Ông lão đánh cá và con cá vàng
November 19, 2014 - Chuyên mục: Văn mẫu THCS - Tác giả: Thu Huyền
Đề bài: Nếu là ông lão đánh cá trong truyện “Ông lão đánh
cá và con cá vàng”, em sẽ kể lại chuyện xảy ra với mình
như thế nào?
DÀN Ý
I. Mở bài:
Tự giới thiệu nhân vặt ở ngôi thứ nhất – ngôi “Tôi". Nói rõ vài nét về quê hương, gia cảnh như trong truyện kể.
II. Thân bài:
Kể lại câu chuyện, đánh cá của ông lão ở ngôi thứ nhất, giữ đúng cốt truyện và tình tiết, xen kẽ miêu tả và phát
biểu cảm nghĩ một cách hợp lý.
III. Kết luận:
Rút ra bài học. Viết tiếp ngắn gọn diễn biến sau khi truyện kể đã kết thúc.
BÀI THAM KHẢO
Vợ chồng tôi sinh sống ngay trên bờ biển. Suốt ngày tôi đi đánh cá còn bà lão ở nhà kéo sợi. Cuộc sống của
chúng tôi tuy nghèo nhưng hạnh phúc. Tôi chảng ước ao gì hơn khi gần cuối đời được sống thanh thản. Song
sự đời đâu chiều theo ý muốn của con người dù con ngươi đã cam chịu. Có một chuyện xảy ra khiến cho đến
bây giờ tôi còn nhớ mãi.
Hôm đó tôi ra biển đánh cá, vợ tôi ớ nhà kéo sợi như thường lệ. Tôi thả lưới lần đầu tiên chỉ thấy rong biển,
lần thứ hai trong lưới có một con cá vàng. Tôi định bắt con cá thì… lạ chưa, cá cất tiếng kêu van:
- Ông lão ơi! Ông sinh phúc thả tôi xuống biển, tôi sẽ đền ơn ông, ông muốn gì cũng được!
Tôi rất ngạc nhiên, từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến nay tôi chưa bao giờ thấy một con cá nào biết nói như vậy, song
tôi vẫn thả nó xuống biển và nói:
- Trời phù hộ cho ngươi, ngươi trở về biển khơi mà vùng vẫy. Ta không đòi gì cả, ta cũng chẳng cần gì!
Về nhà tôi đem chuyện đó kế cho vợ nghe, không ngờ bà lão mắng:
- Đồ ngốc, sao không bắt con cá vàng đền cái gì? Đòi một cái máng lợn ăn không được à? Cái máng nhà ta gần
vỡ rồi!
Tôi nghĩ cũng phải, liền đi ra biển, biến gợn sóng êm ả. Tôi cất tiếng gọi, cá vàng bơi lên hỏi:
- Ông lão ơi! Ông cần gì thế?
Tôi chợt bừng tỉnh. Chỉ tại mụ vợ tham lam vô độ còn tôi thì từ ông chồng nhu nhược thành kẻ nô lệ nên mới
đến cơ sự này
Tôi chào và nói:
- Vợ tôi muốn có một cái máng mới, cái máng nhà tôi đã sứt mẻ cá rồi.
Cá trả lời: “Ông lão cứ về đi, đừng băn khoăn chi cả. Tôi sẽ giúp ông, ông sẽ có một cái máng mới".
Tôi về đến nhà, vợ tôi đã có cái máng mới thật, nhưng vừa trông thấy mặt tôi, mụ đã quát to:
- Đồ ngu, đòi một cái máng thật à? Một cái máng thì thấm vào đâu, đi tìm con cá đòi một cái nhà.
Thế rồi mụ càu nhàu, té tát mãi, không chịu được tôi đành đi ra biển. Biến xanh đã nổi sóng. Tôi cất giọng gọi
cá, cá bơi lên hỏi:
- Ông lão ơi! Ông cần gì thế?
Tôi cúi đầu chào và nói:
- Cá ơi, giúp tôi với! Mụ vợ mắng tôi nhiều hơn, chẳng để tôi yên chút nào. Mụ đòi một toà nhà đẹp.
Cá vàng đáp ngay:- Ông lão đừng băn khoăn quá! Cứ về đi! Ông sẽ có một căn nhà to và đẹp.
Trở về nhà, tôi đã thấy mụ vợ ngồi chễm chệ trọng một căn nhà mới như lời hứa của cá vàng.
Nhưng cũng ngay lập tức, mụ nổi giận lôi đình bắt tôi quay trở lại đòi cho mụ làm nhất phẩm phu nhân.
- “Mụ thì làm sao có thể thành nhất phẩm phu nhân được kia chứ”. Tôi thầm nghĩ. Nhưng đã vốn quen chịu
đựng, tôi vẫn đi ra biển. Không ngờ theo yêu cầu của tôi, cá vàng đã cho mụ được như ý…
Khổ một nỗi tôi bị đuổi ra khỏi toà dinh thự trở thành người quét chuồng ngựa cho vợ từ ngày mụ chán làm
nhất phẩm phu nhân mà đòi tôi xin cá bằng được cho mụ được làm Nữ hoàng.
Được ít tuần làm Nữ hoàng thấy chán, mụ lại gọi tôi đến mà bảo:
- Mày đi tìm con cá vàng và bảo với nó là tao không muốn làm nữ hoàng nữa, tao muốn làm Long Vương ngự
trên biển, để bắt con cá vàng hầu hạ làm theo ý muốn của tao!
Lúc này tôi đã ở vào thế không dám trái ý. Tôi đành lủi thủi đi ra bờ biển. Một cơn giông tố kinh khủng kéo
đến, mặt biển nổi sóng ầm ầm. Tôi run run gọi con cá vàng. con cá bơi lên hỏi:
- Ồng lão có việc gì thế? Ông lão cần gì?
Tôi cúi chào con cá và nói:
- Cá ơi giúp tôi với! Thương tôi với! Tôi sống làm sao được với mụ vợ quái ác này! Bây giờ mụ ấy không
muốn làm nữ hoàng nữa, mụ ấy muốn làm Long Vương để bắt cá vàng hầu hạ theo ý muốn của mụ.
Vừa nghe tôi nói, cá vàng lặng lẽ lặn mất tăm. Tòi chờ đợi mãi vẫn chẳng thấy cá vàng trở lại. Đợi mãi, đợi
mãi, tôi đành phải quay về trong lòng vô cùng lo lắng khi nghĩ đến sự giận dữ còn đáng sợ hơn bão biển của
vợ.
Nhưng lạ chưa, về đến nơi, tất cả lâu đài nguy nga tôi đã cầu đều biến mất. Trước mắt tôi lại là túp lều nát khi
xưa và mụ vợ đang ngồi quay sợi bên cái máng lợn ăn sứt mẻ.
Tôi chợt bừng tỉnh. Chỉ tại mụ vợ tham lam vô độ còn tôi thì từ ông chồng nhu nhược thành kẻ nô lệ nên mới
đến cơ sự này.
Nhìn thấy tôi, mụ vợ tôi chẳng nói gì, cứ cúi đầu kéo sợi.
Thôi cầu trời cho mụ trở lại hiền lành như cũ, để tôi trở lại làm chồng và vợ chồng tôi lại sống thanh thản như
xưa.
Read more: />