Tải bản đầy đủ (.docx) (1 trang)

Tĩnh dạ tứ

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (25.25 KB, 1 trang )

Tĩnh dạ tứ - Lí Bạch
“Quê hương mấy ai không nhớ” mỗi lúc đi xa, từ nỗi nhớ đó, Thi tiên - Lý Bạch đã để lại cho đời một
kiệt tác bất hủ về thể thơ Thất ngôn tứ tuyệt: bài thơ “Tĩnh dạ tứ”.
-

Thưở nhỏ khi còn sống ở quê, Lí Bạch thường lên núi Nga Mi ngắm trăng và yêu tha thiết vầng

trăng quê hương ấy.
-

Và kể từ đó mỗi lúc đi xa, đến bất cứ nơi nào, mỗi lần nhìn trăng là tác giả lại nhớ cố hương.

-

Hai câu thơ đầu trong bài gợi tả cảnh, ánh trăng như rọi xuống đầu giường, tỏa ánh sáng lung

linh huyền ảo trong đêm khiến cho thi nhân cứ ngỡ mặt đất phủ sương.
-

Ngẩng đầu nhìn trăng bất chợt chạnh lòng nhớ về quê cũ, về một nơi mà tác giả yêu thương

thắm thiết.
-

Trên bước đường phiêu bạt, nhà thơ như cánh chim trời tung bay thỏa chí nhưng từ sâu thẳm

nỗi nhớ quê vẫn trĩu nặng trong lòng.
-

Không giống như người bạn thân của mình – Hạ Tri Chương nhớ quê trong khoảnh khắc vừa


đặt chân trở về quê cũ, Lý Bạch nhớ quê khi đang ở xứ lạ quê người.
-

Bài thơ thật ngắn chỉ vỏn vẹn hai mươi chữ nhưng chứa đầy tình cảm sâu nặng tha thiết với

quê hương.
Hồi hương ngẫu thư – Hạ Tri Chương
-

Từ xưa đến nay, có biết bao bài thơ viết về nỗi nhớ quê hương thắm thiết nhưng có lẽ độc đáo

và thú vị chính là bài “Hồi hương ngẫu thư” của Hạ Tri Chương.
-

Nhà thơ rời xa quê hương thuở thiếu niên để đi lập công danh ở chốn quan trường và sau hơn

năm mươi năm mới trở về nhà.
-

Xa quê lâu như thế nhưng tình yêu quê vẫn luôn sâu nặng trong lòng qua giọng nói vẫn không

hề thay đổi khiến người đọc vô cùng cảm phục.
-

Và rưng rưng xúc động trước cảnh vật thay đổi của quê hương, tác giả nghẹn ngào khi nghe trẻ

nhỏ hỏi khách nơi nào đến chơi.
-

Đau lòng xót xa nhớ hình ảnh quê hương thuở ấy và bạn bè với độ tuổi này cũng nữa mất nữa


còn chẳng biết ở nơi nao.



Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×