Bài vi ết s ố2 l ớp 9 đ
ề 1: T ư
ởn g t ư
ợ n g 20 n ăm
sau v ềth ăm tr ư
ờn g x ư
a vào 1 ngày hè, hãy
vi ết th ưcho 1 b ạn h ọc h ồi ấy k ểl ại bu ổi th ăm
tr ư
ờn g đ
ầ y xúc đ
ộ n g đó .
H ải D ư
ơ n g, ngày … tháng … n ăm
Tư
ờ n g Vi thân!
Ch ưa bao gi ờngh ĩ đ
ế n b ạn mà mình th ấy b ồi h ồi nh ưlúc này. Bao nhiêu c ảm xúc ùa v ềvà mình bi ết
kho ảnh kh ắc này ch ỉ b ạn m ới có th ểchia s ẻv ớ
i mình. Hôm nay, mình v ềth ăm ngôi tr ư
ờ n g c ấp 2 thân
yêu c ủa chúng ta, sau hai m ư
ơ i n ăm xa cách…
Cái n ắng gay g ắt c ủa mùa hè v ẫn còn v ư
ơ n g l ại dù đã là bu ổi x ếchi ều, nh ữ
ng tia n ắng v ẫn đa ng m ải
đù a ngh ịch trên m ấy tán cây, ngôi tr ườn g c ũhi ện ra thân th ươn g, quen thu ộc và không còn v ẻnghiêm
trang nh ưh ồi tr ư
ớc n ữ
a… Mình l ặng l ẽd ạo quanh sân, ng ắm nhìn t ừ
ng vòm cây đ
ể c ảm nh ận s ựkhác
bi ệt trong lòng cái khung c ảnh đã t ừ
ng quá thân thu ộc này. Có l ẽ, dù đã hai m ư
ơ i n ăm xa cách, dù có
bao l ớp h ọc sinh đ
ế n r ồi l ại đi , thì tr ư
ờ n g v ẫn th ế, v ẫn ch ẳng thay đ
ổ i gì trong tâm h ồn m ỗi ng ư
ờ i , mãi
mãi…
Đã đến gi ờtan tr ườn g, mình t ạm lánh vào m ột góc khu ất – Tu ấn đo án xem, đó là ch ỗnào? Cái g ầm c ầu
thang mà chúng mình th ư
ờ n g tr ốn ngày x ư
a khi ch ơ
i trò ú tim ấy ! Ba h ồi tr ống vang lên khi ến tr ống ng ự
c
mình c ũng rung theo run r ẩy. L ũtr ẻùa ra t ừcác phòng h ọc, chúng h ồn nhiên g ọi nhau, cãi nhau, ríu rít
đù a nhau, nhí nh ảnh nh ưb ọn mình h ồi x ư
a … Màu áo tr ắng, sao mà nh ớth ế! Ch ỉ m ột hai n ăm n ữ
a thôi,
ngày chia tay, chúng s ẽgi ống chúng mình ngày x ư
a, chìa l ư
ng áo tr ắng cho nhau ghi dòng l ư
u bút…
H ọc sinh đã v ềh ết. Mình t ần ng ần nhìn l ại ngôi tr ư
ờ n g. C ảsân tr ư
ờn g r ợ
p bóng cây xanh, tho ắt cái đã
không còn ai, l ại tr ởnên l ặng l ẽ. Xa xa, n ơ
i góc h ồn ư
ớ c , m ột cây me cao l ớ
n trông tràn đ
ầy s ứ
c s ống.
Mình ch ợt nh ận ra đó chính là g ốc me non t ụi mình tr ồng n ăm nào, t ựnhiên l ại th ấyb ồi h ồi. B ư
ớ c d ần lên
c ầu thang, mình tìm l ại phòng h ọc cu ối t ầng ba, n ơ
i ngày x ư
a b ốn m ư
ơ i sáu qu ỷs ứl ớ
p mình t ừ
ng trú
ng ụ. Đâ y r ồi, l ớp h ọc đó , cá cái ban công quen thu ộc đa ng ở ngay tr ư
ớ c m ắt, ch ờmình b ư
ớ c vào và tìm
ki ếm l ại hình ản h c ủa hai m ư
ơ i n ăm tr ư
ớ c . Ch ỗng ồi c ạnh c ử
a s ổbàn ba là c ủa mình, n ơ
i đã t ừ
ng ch ứ
ng
ki ến mình khóc, mình c ư
ờ i và c ảkhi mình nói chuy ện riêng n ữ
a. Còn cách đó hai bàn, là ch ỗc ủa b ạn đó
nh ớkhông? Cách xa nh ưth ếmà hai đ
ứ a còn nói chuy ện riêng đ
ư
ợ c thì th ật tài!
Hôm ấy mình không g ặp đ
ư
ợ c th ầy cô giáo c ũ, ch ỉ còn th ấy l ại nh ữ
ng k ỷni ệm thu ởh ọc trò, nh ữ
ng bu ổi
ng ồi truy bài d ư
ớ i g ốc cây ph ư
ợ n g, nh ữ
ng gi ờki ểm tra gay c ấn, h ồi h ộp đ
ế n toát m ồhôi… T ất c ảđã r ất
xa mà c ũng l ại nh ưv ừ
a m ới hôm qua.
Tu ấn ơi ! Nh ất đ
ị nh hôm nào chúng ta g ặp nhau nhé! Bi ết r ằng công vi ệc c ủa ai c ũng b ận r ộn nh ư
ng mình
tha thi ết mu ốn g ặp b ạn d ư
ớ i nh ữ
ng vòm cây c ủa ngôi tr ư
ờ n g c ũyêu d ấu này đ
ể ôn l ại nh ữ
ng ngày x ư
a!
H ẹn g ặp b ạn m ột ngày không xa.
Thân ái!
B ạn c ủa c ậu
Nguy ễn Thùy Linh
Bài vi ết s ố2 l ớp 9 đề 2: K ểl ại 1 gi ấc m ơ,
trong đó em g ặp lai ng ười thân cách xa lâu
ngày.
C ầm đề bài t ập làm v ăn trong tay, tôi th ật s ựlo l ắng vì không bi ết làm bài t ập đó nh ưth ếnào. Cô giáo
cho đề bài K ểv ềbà c ủa em và h ẹn ngày mai ph ải n ộp. Bà tôi ra đi t ừlúc tôi ch ư
a l ọt lòng m ẹnên bà tôi
ra sao, tính tình th ếnào, gi ọng nói ra làm sao,… tôi đều không bi ết. C ơ
n gió th ổi nhè nh ẹ, b ầu tr ờ
i trong
xanh, ng ồi tr ướ
c bàn h ọc tôi c ứmiên man suy ngh ĩ đến hình ph ạt mà b ốm ẹs ẽdành cho tôi khi b ị đi ểm
kém. Th ếr ồi, không bi ết t ừlúc nào, tói ng ủthi ếp đi m ất và có m ột gi ấc m ơtuy ệt đẹp . Trong m ơ
, tôi th ấy
mình được g ặp l ại bà và được nghe bà k ểr ất nhi ều chuy ện mà tôi ch ư
a bi ết.
Trong gi ấc m ơ, tôi th ấy mình đa ng ở trong ngôi nhà c ủa bà ngày tr ướ
c . T ất c ảđồ đạc đều g ọn gàng,
ng ăn n ắp và s ạch s ẽ. Ngoài sân có m ột bóng ng ườ
i g ầy g ầy, x ươ
n g x ươ
n g, l ư
ng c ũng đã còng th ế
nh ưng dáng v ẫn còn nhanh nh ẹn l ắm. Tôi ch ạy v ội ra sân và không bi ết đó là ai. Nghe th ấy ti ếng chân
ch ạy, ng ườ
i đó quay l ại. Đi ều b ất ng ờnh ất là khi quay ng ườ
i l ại, tôi ch ợ
t reo lên vui s ướ
n g: Bà, bà ơi .
Đú ng, đó là bà tôi, ng ười bà mà tôi luôn yêu quý cho dù ch ư
a m ột l ần g ặp m ặt. Tôi ch ỉ bi ết bà qua t ấm
ản h mà b ốcho tôi xem. Bà th ấp, nh ỏng ười , khuôn m ặt r ạn v ết chân chim c ủa bao th ờ
i gian v ất v ả. Đô i
m ắt đã không còn v ẻsáng ng ời mà nó đã tr ởnên m ờnhoà. Mái tóc bà b ạc tr ắng, được v ấn lên g ọn
gàng. Khi nghe th ấy ti ếng reo c ủa tôi, bà xoa đầu tôi và b ảo: Vào trong nhà đi cháu, ngoài này n ắng to
l ắm., vào đi không l ại ốm . Gi ọng bà mang đậm ch ất c ủa quê tôi – vùng quê Nam Địn h nh ư
ng ấm áp l ạ
lùng. Tôi ngoan ngoãn nghe theo l ờ
i bà, ch ạy vào trong nhà. M ột lát sau, bà c ũng vào và b ảo: Lâu l ắm r ồi
cháu m ới v ềch ơi v ới bà được m ột hôm nh ỉ? Tôi c ườ
i và nói: Cháu c ũng mu ốn v ềl ắm nh ư
ng ch ẳng có
th ời gian. Bà c ườ
i hi ền t ừ
, đô i m ắt nhìn tôi âu y ếm: Cô h ọc cho gi ỏi r ồi sau này bà s ẽlên ch ơ
i vớ
i cháu
th ườ
n g xuyên h ơn . Tôi d ự
a đầu vào vai bà mà c ảm th ấy trong lòng mình m ột ni ềm vui khôn xi ết. Gi ọng
bà ch ợt ng ậm ngùi: Th ời gian trôi qua nhanh th ật, m ớ
i ngày nào còn bé tí c ứkhóc su ốt ngày nh ư
ng được
cái nhanh nín. Th ếmà bây gi ờđã … Bà b ỏl ử
ng câu nói r ồi th ởdài. Tôi b ỗng th ầm ước mình có th ểbé đi
được để bà có th ểd ẫn đi ch ơi, được bà mua k ẹo cho sau m ỗi l ần bà đi ch ợv ề. N ước m ắt tôi ch ợ
t ch ảy
ra giàn gi ụa. Bà c ườ
i , lau n ướ
c m ắt cho tôi r ồi nói: L ớ
n t ướ
n g r ồi mà còn khóc nhè nh ưtr ẻcon th ế. Tôi
ôm ch ặt l ấy bà mà th ấy ch ư
a bao gi ờh ạnh phúc nh ưlúc này.
Su ốt c ảngày hôm đó , tôi c ứbám l ấy bà nh ưcái đu ôi. Bà đi xu ống b ếp tôi c ũng di theo, bà ra v ườ
n tôi
c ũng ch ẳng r ời n ửa b ướ
c , ớ ngoài v ườ
n , cây c ối xum xuê, tr ĩu tr ịt qu ả. Tôi v ớ
i m ột qu ảổi , g ặm th ấy ngon
h ơn nh ữ
ng qu ảổi mà m ẹmua ở ch ợ. Bà c ườ
i nheo nheo m ắt và nói: C ảv ườ
n cây này bà tr ồng dành c ả
cho cháu. Ng ườ
i ta c ũng t ới m ấy l ần mu ốn mua hoa qu ảđấy nh ư
ng bù không mu ốn vì s ợcháu v ềl ại
không có cái gì ăn … H ơn lúc nào h ết, tôi c ảm nh ận được tình yêu th ươ
n g c ủa bà dành cho tôi. Lúc đó tôi
ch ỉ muôn nói th ật to: Bà ơi , cháu yêu bà l ắm nh ư
ng l ại th ấy ngh ẹn ngào không nói được thành l ờ
i. Trong
lòng tôi, tôi ch ỉ mu ốn th ời gian ng ừ
ng trôi để cho tôi luôn được s ống trong s ựch ởche, yêu th ươ
n g c ủa
bà dành cho tôi. Lúc ăn c ơ
m, bà ch ẳng ăn m ấy, ch ỉ ch ăm ch ăm g ắp h ết cho tôi. V ừ
a g ắp cho tôi, bà v ừ
a
nói: Món này bà bi ết cháu thích ăn nh ất nên bà làm. Ăn nhi ều vào cho chóng l ớ
n.
Tôi ước r ằng tu ần nào mình c ũng được g ặp l ại bà trong gi ấc m ơ
. Nh ữ
ng ng ườ
i thân đã xa ta, có th ểlà
xa mãi mãi nh ư
ng h ọv ẫn luôn hi ện h ữ
u bên ta. Dù ch ỉ là trong nh ữ
ng gi ấc m ơthì ta v ẫn luôn c ảm th ấy
h ạnh phúc, có m ột s ựđộn g viên, an ủi l ớ
n lao. Bà ơi , bà có nghe th ấy cháu nói gì không? D ẫu bà có ở
ch ốn thiên đườn g hay h ưvô cháu v ẫn luôn mu ốn nói r ằng: Bà ơi , cháu yêu bà nhi ều l ắm! Bà s ẽmãi mãi
là thiên th ần h ộm ệnh tuy ệt v ờ
i và thân th ươ
n g nh ất c ủa cháu!
Bài vi ết s ố 2 l ớp 9 đề 3: K ể l ại m ột vi ệc làm
khi ến em r ất ân h ận.
Năm nay tôi học lớp 8. Nhà tôi tuy nghèo nhưng tôi luôn được cha mẹ quan tâm và c ũng luôn c ố g ắng là
con ngoan trò giỏi. Ấy vậy mà, cuối năm học lớp 7 tôi đã một lần làm mẹ buồn.
Hôm đó, tôi dậy sớm để đánh răng rửa mặt chuẩn bị đi học. Hàng sáng, mẹ tôi th ường để chảo cơm trên
bếp, sao hôm nay lại chẳng thấy đâu. Tôi lên hỏi mẹ: “Mẹ ơi sao mẹ vẫn ch ưa rang c ơm cho b ọn con ăn
hả mẹ?”. Mẹ nhẹ nhàng nói: “Hôm nay nhà mình hết tiền mua g ạo, phải đợi ti ền l ương c ủa b ố và ch ị con,
hay con chịu khó bỏ ăn sáng một buổi có làm sao đâu?”. Tôi bực mình dậm chân d ậm tay t ỏ v ẻ không
bằng lòng. Tôi thoáng nhìn thấy nét mặt mẹ rất buồn. Mẹ bảo: “Thôi đi học đi con, m ẹ ph ải đi làm vi ệc
của mẹ”. Tôi tức quá phát khóc lên, bỏ cả cặp sách lên gi ường ng ủ ti ếp. Tôi không nh ớ là hôm nay có bài
để chuẩn bị cho tiết kiểm tra ngày mai, thú thực lúc đấy tôi rất bực nên chỉ vì chuy ện nh ỏ mà quên h ết
mọi thứ. Tôi chỉ khóc và lẳng lặng lấy chăn ra đắp. Lúc mẹ tôi đánh răng rửa mặt song m ẹ lên nhà khoá
cửa để đi làm, mẹ có biết đâu là tôi ở trong nhà. Thế là tôi nằm trong ch ăn ấm áp, chi ếc chăn ru tôi vào
giấc ngủ êm đềm. Đến khi thức dậy thì đã quá muộn. Tôi giật mình, b ổ chổng b ổ choảng vùng d ậy thì
chao ôi, cửa nhà đã khoá. Tôi ngồi trong nhà kêu ầm ĩ lên nhưng vô hi ệu, m ọi ng ười đều đi làm h ết. Nhà
tôi là nhà tập thể, xung quanh lúc đó chỉ có mấy đứa trẻ con. Tôi g ọi chúng và bảo: “Các em giúp ch ị m ở
cửa ra với”. Một đứa nhanh nhảu nói: “Thế chìa khoá nhà chị để đâu thì chúng em m ới m ở được chứ!”.
Tôi đứng ngẩn người ra, quay lại nhìn đồng hồ thì thấy đã mời gi ờ rưỡi. Bụng tôi lúc này như có móng
tay sắc nào cào vào. Mắt tôi hoa lên vì đói. Tôi l ục hết mọi thứ trong nhà xem có cái gì ăn không nh ưng
vô hiệu, chả có gì cả. Tôi nhìn ra ô cửa sổ thì thấy bạn Lan nhà bên b ảo: “Nguy ệt ơi sao hôm nay b ạn
không đi học? Thầy giáo phê bình bạn đấy”. Tôi liền nói: “Lan ơi, hôm nay có bài nào không cho t ớ m ượn
để tớ chép?”. Lan rút trong cặp ra đưa cho tôi bài chuẩn b ị cho tiết ki ểm tra. Tôi h ọc v ẹt được vài bài
nhưng không chịu nổi cơn đói. Vừa hay lúc đó mẹ tôi về bảo: ”ơ, sao hôm nay con không đi h ọc?”. Tôi
bảo: “Mẹ nhốt con trong nhà thì làm sao con đi được”. Mẹ bảo: “M ẹ không biết, cho m ẹ xin l ỗi”. R ồi m ẹ
rút trong túi ra gói mỳ. Tôi không kịp bỏ vào bát mà vơ lấy v ơ để ăn sống. M ẹ tôi ng ồi nhìn tôi ăn, ch ảy c ả
nước mắt. Tôi nhìn mẹ cũng cảm thấy mẹ không có lỗi trong chuyện này mà chính là mình đã làm m ẹ lo.
Sáng hôm sau đi học, tôi cố gắng làm bài kiểm tra một tiết, may sao được 5 điểm. Tôi ng ượng quá vì
mình làm lớp phó học tập mà điểm kém như thế.
Tôi rất ân hận vì đã làm đau lòng mẹ, và phí công thầy cô đã bỏ s ức ra để dạy tôi. Tôi h ứa s ẽ không bao
giờ tái phạm nữa.
Bài vi ết s ố 2 l ớp 9 đề 4: Đã có l ần em cùng b ố
m ẹ (ho ặc anh, ch ị) đi th ăm m ộ ng ười thân
trong ngày l ễ, T ết. Hãy vi ết bài v ăn k ể v ề bu ổi
đi th ăm m ộ đáng nh ớ đó.
Hôm ấy là ngày đầu xuân, trời thật đẹp, trăm hoa đua nở như đón sự an khang, th ịnh v ượng đến v ới m ọi
nhà. Gia đình tôi đón xuân trong niềm vui đầm ấm và tưởng nhớ về tổ tiên – cội ngu ồn c ủa mình. Lòng
biết ơn sâu sắc đó đã thôi thúc gia đình tôi đi thăm mộ ông bà vào ngày T ết – ngày m ở đầu c ủa m ột n ăm
mới mà tôi cho là quan trọng nhất.
Trước đó mấy ngày, tôi thật phấn khởi trong không khí đón Tết, sắp được về quê chúc T ết bà con và
thăm mộ ông bà. Tôi háo hức nhất là trong đêm 30 tháng ch ạp, cả nhà quay qu ần bên chi ếc bàn xinh
xắn để bàn chuyện đi thăm mộ ông bà vào ngày hôm sau. Nồi bánh chưng b ốc nghi ngút, sôi sùng s ục.
Tôi thầm nghĩ:
– Chỉ còn mấy tiếng đồng hồ nữa thôi là bước sang năm mới. Xuân sẽ đến với đất trời, đến với mọi
nhà, đến với gia đình mình.
Tôi mong trời mau sáng để cùng bố mẹ về quê đi thăm mộ ông bà và đi chúc T ết bà con ở quê.
Sáng hôm sau, tôi được bố mẹ đưa đi thăm mộ ông bà. Khí trời se lạnh, mây trắng nh ởn nh ơ trên b ầu
trời xanh thẳm, cảnh vật dường như đẹp hơn mọi ngày. Những ngôi nhà hai bên đường đã mở c ửa, nhà
nào cũng có hoa, có những câu đối đỏ treo trên những cành mai đang trổ lộc. Đâu đó, nghe tiếng chim
hót lảnh lót như đón chào xuân đang tới. Ra đến nghĩa trang, khói h ương xung quanh nghi ngút. Bà con
ở gần đi viếng mộ rất sớm, trẻ em chạy nhảy tung tăng trên bãi cỏ với nh ững bộ qu ần áo m ới. B ố tôi kính
cẩn đặt hoa tươi, bánh mứt để cúng ông bà. Tôi bồi hồi tưởng nhớ cội nguồn của mình và d ấy lên m ột
lòng biết ơn sâu nặng. Khói hương bốc lên lan tỏa khắp các mộ ở nghĩa trang. Ng ười nào c ũng t ưởng
nhớ đến người quá cố. Duy chỉ có những em bé là hồn nhiên, vô tư, chúng đang tinh ngh ịch trên l ề
đường đằng xa. Gặp lại những đứa bạn ở quê cùng đi viếng mộ, tâm trạng tôi cũng vui lên sau nh ững
phút giây bùi ngùi thương nhớ về ông bà của mình đã yên nghỉ n ơi phần m ộ. Làn khói h ương v ẫn bay
bay, hòa quyện với đám sương mờ đang bao phủ. Tôi, bố mẹ tôi và mọi người v ẫn đứng tr ước những
ngôi mộ tổ tiên của mình. Bố tôi nói:
– Ngày trước, bố cũng thường đi viếng mộ tổ tiên cùng ông bà trong d ịp Tết.
Nghe bố nhắc đến ông, bà nội thì tôi lại bâng khuâng nhớ về ngày ông, bà n ội tôi ch ưa m ất. Lúc ấy, tôi
được sống trong tình thương bao la của ông, bà. Nhớ những đêm trăng sáng, tôi cùng bà ng ồi trò
chuyện trên chiếc võng đầu hè, nghe bà kể chuyện thời xưa. Tôi lại ứa n ước mắt khi nghĩ đến đi ều này.
Bố tôi cũng thế! Dường như bố mẹ tôi cũng xúc động khi nhắc đến ông, bà n ội.
Cúng viếng xong, hương trầm cũng dần tàn theo bánh xe th ời gian đang di chuyển. B ố và tôi cúi l ạy ông
bà, lấy bánh mứt phân phát cho các em nhỏ rồi bố tôi đưa tôi về nhà dì chúc T ết.
Dịp đi thăm viếng mộ ông bà lần này đã cho tôi một tình, yêu sâu sắc; Tình yêu gia đình, quê h ương, đất
nước bền chặt trong tôi. Tôi thầm nhắc mình phải cố gắng học giỏi, thành tài để x ứng đáng v ới c ội ngu ồn
tổ tiên, cội nguồn dân tộc Việt Nam.