Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

YÊU XA LÀ ĐÁNH CƯỢC MỘT NỬA TUỔI THANH XUÂN

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (49.04 KB, 2 trang )

YÊU XA- SAU TẤT CẢ.
Người ta vẫn nói “Yêu xa cái khó khăn nhất là xa lòng”, em vẫn tin như thế, và bây
giờ, sự thực hiện hữu như đang chứng minh cho khẳng định ấy. Sau hai năm, vẫn vào
những cơn gió đầu hạ, chúng ta tuyệt nhiên chẳng còn mối liên quan, không yêu
thương, nhớ nhung hay sầu muộn.
Chuyện này đến, em không hề bất ngờ, lòng chỉ tồn tại cái cảm giác chua xót, bi
thương đến cùng cực. Cuộc sống riêng tư của mỗi khoảng trời trong cái xa xôi, cách
biệt chẳng đủ để nuôi dưỡng thứ yêu thương mong manh ấy, như một điều tất yếu, nó
vỡ tan chẳng thể ly hợp hay níu kéo. Em hiểu rõ điều này, nhưng vẫn mong một phép
màu kỳ diệu, một kỳ tích xuất hiện. Cuối cùng, sau tất cả, chỉ còn là chút ảo tưởng
huy hoàng mà lòng tin xây đắp nhằm xoa dịu nỗi đau, gầy dựng thêm nỗ lực hoang
đường, thắp chút hy vọng mong manh, vụn vỡ.

Yêu xa, có hay không, ngay từ đầu, là em nên học cách chấp nhận.
Chấp nhận nỗi đau quay quắt.
Chấp nhận nước mắt khẽ rơi.
Chấp nhận vết cắt, tổn thương mà khoảng cách kia mang lại.
Không còn anh, em thấy bản thân mình kiên cường đến lạ. Ngã, tự nâng. Đau tự vá.
Buồn, tự tìm thú vui. Cuộc sống chảy trôi theo dòng mải miết, em vẫn cứ là em, rạng
ngời và tươi sáng. Tuy có lúc hồn mông lung, thả trôi mộng tưởng trong ly cà phê
đắng chát. Tuy có lúc lòng chợt dâng đầy nỗi nhớ thương vắng lặng. Tuy có lúc tim
yêu mà quặn thắt từng cơn.. Nhưng ai rồi cũng ổn anh nhỉ ? Em tin rằng như thế, theo
một cách vỗ về trái tim rỉ máu, an ủi chút linh hồn cô quạnh, tủi đau.
Em đã từng hỏi bản thân “Nếu thời gian làm con người ta xa cách, thay đổi, biến yêu
thương thành đau thương, uất hận, vậy tại sao nó không thể làm mòn đi nỗi nhớ
thương bóng hình cũ ? ”. Và dường như nó là một câu hỏi mãi không có lời hồi đáp.


Yêu xa với em là cả thế giới gói gọn trong hai chữ "chờ đợi" với một niềm tin bất
biến trước dòng chảy của thời gian. Nhưng khi mất anh rồi em mới chợt nhận ra bản
thân ngu ngốc đến không tưởng. Sẽ chẳng bao giờ, cái tin tưởng chân thành từ một


phía có thể vượt qua cám dỗ, thách thức, xa cách, sự sợ hãi, nghi kị trong tâm tưởng.
Biết không, thực, em cũng chỉ là một cô gái đơn thường giữa dòng đời vội vã, cũng
thèm yêu, thèm giận, thèm nhớ nhung, thèm những bậc cảm xúc thăng trầm mà tình
yêu mang lại. Em cần vòng tay ấm, bờ vai rộng. Em ham mê những chiếc hôn nồng
nàn, những cử chỉ thắm thiết. Nhưng vì anh, em chấp nhận đánh đổi, đề rồi, sau tất cả,
chúng ta là hai ngả đường riêng biệt- một cái kết chẳng thể đau đớn hơn, phũ phàng
hơn.
Đôi lần, cả trong quá khứ lẫn thực tại, em đều luôn muốn biết mình là gì của anh, rằng
anh thực đã từng ít nhất một lần rung động bên em, thực yêu em, thực quan tâm, kề
cạnh.
Biết không, vô hình dung cho đến tận bây giờ, khi tĩnh lặng mà ngẫm nghĩ lại, em vẫn
chưa thoát khỏi sự ngọt ngào yêu thương ấy mà nhớ anh đến điên cuồng. Thừa nhận,
em vẫn còn yêu anh rất nhiều nhưng có lẽ em cần một cái kết cho quãng đường quá
khứ.....



×