Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (30.36 KB, 2 trang )
Có những điều vô tình trôi đi không một chút đắn đó nhưng có
những điều neo giữ mãi trong kí ức cho đến tận mai sau. Đối với
một học sinh lớp 8 như em, không có quá nhiều thứ để nhớ
nhưng kỉ niệm ngày đầu tiên đi học cách đây 8 năm luôn là dòng
hoài niệm mãi luôn vẹn nguyên mỗi khi nghĩ về. Đó là ngày em
bước vào lớp Một,mùa thu đổ vàng cả con đường tới trường…
Năm nào cũng vậy, mỗi lần lật giở từng trang sách có dòng văn
lãng đãng: “Hằng năm, cứ vào cuối thu, khi lá ngoài đường rụng
nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc…” lòng em lại
rạo rực và bâng khuâng đến lạ. Đã 8 mùa tựu trường trôi qua, 8
năm lớn lên từng ngày trên ghế nhà trường nhưng có lẽ kỉ niệm
đầu tiên, mùa tựu trường đầu tiên luôn khiến em nhớ mãi không
quên.
Năm ấy, đứa bé 6 tuổi sắp bước vào lớp Một, lớp mà mẹ bảo
rằng rất quan trọng, vì nó đánh dấu bước ngoặc lớn trong cuộc
đời về sau, là điểm xuất phát cho một chặng đường rất dài nữa.
Ngày đó, em ngây ngô trước những lời mẹ nói, cho đến bây giờ
mới nhận ra hết ý nghĩa lời mẹ.
Cũng như bao đứa trẻ cùng trang lứa khác, trước ngày khai
giảng em ôm khư khư chiếc cặp mới tinh, háo hức trước quần áo
mới mẹ mua và ngắm nghía chúng thật lâu. Sáng hôm ấy, sáng
mùa thu nắng nhè nhẹ đậu lại trên vạt áo, gió lao xao vườn mái
tóc bay. Con đường dẫn tới trường hôm ấy vừa lạ vừa quen, vừa
có gì háo hức vừa có gì hồi hộp, bâng khuâng. Mẹ bảo rằng đây
là ngày vô cùng quan trọng nên cần ăn mặc gọn gàng, sạch đẹp.
Mẹ đèo em đến trường trên chiếc xe đạp màu xanh dương đã xỉn
màu của ông nội để lại, mọi lần ngồi sau em thấy đau nhưng
không hiểu sao hôm ấy lại êm ái đến thế. Ngồi sau lưng mẹ, em
thấy mình như chú chim nhỏ bẽn lẽn đang muốn tập bay nhưng
sợ độ cao.