Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (48.68 KB, 2 trang )
Trong cuộc sống của mỗi con người, từ khi bé thơ đến lúc trưởng thành, ai cũng đã từng trải qua những niềm vui, nỗi
buồn, sự thành công hay thất bại…nhưng từ những sự việc ấy mà ta lại rút ra bài học sâu sắc cho cuộc sống.
Tôi cũng vậy, tôi cũng đã từng trải qua nhiều sự việc khó khăn và đều từ đó mà rút ra bài học quý báu cho bản thân.
Nhưng có lẽ bài học sâu sắc nhất, gắn bó với tôi lâu nhất và cũng có thể là mãi mãi, đó là bài học về tình cảm gia đình,
bài học làm người. Đó là tình yêu bao la mà giản dị của ba mẹ giành cho con cái, là tình yêu của những thành viên trong
gia đình giành cho nhau.
Nhà tôi có bốn thành viên: ba, mẹ, tôi và em gái tôi. Tuy mỗi người có một công việc riêng, có những mối quan hệ xã
hội riêng,…nhưng không bao giờ quên “gia đình”. Đối với tôi, ba mẹ là những người tuyệt vời nhất trên đời. Ba mẹ đã
dạy cho chị em tôi những bài học làm người khắc sâu trong lòng. Đặc biệt là ba tôi, ba là người “thầy giáo” đầu tiên của
tôi, ba đã dạy cho tôi bài học về tình yêu thắm thía trong lòng, nó không bằng “lý thuyết” đơn giản mà bằng hành động
cụ thể.
Ba đã gánh vác kinh tế gia đình với đồng lương ít ỏi của mội cán bộ công chức, đồng thời kiếm thêm vô số công việc
khác để có thêm thu nhập nuôi gia đình, để cho chúng tôi có một tuổi thơ không thiếu thốn. Tôi từng nghe mẹ kể, lúc tôi
3 tuổi, ba luôn thức dậy thật sớm, với chiếc xe đạp cọc cạch đi trên con đường lạnh lẽo đến các đám cưới làm nhạc công,
đánh đàn để kiếm tiền nuôi gia đình. Hồi ấy, ba phải thức dậy sớm, đi làm về nhà lúc trời tối mịt, trên tay cầm hai mươi
nghìn đồng, với vẻ mặt vui mừng, phấn khởi vì đã kiếm được tiền mua gạo, mua thức ăn cho gia đình (vì hồi ấy kiếm
được hai mươi nghìn đồng là rất quý). Số tiền tích cóp từ công việc này đủ để mua một bình thuỷ đựng nước nóng pha
sữa cho chị em tôi. Với tôi, chiếc bình thuỷ đó mãi là kỷ niệm về một thời khó khăn nhất của gia đình và về sự hi sinh to
lớn của ba…
Hồi nhỏ, tôi hay bị sốt cao vào đêm khuya. Tôi vẫn còn nhớ như in lúc ba ôm tôi trong chiếc mền nhỏ màu đỏ caro,
mượn xe nhà hàng xóm đưa tôi vào viện và ba đã thức suốt đêm canh tôi (lúc ấy mẹ tôi còn phải chăm em em tôi còn
nhỏ).
Ba mẹ chăm sóc, dạy dỗ chị em tôi bằng sự mạnh me, quyết đoán, sự tỉ mỉ, chu đáo. Mặc dù là người cha, người thầy
nghiêm khắc nhưng ba chưa bao giờ dạy chúng tôi bằng roi.
Tuy là một cán bộ công chức nhà nước, công việc của ba liên quan đến chính trị nhiều hơn, nhưng kiến thức sư phạm
của ba thì tôi không thể nào sánh kịp. Ba tôi hiểu biết rất rộng, bất kì đến nơi nào, ba cũng giải thích cho tôi về đặc điểm
địa lý, lịch sử nơi đó. Ba tôi còn biết chơi nhiều loại nhạc cụ, và thường dạy cho tôi đánh đàn T’ Rưng, đàn Organ, hay
guitar…
Như người gieo hạt giống, ba đã vun đắp tinh thần hiếu học trong chúng tôi.
Mặc dù hiện nay mẹ tôi đi học xa nhà, ít khi ở nhà với chị em tôi, mọi công việc quán xuyến gia đình đều đến tay tôi,
nhưng ba tôi luôn quan tâm tâm, giúp đỡ tôi trong công việc hàng ngày, mặc dù công việc của ba hiện nay rất bận, có khi