Bieõn nieõn
kyự chim
vaởn daõy
coựt
Tên Ebook: Biên
niên ký Chim vặn dây cót
Tác Giả: Haruki
Murakami
Thể Loại: Tiểu thuyết,
Tình cảm
Dịch Giả: Trần Tiễn
Cao Đăng
Nhà xuất bản: NXB
Hội nhà văn
Năm xuất bản: 2006
Số trang: 722 trang
Giá tiền: 95.000 VND
Khổ: 15x24 cm
Đánh Máy:
lyhongmien; nkh_1988;
thereds; sara_robert; asor;
yatrau; ttdd; mgvn; glur;
kid85dn
Sửa chính tả:
thuhongphuong
Nguồn: ethuvien.com
Ebook:
daotieuvu.blogspot.com
Ebook được blog Đào Tiểu
Vũ hoàn thành với mục đích
phi thương mại, nhằm chia sẻ
với những bạn ở xa hoặc
không có điều kiện mua sách,
khi sao lưu xin ghi rõ nguồn.
Trong điều kiện có thể bạn
hãy mua sách để ủng hộ nhà
xuất bản và tác giả.
Mụclục:
Giới thiệu
Quyển một: Chim ác là ăn cắp
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
Quyển hai: Chim tiên tri
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
Quyển ba: Kẻ bắt chim
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31
32
33
34
35
36
37
38
39
Giới thiệu
Tiểu thuyết Biên niên ký chim vặn dây
cót với tiếng hót của con chim vặn giây
cót chỉ vang lên vào những thời khắc
quyết định, khi con người tỉnh thức
những tiếng lòng thầm kín, hay khoảnh
khắc thấu suốt cảm giác về Định mệnh;
tiếng chim tiên báo những thảm hoạ khốc
liệt khơi nguồn từ chính con người, cũng
là tiếng thúc giục âm thầm của khát vọng
đi tìm chân lý. Tiếng hót của chim vặn
giây cót trở thành biểu tượng sự thức tỉnh
những xúc cảm mãnh liệt và sự trưởng
thành về bản ngã của con người trong đời
sống hiện đại. Đó chính là ý nghĩa của
hình tượng chim giây cót xuyên suốt cuốn
tiểu thuyết lớn của Haruki Murakami
Cuốn Biên niên ký chim vặn dây cót câu
chuyện đưa ta đến nước Nhật thời hiện
đại, với những thân phận con người bé
nhỏ, lạ lùng. Những cô bé 15 tuổi, như
Kasahara May, ngồi sau xe môtô phóng
với tốc độ kinh hoàng, vươn tay bịt mắt
bạn trai phía trước. Sau tai nạn, bạn trai
qua đời, chỉ còn lại mình cô với nỗi day
dứt khôn nguôi: “Chính vì có cái chết,
người ta mới phải băn khoăn nhiều đến
thế về sự sống.” Những thiếu nữ, như
Kano Kreta, tự kết liễu đời mình để giải
thoát những cơn đau triền miên có thể
gặp phải bất cứ lúc nào, vì bất cứ điều gì
nhưng không thành. Phải trả nợ một
khoản tiền lớn cho hãng bảo hiểm, không
do dự, cô đi làm gái điếm. Những Dân
biểu nghị viên như Wataya Noburu, leo
cao trong danh vọng nhờ tài lừa dối đám
đông và khả năng khơi dậy những bản
năng sa đoạ ở người khác… Trong thế
giới ấy, nhân vật chính của Biên niên ký
chim vặn giây cót, Okada Toru, chàng
trai giản dị và chân thành, phải đối mặt
với biến cố lạ lùng: Kumiko, người vợ
yêu dấu của anh bỗng nhiên biến mất
không một lời nhắn gửi. Sự kiện phi lý
này khơi nguồn cho sự thức tỉnh trong
Okada, thúc đẩy anh ngắm nhìn, chứng
nghiệm lại thế giới tràn đầy cái phi lý
chung quanh mình, bằng con mắt bản thể.
Với Murakami, thế giới đầy những điều
bất thường, phi lý trở thành động lực để
con người lên đường trở lại với bản thể
chính mình. Cũng tại thời điểm này, Toru
Okada nghe thấy tiếng hót của con chim
vặn giây cót, như tiếng vọng của bản ngã
chính anh. Watanabe bắt đầu cuộc hành
trình nhận thức, cuộc hành trình tràn đầy
những xúc cảm mãnh liệt khám phá lại
cuộc sống và tình yêu đã qua, cuộc sống
đang diễn ra, của chính mình và những
người xung quanh. Với Okada, từ đây
cũng mở ra một thế giới siêu thực với
những giấc mơ đầy ám ảnh tính dục,
những căn phòng tối đen ngào ngạt phấn
hoa cất giấu bí mật về sự lệ thuộc và nô
dịch, bóng tối thẳm sâu của bản ngã và
xa rời bản ngã, Thiền, và những năng lực
tâm linh siêu hình. Trong những mối
quan hệ đầy cảm thông và gần gũi với
những phụ nữ khác, Kasahara May, mẹ
con nhà tạo mẫu Akasaka Nhục đậu khấu,
hay Kano Kreta…, Okada dần dần hiểu
ra bản chất của cuộc sống con người,
không phải một mắt xích của thế giới vật
chất cơ giới từ bên ngoài, mà chính là
những năng lực tưởng tượng sáng tạo của
nội giới, những ám ảnh tinh thần truyền
từ người nọ sang người kia, từ thế hệ này
sang thế hệ khác.
Okada cũng nối lại trong mình sợi dây
liên kết bí ẩn mà mạch lạc với quá khứ
xa xăm, nhờ những câu chuyện của các
chiến binh xưa và nhân chứng sống như
Akasaka. Một thế giới khác, giấc mộng
bá chủ không thành của quân đội Thiên
hoàng trên cao nguyên Nội Mông, trận
Normohan, Trân Châu Cảng, những cuộc
tàn sát man rợ trong và sau Thế chiến 2,
khi con người từng rơi vào vực thẳm bởi
chính sự tàn ác và lầm lạc của chính
mình. Okada đã giác ngộ, không còn
cách nào khác, chỉ có cương quyết diệt
trừ cái ác, bắt đầu từ trong chính những giấc - mơ của con người, đấu tranh
chống lại nó trong chính thực tại hôm
nay. Đó cũng là con đường để giải thoát
cho người vợ thân yêu của anh đang bị
giam cầm trong vết thương tinh thần như
một ác mộng khủng khiếp về con quỷ Râu
xanh, do chính người anh vợ, chính
khách Wataya Noburu gây nên.
Quyển một: Chim
ác là ăn cắp
Tháng 6 và tháng 7 năm 1984
1
Chim vặn dây cót ngày thứ ba
*
Sáu ngón và Bốn vú
Khi điện thoại reo, tôi đang nấu dở món
spaghetti trong bếp, mồm huýt sáo theo
bản overture Chim ác là ăn cắp của
Rossini phát qua đài FM. Vừa nấu
spaghetti vừa nghe bản nhạc này thì còn
gì bằng.
Tôi muốn lờ cuộc gọi đi, không chỉ vì
món spaghetti sắp chín mà còn bởi
Claudio Abbado đang đưa dàn nhạc
Giao hưởng Luân Đôn lên đến cao trào
âm nhạc. Nhưng rốt cuộc tôi chịu thua.
Nhỡ ai đó đang muốn gặp tôi về chuyện
việc làm thì sao. Tôi vặn nhỏ bếp gas, đi
ra phòng khách, nhắc ống nghe.
- Cho tôi xin mười phút, - giọng nữ ở
đầu bên kia nói.
Tôi vốn có trí nhớ tốt về giọng người,
nhưng giọng này tôi không quen.
- Xin lỗi? Chị muốn gặp ai?
- Dĩ nhiên là gặp anh. Tôi chỉ xin mười
phút thôi, thế là đủ để chúng ta có thể
hiểu nhau, - giọng cô ta trầm trầm, mềm
mại, nhưng thật khó phân biệt.
- Hiểu nhau?
- Hiểu cảm xúc của nhau.
Tôi cúi xuống nhìn qua khe cửa bếp. Nồi
spaghetti đang sôi sùng sục, Claudia
Abbo vẫn đang điều khiển bản Chim ác
là ăn cắp.
- Xin lỗi, chả là tôi đang nấu dở nồi
spaghetti. Chị gọi lại sau được không?
- Spaghetti á? Ai lại đi nấu mì spaghetti
lúc 10 rưỡi sáng kia chứ?
- Đấy không phải việc của cô, - tôi nói,
hơi nổi cáu. - Tôi muốn ăn cái gì, ăn lúc
nào là quyền của tôi.
- Thôi được, tôi sẽ gọi lại sau, - cô ta
nói, giọng cô ta giờ khô khan, vô cảm.
Thật lạ, một thay đổi nhỏ trong tâm trạng
cũng có thể ảnh hưởng đến giọng nói
người ta đến thế.
- Đợi một chút, - tôi nói trước khi cô ta
gác máy. - Nếu có muốn chào hàng chào
hiếc gì đó thì đừng gọi lại mất công. Tôi
đang thất nghiệp nên không thể mua sắm
gì đâu.
- Đừng lo, tôi biết.
- Cô biết? Cô biết cái gì?
- Rằng anh đang thất nghiệp. Tôi biết. Đi
mà nấu cho xong món spaghetti quý giá
của anh đi.
- Nhưng mà... Cô này! – nhưng cô ta đã
cúp máy.
Tức anh ách mà không biết xả vào đâu,
tôi nhìn trân trân một lúc cái ống nghe
đang cầm trong tay rồi mới sực nhớ tới
món spaghetti. Tôi xuống bếp, tắt gas rồi
trút chỗ mì trong nồi ra cái chao cho ráo
nước. Vì cuộc gọi vừa rồi mà món
spaghetti hơi bị chín quá, nhưng cũng
không đến nỗi chết ai. Tôi vừa ăn vừa
ngẫm nghĩ.
Hiểu nhau? Hiểu cảm xúc của nhau trong
vòng mười phút? Cô ta nói năng cái gì
vậy? Có lẽ chỉ là gọi để chơi xỏ thôi.
Hay là lại một chiêu tiếp thị bán hàng gì
đó. Gì thì gì, chẳng liên quan đến tôi.
Ăn trưa xong, tôi lên phòng khách, ngồi
trên sofa đọc cuốn sách mượn của thư
viên, chốc chốc lại liếc nhìn điện thoại.
Làm sao có thể hiểu nhau trong vòng
mười phút cơ chứ? Hai con người có thể
hiểu gì về nhau trong vòng mười phút?
Thử nghĩ mà xem: cô ta dường như tin
chắc một cách quái lạ vào cái mười phút
ấy: chẳng phải đó là câu đầu tiên cô tá
thốt ra đấy sao. Cứ như thể chín phút thì
quá ít còn mười một phút lại quá nhiều.
Chính xác từng phút một, cũng như nấu
món spaghetti vừa chín tới.
Tôi không đọc được nữa, bèn bỏ đấy đi
là áo sơ mi. Tôi luôn luôn đi là quần áo
mỗi khi trong lòng bứt rứt bực bõ. Một
thói quen có từ lâu. Tôi chia việc là áo
thành muời hai công đoạn. Đầu tiên là cổ
cồn (mặt ngoài), cuối cùng là măng sét
tay trái. Trật tự này bất di bất dịch, tôi
vừa là vừa đếm ngược từng công đoạn.
Nếu không thì sẽ rối tung lên cả.
Tôi là ba chiếc sơ mi, kiểm tra xem còn
chỗ nghăn nào không rồi treo lên mắc áo.
Sau khi tắt bàn là rồi cất vào tủ cùng cái
giá là quần áo, đầu tôi thấy minh mẫn hẳn
ra.
Tôi quay xuống bếp định rót một cốc
nước thì điện thoại lại reo. Tôi chần chừ
một giây rồi quyết định trả lời. Nếu cũng