Tải bản đầy đủ (.pdf) (113 trang)

chinh phục đỉnh núi phú sĩ - ngô hùng lâm

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (4.48 MB, 113 trang )

Chinh phục đỉnh Phú Sĩ
CUC ĐI VÀ S NGHIP
DOANH NHÂN NGÔ HÙNG LÂM
Tôi sẵn sàng chia sẻ những bí quyết cuộc sống và sự
nghiệp kinh doanh của mình với hi vọng các thế hệ sau này
có thể tham khảo, rút kinh nghiệm từ những bài học của
tôi để tiến nhanh hơn và xa hơn trên con đường lập nghiệp,
làm giàu cho bản thân, cho gia đình và cho đất nước.
Ngô Hùng Lâm
Lời giới thiệu
Doanh nhân Ngô Hùng Lâm sinh năm 1961, tại tỉnh Bà
Rịa - Vũng Tàu, trong một gia đình nghèo có tám anh em,
cuộc sống khó khăn cơ cực, bữa đói bữa no. Năm 17 tuổi, bí
bách với cảnh gia đình, mong muốn thay đổi số phận nghèo
khổ, ông trốn nhà tìm cách vượt biển sang nước ngoài lập
nghiệp. Chiếc tàu chở ông chẳng may gặp nạn giữa biển
khơi. Trải qua mười bốn ngày lênh đênh trên biển không
một hạt cơm bỏ bụng, ông may mắn được chính quyền
Malaysia cứu giúp.
Sau hai năm sống trên một hòn đảo tị nạn của Malaysia,
được chính phủ Nhật Bản giúp đỡ, ông đến Nhật Bản và trở
thành con nuôi của một gia đình người Nhật. Tại xứ sở hoa
anh đào, ông học nghề xây dựng và trở thành một chủ thầu
công trình nhà ở có tiếng trong vùng.
Đang trên đỉnh cao sự nghiệp xây dựng thì không may ông
gặp tai nạn, buộc phải bỏ nghề. Từ đó ông chuyển sang kinh
doanh buôn bán đồ gốm sứ, gây dựng cơ nghiệp từ một cửa
hàng diện tích vỏn vẹn mười hai mét vuông giữa một cánh
đồng hoang.
Năm 1997, ông là người đã đưa gốm sứ Bát Tràng của
Việt Nam đến Nhật Bản. Năm 2003, ông mở rộng sang lĩnh


vực kinh doanh hoa và cây cảnh. Trải qua rất nhiều gian
nan, vt v, t mt ca hàng nh ban đu, ông đã xây dng
đưc hai siêu th chuyên v hoa, cây cảnh, gốm sứ và đồ
Cuộc đời và sự nghiệp doanh nhân Ngô Hùng Lâm | 5
làm vườn (Garden center), với diện tích mỗi siêu thị trung
bình là 5.000 mét vuông. Khi quyển sách này được xuất bản,
ông đang chuẩn bị để mở tiếp siêu thị thứ ba gần sân bay
quốc tế Narita.
Trong con mắt của bạn bè Nhật Bản, ông là một trong
những doanh nhân người Việt Nam đầu tiên và là một trong
không nhiều những doanh nhân người nước ngoài gặt hái
thành công ở đất nước Mặt trời mọc - nơi mà người tiêu
dùng nổi tiếng khó tính và chỉ tin dùng “hàng nội”.
Không chỉ thành công trong sự nghiệp, ông luôn giữ được
tấm lòng trong sáng, thủy chung, lối sống bình dị và sự ứng
xử đầy tình người với gia đình, bạn bè, đồng hương và mọi
người xung quanh.
Cuốn sách này chính là câu trả lời cho những thắc mắc:
Ông đã làm gì để vượt qua được những khó khăn, chinh
phục được những thử thách, để chiến thắng những nghịch
cảnh đầy éo le trong cuộc sống và trong sự nghiệp? Làm thế
nào để ông gặt hái được thành công ở đất nước Nhật Bản xa
xôi? Đâu là những viên đá để ông xây dựng một cuộc sống
hạnh phúc?
ông điệp mà ông muốn gửi đến mọi người đó là: Dù
bạn là ai, dù xuất thân từ đâu, dù hiện tại còn đang nghèo
khổ và khó khăn… nếu bạn vững tin ở tương lai, dám dấn
thân thì dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào, khó khăn đến đâu
bạn hoàn toàn có thể vượt qua, đến với thành công và
hạnh phúc.

Lời tựa của Nguyên Đại sứ
Nguyễn Phú Bình
Tôi gặp doanh nhân Ngô Hùng Lâm trong buổi liên hoan
đón Tết Quý Mão, năm 2011, do Đại sứ quán Việt Nam tại
Tokyo Nhật Bản tổ chức. Sự nhiệt tình, cởi mở và thân thiện
của anh nhanh chóng gây ấn tượng khiến tôi tuy vừa quen
biết mà đã có cảm giác như một người bạn lâu ngày gặp
lại. Chúng tôi kết bạn với nhau và thường xuyên gặp gỡ trò
chuyện kể từ đó.
Một thời gian sau, vào ngày 1/5/2011, tôi cùng anh em
cán bộ Đại sứ quán lần đầu tiên đến thăm cơ sở kinh doanh
của anh nhân kết hợp dự liên hoan kỷ niệm hai ngày lễ lớn
30/4, 1/5. Ban đầu tôi chỉ hình dung đến một tiệm bán hoa
và cây cảnh bình thường, to lắm chắc cũng chỉ vào khoảng
năm bảy chục mét như bất cứ tiệm hoa nào khác ở Tokyo.
Nhưng đến nơi, tôi thực sự bất ngờ khi đứng trước một siêu
thị hoa rất lớn, rộng đến vài nghìn mét vuông, rực rỡ sắc
màu lễ hội của Việt Nam với hai lá cờ Việt - Nhật khổ lớn
cùng hàng chục lá cờ phướn phấp phới tung bay trên nóc siêu
thị. Bên ngoài là bãi đỗ xe với diện tích đủ cho khoảng ba
mươi chiếc ô tô, bên trong là khu bán hoa và cây cảnh trông
giống như vườn hoa có mái che, khách hàng người Nhật ra
vào tấp nập.
6 | Chinh phục đỉnh Phú Sĩ
Cuộc đời và sự nghiệp doanh nhân Ngô Hùng Lâm | 7
Vào bên trong siêu thị, chúng tôi gặp mấy cô thực tập sinh
Việt Nam đang cuốn và rán nem, còn mẹ vợ anh đang chan
nước phở phục vụ khoảng hơn hai mươi người khách Nhật
Bản. Khách hàng vừa thưởng thức món ăn Việt Nam, vừa
xem VTV phát trực tiếp từ trong nước. Anh Lâm cho biết,

vào những ngày lễ lớn của Việt Nam, anh đều tổ chức làm
các món ăn truyền thống Việt Nam như nem, phở, giò
chiêu đãi khách miễn phí như vậy, mỗi ngày thu hút khoảng
trên năm trăm khách. Ngay cả ngày thường, khách đến siêu
thị cũng được mời thưởng thức cà phê Trung Nguyên miễn
phí. Các vị khách Nhật nói với tôi rằng họ rất thích đến đây
vì cây và hoa rất đa dạng, dễ lựa chọn, giá cả phải chăng,
gia chủ lại xởi lởi cho họ thưởng thức món ăn và những hình
ảnh của Việt Nam mà họ chưa từng biết. Các bạn Nhật còn
cho biết chính quyền và cư dân trong vùng rất quý gia đình
anh Lâm vì đã có nhiều cống hiến cho địa phương như tham
gia các hoạt động từ thiện, nhận trồng và chăm sóc cây hoa
tại các công viên ở địa phương Đặc biệt là khi xảy ra thảm
họa động đất sóng thần đầu năm 2011, gia đình anh Lâm đã
hỗ trợ thành phố Fukushima rất nhiều. Tình cờ đúng lúc đó
VTV phát sóng một chương trình về Bác Hồ, anh Lâm nhẹ
nhàng đến bên các bạn Nhật giải thích thêm về vị lãnh tụ vĩ
đại của đất nước ta cho mọi người nghe
Được nghe và thấy những điều trên, tôi rất khâm phục
tinh thần, tấm lòng của anh Lâm đối với quê hương, tổ quốc
Việt Nam cũng như với Nhật Bản- đất nước đã cưu mang,
giúp gia đình anh có được cuộc sống như ngày hôm nay. Sau
này, mỗi khi trao đổi với anh em trong Đại sứ quán, tôi luôn
lấy anh Lâm làm tấm gương không chỉ về tình cảm gắn kết
với đất nước mà còn đóng vai trò người tuyên truyền, quảng
bá cho đất nước và mối quan hệ gắn bó giữa hai nước với
những hình thức đầy sáng tạo và hiệu quả.
Một thời gian sau, vào tháng 10/2011, anh mời tôi đến
dự lễ khai trương siêu thị thứ hai tại thành phố Chiba giáp
cạnh Tokyo, siêu thị này còn lớn hơn siêu thị thứ nhất. Nhìn

cơ ngơi của anh thời điểm hiện tại, ít người biết rằng anh
được sinh ra vào thời kì đất nước gian khó, trong một gia
đình vô cùng nghèo khổ. Bản thân anh đã phải một mình
bươn trải nơi đất khách quê người, trải qua bao nhiêu khó
khăn gian khổ mới có được sự thành đạt như hôm nay. Tuyệt
vời hơn khi anh vẫn luôn giữ được tấm lòng trong sáng, thủy
chung, lối sống bình dị và sự ứng xử đầy tình người. Qua câu
chuyện anh kể về những gì anh đã trải qua, những việc anh
đã làm, những thành công và cả thất bại anh gặp phải, kèm
theo đó là những suy nghĩ, chiêm nghiệm của anh, tôi càng
khâm phục và quý mến anh. Tuy không có may mắn được
học hành đầy đủ, nhưng anh lại có được ý chí, sự cần cù,
năng động, thông minh, và những triết lý sống rất sâu sắc.
Câu chuyện về cuộc đời anh là những bài học đầy thú vị và
ý nghĩa cho tất cả mọi người, đặc biệt là với giới trẻ. Qua quyển
sách này, các bạn trẻ sẽ thấy được rất nhiều điều có ích trong
việc chuẩn bị hành trang cho cuộc sống tương lai của mình.
Nguyễn Phú Bình
Nguyên Đại sứ Việt Nam tại Nhật Bản.
8 | Chinh phục đỉnh Phú Sĩ
Cuộc đời và sự nghiệp doanh nhân Ngô Hùng Lâm | 9
1. Bắt kì nhông
Giai đoạn vất vả này đã giúp tôi rèn luyện được một tinh
thần thép và một ý chí sắt đá
10 | Chinh phục đỉnh Phú Sĩ
Cuộc đời và sự nghiệp doanh nhân Ngô Hùng Lâm | 11
Tôi sinh ra vào năm 1961, ti tnh Vũng Tàu, min đt
phía Nam ca T quc. i thơ u ca tôi gn lin vi cuc
kháng chin chng M đ thng nht hai min Nam - Bc.
Tuy vy, khi đó tôi còn quá nh, chưa ý thc đưc nhiu v

cuc chin này. Gia đình tôi có tám anh ch em, b tôi là sĩ
quan Ngy quyn, ông có ti bn bà v và cũng chng bao
gi v nhà nên tôi không có n tưng nhiu v ông. Tôi sng
cùng m và các anh em trong mt căn nhà nh, đưc ghép
qua loa bng my tm tôn xiêu vo, ch có vn vn hai gian.
Gian trong kê mt cái giưng cho m và em gái, gian ngoài
kê mt tm ván trên nn đt, va đ cho by anh em con
trai chen chúc nm ng. Căn nhà tuy nh nhưng tình cm
luôn đy p, anh em chúng tôi luôn yêu thương và đùm bc
nhau ht mình, chia nhau tng mu bánh, ming khoai.
Đc trưng ca khí hu min Nam là nóng quanh năm,
lúc nào mt tri cũng chói chang, không có mùa đông và
nhit đ lên ti 25, 30 đ là chuyn bình thưng. Do nhà
đưc ghép bng tôn, mái nhà cũng đưc lp t hai tm tôn
to tưng kê chênh chch, nên c mi khi mt tri xut hin
là căn nhà nh bé ca chúng tôi li nóng rc lên như mt cái
lò nưng. Làm bng tôn nên nhà hp thu nhit rt nhanh,
ch trong chc lát là nhit đ trong phòng đã lên ti có khi
gn 40 đ, còn nóng hơn c  bên ngoài.
Tôi nghĩ là nu có đ
mt qu trng gà lên cái tm tôn đó, sau vài ting quay li
có khi trng cũng chín. Nhưng tic là hi đó tôi thm chí
không có c tin mua trng mà th nghim, xem suy nghĩ
ca mình có đúng hay không.
Nhà tôi  gn bin Vũng Tàu, bưc ra khi nhà là có th
nhìn thy bãi cát tri dài ngay phía trưc, nghe ting sóng
v rì rào phía xa. Mi sáng, nhng làn gió t bin thi vào
nhà mang theo cái v mn mn ca bin, cái v mà sau này
dù đi đn rt nhiu nơi tôi cũng không th quên đưc. Phía
sau nhà là mt vưn i, nơi hi nh tôi thưng mc võng

nm ng mi bui trưa. Đó là nhng khong thi gian yên
, thanh bình, nm trong vưn i, tôi va đung đưa theo
võng, va lng nghe ting gió xào xc trên nhng ngn cây,
ting sóng v rì rm ngoài bin, ri hòa mình vào làn gió
mát thoang thong mùi hương i du ngt.
12 | Chinh phục đỉnh Phú Sĩ
Cuộc đời và sự nghiệp doanh nhân Ngô Hùng Lâm | 13
Song nhng ngày tháng êm đm đó kéo dài không đưc
bao lâu. Hai anh trai ca tôi sm ra thành ph làm vic. 
nơi ph xá đt cht, ngưi đông, công vic cũng không đưc
thun li lm nên hai anh phi rt vt v mi đ tin nuôi
sng bn thân. Vì th, dù là con th ba trong nhà, t rt sm
tôi đã phi tr thành tr ct ca gia đình. Khi hc lp 2, tôi
đã va đi hc, va đi làm kim tin ph giúp m. Tan hc là
tôi đi bán kem, bán bánh chui, bán i làm tt c nhng gì
có th kim vài đng xu l v cho m mua go.
Tôi cũng ch đưc hc ht lp 5, lên đn lp 6 thì gia đình
không còn đ kh năng đóng tin hc na nên tôi đành
ngh hc đi làm nuôi by em thơ. Tôi theo m làm thuê, làm
mưn đ ngh, ct c, chăn trâu chng thiu ngh gì mà
chúng tôi chưa làm. Có ln tôi và m đưc ngưi ta thuê ct
c, hai m con vt v, cong lưng, gp gi sut t sáng đn ti
mi xong, vy mà lão ch vn không hài lòng, liên tc mng
chi, lăng m m tôi. Lão dùng nhng li tc tĩu, xúc phm
m mt cách khng khip mà tôi không th nào chp nhn
ni. M vì bát go cho anh em chúng tôi cũng đành nhn
nhc, chng dám phân bua câu nào, c đng chôn chân ti
ch, nưc mt lăn dài trên gò má xanh xao, cúi mt nhìn
xung rung cho lão chi. Tôi nghin răng, mím cht môi,
c gng lm mi không vi cái lim ct c đang cm trên tay

mà lao đn, b vào mt lão my nhát cho cái mm đang sa
s chi bi ca lão câm đi. Nhìn thy m vì anh em chúng
tôi mà chu nhc, lòng tôi đau như dao ct, dù không khóc
thành ting nhưng hai hàng nưc mt c tuôn trào. T ngày
đó tôi luôn thm nh “Mai sau mình phải có thật nhiều tiền
để lo cho mẹ và các em, để mẹ có một cuộc sống no đủ, không
phải vất vả khổ sở thế này nữa.”
ương m, thương em, tôi quyt tâm phi làm đ kim
đưc nhiu tin, đ m và các em đ kh. Tôi không đi làm
thuê cho ngưi ta na mà chuyn sang đi bt kì nhông vì lúc
by gi kì nhông bán rt đưc giá. Nghĩ là làm, vài ngày sau
tôi bt tay ngay vào công vic này. Nhưng đó không phi là
mt công vic d dàng gì. Kì nhông có rt nhiu nhưng 
trong rng, mà tôi li sng  bin, đâu phi  rng. Mun
bt đưc thì phi đi rt sâu vào rng, nơi mà ít ngưi đt
chân đn bi kì nhông vn là loài rt s ngưi, thy có hơi
ngưi là nó chy mt ngay. Đ đn đưc nơi có kì nhông,
tôi phi đi b dc theo b bin, xuyên qua nhng cn cát,
xuyên qua nhng cánh đng, ri xuyên qua nhng dãy núi,
c như th đi b ròng rã sut 4 ting đng h mi đn nơi.
Ban đêm, kì nhông đào hang chui xung đt ng, đn khi
tri sáng mi mò ra ngoài kim ăn, phi đi đt by rt sm
mi mong bt đưc nó. Ngày nào tôi cũng phi ri nhà t 3
gi sáng, trong túi ch vn vn hai c khoai luc và mt chai
nưc. Khong 7 gi sáng thì ti nơi, tôi bt đu đi tìm các
hang kì nhông và đt by. Xong xuôi thì trn vào mt góc và
ngi im  đó ch, không đưc di chuyn vì s làm kì nhông
s, ri c 30 phút li chy ra mt ln xem có con nào đã dính
by chưa. Hôm nào mà tri mưa vào ti hôm trưc thì sáng
14 | Chinh phục đỉnh Phú Sĩ

Cuộc đời và sự nghiệp doanh nhân Ngô Hùng Lâm | 15
hôm sau kì nhông s ra khi hang nhiu, d bt hơn. Song
nhng ngày mưa gió mà phi vưt đi, vưt núi, đi sut 4
ting đng h trong nhng cánh rng va m ưt, va ly
li li không phi là công vic đơn gin tí nào.
Ngi by kì nhông sut c ngày, hôm nào may mn thì
còn đưc kha khá, hôm nào đen đi thì chng bt đưc bao
nhiêu. Đn khong 1 gi trưa là tôi phi thu dn đ đc và
nhanh chóng đi v đ kp phiên ch chiu. Cái nng chói
chang và gay gt ca min Nam làm cho hành trình ca tôi
càng thêm vt v. Phi băng qua nhng bãi đt và cn cát b
mt tri thiêu đt đn nóng rát, vì không có tin mua dép,
tôi phi cun lá rng vào chân mà chy qua. êm vào đó,
cái bng ti nghip ca tôi không ngng kêu réo và qun
tht vì đói. Hai c khoai nh t sáng đã tan bin ht t bao
gi, nên dc đưng v tôi phi va đi va tranh th hái qu
di dc đưng mà ăn thêm cho đ đói.
Đó là nhng khong thi gian vô cùng bun ti vì lúc
nào tôi cũng li thi, l m mt mình. Tui thơ là tui nh
ra phi đưc vui chơi cùng chúng bn, vô lo vô nghĩ, nhưng
tôi thưng phi ngi ôm gi np trong gc cây, nín th ch
đi, đm tng gi, tng phút trôi qua trong lng l đ bt kì
nhông. Mc dù nhiu lúc cũng thy rt ti thân, nhưng vì
m, vì các em, nh đn cnh m b mng chi… tôi li t
răn mình tuyt đi không đưc b cuc. Nhng ý nghĩ y
cũng giúp tôi thêm quyt tâm đ tip tc c gng.
Ròng rã như vy sut hai năm tri, chính quãng thi gian
khó khăn đó đã hun đúc trong tôi mt mong mun thay đi
cuc sng, mt khát khao vươn lên, mt ưc mơ làm giàu.
16 | Chinh phục đỉnh Phú Sĩ

Cuộc đời và sự nghiệp doanh nhân Ngô Hùng Lâm | 17
2. Đào vỏ đạn
Nếu cứ ngồi một chỗ mà chờ sẽ chẳng có ai đem bất cứ thứ
gì đến cho mình.
Muốn một cái gì đó thì phải tự cố gắng và nỗ lực để có
được nó.
Giai đon vt v này cũng giúp tôi rèn luyn đưc mt tinh
thn thép và mt ý chí st đá. Sau này khi ra nưc ngoài lp
nghip, hình nh nhng năm tháng trèo đèo, li sui đi bt
kì nhông luôn thưng trc trong tôi. Mi ln gp khó khăn
tôi li nghĩ: “Vẫn sướng hơn hồi mình đi bắt kì nhông”, nh
vy mà tôi đã vưt qua đưc rt nhiu th thách.
Nhng tháng năm vt v thi thơ u đã dy cho tôi rng:
Khó khăn không phải là để chúng ta gục ngã, mà khó
khăn chính là thử thách để trui rèn, giúp ta thêm mạnh
mẽ, vững vàng.
18 | Chinh phục đỉnh Phú Sĩ
Cuộc đời và sự nghiệp doanh nhân Ngô Hùng Lâm | 19
Công vic bt kì nhông ngày càng đưc nhiu ngưi đ
ý, s ngưi hàng ngày trèo đèo li sui vào rng bt kì nhông
ngày mt tăng, kì nhông sinh sôi không kp. Chúng càng ngày
càng ít đi hoc ln vào nhng cánh rng sâu thăm thm đ trú
ng, nơi mà không ai có th đt chân đn đưc. Vì vy tôi buc
phi tìm kim mt công vic khác. Ngày xưa tôi thưng nghe
dân làng k chuyn có my anh đi ra nưc ngoài ri đem v
nhiu tin cho gia đình lm. Tôi nghĩ chc hn ra nưc ngoài
thì d kim tin, d làm giàu hơn, nên t lâu cũng đã mun ra
nưc ngoài mt chuyn đ làm giàu. Nhưng phn vì nhát, phn
vì s mình đi ri thì  nhà ai lo cho m và các em, đã my ln
đnh đi ri li thôi.

Lúc này trong làng ngưi ta đua nhau làm mt ngh khác l:
“đào v đn”. Chng là gn nhà tôi có nhng bãi đt, là trưng
tp bn ca lính Ngy. Ngưi ta ly đt cát, dn thành nhng
 đt cao khong bn đn năm mét, rng chng hai mươi mét,
to như mt qu đi nh, gn nhng tm bia tròn lên đó cho
lính ngày ngày ra tp bn. Sau ngày 30/4/1975, min Nam đưc
hoàn toàn gii phóng, ting súng đã im. Các  đt tp bn trưc
đây gi tr thành ngun có th kim sng vì trong mi  như
vy có hàng đng v đn ca đ loi vũ khí trưc đây. Ngưi ta
đ xô đn các bãi tp bn này đ đào bi, tìm kim các v đn,
đu đn găm trong  đt mang v nhà nung thành chì ri đem
đi bán. Vì ming cơm manh áo, tôi, m và các anh em cũng tìm
đn các bãi tp bn này mong tìm đưc v đn bán, kim ít tin
mua go.
Công vic này không ch vt v mà còn vô cùng nguy him,
vì phi trèo lên trên ngn đi ri đào sâu xung khong bn
đn năm mét mi ti đưc ch có v đn. Nu đào t hai bên
vào, cát và đt s st xung. Khi đào cũng phi rt cn thn,
nu không lúc xung s b cát vùi lp. Có nhng ngưi đã b
cát lp cht, đi đào v đn li thành ra đào huyt t chôn mình,
rt thương tâm. Đ cát không b st, đu tiên phi đào mt cái
ming tht rng, sau đó đào tng hai, ri tng ba, mi tng cao
khong mt mét, theo hình bc thang đi dn xung dưi, đào
đn đâu ke chc li đn đó, sau đó chia nhau ra mi ngưi ngi
 mt tng, ngưi dưi c chuyn dn v đn đào đưc lên
cho ngưi  trên. C gia đình tôi hì hc đào sut mt bui mi
đưc mt cái. Nu không may đào phi ch không có v đn
hoc đúng ch ngưi trưc đã ly đi ri lp li thì coi như hôm
đy tay không đi v. Hôm nào đào đưc đúng ch tp trung
nhiu v đn coi như hôm đó “trúng mánh”. Trong thi bui

khó khăn, chng có vic gì làm, cũng chng có ai thuê, vi gia
đình chúng tôi có công vic này tuy nguy him nhưng là may
mn vì có th nuôi thân.
Ri mt hôm tri nng chói chang, ánh nng thiêu đt
nhng  đt làm chúng khô ran, c gia đình tôi đang hì hc
đào bi thì chuyn không may đã xy ra. Dù đã c gng ke b
rt k, nhưng vì đt và cát quá khô nên chúng vn ra và bt
ng st xung. Anh trai tôi đang mi tìm xác đn  dưi sâu
nên không đ ý, th là ch trong giây lát, tt c đt cát t hai bên
ming h đ p lên ngưi, nhn chìm anh tôi dưi h sâu. Tôi
20 | Chinh phục đỉnh Phú Sĩ
Cuộc đời và sự nghiệp doanh nhân Ngô Hùng Lâm | 21
và m đng ngay đy, ht long lao đn tìm mi cách cu anh.
Chúng tôi va gào khóc, va bi đt, va hét lên “Anh ba! Anh
ba ơi! Anh đừng chết! ”. Hai m con chng màng đn đau đn,
c ly tay mà bi ra tng lp đt đá, đn rách toc c đu ngón
tay, bt c móng, máu chy ròng hòa vào cát khô, ch c to
đưc mt khong hng nh cho anh ba thò đưc mũi lên th.
Nưc mt, máu và cát hoà vi ting gào thét thm thit, hn
lon trong cát bi mt mù. Nhng ngưi gn đy nghe ting
kêu gào cũng lp tc đn giúp sc. t may mn, chúng tôi đã
cu đưc anh ba ra khi h cát đó. Nhìn anh lúc này cát ph
đy đu, l tai, mũi, ming, khuôn mt tht thn vì va thoát
khi cái cht trong gang tc, c gia đình chúng tôi không ai nói
đưc câu nào, mi ngưi ôm nhau khóc nc n. Tr v nhà,
chúng tôi quyt đnh “đon tuyt” vi cái ngh “đào h chôn
mình” t hôm y.
Nhng ngày tip theo tôi xin vào làm cho mt ch thuyn
chài, công vic không đưc bao nhiêu tin, nhưng đi li, đưc
an i là ngh an toàn. Sau ln st cát đó, tôi cm thy rt bun

ti, là ngưi mà kh nhc còn hơn c loài trâu, chó, không th
nào c tip tc cuc sng như th đưc. Tôi t hi, c tip tc
sng như th thì bao gi cuc sng mi khá lên? Nay đi bt kì
nhông, mai ht kì nhông li phi tìm vic khác; nay đi đào v
đn, mai ht v đn thì li phi chuyn ngh. C th này thì
quanh năm túng qun, chng th nào mà dt khi đưc cái
kip nghèo hèn. Phn nghèo c đeo đui chng khác nào con
chut chy trong vòng bánh xe, càng c chy thì càng mc kt,
22 | Chinh phục đỉnh Phú Sĩ
Cuộc đời và sự nghiệp doanh nhân Ngô Hùng Lâm | 23
chng bao gi thoát ra đưc. Không bit đn bao gi tôi mi có
th thc hin đưc ưc mơ làm giàu, bao gi tôi mi có tin,
bao gi tôi mi lo đưc cho cuc sng ca m và các em đây?
Ri tôi hiu ra rng, nu c ngi mt ch mà ch s chng có
ai đem bt c th gì đn cho mình. Mun mt cái gì đó thì phi
t c gng và n lc đ có đưc. Mọi thứ đều bắt đầu từ chính
mình, không thể chờ đợi ở sự may mắn và hoàn cảnh, phải chủ
động hành động để thay đổi.
Cuc sng quá bc bi, tôi mong mun đưc đi tht xa, ra
đưc nưc ngoài đ thay đi cuc sng. Nung nu ý nghĩ y, tôi
quyt bng mi giá phi tìm cách ra nưc ngoài mt chuyn.
Đúng thi gian đó, có mt vài thy th thưng xut hin trong
làng vào bui ti. Nhng ngưi này g gm dân làng vưt bin
ra nưc ngoài. Mt trong s đó cũng gp và r tôi đi, hn ta
hn “Nếu muốn đi thì đúng 2 giờ đêm ra ngoài biển, có ghe đón
đưa ra tàu.”. Như đưc chp thêm cánh cho ưc mơ, tôi đng
ý luôn.
Nhưng vưt bin đâu phi là chuyn d, không may mn có
th cht mt xác. Hơn na, tôi cũng chng có ly mt đng xu
phòng thân. Đn đo mãi, hôm sau tôi đành xin m. Nghe tôi

nói: “Mẹ ơi con cần tiền, mẹ cho con xin 10 đồng thôi.”. M tôi
nhìn tôi ri nói: “Cho con tiền thì ngày mai lấy gạo đâu cho các
em ăn?”. ương m lm nhưng tôi cũng đành c nài: “Con
chỉ xin tiền mẹ lần này thôi, từ mai con sẽ không xin nữa đâu”,
nhưng m vn không cho. y vy tôi cũng không dám nài
n thêm, s m gn hi xin tin làm gì, bit ý đnh vưt bin ra
nưc ngoài ca tôi thì th nào cũng ngăn cn.
Ch tôi làm thuê đêm nào ông ch cũng thi mt ni cơm
rt to đ 4 gi sáng ngưi làm dy ăn ri ra bin đánh cá. Bit
vy nên đêm đó tôi ln vào bp, ăn trm ni cơm. Đy là ln
đu tiên trong đi tôi đi ăn trm. Dù gia đình nghèo khó nhưng
m vn luôn răn dy anh em chúng tôi phi: “Đói cho sạch, rách
cho thơm”, dù có cht đói cũng không đưc ly trm đ ca
ngưi khác. Nhưng ln này tôi nghĩ bng: “Chuyến này đi lành
ít dữ nhiều, chả biết có sống sót mà ra đến nước ngoài hay không,
có chết cũng phải chết no.”. Lúc cm ni cơm trên tay, tim tôi đp
thình thch, c như mun nhy ra khi lng ngc, ch s ai đó
phát hin ra ri kêu toáng lên thì đi mình coi như xong. Đã
chng ra đưc đn nưc ngoài li còn b “thân bi danh lit”,
mang tai mang ting cho c gia đình. May cho tôi là đã không
có ai phát hin ra.
Xung đưc ghe (thuyn nh), chúng tôi cùng hì hc chèo
đ ra đưc thuyn ln đang đu ngoài bin. Ghe va đi đưc
mt đon thì thy trên b có ting bưc chân chy theo và
có ting ngưi í i. ì ra cũng có nhiu ngưi cùng tôi theo
chuyn đó vưt bin ra nưc ngoài. Có my ngưi bơi đn
gn, bám vào mn ghe, chúng tôi phi dùng mái chèo đy ra,
không cho h đi theo. Trong đám ngưi ln xn đó, tôi nghe
thy ging quen quen: “Anh Tư ơi, em đây mà, cho em lên tàu
với ”, hoá ra thng em tôi cũng đi theo. Tim như tht li, tôi gào

lên: “Không được, em phải quay về ngay! Anh đi rồi, em cũng đòi
đi theo thì ai ở nhà lo cho mẹ, cho em? Em phải ở nhà chăm lo
24 | Chinh phục đỉnh Phú Sĩ
Cuộc đời và sự nghiệp doanh nhân Ngô Hùng Lâm | 25
cho mọi người chờ anh về nghe chưa!”. Nói đon tôi va dn ht
sc c chèo thuyn tht nhanh đ thng em không th theo kp.
Chèo thuyn mà nưc mt tôi c giàn gia, nưc mt làm nhòa
ht cnh vt xung quanh, khin tôi chng nhìn thy gì trong
giây phút chia xa y.
Cui cùng cũng lên đn boong tàu ln, tôi ngonh li nhìn
mnh đt quê hương thân thương, nơi tôi đã sinh ra và ln lên,
nơi có m và các anh em, nơi có căn nhà nh làm bng tôn
chan cha tình cm gia đình, nơi có vưn i tôi vn thưng
mc võng nm ng mi trưa nng hè Các k nim c ln lưt
hin dn lên trong tâm trí tôi, như mun níu kéo tôi tr li.
Nưc mt lăn dài trên má, tôi nghn ngào thm nh: “Mẹ và
các em ở nhà gắng giữ gìn sức khỏe, con đi lần này quyết tâm
kiếm thật nhiều tiền về cho gia đình mình đỡ khổ.”
Chuyn đi đó là bưc ngot quan trng nht, đã đưa s phn
tôi theo mt con đưng khác. Cũng nh chuyn đi đó mà sau
này tôi có cơ hi đt chân lên đt nưc Nht Bn. Lúc bưc lên
tàu, tôi không h bit rng phía trưc là c mt chng đưng
vô cùng gian nan đang ch đi. Nhưng đưng đn thành công
chng có con đưng nào d dàng, con đưng nào cũng tri đy
khó khăn, gian nan và nguy him.
Nếu muốn thay đổi cuộc đời, ta cần phải mạo hiểm và dám
thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn mà cuộc đời sắp đặt. Dám vượt
lên số phận và chấp nhận đối đầu khó khăn, thử thách.
26 | Chinh phục đỉnh Phú Sĩ
Cuộc đời và sự nghiệp doanh nhân Ngô Hùng Lâm | 27

3. Vượt biển
Sinh mệnh chỉ như hạt cát, sống chết cách nhau chỉ một
gang tay.
Được sống là một niềm hạnh phúc và may mắn lớn lao,
cần phải sống sao cho xứng đáng.
28 | Chinh phục đỉnh Phú Sĩ
Cuộc đời và sự nghiệp doanh nhân Ngô Hùng Lâm | 29
Chic tàu tôi lên hôm đó là tàu chuyên dng đ đánh
bt xa b, đưc làm bng g, sơn màu xanh nưc bin, dài
ti hơn ba mươi mét.  bên dưi là khoang cha cá đã đưc
làm v sinh sch s đ nhng ngưi vưt bin ngi trong đó.
Tuy đã đưc c ra nhưng mùi tanh ca cá bám vào g lâu
ngày vn xc vào mũi rt khó chu. Dù khoang thuyn rng
nhưng nhi nhét ti hơn ba trăm hành khách nên rt cht
chi. Mi ngưi ch đ ch đ ngi hoc nm co qup ch
không th dui thoi mái chân tay. Đêm trên bin vng lng,
tàu r sóng lao vun vút v phía trưc. Quá mt vì c đêm
trưc không đưc ng, tôi thip đi.
Git mình vì ting ngưi hô hoán, kêu gào inh i, tôi
choàng tnh. Bt dy xem xét xung quanh, tôi đưc bit điu
ti t nht đã xy ra, do gp s c nên tàu b hng đng cơ và
đang lênh đênh gia bin khơi. Các thuyn viên đang c gng
sa cha nhưng hi vng vô cùng mong manh. Mi ngưi
đu mt mi, bơ ph, căng thng và có phn tuyt vng.
Hng đng cơ gia bin là mt trong nhng ri ro khng
khip nht mà mt tàu đánh cá có th gp phi. Chic tàu to
ln đêm qua còn lao đi vun vút gi đã đã đng im, dp dnh
theo sóng bin. Nhìn bin khơi bao la, bn b sóng v, gm
g xung quanh mn tàu toàn bt nưc trng xóa, tôi thm
than th cho s kip mình sao toàn gp chuyn xui xo đn

vy. Chng có tin, không có lương thc d tr, s tay vào
túi qun, tôi tìm đưc hai qu chanh. Tình c lúc ly trm
ni cơm nhà ch, tin tay tôi b vào túi. Vi hai qu chanh
còn li, liu tôi có th sng sót qua đưc nhng ngày lênh
đênh trên bin này không? Tôi vô cùng lo lng, ch mong sao
có phép l nào đy xy ra, giúp tàu ca chúng tôi có th cp
bn tht nhanh, nu không chc tôi s b xác nơi bin khơi.
Ngày th nht trôi qua, bng đói cn cào, tôi ly hai qu
chanh trong túi ra ăn tm. Ch có hai qu chanh duy nht
nên tôi không th lãng phí, phi tht tit kim, tôi cn thn
tách tng múi chanh bé xíu, ly hai đu ngón tay đưa t t
lên ming, ri dùng răng kh cn, nhâm nhi tng tép chanh
mt, v chanh chua khin tôi nhăn nhó c mt mày. Bng
đói, càng ăn chanh chua vào thì càng thy cn bng. Nhưng
có còn hơn không và cũng chng còn gì khác nên tôi đành
c nhm nháp tng tép chanh cho quên cơn đói. Đn ngày
th hai thì c hai qu chanh cũng ht. Đói đn mc không
chu đưc, tôi th ăn c v chanh xem sao. Nhưng v chanh
đng ngt, nut không đưc nên tôi phi nh ra.
Ngày th hai, ri ngày th ba trôi qua, vn không có gì
b bng. Tôi c gng đi xin mt ít thc ăn ca nhng ngưi
xung quanh, nhưng không ai cho c. Cũng không th trách
h đưc, trong lúc tính mng bn thân và gia đình b đe
da, h phi bo v mình và ngưi thân trưc, âu đó cũng là
chuyn bình thưng. Đi mt vòng chng xin đưc gì, tôi li
quay tr li ch ca mình  góc thuyn.
Đn ngày th tư, cơn đói bt đu giày xéo. Rut gan, d
dày tôi không có gì đ co bóp, c tht li, bng đau qun,
đu óc choáng váng, mt hoa lên, chân tay bn rn vì đói.
30 | Chinh phục đỉnh Phú Sĩ

Cuộc đời và sự nghiệp doanh nhân Ngô Hùng Lâm | 31
Đói. Đói quá. Đói cn cào. Đói không th chu ni. Tôi kéo
cái vt áo lên ming mà cn, mà nhai ngu nghin cho đ
cm giác đói. Nhưng mà áo tôi lúc này đã đy đt cát qun
ln vi m hôi, qu tht là không th nào mà nhai ni. Trong
lúc cơn đói hành h, hình nh ba cơm vi gia đình bt cht
hin lên. Khuôn mt m hin và by em thơ, căn nhà nh
vi ting nói cưi rn rã, nhng ngày hè oi  vi ba cơm
rau cháo vô cùng m cúng tt c c ùa v, tràn ngp tâm
trí, cm giác như va xy ra hôm qua khin nưc mt tôi
không ngng tuôn trào. Tôi thì thm: “Mẹ ơi con đói quá,
con khát quá, phen này chắc con chết đói mất xác giữa biển
khơi mất thôi. ằng Tư này không những không đem được
tiền về cho mẹ, cho em, mà còn chẳng còn cơ hội được gặp lại
mẹ nữa rồi ”. Tôi t trách bn thân sao khi  nhà sut ngày
chê cơm nhà không ngon, không có thc ăn kèm Gi tôi
mi thm thía, tôi c lm bm: “Lạy trời phật, chắc trời phạt
con vì tội con không biết quý trọng đồ ăn. Xin hãy cho con qua
khỏi kiếp nạn này, từ giờ về sau có gì con cũng ăn hết, không
bao giờ dám chê hay bỏ thừa nữa”. Lúc này đây, tôi tht s
hi hn vì đã b đi, vì mt phút nông ni không suy nghĩ
k càng, vì hành đng di dt. Tôi c khóc và t trách mình
như th ri li chìm vào gic ng lúc nào không hay bit.
Tàu đã lênh đênh trên bin đưc sáu ngày, khoang tàu lúc
này va nóng, va bn. Mùi hôi thi bt đu bc lên nng
nc, va vì thiu không khí, va vì mùi hôi ca ba trăm con
ngưi đã mt tun không tm git. Cơn đói, ri cơn khát
li kéo đn hành h, khát khô c c hng, khát cháy c rut
gan. Đói thì còn có th chu đng đưc, ch khát thì không
th, tôi đi xin nưc nhưng chng ai cho.  là tôi đi lên

mn tàu, trèo xung phía dưi múc nưc bin ung. Nưc
bin mn chát, tôi cũng không th ung đưc, ung vào bao
nhiêu li ói ra by nhiêu. Có thêm tí mui vào ri thì bng
li càng cn cào, cơn đói li càng cào xé. Đói khát không th
chu ni, tôi đành t ung nưc tiu ca mình, theo kinh
nghim mt bác ngư dân đã dy tôi ngày xưa. Nhưng nưc
tiu cũng không khá hơn nưc bin là bao nhiêu, vì my
ngày nay tôi ch có gì b bng, toàn ung nưc bin nên gi
nưc tiu cũng mn chát như nưc bin, ung vào ri li
nôn ra. Tôi th đi xin nưc tiu ca các em bé xung quanh
ung xem sao, nhưng cũng không có gì khá hơn.
Đn ngày th by, va sáng sm tôi đã nghe thy ting
than khóc nc n, đêm qua mt em bé sơ sinh đã cht vì
đói và mt. Ngưi m đang ghì cht ly thi th lnh ngt ca
bé mà gào, mà khóc. Ai cũng thương tâm nhưng không th
làm gì giúp đưc. Ngưi ta ly chăn, cun thi th ca bé và
th xung bin. Nhìn cnh đó, tôi nghĩ chc s phn mình
my hôm na cũng s như th thôi. Hôm nay cơ th tôi đã
suy kit đn mc chng th đng dy đưc ri, tôi c nm
im co qup trong góc, lúc tnh lúc mê.
Ri ngày th tám, tàu chúng tôi gp mt chic tàu cưp
bin Malaysia. Do thy tàu ca tôi đông ngưi, li nhiu đàn
ông nên chúng không dám cưp. Chúng đem nhng thùng
32 | Chinh phục đỉnh Phú Sĩ
Cuộc đời và sự nghiệp doanh nhân Ngô Hùng Lâm | 33
lương thc và nưc ra đ đi ly tin bc hoc đ trang sc
ca nhng ngưi  trên tàu. Tôi thì tin còn chng có, ly
đâu ra đ trang sc mà đi, đành nm im trong góc, nhìn
các hành khách khác lũ lưt kéo nhau ra đi lương thc.
Mi ngưi h hi, sung sưng khi có nưc và bánh đ ăn,

khuôn mt rng ngi hnh phúc, đúng là “Cht đui v
đưc cc”. Cm mu bánh mì trên tay, ngưi ta cũng không
dám ăn ngay, ch nhm nháp tng chút mt như thưng
thc cao lương mĩ v. Nhìn nhng ngưi xung quanh ăn
mà tôi a nưc ming, bng càng đau qun, c hng càng
nghn đng. Tôi đành quay mt vào góc thuyn, nhm mt
li c ng đ quên đi tt c. Cũng chng còn nưc mt đ
mà khóc na, ch k ra lúc này mà khóc đưc thì cũng tt,
tôi có th ung nhng git nưc mt y cho qua cơn khát.
Đang nm bng thy có ai đó lay lay vai, tôi quay li. Mt
ngưi tt bng thương tình đn bên cnh và cho tôi mt
chai nưc. Mt đã m, tôi không nhìn rõ mt ngưi đó, ch
vi v ly chai nưc mà tu ng c. Lúc tôi ung ht nưc thì
ngưi đó cũng bin đâu mt ri, tôi còn chưa kp nói li cm
ơn, không bit đó có phi là B Tát hóa thân đ giúp tôi na.
Đn ngày th mưi, phép l đã xy ra, có mt tàu đánh cá
khác tình c đi ngang qua ch tàu chúng tôi gp nn. Nh
tàu này kéo mà tàu ca chúng tôi cp bn đưc  mt giàn
khoan du gn đó.  đây, tàu chúng tôi đưc cung cp cho
mt ít lương thc và nưc, nhưng thc ăn không đn lưt
tôi, tôi ch đưc cho mt can nưc. Nhiu ngày lin toàn
ung nưc bin, trong bng tôi toàn mui là mui, rut gan
cn cào đau but, đưc cho can nưc tôi như bt đưc vàng,
vi ung ly ung đ. Nhưng ung nưc suông cũng không
th ht cơn đói đưc, tôi li tip tc nm rúm ró trong góc
tàu ri ngt lm đi lúc nào không bit.
*****
34 | Chinh phục đỉnh Phú Sĩ
Cuộc đời và sự nghiệp doanh nhân Ngô Hùng Lâm | 35
Đn khi có ý thc tr li, tôi không còn cm thy đau

đn, đói bng hay khát nưc, cũng không còn ngi thy
mùi hôi hám ca khoang thuyn na, mt cm giác gì đó rt
nh nhõm, khoan khoái d chu, c như là tôi nm trên mt
thm c xanh mưt vy. L m m mt ra, tôi ng ngàng
nhn thy mình đang nm trên mt chic giưng êm ái,
trong mt căn phòng sơn màu trng, đy đ tin nghi. Tip
tc nhìn ra xung quanh, tôi thy  bên cnh có mt vài chic
giưng vi khong năm ngưi khác na, nơi đây có v ging
mt cái bnh vin. Tôi đang c gng đnh thn xem chuyn
gì đã xy ra thì bng cánh ca phòng t t hé m, mt bác
sĩ cùng my ngưi bưc vào và tin đn đu giưng bnh
ca tôi. V bác sĩ đng đó nhìn tôi, không hiu sao khi thy
tôi đã tnh li ông bng mm cưi và khóc trong im lng,
nhng git nưc mt nóng hi rơi đy lên chic chăn mng
đang ph lên ngưi tôi. Ri ông nói mt cái gì đó bng ting
Nht, ch y tá đi cùng dch cho tôi rng: “Ông Yamamoto nói
ông rất hạnh phúc khi nhìn thấy em tỉnh lại, ông đã nghĩ em
không thể qua khỏi sau mười bốn ngày lênh đênh trên biển
mà không ăn một chút gì. Ông nhắn em bao giờ sức khỏe bình
phục thì hãy cố gắng tìm cách sang Nhật Bản, ông sẽ giúp đỡ.”.
Nghe ch y tá k, tôi đưc bit rng my ngày trưc tàu
ca tôi đưc kéo v đn mt cng ca Malaysia, tôi đưc đưa
đn bnh vin trong tình trng hôn mê vì suy nhưc quá
trm trng, ch còn thoi thóp th. Trong lúc tôi hôn mê, ông
Yamamoto đã túc trc bên giưng bnh ca tôi sut c ngày
36 | Chinh phục đỉnh Phú Sĩ
Cuộc đời và sự nghiệp doanh nhân Ngô Hùng Lâm | 37
ln đêm, nhiu hôm ông còn không ng. Tôi nh li trong
cơn mê man, my ln l m tnh gic tôi đu nhìn thy có ai
đó đang ngi bên cnh và chăm sóc mình. Tôi c nghĩ đy là

hình nh mt thiên thn do mình tưng tưng ra, gi mi bit
đó chính là ông Yamamoto. Ông khong gn by mươi tui,
ngưi cao gy, mc áo blu trng, mái tóc hoa râm, khuôn mt
phúc hu vi đôi mt sáng như sao. Nhìn ông Yamamoto ngi
bên cnh, tn ty chăm sóc tôi tng li tng tí, hình nh ngưi
m hin li hin lên trong tâm trí tôi. T trưc đn gi, mi
khi b m thì ngưi duy nht lo lng và chăm sóc cho tôi ch
có m mà thôi. Ngoài m ra, ngưi ta toàn mng chi, đánh
đp, lăng m ch chưa bao gi có ai đi x vi tôi tt như th.
Ngưi đàn ông này chng h quen bit, li chăm sóc tôi tn ty
sut my ngày đêm, tôi vô cùng cm kích. Tôi nhìn ông, nưc
mt li rưng rưng và lí nhí nói li cm ơn ông. Ông Yamamoto
dĩ nhiên không th hiu ting Vit Nam, nhưng có v ông hiu
tôi mun nói gì, ông n mt n cưi du dàng, đt bàn tay m
áp ca ông lên trán và nh nhàng xoa xoa đu tôi. Đêm hôm
đó, tôi ng ngon lành trong tình thương cha chan ca ông
Yamamoto, mt ngưi xa l. Nhng li nói ca ông t đó luôn
khc sâu trong tâm trí tôi, và tôi bt đu nung nu ưc mơ sang
Nht Bn.
Khi nhng dòng hi kí này đưc vit, tôi đang sng trong
mt ngôi nhà làm bng g rng hơn ba trăm mét vuông, đy
đ tin nghi, nhưng tôi cũng không bao gi lãng phí thc
ăn. Nhng qu dâu tây b mc mt góc bên ngoài, tôi ra
sch, ct b góc b mc đi, nhng qu chui b dp nát, tôi
ct b phn dp đi và ăn ngon lành. Không phải là tiết kiệm
quá đáng, lại càng không phải là ki bo keo kiệt, đó chỉ đơn
giản là tôi trân trọng những gì mình đang có. Chính nh
mưi bn ngày nhn đói nhn khát lênh đênh trên bin, tôi
mi hiu rng có nhng th bình thưng  bên cnh ta thì
ta không thy nó quý giá, thm chí còn coi thưng là đng

khác, ch đn khi mt đi ri ta mi bit nó đáng giá nhưng
nào.
Cuc sng ca tôi là do cha m ban cho, sng đưc đn
ngày hôm nay là nh bao nhiêu ngưi đã dang tay giúp đ,
cưu mang tôi trong nhng cơn hon nn. Như ngưi đã cho
tôi nưc trên tàu, như ông Yamamoto, hay như rt nhiu
ngưi khác đã tng giúp đ tôi sau này, không có h thì
tôi đã chng còn sng đn ngày hôm nay. Qu thc đó là
may mn ln nht trên đi và cũng là trách nhim ln ca
tôi. Sinh mnh này không phi ca riêng tôi, nên tôi sng
không phi cho riêng mình, mà sng cho c gia đình, b m,
v con, ngưi thân, nhng ngưi đã giúp đ tôi và nhng
ngưi xung quanh Đã cht đi sng li mt ln ri nên tôi
hiu sinh mnh ch như ht cát, sng cht cách nhau ch có
mt gang tay mà thôi. Được sống là một niềm hạnh phúc
và may mắn lớn lao, nên cần phải sống sao cho đáng sống,
sống sao cho xứng đáng với kì vọng, với niềm tin, và với sự
yêu thương mọi người dành cho.
38 | Chinh phục đỉnh Phú Sĩ
Cuộc đời và sự nghiệp doanh nhân Ngô Hùng Lâm | 39
4. Malaysia
Không có người nào kém cỏi và không thể làm giàu, chỉ có
kẻ lười biếng và ỉ lại mà thôi.
Nếu chăm chỉ lao động, chịu khó tìm tòi, suy nghĩ thì
không có lý nào mà cuộc sống không khá lên.
40 | Chinh phục đỉnh Phú Sĩ
Cuộc đời và sự nghiệp doanh nhân Ngô Hùng Lâm | 41
Đưc điu tr  bnh vin ti mt thành ph ca Ma-
laysia trong mt tun, tôi đã bình phc hoàn toàn. Sau đó
chính ph Malaysia đưa tôi lên tàu, chuyn đn mt hòn

đo dành cho ngưi Vit Nam t nn. Lênh đênh trên bin
my ngày na, tàu cũng đn nơi. Đang bưc t trên tàu
xung đo, va đi va miên man suy nghĩ, không bit cái
gì s ch mình trên hòn đo này đây, bng tôi nghe có ting
gi: “Lâm ơi, Lâm.” t ch nhng ngưi t nn đn trưc.
Đám ngưi này đang đng túm tm bên dưi tàu đ đón
nhng ngưi mi đn. Nghe ting gi, tôi git mình nhìn
quanh kim tra xem ngưi ta gi mình hay ai khác trùng
tên. Tôi nhn ra trong đám đông có ngưi đang vy tay lia
la và réo gi tên tôi. Vi chy đn ch đó, tôi nhn ra đó là
anh ba. Hoá ra anh cũng tìm cách vưt bin ra nưc ngoài
trưc tôi vài tháng, ri cũng lưu lc đn hòn đo này. Tôi vui
mng khôn xit vì chng th ng rng mình đã sng sót sau
chuyn vưt bin đy gian truân kia, gi còn đưc gp li
ngưi thân  nơi đt khách quê ngưi này. Tôi cm ơn ông
Tri đã phù h, che ch và bo v cho chúng tôi. Hai anh em
ôm chm ly nhau, sung sưng, hnh phúc không th nào
t xit.
Hòn đo tôi đn cũng thuc Malaysia, có hình bu dc,
 gia là núi rng rm rp. Mt bên đo là vách đá lm
chm, còn bên kia là bãi cát trng, đi xuyên t đu này sang
đu kia ca đo chc khong mưi cây s. Nưc bin xanh
rì, trong vt, khá sâu, ch khong ba mươi bưc chân là đã
ngp đu, có san hô và đ loi cá bin sinh sng. Trên đo
cây ci um tùm, xanh tt, nhiu nht là da, cây nào cây ny
cao lêu nghêu. Có rng, có bin, thiên nhiên phong phú, khí
hu trong lành m áp, hòn đo này tha tiêu chun đ tr
thành mt khu đo ngh dưng  thi đi bây gi, nhưng
hi đó nó đưc dùng làm đo dành riêng cho ngưi Vit
Nam t nn. Có khong sáu ngàn ngưi tt c, mi ngưi t

vào rng đn ci và xây nhà, nhng ngôi nhà đưc xây sát
nhau thành tng làng nh. Làng n lin vi làng kia, thành
ra cuc sng trên đo cũng nhn nhp không khác gì nhng
làng chài  Vit Nam vi đy đ ch búa, ca hàng, tim
ăn
Hàng tun chúng tôi đưc chính ph Malaysia vin tr
lương thc, mi ngưi đưc ba cân go, mưi hai gói mì,
na cân tht, cùng mt ít nhu yu phm khác. Là t nn
nhưng cuc sng cũng khá no
đ, chng cn phi ln li bán
mng kim sng mà ngày ngày
vn có đ ăn thc ung.
My ngày đu mi sang, tôi
 chung nhà vi anh ba trong
nhà ca mt ngưi bn. y
mi ngưi đu có nhà ca đàng
hoàng, tôi hi anh ba sao ngưi
ta có nhà mà mình li không có.
Anh tr li “Nhà này là của người
42 | Chinh phục đỉnh Phú Sĩ
Cuộc đời và sự nghiệp doanh nhân Ngô Hùng Lâm | 43
trước đi rồi để lại, thằng bạn lấy được, chứ muốn có nhà thì
phải tự mình lên rừng chặt cây về làm. Cái đó anh chịu không
làm được.”. Tôi cho rng là đàn ông thì phi bit sng t lp,
mun thành công thì phi bit t lo, c da dm vào ngưi
khác mãi sao có th làm đưc gì cho đi. Nghĩ là làm, tôi bàn
vi anh vào rng đn cây xây nhà, dn ra  riêng, không th
ăn nh  đu mãi. Sau vài tun hì hc cht cây xây nhà, tôi
đã dng đưc mt căn nhà nh và đón anh ba v  cùng.
Sut mt tháng tri sau đó, chiu nào tôi cũng ra ngi 

bãi đá ven đo, nhìn v hưng Vit Nam, nh quê hương,
nh gia đình. Tôi lo cho m và các em  nhà, tôi đi ri các
em  nhà có t lo đưc không hay vn phi ăn đói, mc rách.
Nghĩ đn đó hai hàng l c trào ra. Nhưng khóc cũng chng
làm đưc gì, tôi có khóc na thì cũng chng có ông Bt nào
hin lên mà hi “Vì sao con khóc?”. Chng có phép l nào xy
ra, càng bun càng khóc càng làm mình nht chí. Không
th ngi mà khóc lóc mãi đưc, tôi gt nưc mt đng dy,
quyt tâm tìm vic, kim cách làm giàu.
Tôi bt đu tìm hiu, ti sao mt vài ngưi t nn trên
đo vn có đưc cuc sng sung túc, có ngưi còn xây đưc
nhà ca khang trang, đp đ? Ri tôi nhn ra đó là do h
chu khó làm ăn buôn bán. Bí quyt đ làm giàu ca nhng
ngưi này chính là “Chủ động tìm việc để làm và làm việc
thật chăm chỉ ”, không như nhng ngưi t nn khác, ch bit
ngi mt ch ch ngưi ta đn cho thc ăn, nưc ung. Sau
này tôi cũng hiu rng, đây chính là s khác bit ln nht
ca nhng ngưi thành đt vi nhng ngưi không thành
đt. H luôn ch đng tìm kim công vic đ ci thin cuc
sng ca mình trong khi nhiu ngưi khác ch bit ngi ch
đi và than vãn. Không thể ngồi yên chấp nhận số phận,
phải tìm cách để thay đổi.
Ngay hôm sau, tôi bơi ra bin bt cá đem bán. Sinh ra
và ln lên  làng chài, t nh tôi đã gii ngp ln và bt cá.
Ngày đu không có thuyn, không có phương tin, tôi ch
có th bơi loanh quanh gn b bt my chú cá nhép. Hôm
đưc, hôm không, nhưng do đã có đ ăn, thc ung ri nên
bt đưc bao nhiêu đem bán là tôi có tin b túi tng đó.
Trên đo không ch có nhiu cá mà da cũng rt đưc giá,
ba qu da có th bán đưc mt Đô-la M - s tin khá

giá tr lúc đó. Da trên đo nhiu, cây nào cây ny trĩu trt
qu, nhưng cao đn hai mươi mét, thân cây to ôm c vòng
44 | Chinh phục đỉnh Phú Sĩ
Cuộc đời và sự nghiệp doanh nhân Ngô Hùng Lâm | 45
tay mi ht, khó trèo và nguy him nên ít ngưi dám trèo.
Chính ph Malaysia cũng cm trèo da vì nu b ngã, rơi t
đ cao hai mươi mét xung đt thì cm chc cái cht. Trèo
da mà b ngưi Malaysia bt đưc s b co đu, bôi vôi.
Nhưng cũng chính vì ít ngưi dám làm nên tôi mi có cơ
hi. Vic nào d, vic nào ngon ăn thì chng đn lưt mình.
Phi làm đưc cái mà ít ngưi làm đưc hoc không ai dám
làm mi kim đưc tin. Nghĩ th, tôi quyt tâm hc trèo
da. Ngày đu tôi trèo đưc đ hai, ba mét, đn ngày th
hai trèo đưc khá hơn mt chút. C th dn dn tôi đã trèo
cây cây da mt cách thành tho. Ban ngày tôi đi bt cá, khi
màn đêm buông xung thì đi trèo da đ tránh b phát hin.
Hái da thưng phi có hai ngưi, mt ngưi trèo lên cây
hái qu ri buc dây thòng xung cho ngưi  bên dưi đ,
nhưng tôi ch trèo mt mình. Ln đu trèo cây, hái đưc mt
bung ri tôi mi v l là vì không có ai  bên dưi g da ra
nên có thòng dây xung cũng không th kéo dây lên hái tip
đưc.  là tôi li phi tt xung, t g dây ra ri li trèo
lên hái tip. Ngày đu tôi hái đưc hai chùm, bán đưc chín
Đô la mi chùm. Ngày th hai nghĩ ra cách khác, tôi mang
theo hai si dây, si th nht dùng đ buc da, si th hai
thì buc vào cái nút tht  si th nht; thòng dây th nht
đưa da xung đt ri kéo si dây th hai lên, tháo nút tht
ra và không cn phi leo xung g dây na. Ri còn lũ kin
trên cây cũng là vn đ ln vì chng hiu chúng là loi kin
càng, kin c kiu gì, con nào con ny to múp, đen bóng, đt

đau đing và nhc but. Ln nào trèo cây tôi cũng b kin
đt sưng ty chân tay, nhưng tôi vn cn răng chu đng.
Mãi sau này tôi mi bit dùng du gió bôi vào ngưi trưc
khi trèo, du gió nóng làm kin s và không dám đn gn.
Dù hái da bán đưc nhiu tin nhưng trèo da thì rt nguy
him nên hai, ba ngày tôi mi dám trèo mt ln. Nh bt cá
và hái da đem bán, cuc sng ca tôi dn đưc ci thin.
Mt bui sáng khi đang đi do dc b bin, tôi thy ngoài
xa có cái gì đó đang dp dnh trên nhng con sóng, nhìn
k hóa ra đó là mt chic thuyn nh, dài khong hai mét,
va đ ch cho hai ngưi ngi câu. Chc là thuyn ca ai
đó b đi, tôi bơi ra kéo v. uyn ngâm nưc lâu ngày nên
có ch đã mc và thng, tôi phi lên
rng hái trám và cht g v sa.
T đy ngày ngày
tôi ra khơi câu cá,
không hái da na
vì rt nguy him.
Tôi tìm bt c, ly
rut c làm mi
câu. Khác vi các
loi mi câu bình
thưng, tht c rt
dai nên các loài
cá nh không ra
đưc, ch có cá ln
46 | Chinh phục đỉnh Phú Sĩ
Cuộc đời và sự nghiệp doanh nhân Ngô Hùng Lâm | 47
mi đp ăn, cá tôi câu đưc con nào con ny đu to, dài trên
c mét. Cuc sng ca tôi dn dn khm khá lên, tin cũng

dư d hơn, tôi ly giy bc bc tin, cho vào thư, gi v nhà
cho m và các em.
Trên đời này không có ai là kém cỏi, không thể làm giàu,
chỉ có kẻ lười biếng và ỉ lại mà thôi. Nếu chăm chỉ lao động,
chịu khó mày mò, cần mẫn làm việc thì không có lý nào mà
cuộc sống không khá lên.
Hàng năm có đi din ca các nưc M, Nht, Pháp, Can-
ada, Úc đn thăm các khu t nn. H s xem xét h sơ và
cho phép nhng ngưi đ tiêu chun nhp cư vào nưc h.
 trên đo đưc gn mt năm, anh ba tôi tình c đưc đoàn
đi s ca Nht Bn nhn, th là anh đưc chuyn đn khu
t nn B,  ngoi ô thành ph Kuala-Lumpur đ chun b
bay sang Nht. Sau đó my tháng, tôi cũng nhn đưc giy
gi đi M vì b tôi là sĩ quan làm cho chính ph M nên tôi
đưc ưu tiên. Tôi đưc chuyn sang khu t nn A ngay cnh
khu B, nhưng cách nhau bi mt bc tưng rt cao nên anh
em chúng tôi cũng không th gp nhau. Đây là hai khu t
nn dành cho nhng ngưi đã đưc mt nưc nào đó đón
nhn nên cuc sng khá đy đ.
Ngày đu đn khu A, ngưi ra đón tôi là anh Hùng - ph
trách khu. Phòng tôi  cũng gn phòng anh Hùng, chúng
tôi nhanh chóng tr nên thân thit, ngày nào cũng làm vic,
chy b, sinh hot cùng nhau. Anh Hùng là mt ngưi rt
tt bng, anh coi tôi như em và dy bo tôi nhiu điu. Có
hôm, anh Hùng qua và r tôi đi xem phim. Hóa ra trong khu
t nn A và B còn phc v c chiu phim. Rp chiu phim
ngoài tri này đưc dng  mt khu đt rng, đ cho hàng
trăm ngưi ngi xem. Mi tun mt đn hai ln, anh Hùng
đn văn phòng ca chính ph Malaysia, mưn băng chiu
phim v chiu cho mi ngưi xem. Sau đy my tháng, trưc

khi lên đưng sang M, anh tin c tôi là ngưi ph trách
khu A và ph trách chiu phim cho mi ngưi. Tôi gi chc
ph trách khu A, có nhiu hơn cơ hi đ kim tin và còn có
th sang khu B thăm anh ba.
Tôi học được rằng, nếu muốn thành công hãy đi theo, kết
bạn và học hỏi những người giỏi, những người đã thành
đạt hoặc những người đứng đầu.
 khu A đưc na năm thì có đoàn đi biu ca Nht đn
thăm. Ưc mơ đưc sang Nht Bn t khi may mn đưc
ông Yamamoto giúp đ luôn p , ngay lp tc tôi np h
sơ xin sang Nht. Lúc này phía Nht Bn không nhn ngưi
t nn na, h ch vin tr tin mà thôi. Nhưng h tò mò
mun bit vì sao tôi đã đưc sang t nn  M ri còn np
h sơ xin sang Nht nên đã gi tôi đn phng vn. Trong
bui phng vn, tôi tr li rt kiên quyt: “Tôi không thích đi
Mỹ, chỉ thích đi Nhật.”. Tôi rút trong túi áo ra b h sơ đi M
và xé luôn trưc mt viên đi s. Khi tt c nhng ngưi có
mt trong căn phòng đó còn đang bàng hoàng, tôi nói tip:
“Nếu lần này không được sang Nhật Bản thì tôi thà quay về
đảo tị nạn chờ cơ hội tiếp theo chứ nhất quyết không đi bất
48 | Chinh phục đỉnh Phú Sĩ
Cuộc đời và sự nghiệp doanh nhân Ngô Hùng Lâm | 49

×