Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (111.46 KB, 2 trang )
Thì thầm phố cổ
November 14, 2014 - Chuyên mục: Văn mẫu THCS - Tác giả: Thu Huyền
THÌ THẦM PHỐ CỔ
Giữa một chiều thu Hà Nội, nơi gió cứ nhẩn nha bên cây bàng góc phố, tôi chợt thấy lòng mình như
bâng khuâng, như bứt rứt trước những tiếng thầm thì phố cổ. Thật lạ lùng! Đâu chỉ Hà Nội mới cổ phố
cổ. Trăm nét, ngàn dáng, những khu phố cổ trên thế giới này. Và Phố Hiến, Hội An và Huế và Tam
Bạc (Hải Phòng)… Ở những nơi đây, chắc chắn, ta sẽ gặp lại những phố cổ rêu phong, gặp lại những
dấu tích lấp lánh của một thời văn hóa chưa xa. Vậy mà trong lòng tôi – và có lẽ trong tâm tình người
Hà Nội, cũng như trong tâm hồn du khách trong và ngoài nước – phố cổ Hà Nội vẫn cứ như một dấu
tích tiềm ẩn, một kỉ niệm, một giấc mơ, hay một tiếng thầm thì nơi kí ức. Lâu lắm rồi, tôi trở về bên
phố cổ, lòng rộn lên những âm hưởng của thời Hà Nội băm sáu phố phường với những bàn cờ chi chít
dọc ngang chỉ riêng Hà Nội có. Và tình cờ, mà như hẹn gặp, một giai điệu đẹp đến u uất bỗng vang lên
và đeo đẳng mãi trong tôi: “Em ơi, Hà Nội phố… Ta còn em…”. Tôi biết cái âm giai ấy không dành
riêng cho phố cổ, nhung với tôi và với những người con Hà Nội, đó chính là âm vang từ lòng phố cổ,
nó là lời nhắn nhủ, nhắc nhở, gửi gắm, nó là tiếng thầm thì nơi phố cổ, là tiếng kêu cứu hay lời hiệu
triệu cho một phố cổ ở tương lai.
Phố cổ là hôm qua, hôm nay và tương lai của Hà Nội đích thực
Hòa trong dòng người giữa một hoàng hôn thu muộn, tôi vẩn vơ đạp dạo quanh bàn cờ thành phố.
Những ấn tượng vốn được lưu giữ trong tôi có bị sứt mẻ phần nào, nhưng may mắn thay, vẫn còn kia
những phố cổ dịu dàng núp bóng cây xanh. Chẳng hiểu những ngôi nhà ống dài dặc kia, cái mái ngói
rêu phong nơi đều đặn, chỗ xô nghiêng kia ẩn tàng những gì mà có sức cuốn hút lòng người đến vậy.
Biết bao nhiêu thế hệ, biết bao nhiêu con người đã gắn mình, đã sống chết, vui buồn, tháng trầm với
phố cổ. Nhiều khi, tôi cứ tự hỏi mình những câu đại loại như vậy. Và nhiều khi tôi cứ đi tìm câu trả lời
trên những gương mặt đủ màu sắc, đủ sắc độ tình cảm đang ríu rít quanh ngôi nhà dài phố cổ. Có lẽ
nào, cái vết hằn văn hóa kiến trúc truyền thống lại đọng trong lòng người sâu nặng tới mức ấy sao? Hay
còn vì một lẽ gì khác, mà tôi chưa lí giải.
Hầu như cho đến bây giờ, và có lẽ còn lâu, lâu nữa, cuộc đời tôi, cuộc đời bạn bè cùng lứa với tôi đã
gắn bó với phố cổ. Cái mảnh ngói chao nghiêng kia cũng chứa đựng nhiều kỉ niệm. Cái mảnh tường
bong vôi còn hằn vết trò chơi đáo tường tuổi thơ và cây bàng góc phố vẫn như còn níu giữ một mảng kỉ
niệm thơ ấu sáng trong. Bao nhiêu thu rồi. Bao nhiêu mùa lá xanh lá đỏ, nó vẫn trụ vững đó như một
nhân chứng dãi dầu của cuộc đời bên phố cổ. Vẫn còn như in trong lòng tôi cái phấp phỏng như mê của