Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

bài phát biểu của học sinh cuối cấp

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (60.84 KB, 2 trang )

Kính thưa các cô chú lãnh đạo, quý vị đại biểu cùng toàn thể các bạn học sinh thân mến !
Bánh xe thời gian cứ lặng lẽ quay đều và thấm thoắt một mùa hè nữa lại đến với những tán
phượng rực hồng nhuộm thắm con tim học trò. . Thời gian trôi qua thật nhanh, mới ngày nào,
tiếng trống khai trường còn vang lên, mở đầu cho biết bao dự định, kế hoạch học tập của thầy và
trò trường THPT Đông Anh, vậy mà hôm nay, buổi lễ bế giảng năm học 2010-2011 đã đến, đã
đến lúc chúng ta nhìn lại kết quả của một năm đầy cố gắng, đã đến lúc tạm biệt trường lớp, thầy
cô và bạn bè. Với các bạn lớp 12 thì đây là mùa hè đặc biệt, - mùa chia ly để đi đến một chân trời
mới. Mười hai năm sắp đi qua, tuổi thần tiên, đời học trò “nhất quỷ nhì ma” chút nữa thôi, sẽ chỉ
còn là những hoài niệm nhạt nhòa của một miền kí ức xa thắm . . .
Tôi chợt mỉm cười khi nhớ lại mình của ba năm trước đây, ba năm trước, tôi cũng là một
đứa học trò lớp chín, cũng bâng khuâng, lưu luyến đến lạ khi thấy những cánh phượng cháy đỏ
nơi góc sân. Và tôi cũng thấy lạ lẫm lắm với những giọt nước mắt lăn dài trên má những anh chị
12 buổi ra trường. Khi ấy, tôi nào hiểu hết nghĩa của 2 tiếng “chia tay”. Với tôi, “chia tay” chỉ
đơn giản là nghỉ ngơi tạm thời vào 3 tháng hè, để rồi tiếp tục quãng đời 3 năm cấp III với ngôi
trường mà tôi đã gắn bó. Tôi lúc ấy, ngơ ngác nhìn những giọt nước mắt rơi xuống để rồi giờ
đây khi đã thấm thía 2 tiếng “chia tay” đôi lúc bỗng nghẹn ngào, muốn vỡ òa thành tiếng…Lớp 9
ra trường nghĩa là vẫn còn có thể quay về nhưng 12 nghĩa là sẽ trưởng thành mãi mãi. Sẽ chẳng
còn có thể là một đứa học trò vô tư, hồn nhiên. Sẽ chẳng bao giờ thấy lại đầy đủ những khuôn
mặt thân quen. Sẽ chẳng bao giờ cả…
Thầy cô thân mến !
Đã ba năm chúng con sống dưới mái trường này. Ba năm chúng con được truyền dạy
không chỉ kiến thức mà còn là cách sống, là đạo lí làm người. Chỉ ngày mai thôi, chúng con sẽ
bay vào đời với hành trang là những bài học ngày xưa thầy dạy, là những lời chỉ bảo của cô.Thầy
cô đã cống hiến cả cuộc đời mình cho chúng con, vẫn ngày đêm trăn trở với tương lai của những
đứa học trò bé bỏng. Thầy cô ơi, có thể đôi lúc chúng con thật bướng, thật lười và những lúc ấy
con nào biết tóc thầy lại thêm sợi bạc, mắt cô lại hoen đỏ vì chúng con, nhưng chắc chắn thầy cô
vẫn sẵn sàng tha thứ cho những bồng bột đó. Bới trong sâu thẳm sự nghiêm khắc ấy, chúng con
vẫn cảm nhận được sự độ lượng, vị tha, bao dung của thầy, sự dịu dàng, ân cần của cô. Những
lúc ấy chúng con nào biết có những đêm thầy cô thức trắng bên trang giáo án, có những buổi
chìm trong cơn mưa lạnh ngắt thầy cô đến trường cho kịp giờ lên lớp. Chính vì những điều đó,
chính lúc này, hơn bao giờ hết, con yêu những trang giáo án, những hạt bụi phấn rơi rơi trên tóc


thầy, bởi nó được chưng cất từ lòng yêu nghề, sự khát khao cống hiến, ý thức trách nhiệm sâu
sắc của những trái tim luôn bồi hồi nhịp đập trước sự thành bại của chúng con. Xin cho chúng
em một lần nữa được gọi tên các thầy, các cô bằng một sự trân trọng và biết ơn sâu sắc nhất để
cho những âm thanh ấy vang vọng mãi trong tâm hồn chúng con trên những bước đường gian
nan phía trước. Giờ đây sắp xa trường rồi, nhiều đứa trong chúng con đã ước gì thời gian quay
trở lại, dù chỉ một lần thôi, để lại được lần nữa là học trò của thầy cô… lần nữa được yêu thương,
được quan tâm và thậm chí là la rầy… ước gì thời gian hãy ngừng trôi… để có thể biến nơi đây
thành mãi mãi… Biết rằng điều đó là không thể, chúng con chỉ biết cố gắng hết sức trong những
kì thi quan trọng phía trước để những công sức của thầy cô không hoài, không phí, để đâu đó nơi
cuối hành trình thầy cô vẫn có thể mỉm cười vì chúng con . . .
Các bạn thân mến, những người bạn thân thiết nhất của tôi thân mến !
Ôi thời gian, rất đáng yêu nhưng sao cũng vô tình quá. Có lúc dài lê thê, nó ì ạch bắt ta phải
vượt qua khó khăn, thử thách với bài vở, với áp lực thi cử; nó lề mề hành hạ ta phải phấp phỏng
đợi chờ những hò hẹn bâng quơ... Còn bây giờ khi ta muốn cột chặt nó lại, bắt nó ngừng trôi thì
nó lại hối hả, vùn vụt , nó làm cảnh vật trở nên nhạt nhòa hư thực, nó làm tâm trạng ta ngổn
ngang, rối bời, buồn vui lẫn lộn... Giờ chia tay nhau đã đến rồi, chỉ ít phút nữa thôi, tiếng trống
trường sẽ lại vang lên – không rộn ràng mà sâu lắng nhiều cảm xúc. Ngày mai mỗi người sẽ chọn
cho mình một lối rẽ, một đích đến. Những người bạn của tôi, người lên cao nguyên nơi nông
trường xanh màu lá, người ra biển khơi nuôi ước vọng theo những con tàu, người sẽ phải vật lộn
với cuộc sống mưu sinh . . . Những kỉ niệm hôm nay, những vui buồn ngày hai buổi đến lớp,
những nụ cười, niềm vui và cả nhựng giọt nước mắt của những tháng ngày đã qua chắc chắn sẽ
theo ta mãi trong quãng đời phía trước. Phượng nở đỏ rực rồi, nhờ màu đỏ gay gắt ấy, tôi mới


biết còn rất ít thời gian bên thầy cô, bên bạn bè, bên mái trường yêu dấu, và lúc ấy sao trân trọng
quá cái siết tay ân cần, vòng tay thật chặt, nụ cười tươi như nắng của những người bạn. Ba năm
không phải là quá dài nhưng cũng đủ để khắc chạm vào tâm hồn người ta những kỉ niệm và một
lúc nào đó ta sẽ trân trọng gọi bằng hai từ kí ức. Sẽ còn nhớ lắm những giờ học căng thẳng cuối
cùng, nhớ lắm những giờ phút vui đùa bên nhau hồn nhiên vô tư, nhớ lằm những lời chúc, những
hứa hẹn mà chúng ta dành cho nhau lúc chia tay, nhớ là những cô bạn, cậu bạn gắn bó với ta suốt

mấy năm trời . . . Rồi tất cả sẽ chỉ còn là kí ức, thời gian sẽ cuốn tất cả về quá khứ. Hãy nhìn thật
lâu những gương mặt này, hãy thổ lộ hết tình cảm, hết những giận, hờn, vui, buồn, yêu ghét . . .
để mai này không phải tiếc nuối. Hôm nay rồi sẽ làm hôm qua, hiện tại rồi sẽ là quá khứ, những
lúc như thế này rỗi sẽ là kỉ niệm, vì thế xin hãy cất giữ những kỉ niệm này, những khoảnh khắc
này vào một nào đó của trái tim để mai này còn nhận ra nhau, còn nhớ rằng chúng ta từng là
những người bạn thân của nhau. Chắc chắn tôi sẽ lưu giữ mãi những kỉ niệm này vì:
Khi đánh mất điều ta yêu quý nhất
Thì mới hay có sóng ở trong lòng
Có giông bão mây đen và nuối tiếc
Có nụ cười đắng chát buổi chia li
Nước mắt dài làm ướt cả bờ mi
Khi nhớ lại kỉ niệm thời nông nổi
Những vui buồn như từng cơn gió thổi
Có hẹn ngày trở lại với tôi không?
Một lần nữa con xin gửi đến các thầy các cô lời tri ân chân thành nhất, cái cúi đầu tạ ơn
kính trọng nhất. Kính chúc thầy cô luôn dồi dào sức khỏe, mãi cháy trong mình bầu nhiệt huyết
để tiếp tục cống hiến cho sự nghiệp giáo dục nước nhà, để còn mãi nâng bước chân trẻ thơ, chấp
cánh cho những ước mơ tuổi thơ bay cao, bay xa hơn nữa.
Chúc các bạn học sinh lớp 10 và 11 có một mùa hè nhiều ý nghĩa. Rồi mùa hè 2012, 2013
cũng sẽ đến, rồi cũng đến lúc các bạn sẽ chia tay mái trường, chia tay tuổi học trò trong sự tiếc
nuối như chúng tôi, vì thế hãy có gắng học tập thật tốt, trân trọng những tình bạn đẹp để khi ra
trường không ai phải nói “giá mà” “ phải chi”, để mái trường này lưu giữ những kí ức đẹp nhất
của các bạn.
Cuối cùng, các bạn học sinh lớp 12 – những người bạn thân của tôi, chúc các bạn có đủ cố
gắng để vượt qua kì thi TNTHPT và tuyển sinh vào các trường ĐH, CĐ vơí một kết quả tốt nhất.
Mong rằng các bạn luôn gặp nhiều may mắn, thành công trên con đường nhiều chông gai phía
trước.
Em xin hết, chân thành cảm ơn !




×