HỌC PHẦN: TƯ TƯỞNG HỒ CHÍ MINH
Giáo viên: Vũ Thị Hằng
Sinh viên: Nguyễn Thụy Hồng Diễm
MSSV:501140024
Lớp: 27E
BÀI THU HOẠCH
Đề: Trình bày và nêu cảm nhận sự ấn tượng nhất của em trong chuyến đi bảo tàng lịch sử
Bài làm
Trong mỗi chúng ta, những người con dân Việt, có lẽ không ai lại không xúc động khi nghĩ về lãnh tụ
kính yêu của mình, người cha già của dân tộc: Chủ tịch Hồ Chí Minh.
Vào thưở khi đất nước còn lầm than đói khổ, khi con đường cứu nước lâm vào tình trạng bế tắc tưởng
chừng không lối thoát ấy, thì người thanh niên Nguyễn Tất Thành với một niềm tin, một lẽ sống, một lý
tưởng đã quyết ra đi, ra đi để một ngày trở về cùng nhân dân đứng lên giành lấy mảnh đất linh thiêng mà
cha ông đã dựng cả bốn ngàn năm, bởi “các vua Hùng đã có công dựng nước, Bác cháu ta phải cùng nhau
giữ lấy nước”.
Và nơi mà Bác ra đi tìm đường cứu nước ấy, ngày nay được gọi là Bến Nhà Rồng.
Thật khó có thể diễn tả được hết cảm xúc của mình khi lần đầu tiên tôi được đi thăm Bến Nhà Rồng, một
sự xúc động trào dâng trong lòng.
Bảo tàng Hồ Chí Minh có 9 phòng dùng để trưng bày các hiện vật về Chủ tịch Hồ Chí Minh. Từ khoảng
400 tư liệu, hiện vật lúc mới thành lập năm 1979 với 3 phòng trưng bày chừng 250m², đến nay bảo tàng
đã thực sự lớn mạnh với hơn 17.000 tư liệu, hiện vật sưu tầm và 450 hiện vật trưng bày ngoài trời, một
thư viện với hơn 4.000 đầu sách hoặc do Hồ Chủ tịch viết, hoặc do những tác giả trong ngoài nước viết về
Hồ Chủ tịch…
Nhưng có lẽ, ấn tượng với tôi hơn hết vẫn là hình ảnh bản tuyên ngôn độc lập được đặt trang trọng cùng
với bài thơ Nam Quốc Sơn Hà và Bình Ngô Đại Cáo.
Tôi đã được đọc, được học về Bản tuyên ngôn độc lập của chủ tịch Hồ Chí Minh, nó khiến tôi xúc động
và tự hào vô cùng. Và lần này, khi thấy những dòng chữ linh thiêng ấy được đặt ngay chính nơi mà người
viết ra nó đã ra đi ba mươi năm ròng rã để khẳng định lại chân lí đó. Lòng tôi không khỏi dâng lên những
cảm xúc khó tả.
Chưa bao giờ tôi cảm nhận rõ như lúc này cái giá phải trả bằng máu xương của biết bao thế hệ cha anh,
của biết bao: “những người con gái, con trai. Không ai nhớ mặt đặt tên, nhưng họ đã làm ra đất nước”.
Chưa bao giờ tôi thấy mình tự hào quá khi nghe vang vọng bên tai hai tiếng Việt Nam, vừa thân thương,
vừa trìu mến, vừa oai linh, vừa kiêu hãnh.
Chưa bao giờ tôi hiểu rõ giá trị của chủ quyền, của độc lập tự do như lúc này. Đó không còn là một điều
cơ bản mà dân tộc nào, đất nước nào cũng có quyền được hưởng mà đã trở thành sự cương quyết, chắc
chắn, dứt khoát mà chúng ta muốn tỏ rõ cho tất cả những nước xung quanh, chúng ta xứng đáng được
hưởng và không ai có quyền tước đoạt đi điều đó của chúng ta.
Ngày hôm nay, khi đất nước đã thanh bình, khi những trang sử thấm đẫm máu và hoa đã khép lại để mở
ra một trang sử mới, trang sử đi lên, trang sử phát triển và hội nhập. Bản thân tôi đứng trước bến Nhà
Rồng, chợt thấy trái tim mình được thổi căng phồng, chợt thấy dòng máu nóng cha ông chảy tràn trong
huyết mạch. Tôi sẽ sống, sẽ làm, sẽ cống hiến bằng tất cả những gì cho đất nước. Một mình tôi không thể
thay đổi cả Việt Nam, nhưng tôi tin nếu chúng ta cùng nhau, chắc chắn chúng ta sẽ làm được. Và bởi,
Sinh thời, Bác từng nói: “mỗi người là một bông hoa đẹp, cả dân tộc ta là một rừng hoa đẹp”.
Rời bến Nhà Rồng khi ánh nắng chiều đã chênh chếch xiên qua kẽ lá, tôi tự nhủ với lòng mình, rồi sẽ một
ngày tôi quay lại đây, để lắng lòng mình lại cùng lớp bụi thời gian, để kể cho Bác nghe những gì mình đã
làm, còn bạn thì sao ?