, 1 trang )
Suốt cả quãng thời gian Nam học ở Việt Nam, cũng nhiều lần Nam được chọn tham gia thi học
sinh giỏi nhưng hầu như Nam đều từ chối. Nói “hầu như” vì năm lớp 5, Nam có tham gia một
cuộc thi tiếng Anh do thành phố tổ chức.
Vì tham gia thi nên Nam vào học đội tuyển. Ôi đến lúc đó mới thấy “keng thẻng” đến mức nào và
thấy kiến thức khó gì đâu.
Vì hầu hết tiếng Anh của Nam là tự học nên khi vào một thứ tiếng Anh “quy chuẩn”, Nam lúng
túng thực sự. Mình nhớ khi đó có dạng bài tập kiểu cứ nhìn vào một từ sau đó phải phiên âm ra
xem cách đọc thế nào, lần nào Nam cũng bị điểm kém ở bài tập này.
Trong khi các bạn trong đội tuyển điểm cao chót vót, Nam vẫn ì ạch ở mức 5,6 thậm chí dưới 5.
Mỗi ngày Nam đi học về, mình cố tránh không hỏi đến việc học đội tuyển nhưng thực ra trong
lòng lo lắng lắm. Chả gì lúc đó Nam cũng được nhiều người biết là học giỏi tiếng Anh, giờ thi lại
kết quả không ra sao thì ngại lắm. Đôi lần mình dè dặt đề nghị: Hay mình xin cô không thi nữa
em nhỉ.
Nam cười trong veo: Thi chứ mẹ. Thi vui mà.
Ôi con nói vui mà lòng mẹ nóng như lửa đốt.
Rồi kì thi ấy cũng đến. Lần 1 kết quả của Nam được đánh giá là “trung bình”.
Hôm nhận kết quả, lần đầu tiên, mình thấy Nam buồn. Đi học về không ríu rít như mọi khi. Bỗng
nhiên, mình thấy thương Nam quá. Tối đó đi dạo mình nói: Ai ở trên đỉnh núi mãi cũng buồn
Nam nhỉ. Mình phải xuống núi, vui chơi, rèn luyện sức khỏe và chờ đợi để chinh phục một ngọn
núi khác.
Nam nghe mẹ nói bỗng nhiên níu mẹ xuống, ôm cổ nói: Ôi mẹ nghĩ thế thật á. Em sợ mẹ buồn
thôi.
Vòng thi thứ hai, Nam đi thi với tâm trạng vui vẻ hơn hẳn. Trước giờ vào thi, mình thì thầm
“xuống núi làm bác tiều phu nhé”. Nam cười hí hí lại còn làm điệu bộ vác rìu trên vai như một
bác tiều phu thứ thiệt.
Rồi kì thi ấy cũng qua. Nam vẫn được giải, tuy không phải giải cao nhất. Nhưng thực sự, lúc đó
kết quả không còn quan trọng lắm.
Kể chuyện ấy để thấy, nhiều khi con cái căng thẳng ở mỗi kì thi là do sự căng thẳng của bố mẹ
truyền sang. Như cái lần đầu, sở dĩ Nam buồn chính vì Nam đã “đọc” được sự lo lắng của mẹ.
Nếu khi ấy mình không sớm nhận ra, có lẽ mình sẽ làm con buồn mãi và có lẽ cũng sẽ không có
kết quả tốt hơn ở lần hai.